Tiệm Quan Tài Số 7

Chương 76: Chương 76




Bùa truy hồn bị điểm bay ở trong không khí toát ra một luồng khói trắng, khói trắng ở trên đầu Đồng Thất nhẹ nhàng quẩn quanh một lát, sau đó dần dần nhạt đi.

Vẻ mặt Đồng Thất không có gì dao động, nhưng là Thẩm Trạch cảm giác được y không vui.

Thẩm Trạch thật cẩn thận hỏi: “Thân ái, làm sao vậy?” Đồng Thất lắc lắc đầu, nói: “Không có gì.” Thẩm Trạch làm nũng nói: “Thân ái, nói đi nói đi……” Đồng Thất nhìn Thẩm Trạch, trong mắt tràn đầy phức tạp, y nói: “Tìm một người, nhưng mà không có tìm được.” Thẩm Trạch: “Nga……” Đồng Thất dở khóc dở cười nói: “Được rồi, muốn đi đâu bây giờ? Ta đi cùng ngươi.” Thẩm Trạch bĩu môi: “Tùy ý đi, ta đối nơi này cũng không quen.” Đồng Thất trầm mặc, sau đó nói: “Thật xin lỗi.” Thẩm Trạch kỳ quái hỏi: “Ai? Làm sao vậy?” Đồng Thất nói: “Quên đi, không có gì. Không bằng chúng ta đi tìm Mị Dạ đi?” Nói thật Thẩm Trạch đã sớm không muốn ngây người ở Ma đô, nghe thấy lời này của Đồng Thất tinh thần nhất thời chấn hưng, hắn nói: “Nhưng mà không phải Ma tướng không cho gặp sao?” Đồng Thất nói: “Không có việc gì, ta phỏng chừng lần giao dịch này chính là sống chết mặc bay, chúng ta đi tìm Mị Dạ, nhìn xem là tình huống như thế nào, sau khi hoàn thành giao dịch sẽ về nhà.” Nghe được hai chữ ‘Về nhà’, tâm tình Thẩm Trạch tốt lên rõ ràng không phải là mức độ bình thường.

Đồng Thất nhìn Thẩm Trạch cười ngây ngô, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Chính mình thật sự là càng ngày càng không xứng với chức nghiệp, trước kia tối thiểu đều mang một loại thái độ bình thản chuyên nghiệp mà hoàn thành giao dịch, nhưng là hiện tại……giống như mỗi lần giao dịch đều khẩn cấp muốn về nhà.

Có lẽ, nên thật sự tìm một nơi để bình yên sống qua ngày.

Cung điện của Ma tướng dễ tìm lắm, bởi vì Ma tướng là duy nhất, Ma cung cũng chỉ có duy nhất.

Nói cách khác, tuy rằng Thẩm Trạch đã nhìn thấy ma ở những chỗ khác không giống nhau, nhưng là ở Ma cung mà bọn họ thấy đều là giống nhau.

Danh hiệu ‘Khách nhân tôn quý’ này tựa hồ rất được tôn kính ở Ma đô, bởi vì Đồng Thất cùng Thẩm Trạch một đường tiến vào Ma đô không hề gặp thứ gì cản trở, ngược lại là mỗi một ma vật bọn họ gặp qua đều lấy đại lễ đối đãi bọn họ.

Trong Ma cung có một loại hơi thở rất khó miêu tả, có thể nói toàn bộ nó chính là một thể hỗn hợp giữa ‘Thiện’ cùng ‘Ác’.

Toàn bộ Ma cung được tạo thành từ tất cả các cung điện lớn nhỏ -- giống như toàn bộ ‘Giới’ này đều là được tạo thành từ cung điện. Khác với những cung điện khác là, cung điện kiến thành nên Ma cung đều được xây nên từ một loại đá màu trắng.

Thẩm Trạch không dám khẳng định kia có phải đá cẩm thạch hay không, bởi vì đá cẩm thạch không có loại chức năng quỷ dị này.

Đúng vậy, quỷ dị.

