Lâm Lệ Hoa bị doạ không nhẹ.
Hạ Thanh Chương đầy nghi hoặc.
Lâm Đông nhìn thấy Lâm Lệ Hoa, trong nháy mắt đôi mắt đen bừng sáng lấp lánh, bé bước chân ngắn chạy nhanh tới, gọi: “Cô ơi!”
Lâm Lệ Hoa nhỏ giọng hỏi: “Con đưa nấm mèo xong rồi sao?”
“Dạ.” Lâm Đông gật đầu.
“Vậy ông Trương tới đây làm gì?”
“Chơi cờ tướng!”
“Chơi cờ tướng?”
“Dạ.”
Lâm Lệ Hoa đột nhiên nghĩ đến lời Lâm Đông mới vừa nói, để mấy người Trương Đại Trụ đến đây chơi cờ tướng, cả kinh hỏi: “Là con nói ông Trương tới đây chơi cờ?”
Lâm Đông gật đầu.
“Con nói thế nào?”
Lâm Đông suy nghĩ một chút, nói: “Con nói là, ông Trương ơi ông có thể sang bên chỗ cô con chơi cờ được không ạ, sau đó con dẫn ông Trương lại đây.”
“Ai cho con nói như vậy?” Lâm Lệ Hoa đột nhiên cất cao giọng chất vấn, Lâm Đông chỉ mới có năm tuổi, bé thì biết cái gì, nếu những câu này lọt vào tai người lớn, người ta sẽ cho là cô dạy mất, chuyện này... Cái này có khác nào dùng trẻ con và nấm mèo đi lừa người ta chứ, Lâm Lệ Hoa chưa bao giờ làm chuyện loại này, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Trong nháy mắt Lâm Đông bị hù cho khiếp sợ, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, mím chặt miệng nhỏ cúi đầu.
Lâm Lệ Hoa bị chọc tức, đi đến cạnh Trương Đại Trụ nói xin lỗi, đồng ngôn vô kỵ mong Trương Đại Trụ bỏ qua cho.
Trương Đại Trụ nói: “Không có chuyện gì, là do chú bằng lòng đến đây để chơi cờ tướng với Lâm Đông.”
Lâm Lệ Hoa cười nói: “Lâm Đông chỉ là một đứa nhỏ, làm sao biết chơi cờ tướng chứ?”
Trương Đại Trụ nói: “Bé nói bé biết chơi đấy, nếu như bé thắng được chú, thì sau này khi cần gì chú lại đến nhà cháu mua, còn cùng mọi người chơi cờ trước nhà cháu nữa.”
Lâm Lệ Hoa khách sáo nói: “Ôi, lời của con nít không thể tin, cờ tướng cao thâm như vậy, làm sao bé biết được chứ.”
“Nếu không biết thì chú có thể dạy bé.”
Trương Đại Trụ quyết tâm muốn chơi cờ tướng cùng Lâm Đông.
Lâm Lệ Hoa nói không lại.
Hạ Thanh Chương đứng bên cạnh nói: “Không phải cha chúng ta là cao thủ cờ tướng hay sao? Thi đấu cờ tướng giải nghiệp dư đã từng là quán quân còn gì.”
Lâm Lệ Hoa nói: “Quán quân gì cái đó chứ, chẳng có mấy người tham gia thi đấu, cho dù là quán quân thì cũng chẳng nói lên được điều gì đâu.”
“Nhưng ít ra cũng nói rõ được là Lâm Đông sẽ biết chơi cờ tướng.”
“Anh —— “
“Được rồi, được rồi nào.” Trương Đại Trụ cười đáp lời, sau đó quay sang Lâm Đông hỏi: “Tiểu Lâm Đông, đến chơi với ông một ván được không?”
Lâm Đông rũ đầu nhỏ không lên tiếng.
“Tiểu Lâm Đông.” Trương Đại Trụ nhẹ giọng gọi: “Đến chơi cờ tướng với ông nào.”
