Tiệm Quan Tài Số 7

Chương 40: Chương 40




Sở Thanh đột nhiên nở nụ cười.

“Ta vốn chán ghét đứa nhỏ kia, nếu hắn không xuất hiện, đương nhiên là rất tốt. Ai ngờ đến ca ca lại tốn công phu lớn như vậy để cho hắn chuyển thế làm người. Bất quá như vậy cũng tốt, ca ca một lòng vội vàng vì chuyện Hiểu Vũ, đối với chuyện trong triều tự nhiên là phai nhạt. Ca ca vốn cũng không phải người thích quyền thế, ta có thể cảm thấy được ca ca không thích vị trí Yêu chủ.” Sở Chi hít sâu một hơi, giảm bớt cảm xúc.

“Khoảng thời gian đó ta bận đến sứt đầu mẻ trán, hồn thể của Hiểu Vũ không được đầy đủ, ta nơi nơi tìm người hỗ trợ, cuối cùng mất đến chín thành công lực mới khiến hắn hoàn toàn đầu thai chuyển thế. Mà khi ta trở lại Yêu giới, phát hiện tất cả đã không còn như trước.” Khóe miệng Sở Thanh toát ra một nụ cười tàn khốc.

“Phụ vương già đi, bên người chỉ có một đứa con là ta. Ta giả vờ hiếu thuận vài ngày ông liền đem quyền đưa vào tay ta, Đại thần trong triều ủng hộ ca ca cũng bị ta xử lý sạch sẽ, nhưng là khi ca ca quay về lão già kia vẫn muốn giữ Vương vị cho ca ca.” Sở Chi lấy tay đặt ở mi tâm.

“Nguyện vọng của phụ thân trước khi lâm chung chính là để cho ta kế thừa vị trí Yêu chủ, cho dù ta không thích, ta cũng không có cách nào từ chối nguyện vọng của phụ thân. Đối với Sở Thanh, ta buông tha không giết hắn, nhưng ngược lại ta cũng không thể tùy ý hắn giết Hiểu Vũ rồi còn có thể tiêu diêu tự tại, ta chỉ có thể đem hắn nhốt lại. Nhưng là khi ta ngồi ở trong Vạn yêu điện, trên triều đình cư nhiên không còn mấy người ủng hộ ta, đại thần liên tục thượng tấu ta chưa lập gia thú thê, không có tư cách kế thừa Vương vị. Khi đó, ta mới biết được quyền lực của Sở Thanh ở trong triều có bao nhiêu lớn.” Sở Thanh nức nở nói: “Ta mới không cần ca ca thú thê, dựa theo truyền thống của Yêu giới, sau khi Tân vương kế vị ba tháng, huynh đệ của hắn đều phải bị sung quân đến nơi xa xôi, trọn đời không được tiến vào Yêu đô, ta không cần ca ca rời đi! Tần Niệm là Vương phi phụ vương đặc biệt chỉ định, nàng có ấn ký của Vương phi, chỉ cần ta cưới nàng, ta liền có cơ hội, ta cũng biết là nàng muốn cái gì.” Trong ánh mắt của Sở Chi có một chút mệt nhọc.

“Tân vương kế vị luôn kèm theo hỗn loạn trước đó, Đại thần trong triều không hề tuân theo, các nơi còn truyền đến náo động, chờ ta ổn định tất cả những thứ này, Sở Thanh liền truyền ra tin tức đại hôn, mà đối tượng cư nhiên là Tần Niệm! Trên người Tần Niệm có ấn ký của Vương phi, khi đó có thể nói ai cưới Tần Niệm người đó có thể thành vương, huống chi, bọn họ còn có một đứa nhỏ.” Khóe mắt Sở Thanh chảy xuống hai hàng lệ.

