Tiệm Quan Tài Số 7

Chương 44: Chương 44




Bởi vì lí do an toàn, Thẩm Trạch cùng Đồng Thất cuối cùng cũng không đi ngắm bãi đá, mà là đi tới một nơi cùng loại là kho hàng địa phương.

Kho hàng ở trong tầng ngầm, là một nơi ‘tình tiết ngầm hiểu’, ở trong này chọn lựa chất lượng bãi đá so với bãi đá ở bên ngoài tốt hơn một chút, hơn nữa hoàn toàn không cần tranh nhau chen lấn.

Thẩm Trạch đối với bãi đá không có hứng thú gì, lần này đến Đằng Hướng cũng chỉ toàn là muốn chơi bời. Bà chủ ở nơi này hướng dẫn đi hết hướng đông lại đến hướng tây ngắm nhìn, có chút cảm giác tảng đá đến ngay đằng sau xe.

Nơi Thẩm Trạch xuất hiện tự nhiên là có Đồng Thất, chẳng qua trước đó Đồng Thất không hề cùng Thẩm Trạch lựa chọn, mà chỉ là cau mày đi theo.

Tầng hầm ngầm này có một loại mùi kỳ quái…… Đồng Thất không thể nói rõ loại mùi này là mùi gì, bất quá loại mùi bùn đất trải qua chín ngàn năm bồi đắp khẳng định có thể nhận ra.

Đồng Thất tìm đến nơi tỏa ra mùi hương mà người bình thường không thể ngửi thấy kia, chậm rãi dừng lại ở một góc hẻo lánh.

Trong góc này chồng chất đủ loại các tảng đá lớn nhỏ khác nhau, trong đó có đủ hình dáng, màu sắc, hoa văn, nhưng là ánh mắt của Đồng Thất toàn bộ tập trung ở trên một khối trông giống như một thiếu niên đang vung quyền lên đỉnh một tảng đá.

Đó là một vật thể bằng đá tảng màu đen thẫm, ở trong đống đá này có vẻ rất thu hút. Căn cứ theo thể tích của nó mà nói, một khối đá tảng nhỏ như vật cho dù có thể làm được ra một món hàng tốt thì cũng chỉ có thể là một thứ nho nhỏ, ngay cả làm vòng tay đều khó, tự nhiên là cũng không đáng giá bao nhiêu tiền.

Đồng Thất khom người nhặt lên khối đá kia, đúng lúc Thẩm Trạch cùng bà chủ từ một nơi khác đi tới.

Bà chủ liếc mắt nhìn tảng đá trong tay Đồng Thất liền cười nói: “Đồng tiên sinh không nhìn kĩ sao? Khối đá đó xem chừng không thể làm ra thứ gì tốt.” Đồng Thất cười nhạt nói: “Không có gì, có thể sau này không làm nên được thứ gì, chủ yếu là khối đá này nhìn rất được thôi.” Bà chủ cũng là một người tinh ý, nghe xong lời này của Đồng Thất liền nhanh chóng nói: “Nếu Đồng tiên sinh thích thứ không đáng giá này liền tặng cho tiên sinh đi, xem như là một phần tâm ý nho nhỏ của tôi.” Đồng Thất còn chưa mở miệng, Thẩm Trạch liền không biết phát điên cái gì nói: “Bà chủ Ngọc rõ ràng là đối y có tâm, đối ta vô tâm nga……” Bà chủ Ngọc hai mắt khẽ chuyển, cười nói: “Thẩm thiếu gia nói gì vậy, hôm nay tất cả những khối đá Thẩm thiếu gia lấy đều chiết đi tám phần trăm, thế nào? Tâm ý này có đủ hay không?” Thẩm Trạch cười ha ha.

“Vậy tôi cần phải lấy nhiều một chút, miễn cho cô phụ tâm ý của bà chủ Ngọc rồi.” .

Buổi tối.

Đồng Thất ngồi ngắm khối đá màu đen kia, lâm vào trầm tư.

