Là ai khóc vậy?
Lâm Đông và Hạ Tiểu Xuyên thống nhất nương theo tiếng khóc quay lại, phát hiện lại là Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ ôm chân một người đàn ông oa oa khóc, vừa khóc vừa kêu: “Hoa đỏ, đó là hoa đỏ của con mà, con không có hoa.”
Lâm Đông: “...”
Hạ Tiểu Xuyên: “...”
Lâm Lệ Hoa, Hạ Thanh Chương: “...”
Vẫn là cô giáo có kinh nghiệm, nhanh chóng cầm một đóa hoa hồng nhỏ đưa cho Kỳ Kỳ, động viên hai câu, làm cho Kỳ Kỳ ngừng khóc, sau đó tiếp tục đi vào chương trình học, báo danh, nộp học phí, phát sách mới, sau đó cô giáo mở một cuộc họp với phụ huynh, đại ý là muốn phụ huynh coi trọng vấn đề giáo dục con trẻ, nói xong thì để phụ huynh đưa con mình về nhà, tuần tới chính thức lên lớp.
Lâm Đông, Hạ Tiểu Xuyên theo Lâm Lệ Hoa về tiệm tạp hóa, tin tức Lâm Đông đọc mười hai bài thơ nên được miễn phí nhập học lan truyền khắp trấn Cẩm Lí.
“Lâm Đông thật sự đứng đầu à?”
“Ô, Lâm Đông còn có thể ngâm thơ à.”
“Ai u, đây là lần thứ hai phố đông trấn Cẩm Lí chúng ta được miễn học phí đó!”
“Thứ nhất là ai?”
“Hưng Hà đấy.”
“Thực sự là lợi hại, đứa nhỏ Lâm Đông này thật lợi hại, Lâm Lệ Hoa lại có thể nuôi được một đứa nhỏ như vậy.”
“...”
Lâm Đông lập tức nổi tiếng tại trấn Cẩm Lí, không ít hàng xóm đều chạy tới xem Lâm Đông, làm Lâm Đông thấy thẹn thùng, xấu hổ núp sau kệ hàng không ra, chờ mọi người đều đi, bé mới đi ra khỏi đó, cùng Hạ Tiểu Xuyên ngồi xổm ở ghế nhỏ đồng thời lật sách, vừa mở sách ra,Lâm Lệ Hoa vừa ứng phó với hàng xóm xong tươi cười mà vào.
“Lâm Đông à.”
Lâm Đông ngẩng đầu lên nhìn Lâm Lệ Hoa: “Cô.”
“Con và Tiểu Xuyên ở trong tiệm xem sách cho tốt, cô đi mua thịt cho các con ăn.”
“Con muốn ăn móng giò!” Hạ Tiểu Xuyên lập tức nói.
“Chỉ con biết ăn ngon!” Lâm Lệ Hoa chọt cái trán Hạ Tiểu Xuyên một cái, quay sang nhìn Lâm Đông, hỏi: “Lâm Đông, con muốn ăn cái gì?”
Lâm Đông suy nghĩ một vòng, giá rẻ nhất, vì thế bé nói: “Dạ giá.”
“Còn thịt thì sao?”
“Con ăn giá ạ.”
“Không sao, ngày hôm nay con ngâm thơ được đứng thứ nhất, miễn học phí, chúng ta có tiền mua thịt ăn, nói đi, cô mua cho con.”
Hạ Tiểu Xuyên ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Móng giò, móng giò, nói muốn ăn móng giò đi.”
Lâm Đông liếc mắt nhìn Hạ Tiểu Xuyên, sau đó nhìn về phía Lâm Lệ Hoa.
Lâm Lệ Hoa lập tức nói: “Không cho nói móng giò, nói cái khác.”
Lâm Đông vừa nhìn về phía Hạ Tiểu Xuyên.
Lâm Lệ Hoa nói: “Con đừng có nhìn Tiểu Xuyên, con muốn ăn gì thì nói ra.”
Lâm Đông không lên tiếng.
