“Làm sao vậy?” Hạ Thanh Chương hỏi.
Lâm Lệ Hoa không phản ứng với hắn, tiếp tục nghe điện thoại, không ngừng nói “Được, đi, có thể”, chỉ chốc lát sau đã cúp điện thoại, nhìn Hạ Thanh Chương, trên mặt hiện lên ý cười.
Hạ Thanh Chương sốt ruột hỏi: “Làm sao vậy?”
“Anh đoán xem.” Nụ cười trên mặt Lâm Lệ Hoa không giảm.
Hạ Thanh Chương thở phào nhẹ nhõm, nói: “Có người mua đồ?”
“Đúng.”
“Mua bao nhiêu tiền?”
“Một trăm đồng.”
Hạ Thanh Chương nở nụ cười: “Một trăm đồng đã cao hứng như thế à?”
“Một trăm đồng tiền ít lắm hả? Bình thường một ngày chúng ta bán được bao nhiêu tiền chứ, lần này là nhờ vào Lâm Đông!”
Lại là Lâm Đông?
Hạ Thanh Chương khó hiểu nhìn Lâm Lệ Hoa.
Lâm Lệ Hoa lại tiếp tục câu chuyện lúc nãy nói chưa xong, giải thích với Hạ Thanh Chương, kể chuyện hôm nay Lâm Đông qua nhà lão Uông đưa dấm chua, không chỉ chọc cười lão Uông, còn khiến bà Uông bệnh đã lâu trở nên vui vẻ, hai ông bà già có lẽ là đã quá lâu không được nhìn thấy con trai và cháu trai, nên xem Lâm Đông đặc biệt thuận mắt, không chỉ cho Lâm Đông đồ ăn vặt ăn, còn đồng ý với Lâm Đông mỗi ngày sẽ đến tiệm tạp hóa mua đồ.
Cú điện thoại vừa rồi là do Trương Đại Trụ bạn đánh cờ của lão Uông gọi tới, nói là trong nhà vừa vặn dầu, muối, dấm chua đều hết, một lát nữa sẽ đến mua, cố ý nói rõ là do lão Uông giới thiệu tới, xét đến cùng cũng đều là vì Lâm Đông mà tới.
Hạ Thanh Chương nghiêm túc nghe, suy nghĩ một chút, bởi vì lão Uông từ sau khi về hưu, không có con cháu, trong lòng cảm thấy cô đơn, hiếm khi thấy một đứa trẻ dễ thương lại ngoan ngoãn như Lâm Đông, nên yêu thích hơn một chút.
Bản thân hắn là người có học thức, nên hiểu rõ ràng ở điểm này.
Nhưng mà Lâm Lệ Hoa không có được đi học bao lâu, cô không hiểu chuyện cô đơn hay không cô đơn, chỉ biết là lão Uông nói cho cô nghe, Lâm Đông nói —— ông đến nhà cô của con mua đồ.
Đúng là một đứa nhỏ tri kỷ.
Lâm Lệ Hoa quay đầu nhìn ra ngoài quán, mặt trời đỏ chót treo ở chân trời, ánh sáng mờ nhạt nhuộm một mảng mây, làm cho trên không tỏa ra vầng sáng dịu dàng, thấm vào tiếng cười của bọn trẻ đang chơi ven đường, trong mắt của Lâm Lệ Hoa, đều là nụ cười thơ ngây tùy ý của đám trẻ.
Nhưng khi ánh mắt dừng trên người Lâm Đông, trong mắt của bé rõ ràng là có cười có ước mơ đấy, nhưng khi chơi lại cẩn thận từng li từng tí một, đuổi theo một đám trẻ con đang chạy, chạy tới chạy lui, nhưng không hòa nhập vào, giống như không hiểu được trò chơi của bọn nhỏ, tuy vậy vẫn có thể nhìn ra được một chút, bộ dạng của bé rất là rất vui vẻ, rất thích chạy theo sau những đứa trẻ khác, chỉ là không biết phải làm sao mới tốt.
Lâm Lệ Hoa xem mà đau lòng.
