Nụ cười trên mặt Mục Hưng Hà từ từ biến mất, cậu thăm dò vươn đầu nhìn vào trong va ly hành lý phía sau Lâm Đông, trong va ly rỗng tuếch từ lâu, ánh mắt của cậu lại rơi vào trên người Lâm Đông lần nữa,đặt câu hỏi một lần nữa: “Đông Đông, không có quà cho anh thật à?”
Lâm Đông thành thực mà trả lời: “Không có.”
“Vậy sao bọn họ đều có?” Mục Hưng Hà chỉ vào đám Hạ Tiểu Xuyên, Kỳ Kỳ cùng Tưởng Tiểu Quân đang cúi đầu sờ soạng xe đồ chơi, không lẽ nào chỉ bọn họ có mà mình cậu không có chứ.
Lâm Đông giải thích: “Bọn họ không nói không muốn quà.”
Mục Hưng Hà bị chặn họng, lại hỏi: “Vậy, vậy, vậy nên em mua cho bọn nó à?”
Lâm Đông gật đầu: “Dạ.”
“Vậy em mua cho bọn nó mỗi người một cái.”
“Dạ.”
Mục Hưng Hà không vui, hỏi: “Sao em phải đối xử tốt với bọn nó như vậy?”
Lâm Đông nghiêm túc nói: “Bởi vì bọn họ đều là bạn tốt của em mà.”
“Vậy anh thì sao?”
“Anh cũng là bạn tốt của em.”
“Vậy sao em không mua quà cho anh?”
“Là anh nói anh không muốn mà.”
Nói mãi liền đi vòng trở về, Mục Hưng Hà nói tiếp: “Anh nói không muốn, vậy sao em còn mua cho bọn nó?”
Lâm Đông tiếp tục giải thích: “Anh không nói không được mua cho bọn họ mà.”
“...” Mục Hưng Hà không biết nên nói như thế nào, cũng không phân biệt được mấu chốt của vấn đề là cái gì, chỉ cảm thấy không cao hứng, đứng ở trước mặt Lâm Đông tự hờn dỗi.
Lâm Đông chớp đôi mắt nhìn Mục Hưng Hà, bé muốn nói với Mục Hưng Hà là, mọi người có thể cùng nhau chơi xe đồ chơi, nhưng lúc này các người lớn gọi bọn nhỏ về nhà ăn cơm, Hạ Tiểu Xuyên, Kỳ Kỳ, Tưởng Tiểu Quân đáp một tiếng, nhanh chóng chạy về nhà, chỉ có Mục Hưng Hà đứng im trước mặt Lâm Đông, Lâm Đông cũng không biết mở miệng nói thế nào.
Một hồi lâu, Mục Hưng Hà kỳ quái hỏi: “Em có sang nhà anh ăn cơm không?”
Lâm Đông nói: “Em không đi.”
“Em không đi, em đi đâu ăn cơm?”
“Em ăn ở nhà cô em.”
“Ngày hôm nay cô em không làm cơm, nhà anh làm.”
Trước khi tới Lâm Đông đã gọi điện thoại cho Mục Hưng Hà, Mục Hưng Hà đã sớm vui vẻ quá trời, vận dụng sở học suốt đời của mình, tính ra thời gian Lâm Đông về đến trấn Cẩm Lí, cố ý cùng mẹ đi mua thức ăn, để ba làm cơm, chính là vì mời một nhà Lâm Đông ăn cơm.
Giờ khắc này Mục Hoài An cũng đến đây gọi một nhà Lâm Đông ăn cơm, “Tranh đoạt” cùng Lâm Lệ Hoa một hồi lâu, mới mời được người một nhà Lâm Đông đến nhà họ Mục ăn cơm, đến nhà họ Mục gia, Mục Hưng Hà vẫn giống như trước đây, lấy đũa cho Lâm Đông, lấy chén cho Lâm Đông, lấy bánh màn thầu cho Lâm Đông, nhưng lại không nói chuyện với Lâm Đông, ngay cả Nguyễn Tâm Bình cùng Bùi Thức Vi cũng nhìn ra có chút không đúng.
