Nguyễn Tâm Bình không hiểu hỏi: “Sợ cái gì?”
Lâm Đông nghiêm khuôn mặt nhỏ trả lời: “Sợ... Quỷ.” Lâm Đông cố ý nói chữ “Quỷ” rất nhẹ rất nhẹ, dường như sợ quấy nhiễu cái gì vậy.
“Quỷ ở đâu cơ?” Đối với điều Lâm Đông đột nhiên nói, Nguyễn Tâm Bình cảm thấy đầu óc mơ hồ.
Lâm Đông khiếp sợ nói: “Con không biết quỷ ở đâu.”
“Vậy sao con nói có quỷ?”
“Không phải con nói đâu, là ba Kỳ Kỳ nói.”
“Ba Kỳ Kỳ nói khi nào?”
“Vừa nãy ở nhà Kỳ Kỳ ạ.”
Chẳng trách, chẳng trách ba Kỳ Kỳ hảo tâm lần lượt đưa nhóm trẻ con về nhà, thì ra là “Tự làm tự chịu”, Nguyễn Tâm Bình có chút bất đắc dĩ, đi tới trước mặt Lâm Đông ngồi xổm xuống, sờ khuôn mặt nhỏ của Lâm Đông nói: “Bảo bối, không có quỷ đâu.”
Lâm Đông đang sợ hãi, kiên định nói: “Có mà, con sợ lắm.”
Nguyễn Tâm Bình nắm tay nhỏ của Lâm Đông, dịu dàng nói: “Bởi vì sợ cho nên con muốn ngủ cùng ba mẹ à?”
“Dạ, mẹ ơi, được không ạ?”
Nguyễn Tâm Bình nở nụ cười: “Đương nhiên là được rồi, mẹ muốn cũng không được.”
Lâm Đông cười vui vẻ, đồng điếu hiện ra.
Nguyễn Tâm Bình hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ của Lâm Đông, ôm Lâm Đông đi đến phòng vệ sinh rửa bàn chân nhỏ, sau đó ôm Lâm Đông trở lại phòng ngủ chính, đặt Lâm Đông ở giữa cô và Bùi Thức Vi, hai vợ chồng đều nghiêng người ngủ, quay mặt về phía Lâm Đông, Nguyễn Tâm Bình hỏi: “Bảo bối, còn sợ không?”
Lâm Đông mím miệng nhỏ, nói: “Không sợ ạ.”
“Vậy có thể nói một chút về chuyện con quỷ kia với ba mẹ không?”
“Không thể ạ.” Lâm Đông trả lời rất quyết đoán.
“Tại sao?”
“Bởi vì chuyện đó thật là dọa người, ba mẹ sẽ sợ, ngủ không yên.”
Nguyễn Tâm Bình xoa mái tóc mềm mại của Lâm Đông nói: “Sẽ không, ba mẹ đã là người lớn, không sợ quỷ, đặc biệt là ba con, rất lợi hại, cái gì cũng không sợ, có phải không ba?”
Bùi Thức Vi tiếp một câu: “Không sai.”
Lâm Đông quay đầu nhìn Bùi Thức Vi.
Bùi Thức Vi nắm tay nhỏ của Lâm Đông, hôn một cái lên má Lâm Đông, giọng nói trầm thấp nhưng không mất dịu dàng nói: “Ba muốn nghe, Tri Nhiên có thể nói không?”
“Vậy, vậy ba mẹ đừng sợ nhé.”
“Được.”
Vì vậy Lâm Đông dùng giọng nói giòn giã thuật lại câu chuyện về quỷ mà ba Kỳ Kỳ kể cho ba mẹ nghe, thấy ba mẹ nghe say sưa ngon lành, nhưng lại không có vẻ sợ hãi, đột nhiên bé cũng không còn sợ như vậy nữa, đặc biệt là sau khi bé nói xong, ba mẹ còn thảo luận cùng bé một phen, sau đó ba đi đến phòng khách rót nước cho bé uống, trong phòng khách tối như vậy, một cái ghế, máy nước uống, ghế sô pha gì gì đó, nhìn qua rất quỷ mị, nhưng ba cũng không sợ.
Ba thật là lợi hại!
Ba thật là dũng cảm!