Đợi đến khi những đứa trẻ khác đều bị người nhà gọi đi, Lâm Đông và Hạ Tiểu Xuyên chơi chưa đã mới quay về.
Hạ Tiểu Xuyên nhào tới trên đùi Hạ Thanh Chương, đòi Hạ Thanh Chương ôm: “Ba ba, ôm con, ôm con một cái.”
Hạ Thanh Chương cười ôm Hạ Tiểu Xuyên lên.
Lâm Đông chậm rãi đi tới, nhìn Hạ Tiểu Xuyên ngồi trong ngực Hạ Thanh Chương cười, bên trong nụ cười ngại ngùng mang theo ước ao.
Lâm Lệ Hoa nhẹ giọng gọi: “Lâm Đông.”
Lâm Đông đôi mắt toả sáng nhìn Lâm Lệ Hoa: “Cô.”
Lâm Lệ Hoa ngồi xổm ở cửa vẫy tay với Lâm Đông: “Lại đây.”
Lâm Đông lập tức chạy tới.
Lâm Lệ Hoa ôm bé, vươn tay lau mồ hôi trên trán cho bé, hỏi: “Con có nóng hay không?”
“Dạ không nóng.” Lâm Đông lắc đầu.
Lâm Lệ Hoa hỏi một lần nữa: “Không nóng thật không? Cái trán đều là mồ hôi.”
Lâm Đông lúc này mới nói: “Dạ nóng.”
“Nóng cũng đừng cởi quần áo, cảm lạnh sẽ sinh bệnh.”
Lâm Đông gật đầu, nhìn Hạ Tiểu Xuyên đang quậy đòi cởi quần áo, bé im lặng không lên tiếng, thấy có người đến mua bột ngọt, bé lập tức quay đầu nói với Lâm Lệ Hoa: “Cô, để con đi lấy cho.”
Lâm Lệ Hoa nói: “Đi đi.”
Lâm Đông vui sướng chạy vào trong tiệm lấy bột ngọt đưa cho khách.
Lâm Lệ Hoa ở bên cạnh nhìn Lâm Đông, sau đó nói với Hạ Thanh Chương: “Thanh Chương, anh có cảm thấy Lâm Đông rất gầy không?”
Hạ Thanh Chương nghiêng đầu đánh giá Lâm Đông, gật đầu nói: “Nhỏ hơn nhiều so với những đứa trẻ khác, nếu không phải em nói nó đã hơn năm tuổi, anh còn tưởng rằng nó chỉ cỡ ba, bốn tuổi, anh nhớ lúc Tiểu Xuyên ba, bốn tuổi còn cao hơn một chút đấy.”
Nghe Hạ Thanh Chương nói vậy, Lâm Lệ Hoa lập tức quyết định: “Em đi mua một con gà.”
Hạ Thanh Chương không hiểu hỏi: “Làm sao lại muốn mua gà vậy?”
“Bồi bổ cho bọn nhỏ một chút.”
“Tiểu Xuyên mà còn bổ nữa là thành đứa mập đấy.” Hạ Thanh Chương chẳng thể ngờ, hiện giờ Hạ Tiểu Xuyên còn nhỏ mà mặt với cánh tay toàn là thịt.
Lâm Lệ Hoa cười nói: “Vậy thì bồi bổ cho Lâm Đông một chút, nó quá nhỏ lại gầy, quay đầu đi theo người ta đánh nhau, cũng chịu không nổi một đấm, ăn nhiều thiệt thòi.”
Hạ Thanh Chương: “...”
Lâm Lệ Hoa nói mua gà liền mua gà, ra chợ mua gà về vừa đúng lúc bạn đánh cờ của lão Uông là Trương Đại Trụ đến mua một trăm đồng tiền tạp hoá, Lâm Lệ Hoa để cho Hạ Thanh Chương hỗ trợ bán hàng, cô đi ra sau nấu cơm.
Lâm Đông lập tức chạy đến trước mặt Hạ Thanh Chương giúp đỡ.
Hạ Thanh Chương hỏi: “Lâm Đông, con làm gì đó?”