Ăn cơm xong rồi về đến nhà, Nguyễn Tâm Bình cùng Bùi Thức dò hỏi Lâm Đông.
Lâm Đông nói: “Hưng Hà giận con.”
Nguyễn Tâm Bình hỏi: “Tại sao vậy?”
Lâm Đông có chút mất mát mà nói: “Con mua quà cho bọn Tiểu Xuyên mà không mua cho anh ấy, anh ấy nói là không cần rồi, nhưng anh ấy vẫn giận dỗi, anh ấy không để ý đến con cả ngày hôm nay.”
Đối với chuyện của bọn nhỏ, xưa nay Nguyễn Tâm Bình và Mục Hoài An đều là nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, vẫn luôn có quan điểm chuyện của mình thì tự mình giải quyết, lúc này cũng không ngoại lệ, Nguyễn Tâm Bình hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Lâm Đông nói: “Con cũng không biết.”
“Vậy mẹ suy nghĩ cùng con một chút, chúng ta cùng nhau suy nghĩ, nghĩ được thì nói cho đối phương biết, được không?”
“Dạ.”
“Vậy chúng ta vừa dọn phòng vừa nghĩ có được hay không?”
“Được ạ.”
Lâm Đông đi theo sau Nguyễn Tâm Bình và Bùi Thức Vi, lúc thì kéo va ly, lúc lại quét nhà, lát sau lại chuyển ghế, bận vô cùng, lúc đang bận đột nhiên nhìn thấy bên trong va ly có một máy bay điều khiển từ xa, là món quà nhỏ do Nguyễn Tâm Ninh bán bản quyền tiểu thuyết rồi mua cho bé, bỏ pin vào là bay được, bé đặc biệt yêu thích, trong lòng bé vui vẻ, ôm lấy máy bay, nói: “Mẹ, con nghĩ được rồi ạ.”
Nguyễn Tâm Bình quay đầu hỏi: “Con nghĩ đến cái gì?”
Hai cái đồng điếu của Lâm Đông hiện ra nói: “Con cho Hưng Hà máy bay này.”
“Nhưng đây là dì tặng cho con mà.”
“Lần trước Hưng Hà đưa đồng hồ đeo tay mà dì anh ấy tặng cho con.”
“Nhưng mẹ cảm thấy con nên nói trước một tiếng với dì đã, con cảm thấy thế nào?”
“Vậy con gọi điện thoại cho dì trước, hỏi dì có được hay không, dì nói được thì con đưa cho Hưng Hà. Dì nói không được, con sẽ để máy bay ở chỗ Hưng Hà, cùng chơi với Hưng Hà.”
Nguyễn Tâm Bình cười dịu dàng với Lâm Đông.
Lâm Đông nhanh chóng thả máy bay đồ chơi xuống rồi đi gọi điện thoại cho Nguyễn Tâm Ninh, nói chuyện điện thoại xong ôm máy bay chạy ra ngoài sân, Nguyễn Tâm Bình ở phía sau gọi: “Dụng cụ điều khiển từ xa này, con không cần dụng cụ điều khiển từ xa sao?”
Lâm Đông nhanh chóng dừng chân lại, ôm máy bay đồ chơi chạy về thịch thịch, nhận lấy dụng cụ điều khiển từ xa, chạy thật nhanh về phía nhà Mục Hưng Hà, mới đến sân nhà Mục Hưng Hà liền gọi: “Hưng Hà, Hưng Hà!”
Mục Hoài An hỏi: “Ai?”
Lâm Đông ôm máy bay đồ chơi đứng ở cửa, nói: “Con ạ, Đông Đông ạ.”
“Há, là Đông Đông à.” Mục Hoài An không nhịn được cười.
“Dạ, con tìm Hưng Hà.”
“Hưng Hà không có ở nhà.”
