Tiệm Tạp Hóa Của Nhóc Con

Chương 37: Chương 37: Đánh




Cuối cùng Lâm Đông cũng nhặt được đồng cuối cùng, lập tức ôm gối đứng lên, giương tay nhỏ lên, đưa cho Hạ Thanh Chương.

Đứa nhỏ này quá tri kỷ quá hiểu chuyện, Hạ Thanh Chương nhìn mà trong lòng chua chua.

Lâm Đông non nớt nói: “Dượng, con cho nè.”

Hạ Thanh Chương vươn tay ra nhận lấy.

Lâm Đông nhanh chóng cúi đầu luồn tay nhỏ vào bên trong gối nhỏ móc tiền ra, móc ra một đồng đặt ở trong tay Hạ Thanh Chương, móc một cái, lại thả một cái, từng cái từng cái mà thả, một xu cũng không buông tha, cuối cùng bên trong gối trống trơn, rốt cuộc cũng không lấy ra tiền nữa, bé mới nhìn Hạ Thanh Chương nói: “Hết rồi ạ.”

Hạ Thanh Chương hỏi: “Đều cho dượng à?”

Lâm Đông gật đầu.

“Đều cho cô của con chữa bệnh ư?”

“Dạ.”

“Con không cần một xu nào sao?”

“Dạ không cần, con muốn cô nhanh chóng khỏe lại ạ.”

Hạ Thanh Chương không nhịn được ngồi xuống, nhìn thẳng Lâm Đông, nhìn vào đôi mắt trong suốt sáng ngời của Lâm Đông, đột nhiên y cảm thấy lúc đầu mình không thích Lâm Đông là một tội ác, không sai, như Lâm Đông là một đứa trẻ có nội tâm tinh khiết thiện lành ấm áp, rất đáng giá để cho tất cả mọi người đều yêu thích, y biết nội tâm Lâm Đông mẫn cảm, cho nên y tạm thời cầm tiền của Lâm Đông, nhẹ giọng nói: “Đông Đông, dượng cám ơn con, chẳng mấy chốc cô của con sẽ tốt lên thôi.”

Lâm Đông gật đầu.

“Thật ngoan.”

Hạ Thanh Chương vươn tay xoa đầu Lâm Đông, Lâm Đông ngước mắt nói: “Dượng, con muốn đi thăm cô ạ.”

Hạ Thanh Chương nói: “Hôm nay con không thể đi được.”

“Tại sao ạ?”

“Bởi vì cô còn nằm trên giường, không có cách nào chăm sóc con được.”

Lâm Đông nhanh chóng nói: “Con chăm sóc cô cho ạ.”

Hạ Thanh Chương nở nụ cười, vuốt mái tóc mềm mại của Lâm Đông, mỗi khi nói chuyện với Lâm Đông y đều kìm lòng không đặng mà ôn hòa nhiều hơn, nói: “Không được, bệnh viện nhiều người phức tạp, một đứa bé như con thật là không tiện, để bệnh viện nuôi cô của con mấy ngày, lại trở về, được không?”

Lâm Đông suy nghĩ một chút gật đầu.

“Vậy mấy ngày nay buổi tối con cùng Tiểu Xuyên sang ngủ ở nhà Tiểu Quân nhé?”

“Con không ngủ ở nhà Tiểu Quân đâu, con ngủ ở nhà của Hưng Hà cơ.”

“Ồ đúng rồi, hai đứa Tiểu Quân cùng Kỳ Kỳ đều đi theo ba mẹ về nông thôn ăn tết, vậy con ngủ ở nhà Hưng Hà đi, dượng đi nói một tiếng với ba mẹ của Hưng Hà, các con đừng nghịch ngợm quá, biết không?”

Lâm Đông gật đầu.

Hạ Thanh Chương tiếp tục đứng lên, thu dọn quần áo cùng tiền tài, sau đó cùng Lâm Đông và Hạ Tiểu Xuyên nói một chút việc cần chú ý, đóng tiệm tạp hóa tầm một tuần, mang theo Lâm Đông và Hạ Tiểu Xuyên tới nhà của Mục Hưng Hà, nói với vợ chồng Mục Hoài An về tình hình của Lâm Lệ Hoa, nhờ hai người chăm sóc Lâm Đông và Hạ Tiểu Xuyên hai ngày, sau đó mang hành lý đi bệnh viện.