“Con giúp dượng lấy đường trắng.” Nói xong liền chạy tới trước kệ hàng, kiễng bàn chân nhỏ lấy một bao đường trắng, đưa cho Hạ Thanh Chương: “Dượng, đây nè.”
Hạ Thanh Chương vốn không thích Lâm Đông, thế nhưng hai ngày nay nhìn đứa nhỏ Lâm Đông này chịu khó lại hiểu chuyện, hắn không chán ghét nổi nữa, nhận lấy đường trắng rồi tính sổ, Lâm Đông chụm hai chân, ngồi ở bên cạnh nhìn, lúc Trương Đại Trụ lấy tiền ra trả có chút bị già nên hồ đồ, nói: “Bảy cộng với sáu là bao nhiêu nhỉ?”
“Mười ba!” Lâm Đông trả lời.
Trương Đại Trụ vội vàng nói: “Đúng rồi, là mười ba.”
Nói xong cùng Hạ Thanh Chương đồng thời nhìn về phía Lâm Đông đang nghiêm túc ngồi trước kệ hàng, không ngờ một đứa bé nhỏ như vậy lại tính số học nhanh như thế, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, khiến Lâm Đông bị dọa, bé tưởng mình xen vào chuyện của người lớn nên gây họa, khuôn mặt nhỏ bị dọa sợ, trong đôi mắt tràn đầy bất an, nhanh chóng cúi đầu, hai bàn tay đan lại với nhau.
Lâm Lệ Hoa đã nói qua với Hạ Thanh Chương quá trình sống của Lâm Đông ở nhà họ Lâm, tuy rằng có ông thương bé, thế nhưng chú thím thì tương đối hung dữ, sau khi ông qua đời, bé lại hay bị các chú các thím trách mắng liên tục hơn nửa năm trời, cho nên bị dọa cho sợ rồi.
Mặc dù Hạ Thanh Chương không chuyên về tâm lý, nhưng đã dạy tiểu học nhiều năm nên ít cũng có chút hiểu biết về tâm tư của trẻ con, lúc này không thể cũng không có lý do gì trách cứ Lâm Đông nên đành nói: “Đúng, Lâm Đông nói rất đúng!”
Lâm Đông vừa nghe, ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Thanh Chương.
Hạ Thanh Chương cũng nhìn Lâm Đông nở nụ cười, hỏi: “Con có biết về tính toán à?”
Lâm Đông nhìn chằm chằm Hạ Thanh Chương nhẹ nhàng gật đầu.
“Ai dạy con?”
“Ông dạy con ạ.” Lâm Đông yếu ớt nói.
“Con đếm được tới số bao nhiêu rồi”
“Đếm tới...” Lâm Đông suy nghĩ một chút nói: “Đếm tới một trăm lẻ chín ạ.” Sau một trăm lẻ chín là một trăm mười, nhưng Lâm Đông bị nhầm lẫn vài lần, cho nên bé cho là mình là chỉ có thể đếm tới một lẻ chín.
Thật là lợi hại, Hạ Thanh Chương không thể không nói đứa nhỏ này thông minh hơn hẳn những đứa trẻ bình thường khác, y thật lòng khen: “Giỏi quá, Lâm Đông thật lợi hại!” Nói xong giơ một ngón cái với Lâm Đông.
Bất an trong mắt Lâm Đông biến mất hơn phân nửa, nhưng bé không dám nói lung tung nữa, đàng hoàng trên ghế nhỏ trước kệ hàng.
Ngược lại là Trương Đại Trụ đã từng nghe lão Uông nói về Lâm Đông, lại thấy đứa nhỏ này nhanh chóng trả lời được câu sáu cộng bảy bằng mười ba, nên cười ha ha tiến lên, gọi một tiếng: “Đứa nhỏ.”
Lâm Đông nhìn Trương Đại Trụ gọi: “Con chào ông.”
“Ôi chao.” Trương Đại Trụ bị một tiếng kêu mềm mại này làm cả người thoải mái, hỏi: “Con tên là Lâm Đông đúng không?”
“Dạ.” Lâm Đông chân thành trả lời.
“Thật thông minh! Lần sau ông tới mua đồ, con tính sổ cho ông có được không?”
