Tiệm Tạp Hóa Của Nhóc Con

Chương 20: Chương 20: Học đếm




Đã khóa...

Năm người Lâm Đông trợn mắt há hốc mồm đủ năm giây, sau đó, mày nhìn tao, tao nhìn mày, Kỳ Kỳ luôn đi học đúng giờ không hiểu hỏi: “Sao cổng trường lại bị khóa vậy?”

Tưởng Tiểu Quân trả lời: “Dốt nát, đi học trễ đó!”

“Vậy làm sao bây giờ?”

“Đi thôi.”

“Đi chỗ nào?”

“Đi chơi, dù sao cũng không vào được, không vào lớp được thì đi chơi.”

Lâm Đông nhanh chóng nói tiếp tra: “Tiểu Quân không được đâu.”

Tưởng Tiểu Quân quay người hỏi Lâm Đông: “Tại sao?”

Lâm Đông nói thẳng: “Bởi vì buổi trưa anh mới bị đánh xong.”

Tưởng Tiểu Quân đơ một giây, nhìn về phía Mục Hưng Hà.

Mục Hưng Hà nhìn về phía Lâm Đông.

Lâm Đông dán sát vào người vào cổng trường, đôi mắt quét một vòng trong trường học, trường học hoàn toàn yên tĩnh, nhưng bên trong phòng học vẫn còn tiếng hò hét loạn xạ, không có giáo viên, tình huống này là chuông dự bị vang trước chuông vào học vang sau, nói cách khác vẫn chưa có lên lớp, Lâm Đông lập tức quay đầu nhìn về phía Mục Hưng Hà nói: “Hưng Hà, vẫn chưa lên lớp, chúng ta có thể gọi giáo viên mở cổng.”

Mục Hưng Hà mở miệng từ chối: “Không được!”

Lâm Đông chớp mắt.

Mục Hưng Hà giải thích: “Đi vào sẽ bị phạt đứng! Đứng nghe giảng bài!”

Lâm Đông cúi đầu nghĩ, đứng nghe giảng bài mệt mỏi lắm.

Mục Hưng Hà suy nghĩ một chút nói: “Anh có biện pháp, đi!”

Tưởng Tiểu Quân hỏi: “Đi chỗ nào?”

Mục Hưng Hà nói: “Chui lỗ chó! Chui lỗ chó sẽ tới kịp!”

Mục Hưng Hà mang theo bốn người Lâm Đông vòng tới phía sau trường tiểu học Cẩm Lý, ở chỗ chân tường cỏ dại sum xuê tìm thấy một lỗ chó, cái lỗ tròn trịa trơn tru, vừa nhìn là biết thường xuyên có người chui, Mục Hưng Hà quỳ trên đất chui vào.

Tưởng Tiểu Quân tiếp phía sau, còn chưa kịp chui vào đã bị Mục Hưng Hà đẩy ra, Mục Hưng Hà hung ác nói “Ai cho mày vào trước “, sau đó gọi: “Đông Đông, lại đây, em vào trước đi.”

Lâm Đông chui vào.

Tiếp theo là Tưởng Tiểu Quân.

Sau đó Hạ Tiểu Xuyên.

Cuối cùng là Kỳ Kỳ.

Kỳ Kỳ là đứa mạp nhất trong số năm người, bò đến một nửa bị kẹt lại, chết sống không vào được, đúng lúc này, tiếng chuông vào học vang lên, bốn người Lâm Đông đều gấp đến toát mồ hôi, Kỳ Kỳ trực tiếp khóc: “Em không chui vào được, oa a a a, em không chui được.”

Lâm Đông nhanh chóng nói: “Đừng khóc, Kỳ Kỳ mày đừng khóc.”

“Nhưng tao không vào được.”

“Vậy mày khóc cũng có vào được đâu.”

Kỳ Kỳ khóc lớn tiếng hơn.

Sau đó làm chú ý đến Hạ Thanh Chương mới vừa vào trường học nên đi qua đây, Hạ Thanh Chương chỉ vào năm đứa nhỏ giáo huấn một trận, sau đó đem năm đứa nhỏ đưa đến từng lớp, cố ý vận dụng thân phận liên quan để năm đứa nhỏ đứng nghe giảng bài trong lớp học, đồng thời lại vận dụng thân phận liên quan hi vọng giáo viên chủ nhiệm có thể thử kiểm tra tình huống học tập của lớp vỡ lòng, đặc biệt là ba người Lâm Đông, Hạ Tiểu Xuyên cùng Kỳ Kỳ.

