Tiệm Quan Tài Trường Sinh

Chương 33: Chương 33: Ngôn Linh (7)




Edit: OnlyU

Hơn một vạn ngày.

Phạm Lam không có kiên nhẫn tính xem rốt cuộc là bao nhiêu năm, huống chi ghi chép năm tháng giữa địa phủ và nhân gian không giống nhau, hơn một vạn ngày ở nhân gian không biết là bao nhiêu năm đã trôi qua.

Cũng chỉ có ông ta mới có thể tính toán như vậy.

Năm đó Bàn Cổ một búa bổ ra trời đất, hỗn hỗn độn độn cũng không hiểu bổ trời để làm gì, ngồi dưới đất suy nghĩ mấy trăm ngày đêm cũng không nghĩ ra, cuối cùng cứ như vậy biến mất.

Thi thể nên hóa núi thì hóa núi, nên hóa biển thì hóa biển.

Nữ Oa lương thiện của đời, vì tà niệm của bản thân không làm hại nhân gian mà không ngần ngại rút phong ấn, cuối cùng cát bụi về cát bụi, đất về đất.

Trên đời này, dù là người hay thần cũng thế, bất kỳ sinh mạng nào cũng có điểm cuối, cũng có bắt đầu lại lần nữa.

Lúc ấy hắn không hiểu, một mực chém giết ác linh lệ quỷ phạm sai lầm, nhưng trong tam giới này, ác linh vĩnh viễn chém giết không hết.

Địa Tạng Vương cúi đầu rũ mắt đứng cạnh Phạm Lam, mái tóc trắng như tuyết không biết bị âm phong từ đâu tới thổi bay, sau đó lại rũ về. Ông cúi đầu thật thấp niệm chú ngữ gì đó, kim quang cả người rực sáng, từ phía sau khuếch tán ra, phỏng chừng chiếu sáng cả nửa địa phủ.

Nháy mắt vô số tiếng gào thét của ác quỷ vang lên, hai tay Phạm Lam vẫn đút trong ống tay áo như cũ, bình tĩnh nhìn đối phương.

“Ta không muốn ra tay với ngươi.” Phạm Lam lên tiếng: “Cho nên, ngươi tự kết thúc đi.”

Địa Tạng Vương bỗng nở nụ cười: “Ngươi rất tự tin, ngươi cho là tính kế Tạ Miên, hắn sẽ không gặp nguy hiểm sao? Người như vậy, ngươi đánh giá thấp.”

Phạm Lam cau mày, hơi bấm nhẹ đầu ngón tay trong ống tay áo, lúc ngẩng đầu lên thì đã không còn thấy người trước mặt nữa.



“Hiện tại không liên lạc được Bát gia, Thất gia cũng mất tích.” Mục Yêu chống cằm phát sầu, cũng may vết thương trên người Minh Thu và Tiếu Sơn đã lành hẳn, nếu không cả nhà toàn người già yếu bệnh tật thì lấy ai đi điều tra.

Minh Thu đứng sau quầy không nói lời nào, Tiếu Sơn dựa trên ghế chống tay, mắt to trừng mắt nhỏ phát sầu.

“Ông chủ đâu rồi?” Mục Yêu hỏi.

Minh Thu dùng ánh mắt ra hiệu trên lầu: “Hôm qua Phạm Lam bế ông chủ về, sau đó để lại Vô Tự Quỷ Thư rồi đi, ông chủ lên lầu rồi không xuống nữa.”

Mục Yêu bắt được trọng điểm: “Bế về?”

Minh Thu gật đầu.

Mục Yêu tức giận đập bàn, hoàn mỹ vòng qua trọng điểm: “Một mình tôi bị kéo đến một nơi quỷ quái gì không biết, cực khổ lắm mới thoát ra được, thế mà tên kia đến nhà ma một chuyến, cuối cùng lại chỉ mang một mình ông chủ ra ngoài?”

Minh Thu cũng cảm nhận được lửa giận của cô, đột nhiên hắn nhìn thấy một người đang đi xuống cầu thang, sắc mặt tái nhợt không khác gì quỷ, bước đi loạng choạng suýt ngã sấp.