“Dạ được ạ.” Lâm Đông ngoan ngoãn gật đầu.
Người lớn tuổi, đều đặc biệt yêu thích những đứa nhỏ hiểu chuyện lại ngoan ngoãn, đặc biệt là Lâm Đông còn dễ thương như thế này, Trương Đại Trụ rất vui vẻ, nên mua thêm một cái nồi cơm điện, sau đó quay sang Lâm Đông nói: “Lần sau ông lại trở lại mua đồ của nhà cô con nhé.”
“Con chào ông ạ.” Lâm Đông ngọt ngào nói.
Trương Đại Trụ cười rồi đi.
Hạ Thanh Chương nhìn Lâm Đông, cảm thấy đứa nhỏ này đã làm hắn thay đổi nhận thức về trẻ con.
Lâm Đông không biết Hạ Thanh Chương đang suy nghĩ gì, cũng không dám nhìn thẳng Hạ Thanh Chương đành nhanh chóng cúi đầu.
Hạ Thanh Chương không nhịn được khích lệ Lâm Đông một câu: “Con làm không sai đâu.”
Lâm Đông chớp mắt, sau đó cúi đầu, đợi đến lúc Lâm Lệ Hoa dọn cơm ra, gọi bé ăn cơm, bé mới xách ghế đến cùng ba người nhà Lâm Lệ Hoa vây quanh bàn ăn cơm.
Lâm Lệ Hoa đem hai cái đùi gà chia cho Lâm Đông và Hạ Tiểu Xuyên một người một cái, Hạ Tiểu Xuyên lấy đùi gà nhanh chóng gặm.
Lâm Đông ngẩng lên nhìn Lâm Lệ Hoa.
Lâm Lệ Hoa nói: “Ăn đi, không đủ thì gắp.”
Lâm Đông gật đầu, vùi đầu ăn đùi gà.
Lâm Lệ Hoa gắp cho Hạ Thanh Chương một miếng thịt ức, nói: “Em có nấu một nồi canh, lát nữa anh mang đến bệnh viện cho mẹ uống nhé.”
Hạ Thanh Chương gật đầu nói: “Ừ.”
“Buổi tối không về đúng không?”
“Ừ, buổi tối phải chờ đổi giường cho mẹ, sáng sớm ngày mai lại về, nghe nói đêm nay sẽ mưa, em nhớ đóng cửa kỹ.” Đã qua nhiều năm Hạ Thanh Chương vẫn luôn rất quan tâm đến Lâm Lệ Hoa, nói tiếp: “Buổi tối nhớ nhổ phích cắm TV ra, nếu không sẽ bị sét đánh, không an toàn, còn phải...”
“Được rồi, được rồi.” Lâm Lệ Hoa cười nói: “Em sẽ sắp xếp tốt mà.”
Hạ Thanh Chương mới không nói nữa.
Sau khi ăn cơm, Hạ Thanh Chương mang theo đồ ăn và quần áo nhảy lên chuyến xe cuối cùng đi vào thành phố của trấn nhỏ, Lâm Lệ Hoa mang theo Lâm Đông và Hạ Tiểu Xuyên trông cửa hàng, lúc này trong tiệm cũng không có khách, Lâm Lệ Hoa liền đem sổ sách ra kiểm tra.
Lâm Đông ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh kệ hàng.
Không có người nào chơi với Hạ Tiểu Xuyên, Hạ Tiểu Xuyên liền quấn lấy Lâm Đông: “Lâm Đông, chơi bắn bi với anh.”
Lâm Đông nghiêm trang trả lời: “Em không biết chơi.”
Hạ Tiểu Xuyên lại hỏi: “Chơi đua xe thì sao?”
“Em cũng không biết chơi.”
Hạ Tiểu Xuyên hỏi lại: “Chơi cờ nhảy?”
“Em càng không biết chơi.”
“Ây da, sao cái gì mày cũng nói không hết vậy.” Hạ Tiểu Xuyên nhướng mày nhìn Lâm Đông, tỏ vẻ ghét bỏ nói: “Mày có phải trẻ con không vậy? Mấy thứ mà trẻ con chơi sao mày không biết gì hết vậy!”