Có ba lợi hại như vậy, đột nhiên Lâm Đông cảm thấy quỷ cái gì quái cái gì nha, cũng không còn đáng sợ như vậy, bé nhận ly nước mà ba đưa tới, uống ùng ục ùng ục hai phát, tư mình đem ly nước đến phòng khách cất, sau đó chạy thịch thịch về, ngủ giữa ba mẹ, hưởng thụ cảm giác được ba mẹ vây quanh, bé cảm thấy mình không sợ cái gì nữa, trong lòng đặc biệt tốt đẹp, ngủ cũng cực kỳ tốt.
Ngày hôm sau trời mới vừa tờ mờ sáng, bé lại cùng Mục Hưng Hà, Tưởng Tiểu Quân đồng thời lên tự học sớm, dọc theo đường đi Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân mang theo bé đi nhanh chóng, như là sợ cái gì đó, vóc dáng Lâm Đông không cao bằng bọn họ, không thể làm gì khác hơn là bước chân ngắn, chạy chậm theo Mục Hưng Hà, Tưởng Tiểu Quân, mãi cho đến khi vào trường học, Mục Hưng Hà, Tưởng Tiểu Quân mới giảm bước chân lại, đi vào phòng học bắt đầu đọc bài.
Tự học kết thúc, sắc trời sáng choang, Lâm Đông cùng Mục Hưng Hà, Tưởng Tiểu Quân chậm rãi trở lại tiệm tạp hóa của nhóc con ở phố đông lớn, nhìn thấy một đám người lớn chụm lại một chỗ cùng nhau, hình như cãi nhau, ba đứa nhỏ nhanh chóng chạy lên xem, nhìn thấy mẹ Hưng Hà, mẹ Tiểu Quân, ba Tiểu Quân, cô và cả mẹ Kỳ Kỳ đồng thời cười oán ba Kỳ Kỳ.
“Tối hôm qua anh kể chuyện quỷ quái gì cho bọn nhỏ vậy hả? Quá lừa người rồi.”
“ Buổi tối Tiểu Xuyên thấy ác mộng!”
“Buổi tối Tiểu Quân nhất quyết phải ngủ cùng tôi với ba nó, sáng sớm cũng không dám đi lên trường tự học.”
“Hưng Hà nhà tôi sợ cũng không nói, vẫn cứ tự mình ngủ, kết quả bị doạ buổi tối cũng không dám đi tiểu, nín đến mức chym nhỏ cứng luôn, nhịn tới chết thì phải làm sao bây giờ! Anh nói xem anh kể chuyện quỷ quái kinh khủng như vậy làm chi! Bọn nhỏ không hiểu chuyện, anh là người lớn cũng không hiểu chuyện hay sao?”
“Thật là không đáng tin cậy, ngay cả con mình cũng dọa.”
“...”
Ba Kỳ Kỳ cười nói xin lỗi, bảo đảm lần sau tuyệt đối sẽ không kể chuyện quỷ quái khủng bố như vậy nữa, người lớn vẫn càm ràm ba Kỳ Kỳ mấy câu, ba Kỳ Kỳ cũng không tức giận, cười híp mắt tán gẫu và cười ha ha cùng mọi người.
Giờ Lâm Đông mới hiểu được tại sao trời còn chưa sáng lúc lên tự học sớm Mục Hưng Hà Tưởng và Tiểu Quân chạy nhanh như vậy, thì ra là bởi vì sợ hãi trong lòng còn chưa tiêu, đặc biệt là Hưng Hà bị doạ buổi tối cũng không dám đi tiểu, chym nhỏ cứng luôn... Chuyện này... Lâm Đông cùng Tưởng Tiểu Quân đồng thời nhìn Mục Hưng Hà.
“Mẹ tao nói bậy.” Lần đầu tiên Mục Hưng Hà đỏ mặt, gọi: “Mẹ!”
“Ơi!” Mẹ Mục quay đầu đáp một tiếng.
“Mẹ đừng có nói lung tung!”
“Được được được, mẹ nói linh tinh.” Mẹ Mục cười nói.
Mục Hưng Hà đỏ mặt cúi đầu đi.
Mẹ Mục nói một tiếng với mọi người, đi cùng Mục Hưng Hà.
Tưởng Tiểu Quân cũng đi tìm mẹ Tiểu Quân.
Lâm Đông nhìn thấy Bùi Thức Vi, liền gọi: “Ba ơi.”