“Đi đâu rồi ạ?”
“Đi đến nhà Trương Đại Trụ giao chậu rồi.”
“Vậy con đi tìm anh ấy ạ.”
Lâm Đông ôm máy bay đồ chơi chạy đến nhà Trương Đại Trụ, chạy đến nhà Trương Đại Trụ hỏi, Trương Đại Trụ nói Mục Hưng Hà đi đến nhà lão Uông, Lâm Đông liền chạy đến nhà lão Uông, lão Uông nói Mục Hưng Hà đi về nhà rồi, lúc Lâm Đông chạy đến nhà Mục Hưng Hà, Mục Hoài An nói Mục Hưng Hà vẫn chưa về.
Lúc này đang là giữa hè, Lâm Đông chạy tới chạy lui khuôn mặt nhỏ đỏ chót, trên trán đều là mồ hôi, bé ôm máy bay đồ chơi đứng ở giao lộ chờ, rốt cục khi ánh tà dương rơi xuống mặt đường phố đông phố mới nhìn thấy Mục Hưng Hà, Mục Hưng Hà đang mắng một con chó bắt nạt mèo, bé cao hứng gọi: “Hưng Hà.”
Mục Hưng Hà quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Lâm Đông, vui vẻ chạy tới, đã quên hết những giận dỗi buổi chiều, hỏi: “Đông Đông, sao em lại ở đây?”
Lâm Đông nói: “Em đi tìm anh”
“Tìm anh làm gì? Xem em kìa.” Mục Hưng Hà vươn tay lau mồ hôi trên trán Lâm Đông.
Lâm Đông ngẩng khuôn mặt nhỏ lên cho Mục Hưng Hà lau, nói: “Em tặng quà cho anh.”
“Quà gì cơ?”
“Cái này này!” Lâm Đông lắc lắc máy bay đồ chơi trong ngực nói: “Máy bay đồ chơi biết bay.”
Mục Hưng Hà nhìn mà trợn tròn mắt, nói: “Biết bay sao?”
Lâm Đông gật đầu thật mạnh: “Biết bay rất cao.”
Mục Hưng Hà kinh ngạc cực kỳ, sờ vỏ ngoài của máy bay, hỏi: “Ở đâu ra vậy?”
Lâm Đông đưa máy bay đến trước mặt Mục Hưng Hà: “Là dì mua cho em.”
“Vậy mà em cũng đưa cho anh à?”
Lâm Đông kiên định gật đầu: “Ừ.”
Mục Hưng Hà quyết đoán từ chối: “Anh không muốn.”
Lâm Đông sửng sốt, nhìn Mục Hưng Hà, hỏi: “Tại sao?”
“Đây là đồ dì đưa cho em, không phải cho anh, anh không lấy được.”
“Nhưng dì em nói có thể cho anh mà.”
“Dì em nói?”
Lâm Đông vươn tay nhỏ lau mồ hôi trán nói: “Đúng rồi, vừa nãy em có gọi điện thoại cho dì em, dì nói có thể cho anh, chỉ cần lần sau gặp, em hôn dì mười lần là được.”
“Như vậy là được á?”
“Ừ.” Lâm Đông không ôm chặt máy bay đồ chơi nữa, buông ra, nói: “Cái này dùng dụng cụ điều khiển từ xa để chơi, hai chúng ta cùng nhau chơi có được không?”
“Được.” Mục Hưng Hà ngồi xổm xuống, xòe tay nói: “Em đưa dụng cụ điều khiển từ xa cho anh, anh xem cách chơi?”
Lâm Đông nói: “Em biết chơi, em dạy cho anh.”
Mục Hưng Hà nói: “Anh cũng biết, anh dạy cho em.”
“Vậy, vậy cũng được.”