Lâm Đông suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Em có thể chơi cờ tướng, anh biết không?”
Hạ Tiểu Xuyên nghiêng đầu hỏi: “Cờ tướng là cái gì?”
Lâm Đông giải thích: “Chính là có xe, ngựa, pháo, sĩ, tướng.”
“Anh không biết.” Lát sau còn nói: “Cờ tướng không phải là trò của trẻ con, mày đúng là chẳng biết gì cả.”
Lâm Đông không nói.
Lại một lúc sau, Hạ Tiểu Xuyên lại hỏi: “Vậy mày biết chơi con quay không?”
Lâm Đông trả lời: “Em không biết, em chỉ biết ngâm thơ.”
Hạ Tiểu Xuyên lập tức nói: “Anh cũng biết, song tiền minh nguyệt quang, mày biết câu tiếp theo là gì không?”
“Em biết.” Lâm Đông thuận miệng đọc tiếp: “Nghi thị địa thượng sương.”
Sau đó Hạ Tiểu Xuyên không đọc tiếp được, nhóc cũng không thể nói là mình không biết, vì vậy đứng dậy, chạy đến trước quầy nói: “Mẹ, mẹ xem Lâm Đông cái gì cũng không biết chơi.”
Lâm Lệ Hoa mắt cũng không nhấc mà nói: “Mẹ thấy em biết ngâm thơ, con thì không biết, ba của con là thầy giáo đó, có thấy mất mặt không hả?”
“Ba nói, con giống mẹ đó.”
Lâm Lệ Hoa ngước mắt, dùng bút trong tay gõ trán Hạ Tiểu Xuyên một cái, sau đó nói: “Đi dạy em con cách chơi đi”, sau đó lại cố gắng viết mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, Hạ Tiểu Xuyên nói: “Vậy con dạy em biết chơi bắn bi, bắt ve sầu, còn dạy em đi hái nấm mèo.”
“Được đó, đi đi.”
Lâm Lệ Hoa rất mong Hạ Tiểu Xuyên có thể nhường bớt chút hoạt bát cho Lâm Đông.
Hạ Tiểu Xuyên tìm được cảm giác khí phách khi làm “Thầy giáo” từ việc dạy Lâm Đông, bắt đầu nghiện, cả tối đều dạy Lâm Đông cách chơi bắn bi, sau khi về đến nhà lại tiếp tục chơi đùa, chơi thêm được một lúc, ngoài cửa sổ bắt đầu có sấm vang chớp giật.
Lâm Đông và Hạ Tiểu Xuyên đều sợ sấm sét, cho nên sau khi Lâm Lệ Hoa thu dọn xong tất cả sau, dành dẫn hai đứa nhỏ sang phòng phía đông ngủ, vốn là tính chờ sấm sét xong thì mở ti vi, kết quả sau khi sấm sét tan thì bị cúp điện.
Lâm Lệ Hoa thắp một cây nến ở đầu giường, sau đó nói chuyện với Lâm Đông và Hạ Tiểu Xuyên, thật ra là cùng Hạ Tiểu Xuyên nói chuyện, Lâm Đông nằm ngủ ở tận cùng bên trong ít nói hơn.
Lâm Lệ Hoa gọi: “Lâm Đông.”
Lâm Đông ở trong bóng tối trả lời: “Dạ.”
“Con chưa ngủ hả?”
“Dạ chưa.”
“Lại đây ngủ ở giữa nhé, có được không?”
Hạ Tiểu Xuyên lập tức nói: “Không cho nó ngủ ở giữa, con muốn ngủ ở giữa cơ.”
Lâm Lệ Hoa nói: “Con là anh, phải nhường cho em một chút chứ, bây giờ để em ngủ ở giữa, ngày mai tới lượt con được không?”
“Vậy được.” Hạ Tiểu Xuyên quay đầu nói Lâm Đông: “Ngày hôm nay mày ngủ ở giữa, ngày mai tới lượt anh.”
“Dạ được.”