“Tan học rồi à?”
“Dạ.”
“Đói bụng không? Đi, về nhà ăn cơm nào.”
“Dạ.”
Lâm Đông cùng ba về nhà, vừa vào cửa mẹ cùng dì liền đến nghênh đón, ôm Lâm Đông một chút, hôn rồi hôn khuôn mặt nhỏ của bé một chút, bé vui vẻ quá chừng, thích nhất là mỗi ngày về nhà có thể nhìn thấy ba mẹ cùng dì, sau đó cùng ba mẹ và dì cùng nhau ăn cơm, bé có thể cảm nhận được rõ ràng bọn họ yêu thích cùng coi trọng bé, đương nhiên bé cũng thích cùng bọn Hưng Hà đi học, đi học có thể học được rất nhiều tri thức mới mẻ.
Bây giờ bé đối với kiểu sinh hoạt này rất thỏa mãn, chân của ba đã tốt hơn trước đây, bước đi không còn khập khiễng như trước đây nữa, thân thể cũng chậm rãi rắn chắc. Mỗi ngày mẹ đều vui vẻ đàn dương cầm, đã lâu không còn phát bệnh, khuôn mặt hồng hào nhiều hơn, sách dì viết cũng đã xuất bản, mọi người đều tốt, bé đặc biệt cao hứng, cao hứng ăn xong điểm tâm, giúp đỡ ba thu dọn bát đũa.
Nguyễn Tâm Bình và Nguyễn Tâm Ninh nhìn cười.
Bùi Thức Vi cũng không ngăn cản Lâm Đông làm việc, chỉ cần Lâm Đông nguyện ý, trên căn bản Bùi Thức Vi đều sẽ giúp đỡ, làm việc nhà.
“Cẩn thận một chút, đừng để bị ngã.” Bùi Thức Vi nói.
“Dạ.”
Lâm Đông nâng chén nhỏ đi đến nhà bếp, nhón bàn chân nhỏ thả chén vào bồn rửa, sau đó tiếp tục đi thu dọn, trong sân vang lên tiếng Kỳ Kỳ cùng Tiểu Xuyên, Lâm Đông quay sang nhìn, là Kỳ Kỳ cùng Tiểu Xuyên đến gọi Lâm Đông đi học.
Lâm Đông không thể làm gì khác hơn là đình chỉ làm việc, nhanh chóng rửa tay nhỏ, đeo cặp sách nhỏ cùng Kỳ Kỳ và Hạ Tiểu Xuyên đi đến nhà Tưởng Tiểu Quân, thấy Tưởng Tiểu Quân còn đang ăn điểm tâm, liền đi đến nhà Mục Hưng Hà, ngồi ở bên cạnh bàn ăn nhà Mục Hưng Hà chờ Mục Hưng Hà cơm nước xong, đợi khoảng chừng năm phút đồng hồ, Tưởng Tiểu Quân cũng tới, vì vậy năm đứa nhỏ đồng thời đi đến tiểu học Cẩm Lý.
Lâm Đông hỏi: “Kỳ Kỳ, lát nữa mày tự đi tới phòng làm việc báo danh à?”
Kỳ Kỳ gật đầu: “Ừ, tap phải đem bài tập nghỉ hè giao cho cô giáo kiểm tra, sau đó cô giáo mới phát sách mới cho tao.”
“Vậy học phí thì sao?”
“Nộp rồi, hôm nay ba tao đi mua tàu hũ, thấy chủ nhiệm lớp bọn tao, nên đưa học phí cho chủ nhiệm lớp luôn.”
Hạ Tiểu Xuyên vẫn luôn không lên tiếng mở miệng nói: “Kỳ Kỳ, ba mày lừa người ta!”
Kỳ Kỳ lớn tiếng hỏi: “Ai nói? Ba tao tốt nhất!”
“Tất cả mọi người nói như vậy.”
“Mọi người là ai?”
“Mọi người là ba mẹ Tiểu Quân, mẹ tao, mẹ Hưng Hà, buổi tối hôm qua ba mày kể chuyện quỷ quái đáng sợ cho chúng ta nghe, doạ tao thấy ác mộng, doạ Hưng Hà buổi tối nín tiểu làm cho chym nhỏ bị —— “
“Cút đi!” Hạ Tiểu Xuyên vẫn chưa nói hết, bị Mục Hưng Hà đạp một cước lên cái mông.
