Tiệm Quan Tài Số 7

Chương 23: Chương 23




Chữ như gà bới xong rồi, Đồng Thất cầm xấp giấy trắng kia quay lại bàn tròn nhỏ, được mang theo cùng còn có lọ hồ lần trước Thẩm Trạch từng cầm.

Thẩm Trạch ngạc nhiên nhìn tập giấy trắng kia, trên tờ giấy trắng căn bản không về có dấu vết gì giống như từng vẽ qua.

Đồng Thất dùng giấy trắng quết hồ sau khi làm một cái đèn lồng tốt lắm lại làm thêm một cái, Thẩm Trạch nhìn mà thấy tay ngứa ngáy.

Thẩm Trạch cầm hai cái đèn lồng, chậc chậc nói: “Ông chủ, thật là thần kỳ.” Đồng Thất cười cười khiêm tốn.

Thẩm Trạch lại bắt đầu đặt câu hỏi.

“Ông chủ, ngươi làm gì mà phải làm hai cái đèn lồng này vậy?” Đồng Thất cười thần bí.

“Đến buổi tối ngươi sẽ biết.” Đến buổi tối, Thẩm Trạch quả nhiên đã biết tác dụng của đèn lồng.

Đồng Thất không biết ở trong đèn lồng thả chất liệu gì, dù sao Thẩm Trạch biết kia khẳng định không phải là ngọn nến bình thường.

Thẩm Trạch cùng Đồng Thất song song đi tới, trong tâm vẫn không nhịn được nói thầm, như thế nào làm gì cũng phải đến Bách Quỷ Sơn này đâu? Không biết là phải đi bao lâu, Đồng Thất đến trước một tấm bia đá liền ngừng lại, Thẩm Trạch rốt cuộc có cơ hội hỏi.

“Ông chủ, chúng ta rốt cuộc là phải đến chỗ nào?” Đồng Thất nhẹ giọng nói: “Chợ yêu.” Thẩm Trạch sửng sốt.

“Chợ yêu?” Đồng Thất gật đầu, giải thích không dễ dàng: “Yêu ma quỷ quái, có quỷ tự nhiên có yêu.” Thẩm Trạch đột nhiên hiểu ra nói: “Sở Chi kia là yêu?” Đồng Thất gật đầu, sau đó dặn dò nói: “Đợi lát nữa vào chợ yêu không được nói lung tung, trăm ngàn lần không thể động vào đám yêu quái đó, càng không thể ăn cái gì, biết không?” Thẩm Trạch gật đầu, vỗ ngực nói: “Ta biết rồi, ngài yên tâm!” Đồng Thất lại dặn dò: “Bất luận xảy ra chuyện gì, trong tay đều phải cầm theo đèn lồng, nếu bị tách ra khỏi ta liền đứng một chỗ không được cử động, ai nói chuyện với ngươi cũng không được để ý, biết không?” Thẩm Trạch lại gật gật đầu.

“Ông chủ ngươi yên tâm, manga ta cũng từng xem qua rồi.” Đồng Thất cười nhạo nói: “Đó là cái thứ gì chứ.” Nói xong, liền kéo tay Thẩm Trạch.

Thẩm Trạch chỉ cảm thấy trong lòng nóng rực, sau đó là đổ mồ hôi không ngừng được, mặt cũng nhất thời đỏ lên.

Đồng Thất tựa hồ đối với dị trạng của Đồng Thất không hề hay biết, dắt hắn đi qua tấm bia đá.

Sau khi đi qua tấm bia đá Đồng Thất liền buông tay Thẩm Trạch ra, Thẩm Trạch liền bị cảnh tượng trước mắt này khiến cho kinh ngạc không còn để ý đến thứ khác được nữa.

Một giây trước còn ở trong rừng núi hoang vắng, giây tiếp theo liền thấy mình đang ở trong một cái chợ náo nhiệt.

Quay đầu nhìn tấm bia đá vừa mới đi ngang qua kia, trên tấm bia đá rõ ràng viết hai chữ ‘Chợ Yêu’ thật to.

Đồng Thất cũng không đi vội vã, giống như muốn để cho Thẩm Trạch ngắm nhìn tất cả những thứ này.

Chợ yêu này cũng náo nhiệt giống như chợ đêm của nhân gian vậy, đủ loại ‘người’ lui tới, Thẩm Trạch nhìn quanh liền xác định rõ, những ‘người’ này có đầy đủ tai cùng đuôi thật dài.

Đây là một cái chợ, cho nên khẳng định là nơi bán rất nhiều thứ, mấy người bán mấy thứ đồ kia không thể nghi ngờ cũng là yêu.