Nếu nói khối đá màu trắng đại biểu cho ‘Thiện’. thì loại đá này phản xạ ra ảnh ngược nên là ‘Ác’.

“Không cần nhìn mấy thứ kiến trúc này.” Đồng Thất thản nhiên nhắc nhở Thẩm Trạch.

Thẩm Trạch vẻ mặt đau khổ nói: “Thân ái, mấy thứ này căn bản là không thể tránh có được không? Lại nói, thứ này rốt cuộc là cái gì a? Trên bề mặt mấy thứ này là cái gì?” Đồng Thất nói: “Bên trong hẳn là linh hồn bị phong ấn.” “Linh hồn bị phong ấn? Kia lại là thứ gì?” Ánh mắt Thẩm Trạch lại nhìn về phía quả cầu đá ở phía trước, bên trong quả cầu đá có vô số bóng đen, bóng đen này chỉ có thể nhìn kỹ mới thấy được.

Mấy cái bóng đen bên trong đều đang vặn vẹo, Thẩm Trạch không thấy rõ khuôn mặt của bọn họ, lại có thể thông qua dáng người không ngừng vặn vẹo của bọn họ cảm nhận được bọn họ đang thống khổ.

Đồng Thất dẫn Thẩm Trạch bước lên khối cầu đá, nói: “Một ít ma vật cùng linh hồn, hoặc là một số linh hồn căn bản không có tiến hóa thành ma vật.

Bọn chúng đều bởi vì một số nguyên nhân nào đó mà bị phong ấn ở trong khối đá này. Mà loại đá này, đại khái là có năng lực trói buộc linh hồn.” Thẩm Trạch cúi đầu, dưới chân hắn là một hồn thể màu đen, chúng cơ bản là vẫn duy trì hình dáng của nhân loại, có một vài cái đã muốn biến thành một đống rối mù màu đen. Chúng đang vô thanh vô tức giãy dụa điên cuồng, giống như gặp phải vô số thống khố.

Thẩm Trạch nói: “Nếu khối đá này vỡ ra, chúng sẽ ra sao?” Đồng Thất suy nghĩ một hồi nói: “Hẳn là sẽ thoát ra đi. Ta chưa từng tiếp xúc với loại đá như thế này, bất quá nhân gian có thứ gì đó có thể trói buộc hồn thể, mấy thứ kia nếu có khe hở sẽ chạy ra ngoài ngay.” Hai người đi xuống, Thẩm Trạch nói: “Đúng rồi ông chủ, kỳ thực ta vẫn muốn hỏi ngươi, ngươi có biết Mị Dạ ở chỗ nào không?” Bước chân Đồng Thất dừng lại một chút, sau đó khóe miệng nhếch lên nói: “Hắn là người giao dịch của ta, giữa chúng ta có tồn tại cảm ứng.” Thẩm Trạch dại ra, sau đó cả giận nói: “Cái gì?! Tâm linh cảm ứng.” Đồng Thất không có trêu chọc Thẩm Trạch như bình thường, y vừa đi vừa nói: “Không phải, loại cảm ứng này chỉ có khi nào chúng ta cách nhau thực sự gần mới có thể hiện ra, nó rất yếu ớt.” Bộ dáng Thẩm Trạch vẫn là không vui.

Đột nhiên, bước chân Đồng Thất dừng lại. Thẩm Trạch nghi hoặc nhìn Đồng Thất, sau đó theo ánh mắt Đồng Thất nhìn về phía bên kia.

Một chiếc cầu đá màu trắng xuất hiện trước mặt bọn họ, Thẩm Trạch có thể xác định, chiếc cầu này vài giây trước mới xuất hiện ở chỗ này.

Thẩm đại thiếu gia chưa từ bỏ ý định nói: “Ma cung này cũng thật quái……xây nhiều cầu như vậy không nói, bộ dáng mấy chiếc cầu này lại giống nhau như đúc.” Đồng Thất không nói gì, y lại bắt đầu đi tới, Thẩm Trạch vội vàng đuổi theo y.

Vì thế vài giây sau, trước mặt hai người lại xuất hiện một chiếc cầu đá giống y như vậy.

