Sáng sớm Mục Hưng Hà dò hỏi ngày về của Lâm Đông, Lâm Đông kiên định nói hát xong sẽ trở lại, kết quả là hát xong ở lại đài truyền hình xem biểu diễn rồi lại ăn cơm trưa, không cẩn thận đã đến xế chiều, bé chân thành giải thích với Mục Hưng Hà: “Em ăn cơm trong thành phố, cùng cô dượng và ba mẹ của Kỳ Kỳ nữa.”
Mục Hưng Hà hỏi: “Em ăn cái gì?”
Lâm Đông suy nghĩ một chút, trả lời: “Em ăn thịt gà, thịt bò còn có trứng gà.”
“Ăn no chưa?”
“No rồi, em ăn nhiều lắm.”
“Vậy em có lên truyền hình không?”
“Dạ có.” Nhắc tới việc lên truyền hình Lâm Đông đột nhiên vui vẻ, không kịp chờ đợi muốn chia sẻ tin tức tốt cùng Mục Hưng Hà: “Em thi hát được giải nhất đó.”
Mục Hưng Hà cực kỳ kinh ngạc: “Em được giải nhất á?”
Lâm Đông gật đầu thật mạnh: “Dạ!”
“Đông Đông em thật là lợi hại.” Mục Hưng Hà hỏi tiếp: “Vậy em tìm được ba mẹ em chưa?”
“Vẫn chưa ạ, phải đợi TV phát, chờ TV phát xong thì sẽ tìm được ạ.”
“Giỏi quá!”
“Dạ.”
“Đi, chúng ta đi chơi đi.”
“Dạ!”
Mục Hưng Hà kéo tay Lâm Đông muốn đi chơi.
Kỳ Kỳ đuổi theo, đắc ý khoe khoang với đám Mục Hưng Hà về việc mình được giải nhì, còn nhận được rất nhiều phần thưởng, Hạ Tiểu Xuyên xông lên nói: “Kỳ Kỳ không nhiều phần thưởng như Lâm Đông!”
Kỳ Kỳ lại bị nghẹn, điều Hạ Tiểu Xuyên nói là sự thực, Kỳ Kỳ không có lời nào để nói, nuốt nước bọt không lên tiếng.
Mục Hưng Hà nhìn về phía Lâm Đông hỏi: “Em được rất nhiều phần thưởng à?”
Lâm Đông gật đầu.
“Lấy cho anh nhìn một chút.”
“Dạ.”
Lâm Đông cởi cặp sách nhỏ, sau đó ngồi chồm hổm trên mặt đất đem phần thưởng trong cặp để dưới đất cho Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân xem, đặc biệt hào phóng mà phát bút bi bút chì cho Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân, Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân nhìn về phía Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ do dự hồi lâu, mới đặc biệt keo kiệt mà cho hai người một cục tẩy, đồng thời không cho Hạ Tiểu Xuyên, vì theo ý của Kỳ Kỳ thì Lâm Đông với Hạ Tiểu Xuyên là một, không cần nó cho.
Hạ Tiểu Xuyên muốn cướp bút chì của Kỳ Kỳ, Lâm Đông sợ hai người bọn họ đánh nhau, vội vàng đem phần thưởng của mình chia cho Hạ Tiểu Xuyên, lúc này Hạ Tiểu Xuyên mới hết tức giận, sau đó vừa thu dọn cặp sách, vừa nghe Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân bảo những trò sẽ chơi hôm nay, mãi đến tận lúc người lớn kêu, bọn họ mới đứng dậy cùng nhau đi về hướng trấn nhỏ, vừa đi vừa tán gẫu, cho tới cửa tiệm tạp hóa đều không nỡ về nhà.
Lúc này Kỳ Kỳ đột nhiên mở miệng hỏi một câu: “Lâm Đông, kẹo hồ lô của tao đâu?”
Lâm Đông sững sờ, quay đầu nhìn về phía Mục Hưng Hà.