Lâm Lệ Hoa thở dài một tiếng nói: “Nói cho cô nghe, con thích ăn gì nhất?”
“Dạ đùi gà.” Đây đúng là món Lâm Đông thích ăn nhất.
“Được, cô mua cho con.”
“Con cám ơn cô.”
“Ngoan, ở chỗ này trông tiệm, cô trở về sớm thôi.”
Lâm Đông gật đầu.
Nhìn Lâm Lệ Hoa đi, Lâm Đông không chơi với Hạ Tiểu Xuyên, mà ngồi ở cửa tiệm tạp hóa trông hàng, gặp được người khen mình, bé liền xấu hổ chạy vào trong tiệm tạp hóa, mãi cho đến khi Lâm Lệ Hoa mua gà, thịt, cá, trứng trở về.
Lâm Lệ Hoa vừa về liền đi vào trong phòng bếp, làm một bàn đồ ăn đầy ụ, làm cho Hạ Thanh Chương vừa tan tầm về bị dọa giật mình.
Hạ Thanh Chương hỏi: “Em làm cái gì vậy?”
Lâm Lệ Hoa cười nói: “Thêm món ăn!”
“Tại sao?”
“Lâm Đông được miễn học phí, tổng cộng là hai trăm đồng, những thứ đồ này mới chỉ cần hai mươi đồng, còn lại ngày mai mua sách mới cho bọn trẻ đi.”
Hạ Thanh Chương nhìn về phía Lâm Đông.
Lâm Đông ngoan ngoãn ngồi trước bàn cơm, dáng vẻ rất biết điều, vẫn tưởng đứa trẻ ngoan ngoãn về mặt suy nghĩ sẽ hơi kém với đứa trẻ hoạt bát, nhưng mà đứa nhỏ Lâm Đông này vẫn luôn làm cho y kinh ngạc, ánh mắt y nhìn Lâm Đông ngoài vui mừng còn có thưởng thức, nói tiếp: “Được, thêm món ăn thật tốt, ăn nhiều một chút, ăn no, mới có sức lực học tập cho giỏi, đúng hay không nào?”
Câu mà Hạ Thanh Chương nói sau cùng là nói với Lâm Đông.
Lâm Đông nhìn Hạ Thanh Chương, trịnh trọng gật đầu.
“Tốt, ăn cơm đi.” Hạ Thanh Chương nói.
Nghe xong Hạ Tiểu Xuyên trực tiếp bắt đầu vươn tay lượm móng giò mà gặm, Lâm Đông trước sau như một dùng đũa gắp đùi gà ăn, ăn nhã nhặn mà hơi lao lực, Hạ Thanh Chương không nhìn nổi, nói: “Đừng dùng đũa, học anh của con, lấy tay, ăn bằng tay không sao cả.”
Lâm Đông nhìn Hạ Tiểu Xuyên, Hạ Tiểu Xuyên nhanh chóng ăn xong nửa cái móng giò trong tay, bộ dáng ăn rất thoải mái, nhưng bé không thể ăn như vậy, ông nói dùng tay ăn cơm sẽ làm cho chú thím không vui, chú thím mất hứng, có khả năng cô và dượng cũng sẽ không thích, bé không muốn để cho cô chán ghét mình.
Cho nên bé tiếp tục dùng đũa gắp đùi gà ăn, tuy rằng hơi tốn sức, thế nhưng cuối cùng cũng gặm xong một cái đùi gà, lúc Lâm Lệ Hoa cổ vũ liền gắp thêm một cái đùi gà nhỏ, vừa mới bưng chén nhỏ lên, ngoài quán truyền đến tiếng kêu.
“Mua đồ!”
Lâm Đông lập tức nói: “Con đi lấy!”
Không chờ Lâm Lệ Hoa cùng Hạ Thanh Chương nói chuyện, bé bưng chén nhỏ chạy ra ngoài, vừa ra thì nhìn thấy Mục Hưng Hà.
“Đông Đông!”
“Hưng Hà!”
Lâm Đông nhìn thấy Mục Hưng Hà, hai mắt sáng lên.