Vừa rồi Tạ Miên xuống lầu còn rất tốt, sao vừa nhìn thấy Vô Tự Quỷ Thư đã trở thành thế này? Rốt cuộc Phạm Lam để lại cái gì?

Tạ Miên đi đến cạnh quầy, gần như máy móc lấy Vô Tự Quỷ Thư ra đặt lên quầy, cái chai nhỏ trong góc vang lên một tiếng “oong”.

Minh Thu giơ tay cầm cái chai ra xa một chút, lên tiếng hỏi: “Ở đây được không?” Giáng Chu ở bên trong cái chai giật một cái, lúc này hắn mới đặt cái chai xuống.

Mục Yêu lo lắng hỏi: “Ông chủ, sao sắc mặt cậu kém quá vậy, không có chuyện gì chứ? Có muốn tôi xem cho cậu không? Tuy rằng y thuật của tôi cũng thường thôi nhưng mà…”

Tạ Miên lắc đầu, đẩy Vô Tự Quỷ Thư một chút, sau đó thả một quả bom cực lớn: “Đừng tìm Bát gia. Phạm Lam chính là Bát gia!”

Chỉ một câu thôi nhưng có thể khiến tất cả mọi người lập tức ngây ra như phỗng, trong khoảng năm phút mà không ai nói tiếng nào. Tạ Miên cũng không gấp, chẳng qua là không có tinh thần chờ bọn họ phản ứng.

Minh Thu phản ứng nhanh nhất, không dám tin lặp lại một lần: “Phạm Lam… là Bát gia sao?”

Mục Yêu run run môi: “Không, không phải chứ? Tôi mắng hắn ngu ngốc nhiều lần như vậy, nếu hắn là Bát gia thì sao lại tha cho tôi?”

Tạ Miên xoa xoa huyệt thái dương, mệt mỏi nói: “Mọi người nghe tôi nói, tôi vừa sắp xếp tất cả các manh mối từ lúc tôi đến tiệm quan tài đến nay, phát hiện một vấn đề.”

Mọi người cũng không phải quá ồn ào, nghe cậu nói vậy lập tức trở nên nghiêm túc, dù sao hiện tại người trong tiệm quan tài mất tích, đến nay không biết đang ở đâu, còn sống hay đã chết.

“Chúng ta biết được trong vụ án của Triệu Mẫn Kỳ, ngoài trừ cô ta, quỷ hồn còn lại cuối cùng không xuống địa phủ, hẳn là Thời Tuyết Chiết đã động tay động chân.” Tạ Miên dời một cái chén nhỏ, xem như đó là Thời Tuyết Chiết và hàng đầu thuật.

Mục Yêu gật đầu, cô cũng biết chuyện này, tuy rằng không có tham gia nhưng Phạm Lam trở về có báo cáo lại.

“Mấy vụ án ở thành phố Sơn Giang nói là không giải quyết được mới chuyển tới đây, Bát gia nói không cần chúng ta công khai nhúng tay vào. Lúc ấy tôi cho rằng hắn đã biết, nhưng sau đó lại phát hiện chuyện này không nằm trong sự khống chế của hắn.”

Khi đó Tạ Miên tưởng Bát gia đã có kế sách trong lòng, sợ cậu và Phạm Lam làm hỏng chuyện. Kết quả đến đó mới phát hiện hồ yêu này và hồ tiên được thỉnh hoàn toàn không cùng một khái niệm.

Chứng tỏ tin tức cậu có được không đúng.

Người này không chỉ tính kế Thanh Khâu mà còn tính kế cả Phạm Lam.

“Không nằm trong sự khống chế của Bát gia là có ý gì?”

Tạ Miên đáp: “Chúng ta đều bị gài bẫy.”

“Là ai?” Minh Thu quay đầu lại nhìn cậu. Toàn bộ tiệm quan tài, ngay cả Bát gia cũng bị người ta dẫn đường, ai có khả năng này?

