Tiệm Quan Tài Số 7

Chương 54: Chương 54




Đồ Ni Tư im lặng nằm trên mặt đất, hắc báo đi đến bên cạnh nó ngửi ngửi, sau đó miễn cưỡng trở về bên cạnh Vương Tuấn.

Vương Tuấn khẩn trương nhìn hắc báo, hắc báo lắc lắc cái đuôi, gầm nhẹ hai tiếng, Vương Tuấn đang mặt nhăn mày nhíu rốt cuộc cũng thả lỏng.

“Không sao đâu, đợi lát nữa mang về trong động là được.” Thẩm Trạch nghe xong lời này cuối cùng cũng yên tâm, không biết vì sao, hắn đối với Đồ Ni Tư có một loại cảm giác nói không nên lời.

Đồng Thất mắt nhìn Thẩm Trạch, buông lỏng đôi mi hơi nhíu.

Thẩm Trạch gãi gãi đầu, mang chút ảo não nói: “Khi nào thì có thể từ nơi này đi ra ngoài, trời tối hẳn thì biết làm sao bây giờ.” Vương Tuấn nghe xong lời này liền cười khẽ một tiếng.

“Nếu không chê, các ngươi có thể đến nhà chúng ta nghỉ ngơi một đêm.” Thẩm Trạch nghe xong lời này lông mày lập tức dựng lên.

“Huyệt động? Ta còn chưa từng ở trong huyệt động đâu.” Vương Tuấn ngược lại nhìn về phía Đồng Thất.

“Ý Đồng tiên sinh thế nào?” Đồng Thất khẽ cười.

“Có một chỗ ở luôn tốt.” .

Ngày hôm sau.

Vương Tuấn hái về chút quả dại, Thẩm Trạch vui vẻ gặm, Đồng Thất cũng ăn vài quả rồi thôi.

Thẩm Trạch cắn thêm một quả nữa, kỳ quái hỏi: “Không ăn được sao?” Đồng Thất lắc đầu, thản nhiên nói: “Không có.” Thẩm Trạch nuốt trái cây trong miệng xuống.

“Vậy sao lại không ăn nữa?” Đồng Thất nhìn Vương Tuấn cùng hắc báo ở cùng một chỗ, nói: “Đang nghĩ vài chuyện.” Thẩm Trạch rốt cuộc cũng buông trái cây trong tay xuống, khuôn mặt rạng rỡ dưới ánh mặt trời như phát sáng.

“Nghĩ cái gì?” Đồng Thất cùng Thẩm Trạch cùng ngồi ở ngoài động, ánh mặt trời lại không có chiếu lên trên người y, Thẩm Trạch đột nhiên phát hiện, làn da Đồng Thất kỳ thật rất trắng, là loại trắng do hàng năm thường xuyên không tiếp xúc với ánh mặt trời.

“Nghĩ xem chúng ta như thế nào mới có thể đi ra khỏi cánh rừng này.” Thẩm Trạch không nói gì, hắn nhịn không được kéo bả vai Đồng Thất qua, muốn đem người yêu của mình kéo vào trong ánh mặt trời, lại cũng không cẩn thận thấy được đôi mắt sâu thẳm kia của Đồng Thất.

Giống như một cái vực sâu, một mặt hồ rộng, có loại tĩnh lặng quanh năm không bị quấy rầy.

Thê lương lạnh lẽo đến tận xương, sâu không thấy đáy.

Thẩm Trạch giật mình, Đồng Thất lại dời tầm mắt đi, hỏi ngược lại: “Làm sao vậy?” Thẩm Trạch trầm mặc lắc đầu, hắn phát hiện hắn kỳ thật tuyệt không hề hiểu Đồng Thất.

Đồng Thất không kìm được thở dài, đứng thẳng người lên.

“Chúng ta đợi lát nữa liền đi đi, đi xem đội khảo cổ còn lại được bao nhiêu người.” Thẩm Trạch gật đầu, khôi phục vẻ mặt đau khổ hỏi: “Vậy còn Đồ Ni Tư phải làm sao bây giờ?” Đồng Thất nói: “Đương nhiên là phải để ở nơi này trước, chẳng lẽ ngươi muốn dẫn theo một đứa nhỏ đi thám hiểm sao?” Thẩm Trạch nhún vai, sáng suốt không cùng Đồng Thất tranh luận.