Mục Hưng Hà nhìn Lâm Đông nói: “Hôm nay đi học vỡ lòng em đứng nhất lớp hả?”
Lâm Đông gật đầu: “Em còn được nhận hoa!”
“Quá tuyệt vời!”
Lâm Đông cười vui vẻ.
“Sau này đi học, anh bảo kê em, ai cũng không bắt nạt em được.”
Lâm Đông gật đầu.
Mục Hưng Hà xoa đầu Lâm Đông nói: “Đi, lấy chai nước tương cho anh đi.”
“Nước tương hai đồng rưỡi.”
“Anh có mang tiền.”
Mục Hưng Hà đưa tiền, Lâm Đông mới đem chén nhỏ bỏ lên trên bàn, đi lấy nước tương giao cho Mục Hưng Hà, sau đó nói: “Hưng Hà, đùi gà ăn ngon lắm.”
Mục Hưng Hà nói: “Ồ.”
“Anh có ăn không?” Lâm Đông đem chén nhỏ đưa tới trước mặt Mục Hưng Hà.
Mục Hưng Hà hỏi: “Cho anh ăn thật à?”
Lâm Đông gật đầu.
Mục Hưng Hà cắn một một miếng nhỏ trên cái đùi gà.
Lâm Đông cũng không biết tại sao, chỉ là cảm thấy Hưng Hà chịu ăn đồ ăn của mình, bé sẽ đặc biệt vui vẻ, nhìn Mục Hưng Hà cầm nước tương đi, bé vui vẻ trở lại bàn cơm, đem phần đùi gà còn lại ăn xong, ông từng nói trẻ con không được kén ăn, cho nên bé cũng ăn rau dưa, chớp mắt đã ăn no, mới vừa ăn xong, ngoài quán lại có một đám lão nhân đến đánh cờ, đang bàn luận chuyện Lâm Đông được miễn học phí, làm cho tiệm tạp hóa của Lâm Lệ Hoa lại xoát được độ tồn tại, chuyện buôn bán tăng trên diện rộng so với trước đây.
Lâm Lệ Hoa vui vẻ không thôi, thừa dịp Hạ Thanh Chương không đi làm ngày ấy, mang theo Lâm Đông cùng Hạ Tiểu Xuyên đi lên chợ mua bút chì, hộp bút, sách bài tập cùng cặp sách, làm cho Lâm Đông cùng Hạ Tiểu Xuyên sướng đến phát rồ, hai đứa bé sửa soạn cả buổi trưa, lúc buổi tối Hạ Thanh Chương bắt đầu giao cho hai đứa nhỏ tự viết tên từng người, sau khi viết xong thì viết lại tiếp mười lần.
Hạ Tiểu Xuyên quay đầu nhìn Lâm Đông, tên Lâm Đông chỉ có hai chữ, nhưng nhóc có tới tận ba chữ!
Tận ba chữ!
Nhóc mất hứng, nói: “Lâm Đông.”
Lâm Đông nhìn Hạ Tiểu Xuyên.
Hạ Tiểu Xuyên nói: “Chúng ta đổi tên đi!”
Lâm Đông hỏi: “Tại sao?”
Hạ Tiểu Xuyên: “Tên anh khó viết quá, anh không muốn nó!”
Lâm Đông lập tức căng thẳng xua tay nhỏ nói: “Không được! Không được không muốn nó, không muốn nó có nghĩa là anh đã chết rồi.”
“Vì sao lại chết rồi?”
“Bởi vì, bởi vì ông nói, người đều có tên tuổi, quỷ mới không có tên, người nếu như không có tên sẽ thành quỷ, sẽ trở thành người chết! Anh chết rồi sẽ không nhìn thấy cô, không nhìn thấy dượng, không nhìn thấy em, anh chỉ có một mình anh thôi.”