Thẩm Trạch mất bình tĩnh, hắn vẻ mặt đau khổ nói: “Không phải chứ……” Đồng Thất nói: “Xem ra có người nào đó không muốn chúng ta tìm ra Mị Dạ đâu.” Thẩm Trạch nói: “Chúng ta hiện tại làm gì bây giờ? Trở về sao?” Đồng Thất cười cười: “Không, tiếp tục đi về phía trước.” Thẩm Trạch chớp chớp hai mắt, đối với quyết định của ông chủ nhà mình tỏ vẻ thuận theo.

Lần này, Đồng Thất lấy ra một con hạc giấy, sau đó cúi đầu nói với hạc giấy điều gì đó, hạc giấy bay lên không trung, xoay quanh hai người.

Đồng Thất nói: “Đưa tay cho ta, đợi lát nữa nhìn chằm chằm vào hạc giấy này mà đi, trăm ngàn lần không cần nhìn loạn.” Thẩm Trạch gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó đưa tay cho Đồng Thất.

Đồng Thất cầm tay hắn, hạc giấy đập đập cánh bay về phía trước.

Sau khi nghe Đồng Thất dặn dò, Thẩm Trạch ho cũng không dám ho hai mắt nhìn gắt gao chằm chằm vào hạc giấy, sợ chính mình nhìn thấy thứ không nên nhìn.

Nhưng là có đôi khi trong lòng người lại cổ quái như vậy, chuyện càng không cho ngươi làm thì ngươi lại càng muốn làm. Thẩm Trạch chính là như vậy, tuy rằng biết rõ phải nghe lời của Đồng Thất, nhưng là trong lòng ngứa ngáy, muốn ngó sang nơi khác nhìn xem.

Thẩm Trạch bộ dáng đáng thương nói: “Ông chủ……” Đồng Thất khẽ cười ra tiếng, sau đó nói: “Thật sự nhịn không được thì nhắm mắt lại đi theo ta, bất quá sau khi nhắm mắt lại thì vô luận thứ gì ta nói đẹp như thế nào cũng không được mở ra nhìn thứ phía trước.” Thẩm Trạch trải qua một phen đấu tranh tư tưởng, giống như anh hùng hy sinh lẫy lừng nói: “Vậy ông chủ ngươi cần phải dắt ta đi thật tốt……” Nói xong, Thẩm Trạch nhắm hai mắt lại.

Đáng tiếc từng chữ trong lời nói của ông chủ Đồng đều giống như vàng ngọc, xem nhẹ chữ nào sẽ khiến cho người ta nhịn không được muốn đâm vào góc nhà.

Thẩm Trạch xui xẻo sau khi nhắm mắt lại đột nhiên ‘thấy’ hắn cùng Đồng Thất đang đi ở trên một cái cầu độc mộc rất hẹp, lúc nào cũng có thể ngã khỏi cầu, mà phía dưới chiếc cầu này chính là hồn thể bị phong ấn bên trong khối đá màu trắng, Thẩm Trạch kinh ngạc phát hiện mình có thể nhìn thấy rõ bộ mặt của hồn thể này, một đám bọn chúng đều dùng ánh mắt thèm nhỏ dãi nhìn chằm chằm vào mình cùng Đồng Thất.

Lúc này, giọng nói của Đồng Thất truyền đến: “Vô luận ngươi nhìn thấy thứ gì, cũng không được mở mắt ra.” Thẩm Trạch nuốt nước miếng, không tình nguyện ‘Ừ’ một tiếng.

Thẩm Trạch mơ mơ hồ hồ cảm giác được đám hồn thể mình ‘nhìn’ thấy càng ngày càng giống như không thể bình tĩnh, mà chiếc cầu hắn cùng Đồng Thất đi cũng càng ngày càng hẹp, hai bên cầu còn có ngọn lửa đỏ rực quỷ dị bùng lên, ngọn lửa này không lớn, nhưng nhóm hồn thể này giống như đều thực sợ hãi hỏa diễm kia.