Hai đứa bé ngồi xổm trong ánh tà dương, đồng thời thảo luận các nút bấm trên dụng cụ điều khiển từ xa, thả máy bay rồi chỉnh cho bay thật cao, hai đứa bé hưng phấn quá trời, chạy đuổi theo máy bay, mãi cho đến khi máy bay hết pin, bọn họ mới dừng lại, Mục Hưng Hà ôm máy bay đồ chơi, nói: “Đi, anh mang về nhà giúp em.”
Lâm Đông nói: “Máy bay cho anh.”
“Anh không muốn.”
Lâm Đông đuổi theo Mục Hưng Hà hỏi: “Tại sao anh lại không muốn? Anh còn giận em sao?”
Mục Hưng Hà quay đầu nói: “Anh không giận em.”
“Vậy tại sao anh không muốn lấy máy bay của em?”
“Bởi vì đây là do dì đưa cho em, dì đưa cho em thì em phải giữ cẩn thận, khi nào anh muốn chơi, tìm em cùng chơi không tốt hơn à?”
Lâm Đông đánh giá biểu tình của Mục Hưng Hà, hỏi: “Vậy anh thật sự không tức giận?”
Mục Hưng Hà nói: “Anh không tức giận.”
Lâm Đông nhìn chằm chằm Mục Hưng Hà nói: “Lúc xế chiều anh có giận.”
“Ừ, lúc xế chiều anh có giận.”
“Tại sao?”
“Em đối xử với đám Tiểu Xuyên tốt hơn anh.”
“Em không có.”
“Em có.”
Lâm Đông rất nghiêm túc mà giải thích: “Em không có, em đối xử với mọi người đều giống nhau, mọi người đều là bạn tốt nhất tốt nhất của em.”
“Vậy không được.” Mục Hưng Hà dùng một tay ôm chặt máy bay đồ chơi, vươn một cái tay còn lại ôm lấy vai Lâm Đông, vừa đi vừa nói: “Em không thể đối xử với tất cả mọi người giống nhau, em phải đối xử với anh tốt nhất, chỉ có một mình anh tốt nhất, sau đó mới đối xử giống nhau với người khác.”
Lâm Đông ngoan ngoãn đi cùng Mục Hưng Hà, sau đó nhẹ giọng nói: “Không được.”
Mục Hưng Hà hỏi ngược lại: “Tại sao?”
“Bởi vì em sẽ đối xử tốt nhất với ba mẹ và cô.” Trong lòng Lâm Đông, ba mẹ và cô vĩnh viễn là người đứng đầu.
Mục Hưng Hà suy nghĩ một chút, nói: “Được rồi, ngoại trừ ba mẹ và cô của em, em phải đối xử với anh tốt nhất.”
“Vậy cũng không được.”
“Tại sao lại không được?” Mục Hưng Hà nhíu mày.
“Em còn có dượng mà.”
“Vậy, vậy, vậy thì cũng trừ dượng của em ra, em phải đối xử với anh tốt nhất.”
“Còn có ông bà ngoại và ông bà nội của em nữa.”
“Cũng trừông bà nội và ông bà ngoại ra luôn.”
“Còn có dì của em.”
“Trừ tiếp dì của em ra đi, còn nữa không?”
“Không.”
“Vậy em phải đối xử với anh tốt nhất, biết không?”
“Biết rồi.”
“Sau này đều phải đối xử với anh tốt nhất, trừ bọn họ ra, anh phải là tốt nhất, sau đó mới đến đám Tiểu Xuyên.”
“Được.”
“Anh tốt với em nhất.”
“Được.”
“...”
Hai đứa bé đạp trên ánh tà dương cuối ngày mà đi, sự không vui giữa hai người đã sớm biến mất không thấy hình bóng,cứ vừa nói vừa cười mà đi về nhà.
Sau đó, trong khoảng thời gian không còn nhiều của kỳ nghỉ, hai đứa bé giúp Hạ Tiểu Xuyên, Kỳ Kỳ cùng Tưởng Tiểu Quân làm bài tập nghỉ hè, để ba người không đến nỗi không lấy được sách mới vào hôm khai giảng.