Vì vậy khi tiết thứ hai bắt đầu, giáo viên chủ nhiệm lớp vỡ lòng liền để cho lần lượt từng học sinh đếm từ một đếm tới một trăm, nếu đếm đúng thì có thể tan học, đếm không đúng thì cứ tiếp tục đếm, mãi đến khi đếm được thì thôi.

Lâm Đông vốn biết đếm, cho nên một lần đã vượt qua, nhưng Hạ Tiểu Xuyên cùng Kỳ Kỳ không được, mỗi lần đếm tới ba mươi chín liền nhảy đến hai mươi, cho nên đợi đến khi tiếng chuông tan học vang lên, phần lớn học sinh bao gồm cả Lâm Đông đều ra khỏi phòng học, Hạ Tiểu Xuyên cùng Kỳ Kỳ vẫn còn đang ngồi đếm trên ghế.

Cuối cùng học sinh bên trong phòng học càng ngày càng ít, Hạ Tiểu Xuyên cùng Kỳ Kỳ vẫn không chưa được đi ra, Lâm Đông ở ngoài phòng học gấp đến đổ mồ hôi, hai người bọn họ vẫn đếm không đúng, cuối cùng cả Hạ Thanh Chương cũng đến đây.

Giáo viên chủ nhiệm ngồi ở trên ghế cạnh cửa gọi: “Hạ Tiểu Xuyên, lại đây, đếm lại một lần nữa xem có đếm đúng được hay không.”

Hạ Tiểu Xuyên vội vã cuống cuồng đi tới: “Một, hai ba, bốn năm, sáu... Bốn mươi bảy, bốn mươi tám, bốn mươi chín, bốn mươi chín, ba mươi...”

“Ba mươi?” Giáo viên chủ nhiệm hỏi.

“Không đúng, là tám mươi.”

“Tám mươi?”

Hạ Tiểu Xuyên quay đầu nhìn Lâm Đông.

Lâm Đông dùng hình dáng miệng nói cho Hạ Tiểu Xuyên: “Năm —— mười —— “

Hạ Tiểu Xuyên lập tức nói: “Bốn mươi chín, năm mươi, năm mươi mốt, năm mươi hai —— năm mươi chín, năm mươi chín —— “

“Sau năm mươi chín là gì?” Giáo viên chủ nhiệm hỏi.

Hạ Tiểu Xuyên lần thứ hai nhìn về phía Lâm Đông.

Lâm Đông chưa kịp mở miệng đã bị Hạ Thanh Chương ngăn lại, Hạ Thanh Chương lạnh lùng nhìn Hạ Tiểu Xuyên, Hạ Tiểu Xuyên dùng sức nhớ: “Sáu mươi!”

Giáo viên chủ nhiệm gật đầu.

Hạ Tiểu Xuyên gập ghềnh trắc trở cuối cùng cũng đếm đến một trăm.

Rốt cục đến phiên vị cuối cùng Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ một bên đếm một bên khóc, một bên khóc một bên đếm, cuối cùng sau sáu mươi chín không biết là bảy mươi, giáo viên chủ nhiệm cũng không làm khó nó nữa, thả nó đi, chỉ bắt nó khi về nhà phải tự đếm lại lần nữa, nó mới nước mũi nước mắt đi ra với Lâm Đông.

Lâm Đông vươn tay lau nước mắt nói cho nó rồi nói: “Mày đừng có khóc, mày đếm được tới sáu mươi chín rồi.”

“Sau sáu mươi chín là bao nhiêu?”

“Là bảy mươi.”

“Tại sao không phải là tám mươi?”

“Bởi vì qua sáu là bảy, không phải tám.”

Kỳ Kỳ cùng nói: “Bảy rồi tiếp đến là tám.”

Lâm Đông gật đầu: “Đúng rồi, lần sau mày cứ nhớ như vậy, thì sẽ không sai nữa.”

“Được.” Kỳ Kỳ đưa tay lau nước mắt.

Lâm Đông vỗ vỗ Kỳ Kỳ.

Kỳ Kỳ không khóc nữa.