Lại đi một hồi, Thẩm Trạch cảm giác được bước chân của Đồng Thất ngừng lại.

“Hai vị khách nhân, các ngươi đây là muốn đi đâu?” Giọng nói của Ma tướng truyền đến.

Bàn tay Thẩm Trạch nắm lấy Đồng Thất siết chặt lại, này tính là cái gì? Lén đi vào nhà người ta bị phát hiện? Nhưng mà bọn họ hình như là quang minh chính đại đi vào…… Đầu óc Thẩm Trạch đang chuẩn bị bùng nổ, Đồng Thất ở bên kia cũng bắt đầu nói chuyện với Ma tướng: “Tất nhiên là đi tìm khách hàng của ta.” Ma tướng cười nói: “Gấp như vậy?” Đồng Thất nói: “Nghĩ muốn về nhà sớm một chút, trong nhà còn có người chờ.” Ma tướng trêu đùa: “Vậy sao? Người đang đợi ngươi không phải là đang ở bên cạnh ngươi sao?” Đồng Thất kéo tay Thẩm Trạch qua giơ lên, nói: “Hắn tự nhiên là chờ ta, nhưng là trong nhà của ta còn có một tổ phụ.” Ma tướng nói: “Ha ha, không nghĩ tới ngươi vẫn là một kẻ hiếu thuận, cùng với một Đồng công tử khác mà ta thấy khác nhau một trời một vực.” Thẩm Trạch cảm thấy bàn tay đang nắm lấy tay hắn siết chặt lại, chặt đến mức khiến hắn có chút đau.

Một Đồng công tử khác? Mí mắt Thẩm Trạch hơi giật giật.

Ma tướng lại nói: “Lại nói, người kia từ vài chục năm trước đã đi đến Ma đô, bộ dáng cũng rất giống ngươi nha.” Giọng nói của Đồng Thất nhè nhẹ có chút bất ổn, y nói: “Hắn ở đâu?” Ma tướng nói: “Người kia so với ngươi còn lạnh lùng hơn, vì muốn có được Câu Hồn Thạch mà không từ thủ đoạn, cái gì đều có thể hi sinh.” Đồng Thất không nói gì, nhưng Thẩm Trạch có thể cảm thấy mồ hôi đang toát ra trong lòng bàn tay của Đồng Thất.

Ma tướng tiếp tục nói: “Ngươi nói, người này có quan hệ gì với ngươi không?” Đồng Thất nói: “Nếu là như vậy, hẳn là gia phụ.” Ma tướng tùy tiện nói: “Được rồi, chuyện xưa đã nói xong, các ngươi nên trở về nghỉ ngơi.” Đồng Thất hít mạnh một hơi, nói: “Rốt cuộc là hắn ở đâu?” Ma tướng nói: “Ta làm sao biết, dù sao ta cũng không ở trong này, được rồi, các ngươi cần phải quay về.” Ma tướng nói xong, Thẩm Trạch liền cảm thấy một trận choáng váng, sau đó nghe thấy Đồng Thất nói: “Ngươi có thể mở mắt ra.” Thẩm Trạch mở mắt ra, nháy mắt liền thấy được Đồng Thất đang thất hồn lạc phách.

Thẩm Trạch muốn nói lại phát hiện hắn không phát ra tiếng được, Thẩm Trạch thanh thanh cổ họng, sau đó nói: “Người ngươi muốn tìm chính là cha ngươi sao?” Đồng Thất gật đầu.

Thẩm Trạch gãi đầu gãi tai, nói: “Ông ấy ở đâu?” “Ta không biết……” Đồng Thất lẩm bẩm: “Ta không biết……Ta thật sự không biết, hắn rốt cuộc ở đâu!” Thẩm Trạch bị Đồng Thất làm cho hoảng sợ, hắn nói: “Ông chủ, ngươi làm sao vậy?” Đồng Thất nghe được tiếng của Thẩm Trạch, thản nhiên nâng mắt lên nhìn vào mắt hắn, sau đó lắc lắc đầu.

Thẩm Trạch lại nhìn thấy, trong mắt ông chủ tràn ngập hàn ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.