Thẩm Trạch tắm xong đi ra liền nhìn thấy Đồng Thất xuất thần nhìn khối đá đen sì trơn nhẵn kia, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Thẩm Trạch bĩu môi một cái, nhẹ tay nhẹ chân đi qua sau đó mạnh mẽ đoạt lấy khối đá trong tay Đồng Thất, ngay sau đó hắn liền hú lên quái dị rồi vứt khối đá sang một bên.

Đồng Thất nhìn thấy phản ứng của Thẩm Trạch lập tức phục hồi tinh thần, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy?” Thẩm Trạch đem đầu ngón tay cho vào miệng liếm liếm.

“Thứ lạnh như vậy ngươi cũng có thể cầm lấy sao?” “Lạnh?” Đồng Thất nhíu mày, cầm lấy khối đá Thẩm Trạch vứt lại trên bàn.

“Lạnh sao?” Thẩm Trạch kinh ngạc nói: “Rõ ràng là rất lạnh, ngươi không có cảm giác gì sao?” Đồng Thất đem khối đá đặt lên tay, nói: “Ngươi sờ lại xem, xem là cảm giác gì.” “Ngươi không cho ta chút lợi tức, còn muốn ta sờ tảng đá kỳ quái này làm gì……” Thẩm đại thiếu gia tuy là ngoài miệng nói như vậy, nhưng tay vẫn đưa về phía khối đá màu đen kia.

Thẩm Trạch đầu tiên là chạm nhẹ một chút, sau đó lại sờ sờ một chút, cuối cùng đem cả khối đá đặt vào trong tay lật qua lật lại.

“Không đúng a! Vừa rồi ta sờ rõ ràng là lạnh!” Khối đá vẫn là khối đá kia, Thẩm Trạch lại cảm thấy hoàn toàn khác nhau.

Đồng Thất cầm lấy khối đá, nhíu mày nói: “Là loại lạnh như thế nào?” Thẩm Trạch gãi gãi đầu, cố gắng nhớ lại.

“Chính là lạnh như băng a……Ta chỉ chạm một chút liền giống như cho vào trong băng vậy.” Đồng Thất chần chừ một chút, sau đó đem khối đá đặt lại trên bàn, xoay người đi về phía phòng tắm.

“Quên đi, mặc kệ nó.” Thẩm Trạch đi theo Đồng Thất cười hắc hắc nói: “Đúng vậy! Sờ nó còn không bằng sờ ta.” Bước chân Đồng Thất dừng ở cửa phòng tắm, Thẩm Trạch theo sát đằng sau thiếu chút nữa đụng mũi vào lưng y, oán giận nói: “Ngươi làm gì……” Đồng Thất xoay người, lạnh lùng nói: “Ngươi đã tắm rửa xong còn cần quay lại làm gì?” Thẩm Trạch bi ai nghĩ tới vừa rồi qua được phòng Đồng Thất, chính mình phải lấy lý do phòng mình bị hỏng bộ phận vòi nước…… Vì cái gì ở nhà là mỗi người một phòng, ra khỏi cửa vẫn là một người một phòng.

Vì cái gì, vì cái gì a?! Thẩm đại thiếu gia sau khi bị Đồng Thất đuổi ra khỏi cửa, đầy trong đầu là giọng nói căm giận.

Rốt cuộc……vì cái gì đâu? Thẩm Trạch đi rồi, Đồng Thất cũng không lập tức đi vào phòng tắm, mà là lại đưa mắt nhìn khối đá bị mình tùy tiện đặt ở trên bàn kia.

Nếu y đoán không sai, Thẩm Trạch khi chạm đến không phải là cảm giác lạnh như băng, cảm giác kia hẳn là trong nháy mắt khi bị tay hắn chạm đến, khối đá đã phóng ra hàn khí.

Nhưng là, vì cái gì khối đá gặp mình lại không phóng ra hàn khí đâu? Đồng Thất thở dài, đi vào phòng tắm, vừa đi còn vừa nghĩ nơi có Thẩm Trạch nhất định sẽ có phiền toái phát sinh. Cho dù khối đá kia chính là do ông chủ mình kiếm về, Thẩm đại thiếu gia bất quá chỉ là lưng đeo oan ức thôi.