Mục Hưng Hà nói: “Em quên mất à?”
Lâm Đông gật đầu.
Kỳ Kỳ tiếp lời trong nháy mắt: “Không sao, bây giờ chúng ta đi mua đi.”
Lâm Đông vừa mới gật đầu, vừa nhìn về phía Mục Hưng Hà hỏi: “Hưng Hà, bây giờ chúng ta đi mua, có được không?”
Mục Hưng Hà hỏi ngược lại: “Em muốn ăn kẹo hồ lô không?”
Lâm Đông: “Có, em muốn ăn.”
“Được, vậy chúng ta đi tìm chỗ bán kẹo hồ lô.”
“Đi!”
Lâm Đông quay đầu nói một tiếng với Lâm Lệ Hoa ở bên trong tiệm tạp hóa, sau đó theo đám người Mục Hưng Hà đi xuyên qua từng con phố ngõ hẻm dưới trời xanh mây trắng, tìm kẹo hồ lô ở khắp nơi, tìm một hồi năm đứa nhỏ bắt đầu phân tâm, lúc thì thi đấu đá cục đá dưới chân, lúc lại nhìn kiến trên đường, lát sau lại tìm chữ mình biết trong bảng quảng cáo ven đường, trong lúc nghịch ngợm Hạ Tiểu Xuyên lại đánh cho Kỳ Kỳ khóc, Hạ Tiểu Xuyên còn đẩy Lâm Đông một cái, bị Mục Hưng Hà đap một phát vào mông, bị đạp xong liền đàng hoàng, tiếp tục tản bộ, Lâm Đông cũng quên mất mục đích mua kẹo hồ lô của mình.
Mãi đến tận lúc nghe được một tiếng rao cao vút nơi đầu hẻm truyền đến “Kẹo—— hồ —— lô ——đây”, năm đứa nhỏ nhanh chóng tìm theo âm thanh, mỗi người đều lấy một chuỗi kẹo hồ lô, Tưởng Tiểu Quân là người đầu tiên trả tiền, Lâm Đông thanh toán tiền của ba người, người bán kẹo hồ lô đòi tiền của Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ nói: “Con không có tiền.”
Người bán nói: “Không có tiền thì không thể ăn kẹo hồ lô.”
Kỳ Kỳ quay đầu nhìn về phía Lâm Đông nói: “Lâm Đông, mày nói mày mua kẹo hồ lô cho tao mà.”
Lâm Đông nói: “Tao chỉ mua cho mày chuỗi nhỏ, mày lại lấy chuỗi lớn.”
“Chuỗi lớn không được sao?”
“Không được, đã nói là chuỗi nhỏ rồi.”
Kỳ Kỳ quay đầu nhìn về phía bọn Mục Hưng Hà, bọn họ đều cầm chuỗi kẹo hồ lô lớn, nó cũng muốn ăn chuỗi lớn, không muốn đổi sang chuỗi nhỏ, tay nhỏ nắm thật chặt chuỗi kẹo hồ lô, không nỡ thả xuống, miệng nhỏ bắt đầu mếu, đang chuẩn bị khóc một trận, lừa Lâm Đông, kết quả không cẩn thận nhìn thấy Mục Hưng Hà đang trừng mình, nó bị doạ vội vàng đem chuỗi lớn trả cho người ta, đổi thành chuỗi nhỏ, vốn là còn có chút không tình nguyện, thế nhưng lè lưỡi liếm xâu kẹo hồ lô một chút, mùi vị chua chua ngọt ngọt làm cho nó không còn tính toán chuyện chuỗi dài hay chuỗi ngắn nữa, cùng Lâm Đông đi về tiệm tạp hóa.
Vẫn chưa đi đến tiệm tạp hóa, Hạ Tiểu Xuyên chỉ vào một con sông nhỏ trong suốt nói có cá, năm đứa nhỏ cùng nhau đi dọc bờ sông tìm cá nhưng không tìm được, đổi thành ngồi ở bờ sông cùng nhau ăn kẹo hồ lô.