“Ta không hối hận, Tần Niệm muốn có một đứa nhỏ, ta liền cho nàng. Ta cự tuyệt cho ca ca gặp nàng, khi đó quan hệ giữa ta và ca ca đã rất kém, ta không cho y gặp Tần Niệm không thể nghi ngờ là lửa cháy đổ thêm dầu. Nhưng ta không thể để cho y gặp Tần Niệm, nhưng là ngay cả ta cũng không có nghĩ đến, Tần Niệm sau khi mang thai đứa nhỏ liền mau chóng già đi, giống như đem tất cả sinh mệnh của mình đều để lại cho đứa con. Ta thừa dịp nàng còn có thể cử động liền nhanh chóng cưới nàng, Vương vị tự nhiên cũng trở thành của ta.” Sở Chi thở dài.

“Có lẽ ta là Yêu chủ tối thất bại, lên ngôi chỉ có ba tháng liền xuống, bất quá cũng tốt, ta vốn là không thích những thứ kia. Ta lúc ấy đã nghĩ, gặp Tần Niệm một lần liền rời khỏi Yêu giới, đi khắp nơi du ngoạn.” Sở Thanh ngừng nước mắt.

“Biết y phải đi, ta lại không thể để cho y nhìn thấy Tần Niệm, hơn nữa khi đó ta cũng không thể khống chế nổi tốc độ lão hóa của Tần Niệm, ngươi có thể tưởng tượng nổi không một người khuôn mặt tràn đầy nếp nhặn, trên làn da tái nhợt đều là đốm đồi mồi, mới mang thai một tháng mà bộ dáng giống như nữ nhân chính tháng sắp lâm bồn, đến cuối cùng sinh mệnh của Tần Niệm đều là do thánh quả của Yêu giới giữ lại. Sau đó, đứa nhỏ được sinh ra.” Sở Chi nghiêng đầu.

“Màu sắc của bầu trời biết thành màu giống như máu liền đại biểu cho việc lại có một sinh mệnh thuộc Vương tộc được sinh ra. Nhưng là sau đó chuông lại vang lên bảy tiếng, Vương tộc chỉ khi Vương phi qua đời mới có thể đánh chuông bảy tiếng. Ta không tin Tần Niệm giống như tỷ tỷ kia lại chết như vậy, cái chết của nàng so với Hiểu Vũ chết càng khiến cho ta bi thương hơn, ta đi tìm Sở Thanh, nhưng là hắn cũng không chịu đem thi thể Tần Niệm giao cho ta.” Sở Thanh cười nói: “Ta nào có được thi thể của Tần Niệm, ngày đó nàng nằm ở trên giường, sau đó thân thể đột nhiên bốc cháy, ta còn chưa kịp phản ứng sắc trời đã biến thành màu đỏ. Lửa kia cũng kỳ quái, ngoại trừ thiêu nàng ra cái gì cũng không cháy đến, giống như có một tầng kết giới không nhìn thấy được bao lấy, ta căn bản không thể đến gần nàng. Một lúc lâu sau lửa mới dừng, mà trên giường chỉ còn lại một đứa trẻ con, những cái khác đều không có.” Sở Chi trong giọng nói có một chút bi thương không phát hiện ra.

“Ta chiêu hồn, lại chỉ tìm được một chút tàn hồn của nàng. Lúc trước Hiểu Vũ cũng giống như vậy, không nghĩ đến Tần Niệm cuối cùng cũng rơi vào kết cục hồn phi phách tán. Ta không nghĩ đến Sở Thanh lại có thể nhẫn tâm như vậy, trong lòng ta tràn đầy lửa giận, chạy đến trước mặt hắn cùng hết chút khí lực cuối cùng đả thương hắn. Cơ thể của ta liên tiếp vì Hiểu Vũ cùng Tần Niệm mà vội vàng, sau lần này thật sự là không còn chút linh lực, chống một hơi cuối cùng tìm được Đồng Thất.” Sở Thanh trống rỗng nói: “Chờ đến khi ta tỉnh lại, y đã không thấy đâu.” Sở Chi đi đến phòng của Thẩm Trạch nghỉ ngơi, cho đến tận hôm nay, thân thể y vẫn chưa khôi phục được như trước.

Qua không lâu sau, Đồng Thất cũng từ trong phòng đi ra.