Lâm Đông và Hạ Tiểu Xuyên ở nhà Mục Hưng Hà, cùng nhau ăn cơm, ngủ, học, xem ti vi, giằng co hai ngày, một nhà Mục Hưng Hà muốn đi nơi khác chúc tết, Mục Hoài An liền đem hai người Lâm Đông đưa đến nhà lão Uông ở, hai ngày sau lão Uông cần đi tham gia tụ họp thường niên với mấy ông bà già khác, hai người Lâm Đông liền chạy đến nhà Trương Đại Trụ ngủ một buổi tối.

Qua bốn, năm nhà rồi, một nhà Mục Hưng Hà mới đi chúc tết về, Mục Hoài An và Mục Hưng Hà chạy mấy nhà mới tìm được hai người Lâm Đông, Mục Hưng Hà nắm tay Lâm Đông hỏi: “Sao em lại chạy qua nhà thím Lý vậy?”

Lâm Đông trả lời: “Bởi vì hôm nay lão Trương muốn đi vào thành phố, không có thời gian làm cơm cho bọn em ăn.”

Mục Hưng Hà lại hỏi: “Có phải là cô của em cũng ở trong thành phố không?”

Lâm Đông gật đầu: “Dạ.”

“Vậy cô của em sắp trở về chưa?”

“Sắp rồi ạ, mỗi ngày dượng đều trở về thăm em cùng Tiểu Xuyên, dượng nói hai ngày nữa là cô có thể trở lại.”

“Vậy cô của em bị bệnh gì?”

“Dượng nói là viêm ruột thừa, cấp tính.”

“Viêm ruột thừa là có ý gì?” Mục Hưng Hà không hiểu.

Lâm Đông lắc đầu nói: “Em cũng không biết.”

Mục Hoài An bên cạnh nói: “Là một loại bệnh.”

Lâm Đông gật đầu.

Mục Hưng Hà không hỏi lại nữa.

Mục Hoài An mang theo ba đứa trẻ về nhà, để ba đứa rửa sạch tay chân xong, liền giục bọn trẻ chui vào trong chăn, không cho bọn họ nô đùa, bắt bọn họ mau ngủ, sau đó trở lại phòng khách nói với mẹ Hưng Hà về tình hình của Lâm Lệ Hoa.

“Lệ Hoa thế nào rồi?” Mẹ Hưng Hà hỏi.

“Còn ở bệnh viện.” Mục Hoài An đáp.

“Vậy Lâm Lệ Hoa bị bệnh gì?”

“Lâm Đông nói là viêm ruột thừa cấp tính.”

“A, vậy cần phải mổ à?”

“Ừ, mổ rồi dùng chỉ khâu lại.”

“Đúng là chịu tội mà, nghe nói còn không ăn được gì, rất đau.”

“Ừ, đúng là chịu tội.”

“Ai, Lâm Đông và Tiểu Xuyên đã ngủ chưa?”

“Còn ở trên giường, chắc cũng sắp ngủ rồi.”

“...”

Trên thực tế ba đứa Lâm Đông, Hạ Tiểu Xuyên và Mục Hưng Hà đều chưa ngủ, đang nằm ở trên giường lắng nghe người lớn nói chuyện, sau khi nghe xong, ba đứa nhỏ hai mặt nhìn nhau, Hạ Tiểu Xuyên hỏi: “Mổ là có ý gì?”

Mục Hưng Hà nhìn về phía Lâm Đông.

Lâm Đông bị dọa, bản thân bé tự não bổ ý tứ của từ “Mổ”, bé cảm thấy là rất đau, mổ sẽ bị đau nhiều lắm, cô phải chịu đau nhiều lắm, trong lòng bé không nhịn được khổ sở, khổ sở nên không muốn nói chuyện với người khác, nằm ở trên giường nhìn xà nhà, nghĩ đến cô, suy nghĩ hồi lâu.

“Đông Đông.” Mục Hưng Hà gọi.

Lâm Đông trả lời: “Dạ.”

“Sao em không nhắm mắt ngủ đi?”

“Em nghĩ về cô em.”

“Hai ngày nữa cô của em sẽ trở lại.”

“Nhưng cô phải mổ, mổ rất đau.”

“Không đau, có gây mê.” Mục Hưng Hà nói.

“Gây mê là cái gì?”

“Gây mê chính là chính là...” Mục Hưng Hà chỉ biết từ gây mê thông qua mấy lời nói chuyện của người khác, bảo cậu giải thích thì cậu cũng không hiểu rõ, vì vậy vừa nghĩ vừa giải thích với Lâm Đông: “Thì là thuốc không làm đau người ta, cô của em dùng, thì sẽ không đau!”