Tạ Miên không trực tiếp trả lời mà lấy một cái chén khác đặt qua bên phải, sau đó nói tiếp: “Ác quỷ trong tay Thời Tuyết Chiết và ác quỷ trong điện Công Đức chạy đi, đủ để tạo một địa phủ cỡ nhỏ.”

Vẫn có nhiều điểm Mục Yêu nghe không hiểu lắm, trăm cay nghìn đắng để làm nhà ma, thu mấy chục tệ vé vào cửa, rảnh rỗi quá hay gì?!

Tạ Miên mím môi, biết cô hiểu lầm bèn chỉ hai cái ly phía trước nói: “Nếu người ở quan tài không chết cũng bị thương, ác quỷ không nhập địa phủ mà ngược lại lang thang khắp nhân gian, Phạm Lam, thậm chí là toàn bộ địa phủ vì Thanh Khâu mà kết thù, hai bề thọ địa, ai là người được lợi nhất?”

“Đương nhiên là thiên giới.” Một giọng nam mang ý cười truyền đến.

Mục Yêu vừa nhìn thấy hắn là tức giận, cầm tách trà ném qua: “Ai cho phép ngươi bước vào, cút!”

Hắn không tức giận mà lập tức ngồi xuống trước quầy, dựa gần Mục Yêu chống cằm nhìn cô, sau đó nói với Tạ Miên: “Đã nhiều năm như vậy, quyền lợi luôn nằm trong tay địa phủ, người làm Thiên Đế đã nhiều năm đương nhiên muốn đoạt quyền. Y không chỉ muốn người trong tiệm quan tài chết hết mà còn muốn Phạm Lam phải chết.”

Mục Yêu lạnh lùng cười một tiếng: “Vậy sao ngươi còn không đi bày tỏ lòng trung thanh với Thiên Đế đi, chạy đến miếu nhỏ của chúng tôi giả vờ cái gì, xem chúng tôi chết mấy người à?”

Tạ Miên hơi nhíu mày, mặc dù không biết giữa người này và Mục Yêu có ân oán gì nhưng nghe ồn ào như vậy vậy cũng hơi đau đầu: “Xưng hô với ngài thế nào?”

Người đàn ông quay đầu lại: “Tôi là Mục Lâm, vị hôn phu của Mục Yêu lúc còn sống.”

Tạ Miên và Minh Thu nhìn nhau một cái, Mục Yêu còn có người thân làm thần tiên sao? Tiếu Sơn lanh mồm lanh miệng, lập tức gọi một tiếng: “Anh rể!”

Mục Yêu: “… Nhãi con, câm miệng đi!”

Tạ Miên kho khan một tiếng, kịp thời ngăn chặn trò khôi hài còn chưa bắt đầu này, cậu lên tiếng: “Ừm, nhưng chuyện quan trọng lúc này là phải tìm được Thất gia trước đã.”

Mục Lâm rất tự giác tham gia vào đề tài này: “Nếu như là Ngôn Linh Điểu thì cũng dễ tìm thôi.”

Tạ Miên vô thức cắn môi: “Ngài có cách gì không? Nếu quả thật có thể tìm được Thất gia, chúng tôi nhất định…”

Mục Lâm xòe tay: “Ôi chao, ngài quá khách sáo rồi, ta là rể của tiệm quan tài, ngài cũng là ông chủ của ta, khách sáo quá ha ha ha.”

“Khụ!” Mục Yêu hắng giọng một cái, hung dữ nói: “Mie nó, ngươi có nói hay không, không nói thì mau cút đi, về trời uống sương sớm đi.”

Mục Lâm khẽ ho một tiếng, gương mặt trở nên nghiêm túc nói: “Dù là địa phủ bản nhỏ hay là Ngôn Linh Điểu, họ đơn giản là muốn tiêu diệt từng người một.”

Tạ Miên gật đầu, ý bảo hắn nói tiếp.

Mục Lâm nói: “Mặc dù thiên giới muốn đoạt quyền nhưng cũng cần phải có một lý do chính đáng, không có lý do thì không thể tùy tiện ra tay.”