Thẩm Trạch nhìn thấy Đồng Thất đi ra, hỏi: “Sở Thanh thế nào?” Đồng Thất nhìn thấy Thẩm Trạch, tâm tình đang lo lắng liền tốt lên không ít, cười nhạt nói: “Tuy rằng không thể tốt lên hoàn toàn, nhưng cũng không cần lo lắng về tính mạng nữa.” Thẩm Trạch thở dài, phiền muộn nói: “Hai người bọn họ thực rối rắm……” Đồng Thất cũng thở dài.

“Không phải là như vậy sao.” Thẩm Trạch nghĩ nghĩ, sau đó thực đáng thương kéo kéo tay áo Đồng Thất.

“Ông chủ……” Thẩm Trạch khi kêu Đồng Thất là ông chủ tuyệt đối là đang giả bộ đáng thương cầu giúp đỡ, Đồng Thất nhíu mi nói: “Ừ?” Quả nhiên, Thẩm Trạch thật cẩn thận nói: “Ông chủ, bọn họ cũng thật đáng thương, giúp bọn hắn a…..” Thẩm Trạch vốn đối Sở Thanh không có chút hảo cảm nào, bất quá từ sau khi hắn cùng Đồng Thất ‘ngọt ngào’, tâm địa liền thiện lương không ít, nghe xong cố sự của hai huynh đệ này, không ngờ lại động tâm.

Đồng Thất buồn cười nhìn Thẩm Trạch, nói: “Mâu thuẫn mấu chốt nhất giữa bọn họ chính là Tần Niệm, nếu là Tần Niệm có ở đây thì không cần phải nói gì cả, nhưng cơ hội tụ hồn của Tần Niệm đã bị ngươi bất ngờ phát hỏng đi.” Đầu Thẩm Trạch cúi thẳng xuống, ngay sau đó mắt lại sáng ngời.

“Đúng rồi, lần trước không phải là ta tìm được bức họa của Tần Niệm sao? Có bức họa không phải là có thể tụ hồn sao?” Đồng Thất lắc lắc đầu.

“Muốn tụ hồn là phải tiêu phí tinh lực rất lớn, ngươi cảm thấy Sở Chi bây giờ còn có tinh lực để trong một khoảng thời gian ngắn tiến hành lần tụ hồn thứ hai sao?” Thẩm Trạch cắn cắn môi.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Đồng Thất rõ ràng là đang suy nghĩ, nhíu mày nói: “Vốn ta đối những chuyện xảy ra sau khi ta rời đi cũng không phải thực rõ ràng, nhưng là dựa theo cách nói của Sở Thanh……Tần Niệm rất giống một loại người, có lẽ nơi đó có thể thiết lập thành thông đạo.” Thẩm Trạch khó hiểu nói: “Một loại người?” “Đúng.” Đồng Thất gật đầu.

“Bất lão bất tử, lúc tiêu vong cũng giống như phượng hoàng niết bàn……” “Khoan khoan.” Thẩm Trạch đột nhiên ngắt lời Đồng Thất.

“Bất tử rồi còn tiêu vong như thế nào?” Đồng Thất thản nhiên nói.

“Bất lão bất tử cũng không phải là chuyện rất vui vẻ, người của bộ tộc này còn nghĩ đến biện pháp chấm dứt sinh mệnh của chính mình, ngươi phải biết rằng bọn họ bất lão bất tử chính là vì đã bị nguyền rủa.” Thẩm Trạch không hiểu vì sao, đột nhiên cảm thấy rất lạnh.

“Đây là chủng tộc gì? Thật kỳ quái.” Đồng Thất trầm mặc thật lâu, mới phun ra bốn chữ: “Bộ tộc Chung Ly.” Thẩm Trạch nhíu mày, hai chữ ‘Chung Ly’ nghe thật quen tai, giống như đã từng nghe thấy ở đâu. Bỗng dưng, hắn mở to hai mắt.

“Chung Ly Hi!” Đồng Thất chậm rãi gật đầu.

“Đúng, Tiểu Hi là đứa nhỏ của bộ tộc Chung Ly.” Thẩm Trạch kinh hãi.