Bên kia Vương Tuấn thấy được động tác của Thẩm Trạch cùng Đồng Thất, cũng rời khỏi hắc báo đi đến.

“Các ngươi có sắp xếp gì sao?” Đồng Thất nói: “Muốn đến huyệt động ngày hôm qua nhìn xem, dù sao vẫn còn một đội khảo bên trong đó.” Vương Tuấn hiểu được gật đầu, khẽ cười nói: “Vậy trước cứ để Đồ Ni Tư ở lại chỗ này đi, chúng ta có thể chăm sóc nó.” Đồng Thất cũng cười nói: “Vậy lại phải cảm ơn ngươi rồi.” Tạm biệt Vương Tuấn cùng hắc báo, Đồng Thất cùng Thẩm Trạch hai người lại lần nữa đi tìm con đường kia.

Thẩm Trạch hai tay vòng sau đầu, hơi nghiêng đầu nói: “Ta đã thấy hắc báo kia.” Khóe miệng Đồng Thất gợi lên một tia mỉm cười, y cái gì cũng không nói.

Đôi mắt Thẩm Trạch dưới ánh mặt trời hiện lên cái gì đó, màu sắc như ngọc khiến cho trời đất cũng phải thất thần.

“Ta cũng không biết hình dung như thế nào, dù sao cũng từng gặp qua rồi.” Đồng Thất kéo tay Thẩm Trạch, hai người mười ngón tay nhanh chóng giao nhau.

“Không có vấn đề gì, chuyện nào cũng đều đã có sẵn kết cục.” Chuyện nào cũng đều đã có sẵn kết cục, bất kể lớn nhỏ.

Hai người đi không lâu liền đến chỗ đất trống kia, chỉ hơi dừng lại một chút liền hướng chỗ lối vào huyệt động đi đến.

Một đường đi này yên bình đến dị thường, hoàn toàn giống với câu cách ngôn kia – yên tĩnh trước cơn bão.

Sau khi vào huyệt động, Đồng Thất lại buông tay Thẩm Trạch ra, Thẩm Trạch đưa tay cho vào trong túi áo, đánh giá huyệt động không còn xa lạ này.

“Phải cẩn thận.” Đồng Thất lấy ra một lá bùa ném lên phía trên, lá bùa bay vòng xung quanh hai người, phát ra ánh sáng nhu hòa, chiếu sáng lối đi.

Thẩm Trạch đối với căn dặn của Đồng Thất cũng chỉ nhún vai, lại bắt đầu đảo mắt nhìn ra xung quanh.

Đồ án trên vách tường đá của huyệt động cũng không thể nói là dữ tợn, nhưng cũng có một loại cảm giác thâm trầm. Trong động đột nhiên có một trận âm phong thổi đến, cùng với một loại mùi vị không rõ lẩn quẩn giống trước.

Tinh thần Đồng Thất từ trước đến nay chưa từng tập trung, dây thần kinh đột nhiên căng thẳng, huyệt động giống như không có đáy, đi thế nào cũng không thấy điểm cuối.

Thẩm Trạch đột nhiên dừng chân, nghiêng mình cau mày.

“Ngươi có hay không nghe thấy cái gì đó?” Đồng Thất nheo mắt lại, nhìn phía trước đã hình thành một con đường không đổi, dừng chân.

Trong huyệt động thật im lặng, trừ bỏ tiếng tim đập của hai người, tiếng động gì cũng không có.

Ngay khi Đồng Thất chuẩn bị mở miệng, một tiếng cười nhẹ nhàng không biết từ nơi nào truyền đến.

Đồng Thất án binh bất động, Thẩm Trạch quát to: “Ai!” “Hữu hồ tuy tuy, tại bỉ kỳ lương.