Mục Hưng Hà ngồi ở bên cạnh Lâm Đông hỏi: “Kẹo hồ lô ngọt không?”
Lâm Đông gật đầu: “Ngọt!”
“Vậy thì ăn hết nha.”
“Dạ.”
“Sau khi ăn hết rồi, lần sau đến lượt anh mua cho em.”
Lâm Đông ăn tới nỗi miệng nhỏ hồng hồng, nở nụ cười ngọt ngào với Mục Hưng Hà, hai cái đồng điếu còn rực rỡ hơn bình thường hiện ra, bé gật đầu nói: “Dạ.”
Kỳ Kỳ ở bên cạnh lập tức nói tiếp: “Hưng Hà, không cần anh mua, Lâm Đông có tiền, Lâm Đông có mười hai đồng rưỡi, Lâm Đông còn có hai ngàn đồng nữa, có thể mua một trăm căn nhà kẹo.”
“Không mua được.” Lâm Đông trả lời.
“Có thể.”
“Không mua được.”
“Có thể, không tin mày mua thử xem.”
“Không thử.”
“Vậy mày đưa tiền cho tao tao mua thử cho xem.”
Lâm Đông: “...”
Mục Hưng Hà: “...”
Tưởng Tiểu Quân: “...”
Hạ Tiểu Xuyên nghe không nổi nữa, mở miệng nói: “Kỳ Kỳ, mày có bị ngốc không vậy! Tiền của Lâm Đông đều đưa cho mẹ tao, tiền đã đưa cho mẹ tao đều không trở lại được!”
“Mày mới ngốc.” Kỳ Kỳ phản bác một câu.
“Mày ngốc.”
“Mày ngốc.”
“Mày ngốc.”
“...”
Hạ Tiểu Xuyên cùng Kỳ Kỳ vốn là thiên địch, một lời không hợp sẽ đánh nhau, lúc này vì vấn đề “Có ngốc hay không” bắt đầu ôm nhau đấu vật, Lâm Đông sợ Hạ Tiểu Xuyên chịu thiệt lại sợ Kỳ Kỳ chịu đòn, nhanh chóng can ngăn.
Lâm Đông vừa lên, Mục Hưng Hà chắc chắn sẽ giúp Lâm Đông, Tưởng Tiểu Quân nhất định là che chở Kỳ Kỳ, vì vậy ba đứa nhỏ gia nhập, năm đứa nhỏ ôm nhau, không phân biệt được ai là địch ai là bạn, mày ngắt tao một chút tao túm mày một cái, lôi kéo một hồi không biết ai cười trước, không thèm tiếp tục chiến đấu nữa, đều ngồi trên bãi cỏ cười khanh khách, lúc này ánh nắng chiều đầy trời, chiếu cho sóng nước trên mặt sông lấp loáng, năm đứa nhỏ ngồi ở bờ sông, chỉ vào ánh sáng trong trẻo nói: “Nhìn kìa, sông đang nháy mắt.”
“Đây không phải là sông đang nháy mắt, mặt trời đang hôn nước sông.”
“Không phải, là vảy cá.”
“Không phải, là hà bá.”
“...”
“Tiểu Quân! Ăn cơm!”
“Hưng Hà! Ăn cơm!”
“Kỳ Kỳ, về nhà ăn cơm!”
“Tiểu Xuyên! Đông Đông!”
“...”
Lúc này trong trấn truyền đến tiếng gọi của người lớn, năm đứa nhỏ lập tức bò dậy, trả lời một tiếng rồi từng người chạy về hướng nhà mình, Lâm Đông cùng Hạ Tiểu Xuyên đi, bên trong trấn gặp phải rất nhiều người quen, những người quen này đã từ trong miệng mẹ của Kỳ Kỳ biết chuyện Lâm Đông đoạt giải nhất được hai ngàn đồng, dồn dập khen ngợi Lâm Đông.