Khi không có một bóng người trong phòng ngủ, khối đá màu đen kia đột nhiên phát ra kim quang. Hào quang bao phủ toàn bộ khối đá, khối đá không ngừng run rẩy, giống như có thứ gì đó muốn đi ra.

.

Thẩm Trạch hít sâu một hơi, thở dài: “Khung cảnh quả nhiên rất đẹp.” Đồng Thất đồng ý nói: “Bên này khai thác ít, khung cảnh tự nhiên là tốt.” Giáo sư trong đội khảo cổ cười nói: “Bên này của Vân Nam nhiều địa phương ngay cả điện cũng không có, tuy rằng cuộc sống không được tiện nghi, nhưng là ở nơi này quả thật cũng là một loại hưởng thụ.” Thẩm Trạch nói tài trợ cho một đội khảo cổ cũng không phải là vui đùa, tuy rằng đội khảo cổ này quy mô tương đối nhỏ, nhưng này quả thật vẫn là một đội khảo cổ.

Lý Kiến Quốc là một giáo sư khoa khảo cổ của Tây Đại, lần này là do ông dẫn đầu, còn lại đều là những nghiên cứu sinh của khoa khảo cổ.

Tuy rằng trong trường quả thật có quỹ kinh phí này nọ, nhưng là thứ kia liệu có đủ tiền xe sao? Nếu muốn tiến hành thực tập dã ngoại, không kéo tài trợ là tuyệt đối không được.

Thẩm Trạch chính là tài trợ một đội khảo cổ như vậy.

Một khu trại có tường rào bao bọc mới được phát hiện là thật, biệt lập với cuộc sống bên ngoài là giả, xung quanh bên ngoài trại có một lượng lớn huyền quan là thật.

Huyền quan thuộc loại nhai táng, kỳ thật loại mai táng này đối với một phần lớn dân tộc thiểu số phân bố ở Vân Nam là rất bình thường , cũng không có gì đáng phải ngạc nhiên.

Bất quá đối với đám sinh viên sống cuộc sống bình thường nhiều năm ở thành thị mà nói thì huyền quan này là một sự hiếm lạ.

“Thầy à, chúng ta còn bao lâu nữa mới có thể đến ạ?” Đặt câu hỏi là một nam sinh có làn da rất đen.

Lý giáo sư đẩy mắt kính, vị lão nhân một đầu tóc trắng nàu hiền lành nhìn học trò của mình.

“Đại khái là còn nửa tiếng nữa – chúng ta phải đi vào trong trại chào hỏi trước một chút, các em lát nữa đến nhất định phải lễ phép.” Nam sinh bĩu môi, nói: “Biết ạ……” Nữ sinh duy nhất trong đội không biết nghĩ tới cái gì, nói: “Thầy ơi, nơi này có người có thể biết hạ cổ hay không?” Lý giáo sư còn chưa kịp trả lời, nam sinh kia đã tùy tiện nói: “Nào có mấy thứ này a, cậu xem tiểu thuyết quá nhiều rồi.” Kỳ thật trong đoàn người này Thẩm Trạch là ít tuổi nhất, nhưng là hắn lớn lên thân cao mã đại, hơn nữa lại lăn lộn nhiều năm trong cuộc sống, nên bề ngoài vẫn có một cỗ thành thục không nhỏ.

Thẩm Trạch thần bí trừng mắt nhìn, nói: “Ai nói không có? Không chỉ là có, còn từng ở bên Tương Tây nháo thực hung, người nào nói đến cổ đều biến sắc.” Nữ sinh hai mắt mở to nói: “A, quả nhiên là thật, chúng ta đây có phải hay không không thể tùy tiện động vào thân thể của người ở trong trại?” Thẩm Trạch vừa định trả lời, liền nghe thấy nam sinh kia khinh bỉ nói: “Hừ, tin vỉa hè, không hiểu biết đến cực điểm, cậu từng gặp qua sao?” Thẩm Trạch tuy rằng rộng lượng, nhưng dạng này trắng trợn rõ ràng chống đối với Thẩm Trạch thật sự là không có nhiều lắm, vẻ mặt Thẩm Trạch không biến đổi chút nào, trong lòng vẫn là có chút không thoải mái.