Tạ Miên hiểu ý của hắn, sở dĩ bọn họ sắp xếp kế hoạch lâu như vậy, rải ra một con đường dài như vậy đơn giản là muốn địa phủ lộ sai lầm, dưới tình huống làm hại tam giới, họ sẽ “thanh quân trắc”.

* 清君侧 Thanh quân trắc: Ý chỉ thanh trừ thân tín, gian thần bên cạnh quân chủ.

Đến lúc đó dù Phạm Lam có mạnh hơn nữa cũng không có khả năng gánh một địa phủ *thiên sang bách khổng chống lại thiên giới, vì khiến tam giới tốt hơn, ắt phải có lựa chọn.

*千疮百孔 thiên sang bách khổng: ý chỉ nhiều lỗ hỏng, nhiều tệ nạn, trình độ hưhỏng, hư hao nghiêm trọng.

Một khi đã như vậy, cậu sẽ cho thiên giới một lý do.

Tạ Miên cười khẽ, nháy mắt với Mục Lâm một cái: “Nếu hai vị là vợ chồng sắp cưới thì nên tranh thủ ngày nghỉ đi ra ngoài vun đắp tình cảm, sớm ngày thành hôn, để chúng tôi còn uống rượu mừng. Chẳng qua khoảng thời gian này không được tốt lắm, có người quầy rầy cũng không hay.”

Mục Lâm cũng cười: “Sẽ không đâu.”

Mục Yêu nhìn hai người mà không hiểu gì, cứ cảm thấy có linh tính xấu, cô đề phòng lùi ra sau một bước: “Hai người định làm gì?”

Ngay giây tiếp nói, Mục Yêu lập tức biến mất trong tiệm quan tài, chỉ còn một tiếng chửi bậy nho nhỏ.

“Cậu định tương kế tựu kế à?” Minh Thu vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng hỏi. Hắn cảm thấy hơi mạo hiểm, không quá tán thành nhíu mày.

“Quyết đánh đến cùng, tạm thử một lần đi.” Thật ra Tạ Miên cũng không nắm chắc lắm, nhưng đây là cách cuối cùng rồi, đành đánh cược một phen. Từ trước đến giờ cậu chưa từng làm chuyện gì xấu, hẳn là còn chút vận may.

Minh Thu không hỏi tiếp nữa mà tín nhiệm tuyệt đối gật đầu một cái. Tạ Miên cũng không nói gì thêm, cậu rạch một đường trên lòng bàn tay, nhỏ vài giọt máu vào Vô Tự Quỷ Thư, một tia kim quang chiếu ra, đánh thẳng vào người Minh Thu.

Ngăn tủ sau lưng đổ sập ầm ầm, đầu ngón tay hắn xuất hiện một đoạn móng tay dài màu đen như ẩn như hiện, Minh Thu phun ra một ngụm máu lớn.

Tiếu Sơn hoảng sợ, nhanh chóng ôm lấy cánh tay Tạ Miên: “Anh Tạ Miên!” Nhưng cậu bé bị cậu vung tay đẩy ra, hất mạnh té nhào vào góc tường. Cơ thể nho nhỏ run rẩy không ngừng, nôn ra một ngụm máu nhỏ, cuối cùng trực tiếp ngất xỉu.

Tạ Miên liếc mắt nhìn hai người, vẻ mặt hờ hững dùng Vô Tự Quỷ Thư làm môi giới, liên kết với thiên giới. Sau đó cậu lấy Vô Tự Quỷ Thư trên người Minh Thu, từ quỷ môn đi vào địa phủ, đi qua âm dương lộ, băng qua sông Vong Xuyên, cuối cùng trong thấy Phạm Lam đứng cách cậu vài bước.

“Phạm Lam!”

Hắn quay đầu lại, con ngươi lập tức co rút, trầm giọng hỏi: “Em tới đây làm gì?”

“Em tới tìm anh, muốn một đáp án chính xác.” Tạ Miên dừng một chút rồi ngẩng đầu nhìn hắn: “Hỏi xong em sẽ đi ngay, chỉ mấy phút đồng hồ thôi.”