“Nàng là quỷ a? Hơn nữa phụ thân của nàng không phải……Quỷ chủ sao?!” Đồng Thất đột nhiên cảm thấy thực đau đầu, y nhẹ xoa mi tâm nói: “n, nó khá là phiền toái. Tóm lại, chúng ta lại phải đi U Minh một chuyến.” .

U Minh điện.

Trên tay Đồng Thất đang bưng một ly trà.

“Chính là như vậy.” Nghiêm Dương nhíu mày.

“Sở Chi sao? Đó đúng là một đứa nhỏ rất lễ phép.” Không biết có phải hay không bởi vì Nghiêm Dương từng ở nhân giới một thế, tính cách hắn trong bất tri bất giác đã không còn lạnh lùng giống như khi còn là Cừu năm ấy.

Nhâm Lê nghiêng đầu.

“A Tu a……y hẳn là ở cùng ca ta một chỗ. n, khi Anh Thi nói bọn họ vốn không có trở về, chờ sau khi tất cả đã xong, ca ta một mình trở lại. Ở nhà ngây ngốc nửa năm, sau đó từ chức chạy đi……trộm mộ.” Đồng Thất chỉ gặp qua Chung Ly Tu một lần, lần đó là do Chung Ly Tu đến Đồng gia mượn Âm Dương quỷ kính, đối với Y An y lại chỉ là nghe nói mà chưa từng gặp.

Nhưng là làm một người giàu có nhất nhì lại từ bỏ công việc đang làm rất xuất sắc chạy đi trộm mộ, cũng chỉ có thể nói là người có chí nguyện riêng.

Nhâm Lê đột nhiên nói: “Đúng rồi, sinh nhật của dì út ta sắp đến, ca ta chắc là sắp trở về.” Đồng Thất hỏi: “Là khi nào?” Nhâm Lê nói: “n, hai ngày sau.” Đồng Thất cười nhạt.

“Hy vọng là có thể gặp được tộc trưởng Chung Ly, ta đã đánh dấu ở trên giao dịch rồi.” Nhâm Lê đang uống trà, nghe Đồng Thất nói xong suýt nữa thì sặc nói: “Đánh dấu rồi ngươi còn nhàn nhã như vậy? Đi thôi đi thôi, nhanh nhanh cùng ta đến T thị.” .

T thị.

Y gia là người đứng đầu, tuy rằng vài năm nay ẩn ẩn đã có ý muốn lui xuống, tiếng nói cũng thấp đi không ít, nhưng là sinh nhật của người Y gia vẫn có không ít người tham dự.

Đồng Thất căn bản không muốn mang theo Thẩm Trạch, y cũng quả thật ném Thẩm Trạch ở lại tiệm quan tài. Nhưng là hai lần đến U Minh đã muốn khiến cho Thẩm Trạch cùng Chung Ly Hi trở thành một thể, Chung Ly Hi không dám trái ý Thất thúc yêu quý của nàng, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể đem địa chỉ của Y gia vụng trộm nói cho Thẩm Trạch.

Thẩm Trạch sau khi trở lại tiệm quan tài suy nghĩ, cuối cùng cảm thấy loại yến hội này chắc chắn không thể thiếu danh viện thục nữ, cũng không thể để ông chủ Đồng nhà hắn bị câu mất.

Phải biết rằng hiện tại con gái đều thích đàn ông dịu dàng.

Thẩm Trạch gọi điện thoại cho tóc vàng, vui vẻ. Thẩm gia cùng Y gia vỗn cũng có làm ăn với nhau, rất nhiều năm trước vẫn còn là thân gia, cha mẹ Thẩm Trạch khi còn sống cũng có kết giao với vợ chồng Y gia, chính là cuối cùng Thẩm gia có biến cố, đến đời Thẩm Trạch quan hệ này mới dần phai nhạt đi.

Đồng Thất không phải người Phùng gia, người định không bằng trời định, y vạn lần không có dự đoán được nhà Thẩm đại thiếu gia có quan hệ với Y gia, công khai cầm thiếp mời chạy đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.