“Có thật không? Thật sự là cô em sẽ không đau à?”

“Thật sự, hơn nữa chẳng mấy chốc cô của em sẽ khỏe, anh sẽ không lừa gạt em.” Mục Hưng Hà thề son sắt mà nói: “Sau này anh cũng sẽ không lừa gạt em!”

Lâm Đông lập tức tin, trong nháy mắt trong lòng không còn khó chịu như vậy nữa, cùng Mục Hưng Hà nằm lỳ ở trên giường ngắm sao ngoài cửa sổ, thế nhưng trên bầu trời tối đen như mực không có một ngôi sao nhỏ nào, Mục Hưng Hà nói: “Hôm nay trên trời không có sao.”

Lâm Đông nói: “Dạ, bởi vì trời lạnh.”

“Trời lạnh thì không có sao à?”

“Dạ, trời lạnh, sao cũng sợ lạnh, sợ lạnh thì về nhà ngủ, không ra ngoài.”

Mục Hưng Hà quay đầu hỏi: “Vậy em có lạnh không?”

Lâm Đông nói: “Em không lạnh.”

“Lát nữa em sẽ lạnh đó, nào, ngủ chung một chăn với anh này.”

“Dạ.”

Lâm Đông chui vào ổ chăn của Mục Hưng Hà, hai đứa bé nằm sấp cùng nhau ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn trời đêm, nhìn một chút hai người ngủ quên trên giường, ngày tiếp theo vừa rạng sáng, ba đứa nhỏ còn chưa thức dậy, Kỳ Kỳ cùng Tưởng Tiểu Quân ở nông thôn ăn tết trở lại, đi đến trước giường ba người, đồng thời lớn tiếng mà gọi: “Hưng Hà! Lâm Đông! Tiểu Xuyên!”

Ba người Lâm Đông bị giật mình tỉnh lại, nhìn thấy Kỳ Kỳ trong nháy mắt sợ ngây người.

Hạ Tiểu Xuyên nói: “Kỳ Kỳ, sao mà mày mập nữa vậy?”

Kỳ Kỳ đúng là mập, khuôn mặt nhỏ toàn thịt lại càng núng nính thịt, Kỳ Kỳ rất thành thực mà trả lời: Tao ăn nhiều lắm.” “

“Mày ăn cái gì?”

“Thịt, thật nhiều thịt, còn có thật nhiều bánh ngọt, ăn thật ngon.”

Kỳ Kỳ vừa mới dứt lời, nhìn thấy Lâm Đông vuốt mắt bò ra từ trong chăn, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo non nớt nhìn đẹp cực kỳ, Kỳ Kỳ đã lâu chưa thấy Lâm Đông, nó cao hứng gọi một tiếng “Lâm Đông”, lập tức nhào tới ôm lấy Lâm Đông, vừa mới ôm liền bị Mục Hưng Hà gỡ ra, nó quay đầu nhìn Mục Hưng Hà nhanh chóng đắp chăn cho Lâm Đông mất công ngã bệnh, nó không ôm Lâm Đông nữa, mà là dựa vào bên giường nói: “Lâm Đông, mày tỉnh rồi à?”

“Ừ.” Lâm Đông ồm ồm giọng ừ một tiếng.

“Vậy sao mày không rời giường đi? Rời giường chúng ta đi chơi nào!”

“Tao không tự mặc quần áo dày được, tao phải nhờ dì Mục mặc cho tao.”

Kỳ Kỳ chủ động nói: “Tao mặc cho mày.”

“Quần áo quá dày, mày mặc không được.”

“Vậy cũng được, tao đi gọi mẹ Hưng Hà giúp mày.”

Kỳ Kỳ nói xong đi ra ngoài gọi mẹ Hưng Hà, chỉ chốc lát sau mẹ Mục đi vào giúp Lâm Đông mặc quần áo, sờ cánh tay nhỏ của Lâm Đông nói: “Ý, tiểu Lâm Đông lại thêm thịt à?”

Lâm Đông gật đầu: “Mỗi ngày con đều ăn được nhiều ạ.”

“Thêm thịt à? Con sờ một cái.” Mục Hưng Hà vươn tay ra sờ.

Sau khi Hạ Tiểu Xuyên thấy cũng vươn tay ra sờ.

“Tao cũng sờ.” Kỳ Kỳ cũng đi tới.

Tưởng Tiểu Quân cũng sờ.