Lâm Đông ngủ ở giữa Hạ Tiểu Xuyên với Lâm Lệ Hoa, Hạ Tiểu Xuyên không thành thật, thọt lét Lâm Đông làm cho Lâm Đông cười khanh khách không ngừng.
“Được rồi, Tiểu Xuyên, đừng có quậy.” Lâm Lệ Hoa nghiêm nghị nói.
Lúc này Hạ Tiểu Xuyên mới thành thật lại, hai chân ngắn gác trên người Lâm Đông, Lâm Đông cũng không gạt ra.
Bên này Lâm Lệ Hoa vươn tay ôm cả hai đứa nhỏ vào trong lòng, cùng hai đứa bé tán gẫu, trò chuyện một chút tới việc Lâm Đông và Hạ Tiểu Xuyên đi đưa dấm chua, Lâm Lệ Hoa cường điệu khen ngợi Lâm Đông nói: “Tiểu Đông Đông, đặc biệt giỏi, ngày hôm nay không chỉ bán được bốn, năm trăm đồng tiền, còn tìm được khách hàng cho cô, đặc biệt lợi hại.”
Lâm Đông nghểnh khuôn mặt nhỏ nói: “Cô ơi, sau này con sẽ làm cho người ta mua thật nhiều đồ hơn nữa.”
Lâm Lệ Hoa cười, vuốt mặt Lâm Đông nói: “Được nhé, sau đó kiếm thêm nhiều tiền, mua quần áo mới, giày mới còn có sách vở mới cho tiểu Đông Đông của chúng ta, sau đó đi học mẫu giáo, rồi lên tiểu học, trung học, lên đại học, trở thành nhân tài trụ cột của quốc gia.”
Lâm Đông nghe không hiểu lắm, nhưng bé biết người nhiều mua đồ nhà cô là chuyện tốt.
Hạ Tiểu Xuyên cũng nói: “Mẹ, con cũng làm cho người ta mua nhiều đồ.”
Lâm Lệ Hoa không chút lưu tình đả kích Hạ Tiểu Xuyên: “Con thì dẹp đi, bằng vào con mẹ mới không tin.”
Hạ Tiểu Xuyên cực kỳ mạnh mẽ, hoàn toàn có thể đỡ được đả kích từ mẹ ruột, trả một câu: “Con không dẹp.”
“Dẹp đi.”
“Con không dẹp.”
“Dẹp đi, bọn mẹ không chơi với con.” Lâm Lệ Hoa cố ý ôm Lâm Đông chọc ghẹo Hạ Tiểu Xuyên.
Hạ Tiểu Xuyên víu cánh tay Lâm Lệ Hoa nói: “Mẹ, mẹ ôm con nữa.”
“Không ôm con, còn lâu mới ôm con.”
“Ôm con ôm con.”
“Không ôm con, mẹ chỉ ôm em trai ngoan.”
“Ôm con ôm con đi mà.” Hạ Tiểu Xuyên cười túm tay Lâm Lệ Hoa.
Lâm Lệ Hoa cười không chịu.
Lâm Đông nằm nhoài trong ngực Lâm Lệ Hoa.
Cứ như vậy ôm một cái kéo một cái một lăn lộn một hồi, Hạ Tiểu Xuyên và Lâm Lệ Hoa đều cười vui vẻ, Lâm Đông cũng vậy, ở trong bóng tối không cần câu nệ không cần cẩn thận từng li từng tí một, hơn nữa còn cười thật sự vui vẻ, trong đôi mắt đen phản chiếu ánh sáng từ cây nến nhỏ, đặc biệt sáng ngời, bé nhìn Lâm Lệ Hoa, rồi quay đầu lại nhìn Hạ Tiểu Xuyên nghịch ngợm, trong cõi lòng đầy tối tăm chợt lóe lên chút ánh sáng, chỉ cần một chút như thế cũng làm cho bé cảm thấy bớt đi sự lạnh giá trong lòng.
Bé biết mình rất thích cô và cũng rất thích anh trai.
Bé với Hạ Tiểu Xuyên đùa giỡn hồi lâu, rốt cục buồn ngủ, đêm đó bé ngủ rất an ổn, không có ác mộng, cũng không nằm mơ, một giấc đến hừng đông.