Hạ Tiểu Xuyên lập tức bị Lâm Đông doạ trợn to hai mắt, sau đó đàng hoàng viết tên của mình mười lần, lặng thinh không đề cập tới chuyện đổi tên, hơn nữa còn đặc biệt quý trọng tên của chính mình, cùng Lâm Đông cùng nhau luyện viết, mãi cho đến ngày khai giảng, hai đứa không cần phải đối chiếu nữa, tự viết tên từng người lên một quyển ghép vần, một quyển luyện tập. Trên nhãn vở là từng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo tên của mỗi người, hai người vác cặp sách nhỏ bắt đầu đi học.
Mới đi đến đường xi măng, nhìn thấy Mục Hưng Hà.
“Đông Đông!” Mục Hưng Hà gọi.
“Hưng Hà!”
“Đi, cùng nhau đi học nào.”
“Được.”
Mục Hưng Hà dắt Lâm Đông đi.
Hạ Tiểu Xuyên sau khi thấy lại gần nói: “Hưng Hà, anh cũng phải dắt em nữa.”
“Đi sang một bên.” Mục Hưng Hà trực tiếp từ chối.
Lâm Đông quay đầu nói: “Tiểu Xuyên em dắt anh.”
“Được.”
Hạ Tiểu Xuyên cao hứng nắm tay nhỏ của Lâm Đông, vui mừng như vậy mà đi học, sau khi tách khỏi Mục Hưng Hà, Lâm Đông và Hạ Tiểu Xuyên đi đến lớp vỡ lòng, nhìn thấy Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ nhìn thấy Lâm Đông liền gọi: “Lâm Đông!”
Lâm Đông hỏi: “Làm gì?”
Kỳ Kỳ giọng điệu cực kỳ không tốt: “Không làm gì! Hừ!”
Lâm Đông: “...”
Hạ Tiểu Xuyên gọi: “Kỳ Kỳ!”
Kỳ Kỳ hỏi: “Làm gì?”
Hạ Tiểu Xuyên: “Không làm gì! Hừ!”
Kỳ Kỳ: “...”
Lâm Đông: “...”
Ba đứa nhỏ đang cấu véo, mày bắt nạt nó, tao bắt nạt mày thì giáo viên chủ nhiệm đến, sau khi đến, đầu tiên là để cho bốn mươi sáu đứa nhỏ dựa vào chiều cao mà xếp hàng.
Sau đó Lâm Đông đứng xếp đầu tiên, Hạ Tiểu Xuyên hơi cao gọi: “Lâm Đông lại đây, đứng bên này này!”
Lâm Đông thí điên thí điên chạy đến đứng bên cạnh Hạ Tiểu Xuyên, sau đó bị giáo viên chủ nhiệm tự mình bứng ra, xách đến phía trước, bởi vì bé thấp nhất cả lớp nên phải đứng đầu, thấp thứ hai chính là Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ không chỉ thấp mà còn mập.
Vì vậy hai đứa bé bị giáo viên chủ nhiệm gọi vào phòng học cho ngồi ở hàng thứ nhất chính giữa, đồng thời nói: “Sau này các con sẽ là bạn cùng bàn nhé.”
Kỳ Kỳ hỏi: “Cô ơi, cùng bàn là có ý gì?”
Vấn đề này... Giáo viên đáp: “Cùng bàn chính là ngồi cùng một cái bàn.”
Sau khi giáo viên chủ nhiệm rời khỏi phòng học, Kỳ Kỳ nhìn về phía Lâm Đông nói: “Chúng ta sau này cùng ngồi chung một cái bàn.”
Lâm Đông không lên tiếng.
Kỳ Kỳ còn nói: “Cặp sách mới của mày thật khó nhìn.”
Lâm Đông vẫn không hé răng.
Kỳ Kỳ lôi cặp sách của mình từ trong hộc bàn ra khoe: “Của tao mới đẹp.”
Lâm Đông vẫn cứ không để ý tới nó.
Kỳ Kỳ không có cách nào, nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm đi vào kêu một tiếng: “Cô ơi!”
Giáo viên chủ nhiệm hỏi: “Trò Tưởng Kỳ, có chuyện gì?”
Kỳ Kỳ duỗi tay chỉ vào Lâm Đông nói: “Cô ơi, Lâm Đông nó không để ý tới con!”