Lâm Đông ngước mặt lên nhìn Trương Đại Trụ, sau đó khiếp sợ nhìn về phía Lâm Lệ Hoa, Lâm Lệ Hoa đang chẳng vui vẻ gì, cảm thấy Lâm Đông chỉ tìm việc mà chơi, nhưng mà Trương Đại Trụ đang chờ ở đây, cô không thể làm gì khác hơn là nói: “Con và ông Trương chơi đi.”
Lâm Đông không lên tiếng, cũng không hề nhúc nhích.
Hạ Thanh Chương biết tâm tư đứa nhỏ Lâm Đông này mẫn cảm và nhát gan, không được bạo dạn như Hạ Tiểu Xuyên, cho dù bị đánh thì sau đó vẫn cười vui vẻ nhảy nhót tưng bừng như thường, y xoa đầu Lâm Đông nói: “Đi đi, con chơi với Trương gia gia một ván đi, chơi xong thì không có chuyện gì đâu.”
“Đúng, chơi xong thì không có chuyện gì đâu.” Trương Đại Trụ quay đầu nói Lâm Lệ Hoa một câu: “Cháu có cần phải nghiêm khắc với con mình như thế không?”
Lâm Lệ Hoa không được tự nhiên cười cười.
Hạ Thanh Chương tiếp lời: “Chú Trương, Lâm Đông là trẻ con, chú nhớ nhường nó một chút nhé.”
Trương Đại Trụ phóng khoáng nói: “Được, chú chấp một con xe được chưa.”
“Được ạ.”
Hạ Thanh Chương sắp xếp chỗ cho Trương Đại Trụ bày bàn cờ.
Lâm Lệ Hoa ngồi ở cửa tiệm nhìn Lâm Đông.
Lúc đầu Lâm Đông còn cẩn thận từng li từng tí để ý sắc mặt của Lâm Lệ Hoa, nhưng sau khi đi được ba nước bé đã tập trung vào ván cờ.
Lâm Lệ Hoa ngồi ở bên cạnh nhìn, cô cũng là do lão gia tử nuôi lớn, cô cũng biết lão gia tử thích chơi cờ tướng, hồi cô còn nhỏ cũng được lão gia tử dạy cách chơi, nhưng cô không có hứng thú với cờ tướng nên chỉ học được một ít, bây giờ nhìn Lâm Đông ngồi ngay ngắn trước bàn cờ, bàn tay nhỏ cầm quân cờ hạ xuống rất ra dáng, cô cảm thấy Lâm Đông có bản lĩnh hơn cô hồi xưa rất nhiều.
Chỉ là cô vẫn tức giận, tức giận vì Lâm Đông tự ý mời Trương Đại Trụ qua, tuy vậy điều này không làm trở ngại việc cô xem hai người cờ, càng xem càng cảm thấy mình xem thường Lâm Đông, tuy rằng Trương Đại Trụ chấp Lâm Đông một con “Xe”, nhưng vẫn cảm giác được Lâm Đông đang kiểm soát ván cờ tốt hơn Trương Đại Trụ.
Mấy người hàng xóm đang vây xem cũng phát hiện, dồn dập nhỏ giọng nói:
“Ôi, đứa nhỏ này đúng là biết chơi cờ tướng đó.”
“Đúng vậy, Trương lão đầu sắp thua rồi.”
“Đúng rồi.”
“Nhỏ như vậy đã biết chơi cờ tướng rồi.”
“Lợi hại quá. Đứa nhỏ này hình như là cháu trai của chủ tiệm.”
“Đi thêm ba bước nữa là Trương lão đầu chết rồi.”
“Trời má, chỉ cần con mã nhảy một phát là chết luôn.”
“...”
Lúc quần chúng vây xem đang thán phục xung quanh, Lâm Đông đánh thắng Trương Đại Trụ.
Lâm Lệ Hoa giật mình.
Hạ Thanh Chương không thể tin được.