Trận mưa lớn đêm qua cọ rửa trấn Cẩm Lí đặc biệt sạch sẽ, không khí mát mẻ dị thường, Lâm Đông Hạ và Tiểu Xuyên mặc quần áo tử tế, đứng trong sân xem bầu trời xanh thẳm.
Hạ Tiểu Xuyên đột nhiên gọi: “Mẹ!”
Lâm Lệ Hoa từ phòng bếp đi ra hỏi: “Cái gì vậy?”
“Con đi hái nấm mèo nha.”
Trấn Cẩm Lí có một xưởng gỗ buôn bán không tốt lắm, bên cạnh xưởng gỗ có rất nhiều cây lớn, mỗi lần sau cơn mưa, trên cây sẽ mọc lên rất nhiều nấm mèo, Hạ Thanh Chương mang Hạ Tiểu Xuyên hái được hai lần.
Lâm Lệ Hoa hỏi: “Con có biết chỗ không?”
“Con biết mà, ba đã dẫn con đi rồi.”
“Vậy lát nữa ăn sáng xong thì đi hái, buổi trưa khỏi cần mua thức ăn.”
“Dạ, con mang theo em đi cùng.”
“Được, không được chạy lung tung, hái xong nấm mèo thì phải qua cửa tiệm tìm mẹ, biết không?”
“Dạ biết rồi.”
Thật ra chạy lung tung cũng không có chuyện gì, trấn Cẩm Lí diện tích nhỏ, dân phong chất phác, “Anh trông nhà giúp tôi, tôi để ý trẻ con giúp anh” chuyện như vậy đều thành thói quen, mấy đứa nhỏ như Hạ Tiểu Xuyên và Kỳ Kỳ, đều đã chạy tới chạy lui trong trấn mà lớn, người lớn đều yên tâm.
Sau khi ăn sáng xong, Hạ Tiểu Xuyên dắt Lâm Đông đi về hướng xưởng gỗ, Lâm Lệ Hoa nhìn hai đứa nhỏ đi mất, xác định bên cạnh cũng không có gì nguy hiểm thì khóa cửa nhà đi ra tiệm.
Hạ Tiểu Xuyên bên này vừa đi vừa hứng thú hỏi: “Lâm Đông, mày ăn nấm mèo bao giờ chưa?”
Lâm Đông mang theo rổ nhỏ nói: “Em ăn rồi.”
“Mày ăn ở đâu?”
“Em ăn ở nhà ông.”
“Ông của mày là ông ngoại của tao.” Hạ Tiểu Xuyên nhấn mạnh.
“Đúng rồi.” Lâm Đông gật đầu.
Chốc lát sau, Hạ Tiểu Xuyên lại hỏi: “Vậy mày từng hái nấm mèo chưa?”
“Chưa bao giờ.”
Hạ Tiểu Xuyên cực kỳ kiêu ngạo mà nói: “Anh từng hái rồi!”
Lâm Đông nhắc nhở: “Em biết mà, anh vừa nói lúc nãy rồi.”
Hạ Tiểu Xuyên nói: “Vậy lát nữa anh dạy cho mày hái, chúng ta nhanh lên đi, nếu không bị người ta cướp hết, trong thì trưa nay chúng ta không được ăn nấm mèo đâu.”
“Được.”
Hạ Tiểu Xuyên dắt Lâm Đông chạy, vừa mới chạy đến trước mấy cái cây, đột nhiên nghe thấy có người sau lưng gọi: “Lâm Đông!”
Lâm Đông Hạ và Tiểu Xuyên đồng thời quay đầu lại nhìn.
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ Tiểu Xuyên: Lâm Đông cái gì cũng không biết!
Lâm Đông: Còn anh cái gì cũng biết!
Hạ Tiểu Xuyên: Tất nhiên!
Lâm Đông: Anh còn biết khóc.
Hạ Tiểu Xuyên: Nói bậy, anh chưa bao giờ khóc! Anh là nam tử hán!
Lâm Đông:...