Đồng Thất nhìn bộ dáng ngây ngốc của Thẩm Trạch, không khỏi cười nói: “Thấy vui sao?” Thẩm Trạch ngơ ngác gật gật đầu.

Đồng Thất cười cười lắc đầu.

“Kỳ thật có một số yêu tính cách tốt lắm, bọn họ cùng với con người có thể ở chung hài hòa.

Bất quá người cùng yêu vẫn không phải là cùng một loại, cho nên chúng ta ở địa bàn của yêu vẫn là nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.” Thẩm Trạch gật đầu, nhỏ giọng nói: “Ta đã biết.” Đồng Thất mỉm cười.

“Đợi lát nữa ngươi nhìn nếu thích cái gì thì nói cho ta, trăm ngàn lần đừng tự mình chạm vào.” Thẩm Trạch ‘ừ’ một tiếng.

Nói xong, liền bước vào trong chợ yêu, Thẩm Trạch liền nhanh chóng đuổi theo.

Sau khi đi vào chợ yêu Thẩm Trạch rất nhanh phát hiện nơi đèn lồng chiếu sáng dù chỉ là một điểm nhỏ cũng không có yêu đi vào, càng thần kỳ hơn là yêu tựa hồ đối với việc này không hề phát hiện ra, Thẩm Trạch chỉ có thể thầm than Đồng Thất bản lĩnh thật sự cường đại.

Đồng Thất tựa hồ là bước đi không hề có ý định dừng lại, bất quá này cũng khiến cho Thẩm Trạch được mở rộng tầm mắt. Ở trong thần thoại của phương tây, tay nghề tối tinh xảo đó là tinh linh. Phương đông tuy rằng không có tinh linh, nhưng Thẩm Trạch cho rằng những thứ mà yêu làm này so với tinh linh trong truyền thuyết tuyệt không kém hơn.

Các loại quầy khác nhau rất nhiều, đồ ăn vặt, đồ trang sức, đồ dùng hàng ngày cái gì cần có đều có, yêu cũng có đủ các loại, đại yêu tiểu yêu chỗ nào cũng có.

Trừ bỏ các tiểu quán bày ra hai bên đường, chợ yêu còn có rất nhiều nhà có cửa hàng mặt tiền, Đồng Thất dẫn Thẩm Trạch vào trong một cửa hàng.

Cửa hàng nhà này rất nhỏ, bán thứ gì cũng là cổ quái hiếm lạ, ít nhất là Thẩm Trạch nhìn không ra tác dụng của chúng.

Đồng Thất đi đến trước quầy, Thẩm Trạch đột nhiên phát hiện quầy của tiệm nhà này cùng cái ở trong tiệm quan tài rất là giống nhau.

Đồng Thất nhẹ giọng nói: “Ông chủ.” Một người nhỏ bé đeo đôi mắt kính nhỏ xíu nhìn qua giống như chủ tiệm nói: “U, Thất thiếu gia quang lâm.” Đồng Thất cười cười.

“Ta muốn mua một loại nước thuốc có thể cố định hình dáng.” Chủ tiệm đẩy mắt kính của mình lên.

“Nước thuốc cố định hình dáng? Ngươi muốn thứ đó làm gì, ngươi cũng không phải là yêu.” Đồng Thất nho nhã lễ độ nói: “Có một bằng hữu trạng thái không được ổn định lắm.” Chủ tiệm ngạc nhiên nói: “Bằng hữu của Thất thiếu gia? Ai a?” Đồng Thất thản nhiên nói: “Sở Chi.” Sắc mặt chủ tiệm nhất thời thay đổi, hắn đầu tiên là nhìn chằm chằm ra ngoài cửa, sau khi phát hiện không có gì dị thường mới phất phất tay, cửa rất nhanh bị đóng lại.

Chủ tiệm thật cẩn thận nói: “Vị đại nhân kia đã trở lại……?” Đồng Thất gật đầu.

Chủ tiệm thở dài, từ trong quầy lấy ra một lọ thuốc nước màu lục.

“Các ngươi nhanh chóng đi đi thôi.” Đồng Thất mỉm cười.

“Cảm ơn ông chủ.” Chủ tiệm lắc đầu than thở.

“Yêu giới tạo nghiệt sớm muộn gì cũng vẫn còn……” Đồng Thất hơi khom người, mang Thẩm Trạch rời đi.

Trong lúc đi trong chợ yêu Thẩm Trạch đối với một màn vừa mới phát sinh có chút tò mò, nhưng là khi hắn nhìn thấy phản ứng của chủ cửa tiệm kia liền thực sáng suốt không có ở trên đường mà đặt câu hỏi.

Yêu ở trong chợ yêu hình như càng ngày càng nhiều, đám yêu xinh đẹp này cũng đều dần dần lộ ra thái độ hưng phấn.