Phạm Lam đi tới, nắm cổ tay cậu kéo qua nơi khác, ngay giây tiếp theo, Tạ Miên bỗng cảm thấy bụng quặn đau, tiếng gió gào rít bên tai làm đầu cậu đau nhức, không khỏi nắm chặt trường sam màu đen thêu kim tuyến của hắn.

Phạm Lam cẩn thận bảo vệ cậu, bình tĩnh kéo người vào lòng.

Vừa chạm đất, Tạ Miên bỗng ngửi được mùi hương mang theo hơi lạnh cực hạn, đó là mùi hương trên người Phạm Lam, cũng là mùi của địa tâm.

Phạm Lam buông cổ tay cậu ra, nhìn chằm chằm vào mắt cậu, kiềm nén cơn tức giận như muốn xé rách trời đất: “Tôi đã nói em đợi ở tiệm quan tài, tại sao em không nghe lời mà lại tùy hứng như vậy, địa phủ là nơi em có thể tới sao?”

Tạ Miên biết hắn có ý gì, hắn cố ý cho cậu nhìn thấy hình ảnh từ kiếp trước, nói hắn đã từng giết cậu, ngay từ khi mới bắt đầu, hắn đã không có ý định sống tiếp.

“Địa phủ không phải nơi em nên tới, nhưng người yêu của em đang ở đây, em đến tìm hắn.” Tạ Miên nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói rõ ràng từng chữ.

Ánh mắt Phạm Lam nặng nề, gần như hóa thành thực thể chèn ép Tạ Miên. Qua một lúc lâu hắn mới từ từ giơ tay lên, kéo mạnh cậu vào lòng, hai cánh tay siết chặt làm lưng cậu phát đau.

Tạ Miên có cảm giác như hắn hận không thể nhào nặn xương cốt của cậu từng chút một rồi dung nhập vào máu thịt của hắn, cậu đau đến vô thức rên lên.

“Phạm Lam.” Tạ Miên ngẩng đầu lên, chưa kịp mở miệng đã bị hắn hung hăng nâng đầu, bờ môi đè xuống gần như cắn xé, môi dưới cậu tê dại đi, lập tức cảm nhận được vị máu tươi lan tràn trong miệng.

Tạ Miên giơ tay vòng ôm sau lưng hắn, ngón tay không tự chủ quấn lấy tóc hắn, không khí trong lá phổi bị cướp đoạt không còn chút nào.

Cậu chưa từng thấy Phạm Lam như vậy bao giờ, từng tấc từng tấc da thịt đều tỏa ra tính xâm lược, hoàn toàn khác với Phạm Lam luôn ôn hòa trước đây, xa lạ đến nỗi làm người ta sợ hãi, cũng khiến người ta sa vào.

Thật lâu sau, ngay lúc Tạ Miên cho rằng cậu nghẹt thở đến nơi, rốt cuộc Phạm Lam buông cậu ra, giơ tay lau môi cậu một chút rồi nói: “Trở về đi.”

Cậu nhón chân hôn lên mắt hắn, không hỏi gì thêm mà chỉ khẽ ừ một tiếng.

Tạ Miên xoay người, vừa đi được hai bước thì Phạm Lam bỗng nắm cổ tay cậu kéo lại, ôm lấy cậu từ sau lưng, cả người Tạ Miên được ôm trong lồng ngực của hắn. Phạm Lam đặt cằm lên hõm cổ cậu, giọng nói thật khẽ: “Tạ Miên.”

Cậu đáp một tiếng rồi quay đầu lại, gương mặt chạm nhẹ vào mặt hắn, đột nhiên cả người cậu cứng đờ, phần eo mềm nhũn như bị nhét thứ gì vào xương cốt, ngay sau đó hôn mê bất tỉnh.

“Phạm Lam, đồ khốn…”

Phạm Lam bế Tạ Miên lên, cúi đầu dùng chóp mũi chạm nhẹ vào trán cậu, tự lặp lại câu nói vừa nãy: “Đúng, tôi là đồ khốn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.