“Tôi như thế nào chưa từng thấy qua? Tôi đã từng đi qua một địa phương rất cổ xưa……” Thẩm Trạch còn chưa nói xong liền bị nam sinh kia chặn lời.

“Không phải là chỉ có chút ít tiền sao, còn nói là địa phương thực xưa!” Không khí lập tức đông cứng, đừng nói Thẩm Trạch, ngay cả Đồng Thất cũng nhíu mày.

Lý giáo sư thấy không khí không tốt, vội vàng đến giảng hòa.

“Tiểu Trần à, cổ này quả thật là có.” Nam sinh vừa nghe thấy giáo sư của mình lên tiếng, mặc dù không cam lòng nhưng cũng không nói gì nữa.

Đồng Thất nhìn vẻ mặt của Thẩm Trạch, thở dài âm thầm đem hắn kéo về bên cạnh mình.

Vài sinh viên còn lại cũng đem nam sinh kia kéo vào trong đội, đội khảo cổ từ một đội biến thành hai hàng.

Dọc một đường đi không có ai nói chuyện, cũng may trại rất nhanh đã hiện ta, Lý giáo sư vui mừng nói: “Các em, chúng ta rốt cuộc cũng đến rồi!” Vài sinh viên một trận hoan hô, khi còn cách trại một đoạn đường đã muốn không còn đường đi, bọn họ chỉ có thể xuống khỏi xe lừa đi bộ, đi nửa ngày rốt cuộc cũng đến.

Một vòng dưới chân núi, cuối cùng một nơi giống như tiên cảnh nhân gian xuất hiện trước mặt mọi người. Ngọn núi vừa có một trận mưa trút xuống được bao phủ trong một tầng sương mù mỏng manh, ngọn núi thật cao trong đám sương mù lại như có như không. Một dòng suối nhỏ trong vắt ở ngay phía trước, mà phía sau trại chính là núi rừng xanh tươi.

Người sống ở trong thành thị như thế nào có thể gặp được loại cảnh sắc như thế này, mấy người ngây ngốc đứng đó cũng không đành lòng tiến lên, ngay cả Lý giáo sư thường xuyên tiến hành mấy bài tập dã ngoại này cũng không thể không ngây người, sơn trại chưa bị khai phá luôn có một vẻ đẹp thuần phác.

Đến trước trại, tối trấn định ngược lại chính là Thẩm Trạch và Đồng Thất, Thẩm Trạch là vì đi đến nơi còn hơn như thế nên có sức miễn dịch. Mà Đồng Thất nhìn ngắm phong cảnh đã muốn không chỉ là nhân giới, tự nhiên không sao.

“Khụ.” Lý giáo sư thanh thanh cổ họng.

“Các em, vị trí hiện tại của chúng ta chính là nằm ở phía tây Vân Nam. Trước đây nói rằng phát hiện ra một nội trại chính là ở trước mắt chúng ta đây, trải qua điều tra, nội trại này cũng không phải là mới phát hiện, nhưng là bởi vì đường không được thông, cư dân ở nơi này quả thật rất ít khi ra ngoài.” “Chúng ta sắp sửa tiếp xúc với một dân tộc là một chi nhánh của dân tộc Phổ Mễ . Phổ Mễ tộc chủ yếu là cư trú ở địa khu Tây bắc, bọn họ có ngôn ngữ của riêng mình. Bất quá tiếng Phổ Mễ thuộc loại ngữ hệ Hán Tạng Tàng Xa Ngữ chi Khương ngữ, không biết là nơi này có hay không vài đồng học của chúng ta, nói không chừng các em còn có thể nói chuyện với nhau vài câu.” Lời của Lý Giáo sư chọc cười không ít người, không khí trong đội khảo cổ lại một lần nữa trở nên sinh động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.