Rất nhanh sau đó, rốt cuộc cũng phải đi học, Lâm Đông, Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân chính thức lên lớp bốn, mà Hạ Tiểu Xuyên cùng Kỳ Kỳ lại lên lớp hai, học kỳ của lớp bốn cùng lớp ba không khác nhau gì cả, năm đứa nhỏ cùng đi học, tan học, chơi đùa, bình tĩnh mà vượt qua học kỳ một, đến tết, năm đứa nhỏ tự mình ăn tết.
Lần thứ hai gặp nhau, lại là lúc khai giảng, lúc này Lâm Đông, Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân học học kỳ hai lớp bốn, Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên là học kỳ hai của lớp hai, dựa theo thông lệ của tiểu học Cẩm Lý, Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên cũng bắt đầu lên tự học sớm.
Ngày đầu tiên lên tự học sớm, Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên phi thường hưng phấn, mới năm giờ sáng đã gọi Lâm Đông, Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân lên tự học sớm, lúc tới trường học cửa còn chưa mở, năm đứa nhỏ hứng gió lạnh, ngồi ở cửa chờ đợi.
Đây là lần chịu khó duy nhất của Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên, một tuần lễ sau Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên mỗi ngày gào thét kêu không muốn lên tự học sớm, mỗi cuối tuần Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên tính gộp lại cũng bị ba mẹ đánh mười hai lần, mỗi sáng sớm nếu không phải Kỳ Kỳ khóc thì là Hạ Tiểu Xuyên rầm rì.
Lâm Đông rất bất đắc dĩ.
Mục Hưng Hà, Tưởng Tiểu Quân làm như không thấy Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên.
Nhưng ba Kỳ Kỳ cùng Hạ Thanh Chương không có cách nào, đành nhờ Lâm Đông và Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân gọi Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên cùng đi học mỗi sáng sớm, Lâm Đông đồng ý thẳng thắn nhất, mỗi sáng sớm bé rửa mặt xong, đeo cặp sách trên lưng, cầm sữa bò cùng bánh mì, chạy đến phòng Tiểu Xuyên gọi Tiểu Xuyên rời giường.
Ngày hôm nay cũng vậy.
Lâm Đông nằm nhoài ở đầu giường gọi: “Tiểu Xuyên, rời giường, phải tự học sớm, nếu không dậy sẽ trễ, nhanh lên một chút nào, Tiểu Xuyên.”
Hạ Tiểu Xuyên bất động.
Lâm Đông không thể làm gì khác hơn là lớn tiếng gọi: “Hưng Hà đến!”
Hạ Tiểu Xuyên lập tức bật dậy khỏi giường.
Lâm Đông lập tức đưa sữa bò tới, nói: “Cho anh uống nửa bình nè.”
Hạ Tiểu Xuyên hút một ngụm lớn.
Lâm Đông mở miệng hỏi: “Anh tỉnh chưa?”
Hạ Tiểu Xuyên vuốt mắt xuống giường, dưới sự chỉ dẫn của Lâm Đông rửa mặt súc miệng, sau đó mới có tinh thần, cùng Lâm Đông hội hợp với Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân, lại không nhìn thấy Kỳ Kỳ.
Lâm Đông hỏi: “Tiểu Quân, Kỳ Kỳ đâu?”
Tưởng Tiểu Quân nhìn bốn phía mờ mịt, nói: “Vừa nãy anh đã qua gọi, thím nhỏ nói Kỳ Kỳ tỉnh rồi.”
“Vậy chúng ta đi tìm nó đi.”
Bốn người Lâm Đông mới vừa đi tới cửa nhà Kỳ Kỳ, liền nghe thấy tiếng ba Kỳ Kỳ “Hôm nay nếu mày không lên tự học sớm, xem tao có đánh gãy chân heo mày không!”, sau đó lại nghe tiếng Kỳ Kỳ rầm rì: “Con ngủ không được ngon giấc, không muốn đi học, oa oa, con không muốn lên tự học sớm, con buồn ngủ quá, con buồn ngủ đi không nổi.”