Càng khó có thể tin chính là bản thân Trương Đại Trụ, tuy rằng ông giải nghệ giữa chừng, cũng chấp một con “Xe”, thế nhưng năng lực chơi cờ của đứa nhỏ Lâm Đông không thể khinh thường được.
Trương Đại Trụ khiếp sợ nhìn Lâm Đông.
Lâm Đông rủ đầu nhỏ không nói lời nào.
Trương Đại Trụ thua, lại rất vui vẻ, vò đầu Lâm Đông mấy cái, nói: “Con thật giỏi nha, đánh thắng được cả ông, lợi hại quá!”
Lâm Đông không nói lời nào.
“Làm sao vậy?”
Lâm Đông hơi nghiêng đầu liếc Lâm Lệ Hoa.
Trương Đại Trụ hiểu được, cười ha hả đứng lên nói với Lâm Lệ Hoa: “Đánh cược thua rồi, sau này chú sẽ sang chỗ tiệm cháu đánh cờ nhé.”
Lâm Lệ Hoa nhanh chóng giải thích: “Chú Trương, không phải như vậy, đứa nhỏ này —— “
“Đứa nhỏ này chú rất thích, cứ quyết định như vậy đi, đừng nói là con ghét bỏ bọn chú nhé.”
“Không phải đâu chú Trương, con không có bảo bé—— “
“Không sao đâu.” Trương Đại Trụ cười nói: “Vừa lúc thím Trương cũng ghét bỏ chú ồn ào, sau này bọn chú đều sang đây chơi cờ, chú về sửa lại bàn chơi cờ một chút, buổi chiều sẽ chuyển tới để chơi cờ với đứa nhỏ này.”
Không chờ Lâm Lệ Hoa nói tiếp, Trương Đại Trụ quay sang nói chuyện với Lâm Đông, đồng thời kín đáo đưa cho Lâm Đông một đồng tiền, nói là sáng sớm hôm nay có đánh cược, ai thắng hắn, hắn sẽ đưa cho một đồng để hút thuốc, bây giờ cho Lâm Đông mua kẹo ăn, nói xong Trương Đại Trụ vui cười hớn hở mà đi.
Đoàn người vây xem tản đi, mấy người ở gần đây tiện đường ghé vào tiệm tạp hóa mua mì sợi gì gì đó, về nhà nấu ăn, Lâm Lệ Hoa tự tất nhiên phải chú ý buôn bán, chờ cô bận xong xuôi, quay đầu nhìn lại, Lâm Đông vẫn còn đứng ở ngoài quán, mở to mắt mong ngóng nhìn cô, cô vừa tức vừa đau lòng, chỉ vào chân tường nói: “Qua bên kia phạt đứng đi.”
Lâm Đông nhìn chân tường, biết lúc Hạ Tiểu Xuyên phạm sai lầm cũng bị phạt như vậy, bé ngoan ngoãn đi tới chân tường, mắt nhìn thẳng đứng đối diện tường trắng, thân thể nhỏ bé đứng thẳng tắp.
Hạ Thanh Chương không nhìn nổi, nói: “Lệ Hoa, Lâm Đông nó —— “
“Anh đừng nói chuyện.” Lâm Lệ Hoa tức giận nói.
Hạ Thanh Chương không thể làm gì khác hơn là tiếp tục quét đất, đang quét thì thấy Hạ Tiểu Xuyên trở lại.
Hạ Tiểu Xuyên gọi một tiếng ba, nhìn thấy Lâm Đông đứng ngay chân tường, nhóc vui vẻ, tiến đến trước mặt hỏi: “Lâm Đông, mày làm gì để bị phạt hả, ha ha ha, có phải là ăn trộm cái gì không?”
Lâm Đông vẫn cứ mắt nhìn thẳng.
“Cái mông có bị đánh đòn chưa?”
“...”
“Tại sao mày không nói chuyện vậy?”
“...”
“Hạ Tiểu Xuyên!” Lâm Lệ Hoa rống một tiếng: “Đi sang một bên!”