Lâm Đông rất vui vẻ, vui vẻ rất lâu, tới tận đêm khuya, bé nằm ở trong chăn ấm vô cùng, trong lòng suy nghĩ đến cô, dượng, Tiểu Xuyên, Hưng Hà, Tiểu Quân, Kỳ Kỳ, trong lúc vô tình bé có nhiều người thân cùng bạn bè như vậy, hơn nữa cô nói dịp nguyên đán, chương trình truyền hình có mặt bé sẽ được phát, lúc đó ba mẹ có thể nhìn thấy bé.
Bé sẽ có ba mẹ, sẽ có ba mẹ.
“Ba ơi, mẹ ơi.” Bé yên lặng gọi ở trong lòng.
Sau khi gọi xong nhắm mắt lại, trong lòng cảm thấy ấm áp, sau đó bé mơ một giấc mơ, một giấc mơ đặc biệt đẹp, trong mơ ba mẹ nhìn thấy bé trong TV, sau đó tới trấn Cẩm Lý tìm bé, còn ôm bé hôn bé, bé không thấy rõ lắm hình dáng của ba mẹ, nhưng ba thật là cao to, mẹ thật là dịu dàng thật là dịu dàng, là dịu dàng nhất trên thế giới.
Bé nở nụ cười trong mơ, lúc tỉnh lại trời đã sáng choang, bé quay đầu nhìn Hạ Tiểu Xuyên, Hạ Tiểu Xuyên nằm úp sấp trên người bé mà ngủ, bé dùng lực đẩy Hạ Tiểu Xuyên ra, lấy tất từ tủ đầu giường ra mặc, đang mặc, ngoài cửa vang lên giọng Lâm Lệ Hoa: “Đông Đông tỉnh chưa?”
Lâm Đông non nớt đáp: “Dạ con tỉnh rồi ạ.”
“Tốt lắm, cô đến mặc quần áo cho con.”
Khí trời đã lạnh ba phần, Lâm Lệ Hoa lấy quần áo dày của Hạ Tiểu Xuyên từ tủ quần áo ra mặc cho Lâm Đông, sau khi mặc tử tế Lâm Đông liền ngồi ở cửa tiệm tạp hóa, một bên bán tạp hoá một bên nhìn ra ngoài đường, mặc dù biết mình vẫn chưa lên truyền hình, ba mẹ còn chưa nhìn thấy, thế nhưng bé nằm mơ thấy ba mẹ sẽ từ đầu đường ở cửa trấn xuất hiện, bé liền hướng mắt về đầu đường nhỏ ở cửa trấn.
Mỗi ngày đều như thế mà trôi qua, rốt cục đến tết nguyên đán, tết nguyên đán học sinh trung tiểu học đều nghỉ ba ngày, một nhà Lâm Lệ Hoa cố ý ngồi canh trước máy truyền hình xem Lâm Đông, chờ thật lâu rốt cục đến lượt Lâm Đông, hơn nữa Lâm Đông lên kính rất nhiều, đài truyền hình cố ý để lại điện thoại, vì vậy sau khi chương trình phát sóng xong, mỗi ngày điện thoại của tiệm tạp hóa đều vang lên không ngừng.
Có khi là tìm con, có khi là hỏi tình huống của Lâm Đông, có người lại muốn nhận nuôi Lâm Đông, mỗi lần điện thoại vừa vang, Lâm Đông đều nhanh chóng chạy đến trước máy điện thoại nhìn Lâm Lệ Hoa hoặc là Hạ Thanh Chương nhận điện thoại, chờ điện thoại cúp máy, bé sẽ hỏi một câu: “Không phải ba ba mẹ của con ạ?”