Tâm chi ưu hĩ, chi tử vô thường…” Trong huyệt động tĩnh lặng truyền đến tiếng ca, quỷ dị nói không nên lời, ánh mắt u oán của cô gái kia giống như ở ngay bên cạnh Đồng Thất cùng Thẩm Trạch, lại không biết là đang nhìn bọn họ từ nơi nào! “Hữu hồ tuy tuy, tại bỉ kỳ trắc.

Tâm chi ưu hĩ, chi tử vô phục……” Không biết bài hát này có hay không tồn tại sức mạnh mê hoặc người khác, dây cung trong não Đồng Thất đột nhiên đứt đoạn, tất cả sự bình tĩnh hay cái gì đều bị y quăng lên tận chính tầng mây.

Y mạnh cầm lá bùa trong tay hướng về phía trước không rõ, lá bùa lóe lên một tia sáng tím, chém thẳng một vòng trong huyệt động.

Ánh sáng tím đánh lên trên tường đá, tường đá vỡ ra, vô số tảng đá rơi xuống, con đường đi lên phía trước cứ như vậy bị chặn lại, Thẩm Trạch kinh hãi toát ra một thân mồ hôi lạnh, cuống quít hỏi Đồng Thất.

“Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Biểu tình trên mặt Đồng Thất vô cùng không tốt, y ở trong bóng sáng hơi nở nụ cười, Thẩm Trạch lại cảm thấy có một loại cảm giác yêu mị.

“Truyền thuyết từ thời thượng cổ truyền rằng khi Hoàng Đế đại chiến với Xi Vưu, bên người Binh chủ có một hồ yêu. Hồ yêu đối với binh chủ toàn tâm toàn ý, binh chủ vốn cũng muốn sau khi đại chiến cùng hồ yêu song túc song phi, bất đắc dĩ Hiên Viên kiếm của Hoàng Đế do Binh chủ ban thưởng một kiếm xuyên qua. Binh chủ rơi xuống, Hoàng Đế liền cai quản nhân gian, đem yêu tộc đuổi ra khỏi Hoa Hạ, từ đó về sau liền có con cháu của Viêm Hoàng.” Thẩm Trạch nghe mà không hiểu gì cả, không biết vì sao Đồng Thất lại nói về thần thoại thượng cổ.

Đồng Thất tiếp tục thản nhiên nói: “Khi yêu tộc rời khỏi đại địa Hoa Hạ, hồ ly kia lại không rõ tung tích. Lúc ấy Hoàng Đế không đem chuyện này để ở trong lòng, nhưng là hắn thật không ngờ, hồ ly này lại nhiều lần xuất hiện ở trên lịch sử, mỗi lần khi nó xuất hiện thiên hạ tất sẽ đại loạn.” Thẩm Trạch nhớ tới tiếng ca nhẹ nhàng vừa rồi, giống như có chút hiểu được.

Đồng Thất không nói tiếp nữa, chỉ lẳng lặng nhìn đống đá chồng chất trước mặt ngẩn người.

Thẩm Trạch tay đang đút trong túi đột nhiên chạm đến túi gấm đựng khối đá mà Đồng Thất đưa cho hắn không lâu trước đó.

Đồng Thất quay đầu nhìn về phía Thẩm Trạch, còn thật sự nói: “Ngươi có hay không từng nghĩ tới, nếu ta không phải là ta thì làm sao bây giờ?” Thẩm Trạch hơi sửng sốt, sau đó nhíu mày hỏi: “Cái gì?” Đồng Thất nhìn chằm chằm Thẩm Trạch.

“Ta không phải là ta, ngươi cũng không phải là ngươi.” Cổ họng Thẩm Trạch có chút khô, hắn miễn cưỡng cười nói: “Như thế nào lại như vậy đâu?” Đồng Thất thu hồi tầm mắt, thản nhiên nói: “Khi đó không cần phải sợ, chỉ cần ngươi tin tưởng ngươi là chính mình là được rồi. Nhớ kỹ, vĩnh viễn không được đánh mất chính mình.” Đồng Thất nói xong lại lấy ra một lá bùa nữa, mấy khối đá phiêu tán trong huyệt động bay trong không trung, sau đó nhất nhất trở lại vị trí vốn có, trong khoảnh khắc huyệt động lại khôi phục như lúc ban đầu.