Bốn đứa nhỏ đều thật vui vẻ đi sờ cánh tay vẫn còn rất nhỏ của Lâm Đông, Lâm Đông không chỉ không ghét, trái lại rất vui vẻ mà duỗi cánh tay nhỏ ra cho bọn họ sờ, mặc quần áo vào sau đó nói: “Cô cũng nói con có thịt.”

“Có thịt nhìn rất tốt.” Kỳ Kỳ nói.

Lâm Đông gật đầu.

Kỳ Kỳ cho là Lâm Đông tán đồng với lời của nó, cho nên đặc biệt vui vẻ, nó và Tưởng Tiểu Quân đã lâu không gặp đám người Lâm Đông, cảm giác đặc biệt vui vẻ, cùng ba người Lâm Đông chơi đùa, chơi đến lúc chạng vạng, các nhà gọi bọn trẻ về nhà chuẩn bị ăn cơm, Lâm Đông, Hạ Tiểu Xuyên cùng Mục Hưng Hà đến nhà Mục Hưng Hà ăn cơm tối, ăn xong cơm tối, ba người ngồi ở trước máy truyền hình xem TV, xem được một chút thì Hạ Thanh Chương tới đây.

“Dượng!”

“Ba!”

Lâm Đông cùng Hạ Tiểu Xuyên đồng thời gọi.

Hạ Thanh Chương đáp một tiếng rồi tán gẫu cùng Mục Hoài An, Lâm Đông đứng ở bên chân Hạ Thanh Chương, lo lắng túm vạt áo của Hạ Thanh Chương, Hạ Thanh Chương cúi đầu hỏi: “Đông Đông, làm sao vậy?”

Lâm Đông nhanh chóng lặp lại một câu mà mỗi lần đều hỏi: “Cô của con về chưa ạ?”

“Về rồi.” Hạ Thanh Chương nói.

“Ở đâu ạ?”

“Ở nhà.”

“Con đi tìm cô!”

“Đi đi.”

Lâm Đông cùng Mục Hưng Hà nói một câu “Hưng Hà, em đi tìm cô em”, sau đó bước chân ngắn chạy thật nhanh về tiệm tạp hóa, lúc này ánh nắng chiều đầy trời, nhuộm đỏ nửa bầu trời, phủ lên toàn bộ trấn Cẩm Lí, Lâm Đông chạy bên trong đó, đã bảy, tám ngày bé không nhìn thấy cô, trong lòng tràn đầy hưng phấn, một khắc không ngừng mà chạy vào tiệm tạp hóa, chạy vào sân sau, vừa chạy vừa gọi: “Cô ơi, cô ơi!”

“Đông Đông.” Bên trong gian phòng truyền tới một giọng nói yếu ớt: “Ở đây này.”

Lâm Đông nghe tiếng chạy vào gian phòng, liếc mắt một cái nhìn thấy cô nằm ở trên giường, lúc này liền ngây dại, trong ấn tượng của bé da cô hơi đen, thế nhưng thân thể rắn chắc, tràn ngập sức sống, có thể che hết một mảnh trời trên đầu bé, chưa bao giờ nghĩ rằng sắc mặt tái của cô tái nhợt, gầy còn tiều tụy như thế này, phảng phất như bé không biết cô.

“Đông Đông.” Lâm Lệ Hoa gọi.

Lâm Đông ngơ ngác nhìn Lâm Lệ Hoa.

Lâm Lệ Hoa vô lực nở nụ cười, nói: “Làm sao vậy, không biết cô rồi à?”

Lâm Đông không nhúc nhích, vẫn nhìn chằm chằm Lâm Lệ Hoa.

“Lại đây nào, để cô nhìn con”

Lâm Đông bước chậm rãi đi tới bên người Lâm Lệ Hoa, Lâm Lệ Hoa vươn tay xoa khuôn mặt nhỏ bé của Lâm Đông, nhiệt độ và giọng nói quen thuộc, Lâm Đông tìm lại được người cô đã từng biết, đây là cô của bé, cô của bé ngã bệnh, cô của bé gầy, đều do bác cả của Tiểu Xuyên, bé thật là khổ sở, không khống chế được mà bĩu môi, nước mắt rớt xuống lộp bộp lộp bộp, phát ra tiếng hu hu.

Lâm Lệ Hoa kinh ngạc hỏi: “Làm sao vậy, tại sao khóc?”

Lâm Đông cứ khóc, miệng không rõ mà nói: “Con, con đánh ông ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.