Lâm Lệ Hoa hoặc là Hạ Thanh Chương lắc đầu, luôn nghĩ rằng trên mặt Lâm Đông sẽ hiện lên vẻ thất vọng, nhưng Lâm Đông lại không hề thất vọng, bé cảm thấy toàn bộ người trên thế giới đều có thể nhìn thấy TV, cha mẹ bé sẽ tìm đến bé, chỉ là muộn một chút thôi.
Trong nháy mắt tết nguyên đán qua đi, mỗi lớp bắt đầu bước vào cuối học kỳ, Lâm Đông còn đang học lớp một, quen được không ít bạn nhỏ.
Thế nhưng vừa tan học bé vẫn chạy đi tìm Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân, mười lần có bảy, tám lần thầy dạy số học của Mục Hưng Hà đều dạy quá giờ, bé chẳng cảm thấy lạ lẫm nữa, kiễng bàn chân nhỏ, nằm nhoài trước cửa sổ nghe thầy giáo số học giảng đề luyện thi, bé vẫn luôn im hơi lặng tiếng, đôi mắt trong suốt nhìn thầy giáo số học, cũng không quấy rối những bạn học khác, cho nên bất kể là thầy cô giáo khác hay là thầy giáo số học đều không đuổi bé đi, ngược lại rất nguyện ý để cho bé nghe, ngày hôm nay thầy giáo số học cũng vẫn kéo dài tiết, gõ lên bảng đen hỏi: “Bạn học nhỏ ngoài cửa sổ, con có biết đáp án của câu này không?”
Ánh mắt của các bạn học đều tập trung nhìn về phía Lâm Đông.
Lâm Đông bị doạ nhanh chóng lui về phía sau, không chú ý ngã xuống đất, lại nghe thầy giáo gọi “Người bạn nhỏ”, bé cảm thấy không để ý tới thầy giáo là hành vi không lễ phép, vì vậy bò lên gần cửa phòng học của lớp hai, thò đầu nhỏ nhìn về phía thầy giáo số học.
Thầy giáo số học hỏi: “Nghe lâu như vậy, con có biết đáp án là bao nhiêu không?”
Lâm Đông liếc mắt nhìn bảng đen, trên bảng đen viết “Năm nhân sáu”, bé giấu tay nhỏ ra sau lưng, đếm sáu lần sau đó trả lời: “Là ba mươi ạ.”
Thầy giáo số học nở nụ cười nói: “Trả lời đúng.”
Lâm Đông thở phào nhẹ nhõm.
Thầy giáo số lại cười với Lâm Đông, nói thêm một chút, sau đó tan học, lúc cầm giáo án đi ra khỏi cửa, sờ đầu Lâm Đông một cái, Mục Hưng Hà vội vã chạy đến, hỏi: “Đông Đông, lúc nãy em có sợ không?”
Lâm Đông yếu ớt nói: “Dạ có.”
“Em đừng sợ, thầy giáo nói em trả lời đúng.”
“Dạ.”
“Vậy chúng ta về nhà đi.”
“Được.”
Mục Hưng Hà nắm tay Lâm Đông đi ra khỏi trường học.
Tưởng Tiểu Quân ở phía sau gọi: “Lâm Đông chờ anh.”
Mục Hưng Hà quay đầu lại cười ha hả nói: “Không chờ mày, còn lâu mới chờ mày.” Sau đó kéo Lâm Đông nhanh chân chạy đi.
Tưởng Tiểu Quân ở phía sau.
Mục Hưng Hà cùng Lâm Đông chạy ở mặt trước, chạy ra khỏi trường học, chạy qua ruộng đồng, chạy vào trấn nhỏ, hai người cười khanh khách không ngừng, lúc chạy tới gần tiệm tạp hóa, đột nhiên Hạ Tiểu Xuyên chạy từ tiệm tạp hóa đến, nhìn thấy Lâm Đông liền lớn tiếng gọi: “Lâm Đông, ba mẹ của mày đến! Tới tìm mày!”