“Đi.” Đồng Thất nhẹ nhàng nói một tiếng, Thẩm Trạch đành phải đuổi theo bước chân của y. Nhưng lần này, Thẩm Trạch nắm chặt túi gấm trong tay.

Khi ta không phải là ta, ngươi cũng không còn là ngươi.

Vĩnh viễn không được đánh mất mình.

Có chút chuyện, Đồng Thất chỉ có thể đến đúng thời điểm mới có thể nói thôi. Huyệt động này quá sâu, khó mà không có chút gì đó thuộc về thượng cổ được.

Đây là một nơi bị nguyền rủa, người đã tới huyệt động này đều không thể thoát ra ngoài. Tâm nguyện lớn nhất của Đồng Thất lúc này, đơn giản là nếu tất cả cuối cùng thoát khỏi khống chế của mình, Thẩm Trạch vẫn có thể bình yên vô sự.

Thám hiểm vẫn tiếp tục, lại đi không biết bao lâu nữa, kết cấu của huyệt động bắt đầu có thay đổi. Tranh trên vách dần dần biết mất, hiện ra trên vách đá gần đó là mấy đường cong không có quy tắc, cũng không biết là do con người hay là do thứ gì khác tạo ra.

Bọt nước tí tách không biết từ đâu rời xuống, hai cửa động rõ ràng xuất hiện trước mặt Đồng Thất cùng Thẩm Trạch.

Đồng Thất lại lấy ra một lá bùa chiếu sáng, ở trong ánh sáng, hai cửa động kia hiện ra không sót chút nào.

“Bên trái hay là bên phải?” Đồng Thất đem quyền lựa chọn giao cho Thẩm Trạch.

Thẩm Trạch gãi gãi đầu.

“Có gì khác biệt sao?” Đồng Thất vẻ mặt lạnh nhạt.

“Không biết, nhưng mà hai bên đều là động, hẳn là sẽ không khác nhau nhiều.” Thẩm Trạch buồn rầu.

“Bên nào thì tốt đây……” Đồng Thất nói: “Thực ra cũng không khác nhau mấy đâu, không cần có áp lực tâm lý.” Đồng Thất càng nói như vậy, trong lòng Thẩm Trạch càng không yên. Ánh mắt của hắn càng không ngừng đảo loạn, ý định ở trong hai cửa động nhìn giống hệt nhau tìm kiếm dấu vết khác biệt.

“Không bằng ngươi triệu hồi ra con vật nào đó xem hộ đi? Ta thấy hai cái cửa động này thế nào cũng giống nhau.” Thẩm Trạch thở dài, bất đắc dĩ nhìn Đồng Thất.

“Không được, ngươi phải chọn.” Thẩm Trạch rối rắm nói: “Vì sao?” Đồng Thất đáp: “Không vì gì cả.” Thẩm Trạch gần như muốn phát điên, hắn tùy tiện nhặt ở trên mặt đất một hòn đá, nhắm vào khoảng giữa hai cửa động ném qua, hòn đá nhỏ đập lên vách đá hai ba cái liền rơi xuống trước cửa động bên phải.

Thẩm Trạch nói: “Bên phải.” Đồng Thất nhíu mi.

“Quyết định rồi? Ngươi cần phải suy nghĩ kỹ.” Thẩm Trạch nhìn chằm chằm cửa động bên phải, vòng vo hai vòng.

“Không, vẫn là bên trái đi, bên trái.” Đồng Thất thản nhiên nói: “Quyết định này sẽ xác định con đường sắp tới của chúng ta, ngươi cần suy nghĩ thận trọng.” Thẩm Trạch vẻ mặt bị dồn ép đau khổ nhìn chằm chằm vào hai cửa động, đột nhiên cảm thấy dù là bên trái hay bên phải cũng không phải là con đường chính xác.

Rốt cuộc, là bên trái hay là bên phải đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.