Hạ Tiểu Xuyên bị doạ nhanh chóng chạy ra khỏi quán, chạy đến bên cạnh Hạ Thanh Chương, nằm nhoài lên người Hạ Thanh Chương, nhìn Lâm Lệ Hoa.
Lâm Lệ Hoa gọi: “Lâm Đông.”
Lâm Đông lên tiếng: “Dạ.”
“Lại đây.”
Lâm Đông lúc này mới chậm rãi đi sang bên Lâm Lệ Hoa.
Lâm Lệ Hoa ngồi lên ghế nhỏ, hạ mắt nhìn Lâm Đông nho nhỏ, hỏi: “Con có biết tại sao mình bị phạt không?”
Lâm Đông yếu ớt nói: “Dạ biết.”
“Nói cho cô nghe một chút.”
“Bởi vì con làm cô tức giận.”
“Tại sao cô lại tức giận?”
“Bởi vì con đi tìm ông Trương, bắt ông Trương tới chỗ này chơi cờ, cho nên cô tức giận.” Mấy chuyện đối nhân xử thế gì đó Lâm Đông còn nhỏ không thể nào hiểu được, thế nhưng bé biết mình mang phiền phức đến cho cô.
“Vậy tại sao con lại muốn ông Trương đến chỗ này chơi cờ?”
“Bởi vì cô nói ông Trương tới chỗ này chơi cờ rất tốt.”
“Đây là lời cô nói với con hả?” Lâm Lệ Hoa nghiêm nghị hỏi.
“Lệ Hoa, Lâm Đông còn nhỏ, không hiểu mấy thứ ân tình cong cong vẹo vẹo đâu.” Hạ Thanh Chương ở ngoài quán xen vào một câu: “Hơn nữa, đây cũng không phải là chuyện lớn gì mà, đúng không?”
“Cha em chưa bao giờ cảm thấy chuyện của mấy đứa nhỏ là chuyện nhỏ.” Lâm Lệ Hoa nói xong, nhìn về phía Lâm Đông nói: “Ngẩng đầu nhìn cô.”
Lâm Đông ngẩng khuôn mặt nhỏ, đôi mắt trong suốt nhìn Lâm Lệ Hoa.
Lâm Lệ Hoa hỏi lại: “Những lời đó cô có nói với con hay không?”
Lâm Đông lí nhí trong miệng, hầu như không nghe được: “Dạ không phải, không phải nói với con.”
Cái tính hay nổi nóng của Lâm Lệ Hoa chưa bao giờ sửa được, một khi nổi giận thì giọng cực kỳ lớn: “Vậy tại sao con lại bắt ông Trương tới chỗ này chơi cờ hả? Nếu để cho người khác biết, hoặc là ông Trương nghĩ nhiều, bọn họ sẽ không nói sau lưng con mà sẽ nói cô của con, nói cô của con làm người kém cỏi, nói cô không biết dạy dỗ con cho tốt, sau đó những người khác cũng chán ghét con, có biết hay không? Hả?”
Lâm Đông bị dọa giật cả mình.
Lâm Lệ Hoa bất đắc dĩ thở dài, giọng nói nhỏ nhẹ hơn: “Lâm Đông, chúng ta không thể bắt người khác miễn cưỡng làm chuyện mà chúng ta muốn, như vậy là không đúng, chúng ta phải biết lễ phép, biết tôn trọng người khác, hiểu không?”
Lâm Đông gật đầu nói: “Dạ, con biết rồi.”
Lâm Lệ Hoa lại hỏi: “Vậy con nói cho cô nghe, tại sao con phải làm như vậy?”
Lâm Đông ngây thơ đáp: “Bởi vì con muốn cô cười.”
“Cái gì?”
“Bởi vì con muốn cô cười.” Lâm Đông nói lại một lần nữa.
Bởi vì con muốn cô cười ——
Lâm Lệ Hoa nghe mà sững sờ.