Hạ Tiểu Xuyên quay đầu nhìn Mục Hưng Hà.
Mục Hưng Hà chỉ vào Hạ Tiểu Xuyên nói: “Mày lặp lại lần nữa coi.”
Hạ Tiểu Xuyên không dám lên tiếng.
Mục Hưng Hà quay đầu nhìn về phía Tưởng Tiểu Quân nói: “Sau này mày cũng không được nhắc lại.”
Tưởng Tiểu Quân nói: “Được.”
Mục Hưng Hà nhìn về phía Kỳ Kỳ, còn chưa mở lời, Kỳ Kỳ tự mình lên tiếng trước: “Sau này em cũng sẽ không nói, ai cũng không nói.”
Mục Hưng Hà không hung dữ với với Kỳ Kỳ, ngược lại vừa nhìn về phía Lâm Đông.
Lâm Đông bị Mục Hưng Hà dữ dằn vừa nãy doạ không dám lên tiếng.
Mục Hưng Hà đột nhiên cười tươi với Lâm Đông, vươn tay ôm Lâm Đông nói: “Đi, chúng ta đi học đi.”
Lâm Đông nhỏ giọng nói: “Em cũng sẽ không nói.”
Mục Hưng Hà nói: “Anh biết em chắc chắn sẽ không nói.”
“Dạ, chuyện này quá mất mặt.”
“Đúng, kệ hai đứa kia đi, dám nói anh nhát gan, còn nói chym anh cứng.” Hai thứ này tùy tiện nói ra như vậy, đều thể hiện cậu đặc biệt không đẹp trai!
Lâm Đông rất phối hợp gật đầu: “Dạ.”
“Sau này em cũng không được nhắc lại.”
“Em không nhắc lại đâu”
Mục Hưng Hà không yên tâm nói một câu: “Bây giờ em quên, quên chuyện này đi, vĩnh viễn không cần nhớ lại.”
Lâm Đông ngoan ngoãn nói: “Được, em quên, sau này em sẽ không nhớ ra được.”
Lần này Mục Hưng Hà vui vẻ, nói: “Vậy là được rồi, đi, chúng ta đi học đi.”
Mục Hưng Hà ôm Lâm Đông đi đến trường học, Hạ Tiểu Xuyên, Kỳ Kỳ cùng Tưởng Tiểu Quân đi theo phía sau, tới trường học năm người chia ra hai nhóm bắt đầu chương trình học của học kỳ mới, cái gọi là “Ba ngày khai giảng náo nhiệt”, bất kể học bá hay là học tra, ba ngày khai giảng đều là sức mạnh mười phần, Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên cũng không ngoại lệ.
Hai đứa bé ba ngày học hai bài ngữ văn, thập phần đắc ý báo cho bọn Lâm Đông biết, đặc biệt là Kỳ Kỳ, trên đường về nhà chen đến cạnh Lâm Đông nói: “Lâm Đông, tao học thuộc bài văn rồi.”
Lâm Đông hỏi: “Bài nào?”
“Bài ca đi học”, tao thuộc làu làu.” Cái từ “Thuộc làu” này từ xuất hiện nhiều nhất trong miêng giáo viên chủ nhiệm lớp một, cho nên Kỳ Kỳ nhớ kỹ.
Lâm Đông nói: “Vậy mày đọc cho tao nghe đi.”
Kỳ Kỳ lập tức cao hứng ngẩng khuôn mặt nhỏ lắc đầu đọc:
“Mặt trời chiếu trên không,
“Hoa vui cười.
“Chim nhỏ nói: “Sớm, sớm, sớm, tại sao trên lưng bạn đeo cặp sách nhỏ?”
“Mình đi học,
“Mỗi ngày không đến muộn.
“Thích học tập, yêu lao động,
“Lớn lên lập công lao vì quốc gia.”
Kỳ Kỳ mới vừa đọc xong, Hạ Tiểu Xuyên nói mình cũng biết, cũng đọc một lần, đồng thời cũng cường điệu chính mình cũng thuộc làu.
Lâm Đông hỏi: “Thật sự thuộc làu sao?”
Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên đồng thời gật đầu.
“Vậy em đố hai người.”