Bỗng nhiên, đám yêu đều kích động hô lên, sau đó toàn bộ đều lộ ra một bộ phận đặc thù nhất của yêu trên người.

Đồng Thất nháy mắt thay đổi sắc mặt, lôi Thẩm Trạch vọt đến một góc vắng vẻ sáng sủa.

Đồng Thất không thể tin nói: “Hôm nay sao lại là đêm cuồng hoan? Hẳn là còn những ba ngày nữa a.” Thẩm Trạch không biết cái gì gọi là đêm cuồng hoan, nhưng là hắn thấy sắc mặt Đồng Thất thay đổi liền có thể đoán ra được là bọn họ gặp phiền toái.

Đồng Thất hít sâu một hơi, nghiêm trang nói: “Thẩm Trạch.” Thẩm Trạch đáp: “Ừ?” Đồng Thất còn thật nghiêm túc nhìn Thẩm Trạch.

“Ngươi phải tin tưởng ta.” Thẩm Trạch mỉm cười gật đầu.

“Ừ.” Đồng Thất hơi do dự, sau đó cầm lấy tay Thẩm Trạch, Thẩm Trạch chỉ cảm thấy trên mu bàn tay có cảm giác nóng lên, đợi đến sau khi Đồng Thất buông tay ra, trên mu bàn tay của Thẩm Trạch liền có nhiều hơn một ấn ký.

Đồng Thất hỏi: “Ngươi còn nhớ rõ đường đến đây chứ?” Thẩm Trạch gật gật đầu.

Đồng Thất nói: “Đợi lát nữa ngươi liền theo đường đó chạy đi, mặc kệ là gặp cái gì hay nghe thấy gì cũng đều không được quay đầu lại, cũng không được vứt đèn lồng trong tay đi.” Thẩm Trạch nhíu mày nói: “Ngươi thì sao?” Đồng Thất cười cười.

“Ta sẽ đi theo một con đường khác, sau khi ra khỏi chợ yêu ngươi không cần chờ ta về, về tiệm quan tài trước tìm y.” Thẩm Trạch tự nhiên biết ‘y’ này là chỉ ai.

Đồng Thất lại đem bình nước thuốc màu lục kia giao cho Thẩm Trạch, Thẩm Trạch do dự nhận lấy.

Đồng Thất nhìn Thẩm Trạch, chậm rãi bật ra một chữ.

“Chạy!” Thẩm Trạch rất nhanh hướng về phương hướng lúc đi mà chạy đến, trong đám yêu phát ra tiếng kinh hô, không ít yêu đuổi theo Thẩm Trạch, nhưng là bởi vì có đèn lồng nên chúng không thể tới gần Thẩm Trạch.

Yêu đuổi theo Thẩm Trạch ngày càng nhiều, mắt thấy Thẩm Trạch sắp bị đuổi kịp, từ hướng phía sau hắn đột nhiên truyền đến thanh âm của Đồng Thất.

“Đồng Thất đến bái phỏng.” Nhóm yêu không hẹn mà cùng dừng bước, sau đó một thanh âm đột ngột xuất hiện.

“Chợ yêu không chào đón con người! Giết y, y sẽ tiết lộ vị trí của chợ yêu!” Nhóm yêu nghe xong lời này, đại bộ phận đều buông việc truy đuổi Thẩm Trạch, đều hướng về phía Đồng Thất chạy tới.

Thẩm Trạch muốn dừng chân lại, nhưng là những lời Đồng Thất nói một lần lại một lần vang lên trong đầu hắn.

Không được quay đầu.

Mặc kệ gặp cái gì hay nghe thấy gì đều không được quay đầu lại.

Theo sau Thẩm Trạch chỉ có một ít tiểu yêu, nhưng đám tiểu yêu là cũng không gắt gao truy đuổi, chúng chính là bởi vì đèn lồng mà không dám tiến lên.

Ánh sang của đèn lồng tối đi không ít, bước chân của Thẩm Trạch nhanh hơn, rõ ràng là đã chạy đi rất xa, nhưng đối thoại phía sau vẫn như trước truyền vào lỗ tai hắn.

“Không biết Thất thiếu gia vì sao lại đột nhiên ghé thăm chợ yêu đâu? Ngài hẳn là biết đêm cuồng hoan không chào đón nhân loại.” “Thật xin lỗi, ta không biết hôm nay là đêm cuồng hoan.” “A, vậy còn thỉnh Thất thiếu gia ở lại chợ yêu thêm vài ngày, chờ đêm cuồng hoan qua rồi mới đi cũng không muộn.” …… …… Thẩm Trạch vừa chạy qua tấm bia đá, đèn lồng liền tắt hẳn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.