Hạ Thanh Chương sau khi thấy rất kinh ngạc, phát hiện đứa nhỏ Lâm Đông này thật sự cực kỳ thông minh, buổi tối lúc đi ngủ, y cố ý đến phòng phía tây của Lâm Đông cùng Hạ Tiểu Xuyên, cầm sách vở của Lâm Đông kiểm tra, lần thứ hai cảm thấy đứa nhỏ Lâm Đông đúng là học một hiểu một trăm, đầu óc cực kỳ linh hoạt, làm cho y kinh ngạc. Y trở lại phòng của mình, nói với Lâm Lệ Hoa đang trải giường chiếu: “Lệ Hoa, ngày hôm nay giáo viên chủ nhiệm lớp vỡ lòng tìm anh nói chuyện này.”

Lâm Lệ Hoa hỏi: “Chuyện gì?”

“Nói về chuyện của Lâm Đông.”

Lâm Lệ Hoa lập tức đình chỉ động tác, xoay người nhìn về phía Hạ Thanh Chương, hỏi: “Lâm Đông có chuyện gì? Nó lại gây sự hả?”

“Không có không có.”

“Vậy là chuyện gì?”

“Giáo viên chủ nhiệm đề nghị đưa Lâm Đông lên lớp một hoặc là lớp hai.”

“Tại sao?”

“Toàn bộ kiến thức của lớp học vỡ lòng nó đều biết.”

“Đều biết?” Lâm Lệ Hoa kinh ngạc hỏi.

“Ừ.” Hạ Thanh Chương nói: “Vừa nãy anh cũng đi kiểm tra một chút, đứa nhỏ này thật sự cái gì cũng biết, giáo viên chủ nhiệm nói, lần trước một phần bài học cô mới dạy được hai lần, đứa nhỏ Lâm Đông này đã thuộc rồi.”

Lâm Lệ Hoa khiếp sợ không nói ra nói.

Hạ Thanh Chương nói tiếp: “Ý kiến của giáo viên chủ nhiệm là, Lâm Đông đã có nền tảng như thế này, có thể thử lên lớp một hoặc lớp hai, không nhất định phải học ở lớp vỡ lòng.”

Lâm Lệ Hoa nửa ngày mới phản ứng được, nói: “Nhưng Lâm Đông còn nhỏ mà.”

Hạ Thanh Chương hỏi ngược lại: “Em cảm thấy nó nhỏ à? Cái gì nó hiểu được không phải sao? Nó cũng sắp được sáu tuổi, muốn lên lớp một cũng được, cũng vừa vặn đấy, cho dù để cho nó cùng Mục Hưng Hà học chung một lớp hẳn là cũng theo kịp.”

“Làm sao có khả năng? Cũng không phải chỉ hơn một tuổi, nếu có người bắt nạt Lâm Đông thì làm sao bây giờ?”

“Có Hưng Hà ở đó, ai dám bắt nạt nó giữa chốn đông người như vậy.”

“Em muốn cho Lâm Đông và Tiểu Xuyên cùng chơi với nhau, có một tuổi ấu thơ thật đẹp.”

“Em tưởng bọn nó không chơi với Hưng Hà à? Tuổi tác đều gần nhau nhau cả, em nghĩ cái gì vậy.”

Lâm Lệ Hoa ngẫm lại cũng đúng, một đám nhóc này đều thích chơi cùng Mục Hưng Hà, bao gồm cả Hạ Tiểu Xuyên, tuổi tác cũng gần gần nhau, chỉ là Lâm Đông cũng còn quá nhỏ, Lâm Lệ Hoa không nhịn được nhìn về phía Hạ Thanh Chương hỏi: “Thanh Chương, anh nói xem tại sao Lâm Đông lại thông minh như vậy?”

“Di truyền đi.”

“Ý của anh là nói cha mẹ của nó thông minh?”

“Không thì làm sao sinh ra đứa nhỏ thông minh như vậy chứ.”

“Vậy tai sao cha mẹ của nó lại bỏ rơi nó như vậy chứ?”

“Có khả năng là vượt kế hoạch.”

“Tại sao lại vượt kế hoạch chứ?” Lâm Lệ Hoa lập tức phản bác, nói: “Ngày đó em nghe ai đó có nói, để thông minh như Lâm Đông thì nhất định phải dưỡng thai thật tốt, nếu đã dưỡng thai thì cha mẹ phải đặc biệt yêu thương đứa trẻ đó, em cảm thấy giống như Lâm Đông đã từng nói, ba mẹ nó chắc để lạc mất nó mà thôi.”