Vừa nói Kỳ Kỳ vừa chen vào giữa bốn người Lâm Đông, cùng bốn người Lâm Đông đi về phía trước, Lâm Đông, Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân đã quen với bộ dạng này của Kỳ Kỳ, cho nên chẳng thèm để ý đến nó, cứ để nó vừa đi vừa khóc.
Hạ Tiểu Xuyên cực kỳ đồng tình vỗ vỗ bả vai Kỳ Kỳ, cùng Lâm Đông đi đến tiểu học Cẩm Lý, đi đi một hồi không nghe được tiếng Kỳ Kỳ rầm rì, Lâm Đông cho là Kỳ Kỳ không khóc nữa, quay đầu đánh giá Kỳ Kỳ, kết quả quay sang bên trái không nhìn thấy Kỳ Kỳ, quay sang bên phải cũng không thấy Kỳ Kỳ.
Lâm Đông căng thẳng trong lòng, hỏi: “Kỳ Kỳ đâu?”
Mục Hưng Hà, Tưởng Tiểu Quân cùng Hạ Tiểu Xuyên nhanh chóng quay đầu nhìn, đồng thời hỏi: “Kỳ Kỳ đâu?”
Tưởng Tiểu Quân nói: “Không phải vẫn đi theo chúng ta sao?”
Mục Hưng Hà hỏi: “Có thể nào chạy về nhà hay không?”
Tưởng Tiểu Quân nói: “Không thể, dám về nhà thì thím nhỏ sẽ đánh nó.”
Hạ Tiểu Xuyên hỏi: “Có thể nào bị người xấu ôm đi không?”
Sau khi Kỳ Kỳ biết Lâm Đông từng bị người xấu bắt đi, nó cũng lo lắng đệ nhị mỹ nam tử Trung Quốc như mình cũng sẽ bị người xấu bắt đi, đừng nói là lần này sẽ bị bắt mất thật chứ?
Lâm Đông và Mục Hưng Hà đồng thời nói: “Để em/ tao đi tìm thử.”
Tưởng Tiểu Quân cũng thay đổi sắc mặt: “Vậy anh quay về báo cho thím nhỏ.”
Hạ Tiểu Xuyên sợ, bốn phía đen thùi lùi, không có người mà, Kỳ Kỳ bị bắt đi kiểu gì, nhóc sợ kéo Lâm Đông: “Lâm Đông.”
Lâm Đông nắm chặt tay Hạ Tiểu Xuyên nói: “Tiểu Xuyên, anh đừng sợ.”
Hạ Tiểu Xuyên nói: “Người ở đâu rồi?”
Lâm Đông cũng không biết.
Bốn đứa nhỏ cùng nhau quay về, vừa đi vừa gọi: “Kỳ Kỳ! Kỳ Kỳ!”
Lúc Tưởng Tiểu Quân tăng nhanh bước chân chuẩn bị nói cho người lớn, bị một thân cây ven đường doạ lui về phía sau hai bước, định thần nhìn lại, hình như có một thân hình béo núc đang đứng ôm thân cây, hình như là Kỳ Kỳ, hắn không xác định gọi một tiếng: “Kỳ Kỳ?”
Đứa nhỏ mập không nhúc nhích.
Lâm Đông, Mục Hưng Hà cùng Hạ Tiểu Xuyên lại gần, bốn đứa nhỏ nhìn chằm chằm đứa nhỏ mập.
Tưởng Tiểu Quân hỏi: “Là Kỳ Kỳ sao?”
Mục Hưng Hà trả lời: “Là Kỳ Kỳ.”
Hạ Tiểu Xuyên hỏi: “Kỳ Kỳ ôm cây làm gì chứ?”
Lâm Đông trả lời chắc chắn: “Nó đang ngủ.”
Tưởng Tiểu Quân: “...”
Mục Hưng Hà: “...”
Hạ Tiểu Xuyên: “...”