Kỳ Kỳ và Hạ Tiểu Xuyên trăm miệng một lời mà nói: “Được.”
Lâm Đông mở miệng nói một câu: “ Phía dưới câu “”Mỗi ngày không đến muộn” là cái gì?”
Kỳ Kỳ: “...”
Hạ Tiểu Xuyên: “...”
Trong nháy mắt Kỳ Kỳ và Hạ Tiểu Xuyên kẹt, nhanh chóng nhỏ giọng đọc lại cả bài “Bài ca đi học” một lần, đọc đến “Mỗi ngày không đến muộn” mới biết phía dưới là câu “Thích học tập, yêu lao động”, vì vậy Lâm Đông lại chọn lựa một câu hỏi Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên, Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên lại đọc thuộc lòng một lần nữa mới biết câu tiếp theo là cái gì.
Mục Hưng Hà: “...”
Tưởng Tiểu Quân: “...”
Dọc theo đường đi Lâm Đông không ngừng mà hỏi Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên, Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên đọc đi đọc lại bài “Bài ca đi học” không dưới mười lăm lần rốt cuộc mới đối đáp trôi chảy, lúc này cũng đến tiệm tạp hóa của nhóc con, Lâm Đông cùng Hạ Tiểu Xuyên đồng thời đi vào tiệm tạp hóa của nhóc con, sau đó đi xuyên qua cửa nhỏ trong sân sau tiệm tạp hóa về nhà, vừa vào sân, Lâm Đông liền gọi: “Ba mẹ, dì, con đã trở về!”
“Bảo bối tan học rồi à?” Giọng Nguyễn Tâm Bình vang lên ở trong phòng khách.
“Dạ, con tan học rồi ạ.”
“Mau tới đây mẹ nhìn chút nào.”
Lâm Đông nhanh chóng chạy vào phòng khách, nhìn thấy mẹ đang ngồi ở trước mặt đàn dương cầm, hình như mới vừa đàn xong một khúc, bé lập tức chạy lên trước, đôi mắt trong trẻo mà nhìn mẹ, mẹ nhìn bé nở nụ cười, bé cười nhón chân lên, đưa khuôn mặt nhỏ lên.
Nguyễn Tâm Bình khom lưng hôn một cái, nói: “Bỏ cặp sách xuống, đi uống nước đi.”
Lâm Đông vui vẻ chạy về phòng của mình, đem cặp sách treo treo lên cái móc, đi đến phòng vệ sinh rửa tay nhỏ trước sau đó sẽ chạy đến phòng của mình, nhấc ly nước ấm vừa vặn uống ùng ục ùng ục cho hết, sau đó đi đến nhà bếp chào hỏi ba đang nấu cơm, sau đó sẽ chạy đến phòng của dì tìm dì, tìm tới tìm lui không tìm được dì.
Lâm Đông tò mò hỏi: “Mẹ, dì đâu rồi ạ?”
Nguyễn Tâm Bình cười nói: “Dì con đi rồi.”
Lâm Đông sững sờ, hỏi: “Dì đi đâu vậy ạ?”
Nguyễn Tâm Bình nói: “Đi nhà của dì đó.”
“Nhà của dì không phải ở chỗ này sao?”
Nguyễn Tâm Bình nở nụ cười, nói: “Đây cũng coi như là một trong những nhà của dì, nhưng nhà chân chính của dì không phải ở đây.”
“Vậy, vậy khi nào thì dì trở về ạ?”
“Chờ sau này có dịp sẽ ghé thăm con một chút.”
Lâm Đông chậm một nhịp, lại hỏi: “Tại sao dì phải đi ạ?”
Nguyễn Tâm Bình kiên nhẫn giải thích: “Bởi vì mẹ khỏi bệnh rồi nha, có thể không cần phiền dì chăm sóc nữa, dì cũng phải có cuộc sống của mình mà.”
Lâm Đông suy nghĩ một chút, đột nhiên cúi lên đầu nhỏ không lên tiếng, cảm giác rất hụt hẫng..
Nguyễn Tâm Bình nhẹ giọng hỏi: “Bảo bối, làm sao vậy?”
Lâm Đông cúi đầu, ngón tay út ngoắc qua ngoắc lại, muốn khóc nhưng không khóc mà nói: “Con không muốn dì đi, không muốn dì đi.”