“Em nghĩ thật nhiều.” Hạ Thanh Chương cười nói: “Em còn hiểu về dưỡng thai như vậy, sao lúc em có thai Tiểu Xuyên, sao không dưỡng thai Tiểu Xuyên cho tốt, để giờ nhìn lại Tiểu Xuyên đếm tới một trăm cũng không đếm được kia kìa.”

Lâm Lệ Hoa liếc xéo Hạ Thanh Chương một cái, sau đó đi sang phòng phía tây xem Lâm Đông cùng Hạ Tiểu Xuyên, hai đứa nhỏ cũng đã ngủ, cô đi lên trước nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Xuyên, Lâm Đông, có muốn dậy đi tiểu tiện hay không?”

Hạ Tiểu Xuyên không có động tĩnh.

Lâm Đông xoa xoa con mắt ngồi dậy, nói: “Cô ơi, con muốn đi tiểu.”

Lâm Lệ Hoa vươn tay ôm lấy Lâm Đông, lúc Lâm Đông đang đi tiểu, Lâm Lệ Hoa nhỏ giọng hỏi: “Lâm Đông, cho con lên lớp một học được không?”

“Dạ được.”

“Con thích lớp một hơn hay lớp vỡ lòng hơn?”

“Dạ lớp một ạ.”

“Tại sao vậy?”

Lâm Đông lim dim mà trả lời: “Nếu lên lớp một, con sẽ lớn thêm một chút, con lớn rồi có thể giúp cô bưng chậu lớn, giặt quần áo, nấu cơm.”

Lâm Lệ Hoa đau lòng, hỏi: “Con rất muốn giúp cô hả?”

“Dạ.”

“Con có thích cô không?”

“Dạ thích.”

“Tại sao?”

“Bởi vì cô thương con.”

Lâm Lệ Hoa nghe xong cảm thấy mềm nhũn cả lòng, không nhịn được dùng mặt cà cà khuôn mặt nhỏ của Lâm Đông, kỳ thực nhận nuôi bé hoàn toàn là vì Lâm lão gia tử, không thể nói là thích hay không, nhưng càng ở chung, cô càng thích đứa nhỏ Lâm Đông này, thật sự xem là con trai thứ hai của mình, cúi đầu nhìn Lâm Đông, phát hiện đứa nhỏ này đang ngủ trong ngực mình, cô cười ôm Lâm Đông thả lên giường, sau đó trở về phòng của mình.

Sáng tiếp theo là thứ bảy, tuy rằng không lên lớp, thế nhưng Lâm Đông vẫn tỉnh rất sớm như mọi ngày, lúc Hạ Thanh Chương cùng Hạ Tiểu Xuyên vẫn còn đang ngủ, bé liền giúp Lâm Lệ Hoa mang bóp tiền đi đến tiệm tạp hóa, dọc theo đường đi tình cờ gặp lão Uông, bà Uông, Trương Đại Trụ chào hỏi bé, bé cũng lần lượt chào hỏi từng người, đặc biệt lễ phép.

Lão Uông cười nói: “Lâm Đông, lát nữa đánh ván cờ với ông nhé, nếu con thắng ông cho con một đồng.”

Lâm Đông giòn giã đồng ý.

Bà Uông thấy Lâm Đông nói chuyện với lão Uông, nhanh chóng xen mồm hỏi: “Lâm Đông ăn cơm chưa con?”

Lâm Đông trả lời: “Dạ chưa ạ.”

“Vậy đến nhà bà ăn cơm được không?”

“Lát nữa con đi ăn tàu hũ với cô con rồi ạ.”

“Ăn tàu hũ à?”

“Dạ, con thích ăn tàu hũ ạ.”

“Vậy lần sau đến nhà bà Uông ăn cơm nhé?”

“Dạ.”

Đám người lão Uông thấy Lâm Đông đều rất vui, Lâm Đông cũng vui vẻ, bé cũng thích đám người lão Uông, thích trấn Cẩm Lí, thích mọi người, cũng thích ăn tàu hũ, lúc bé và Lâm Lệ Hoa đang ăn tàu hũ, đột nhiên nhìn thấy một người quen thuộc —— chú Hai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.