“Hưng Hà, Hưng Hà.”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Bị làm sao vậy?”
“...”
Nhóm người lớn nghe tin nhanh chóng chạy tới, vây quanh Mục Hưng Hà, mồm năm miệng mười nói liên tục, sau đó đem Mục Hưng Hà mang đi, để lại Lâm Đông, Hạ Tiểu Xuyên cùng một đám bạn nhỏ.
Nhóm bạn nhỏ dồn dập chỉ trích Lâm Đông.
Hạ Tiểu Xuyên đứng ra nói: “Em trai tao không có cố ý!”
“Chắc chắn là nó cố ý!”
“Không phải! Còn nói nữa tao đánh mày!”
“Hừ!”
Hạ Tiểu Xuyên dắt Lâm Đông về tiệm tạp hóa.
Lâm Đông không nhúc nhích.
Hạ Tiểu Xuyên hỏi: “Sao lại không đi hả?”
Lâm Đông sợ hãi mà nói: “Em muốn đi xem Hưng Hà.”
“Mày xô anh ấy ngã, anh ấy mà thấy lại đánh mày!”
“Em muốn đi xin lỗi, ông nói làm sai chuyện thì phải nói xin lỗi.”
“Vậy đi thôi.”
Lâm Đông cùng Hạ Tiểu Xuyên đi về phía nhà của Mục Hưng Hà, mới đến cửa nhà Mục Hưng Hà liền bị hai đại ca ca bảy, tám tuổi cản lại, nói là Lâm Đông đụng phải Mục Hưng Hà, sau này không chơi với Lâm Đông và Hạ Tiểu Xuyên nữa.
Lâm Đông giải thích: “Em không có cố ý.”
“Không phải cố ý cũng không được.”
Lâm Đông cùng Hạ Tiểu Xuyên không nhìn được Mục Hưng Hà, hai đứa bé ủ rũ cúi đầu đi trên đường trấn nhỏ, lúc này Hạ Tiểu Xuyên mới trách Lâm Đông: “Sao mày không cẩn thận như vậy chứ?”
Lâm Đông cúi đầu không lên tiếng.
“Mày không biết nhìn đường à?”
“...”
“Ai da, sau này làm sao mày chơi cùng được nữa chứ!”
“...”
Hạ Tiểu Xuyên nói vài câu xong cũng quên mất, nhưng mà Lâm Đông lại nhớ, đều do bé, nếu bé cẩn thận một chút thì sẽ không đụng vào Mục Hưng Hà, cũng sẽ không liên lụy đến Hạ Tiểu Xuyên, đều là bé không tốt, bé cùng Hạ Tiểu Xuyên trở lại tiệm tạp hóa, đem việc này nói với Lâm Lệ Hoa, tuy rằng Lâm Lệ Hoa an ủi bé, nhưng mà bé vẫn rất khổ sở.
Sau này, không còn ai chịu chơi với bé nữa.
Bé cảm thấy buồn bã, sau khi ăn xong cơm tối, ngồi bên trong tiệm tạp hóa nhìn sao trên bầu trời, tình cờ gặp Trương Đại Trụ cùng lão Uông tới mua đồ, nói là ngày mai bắt đầu muốn chơi cờ trước cửa tiệm, hỏi bé có vui vẻ hay không, đương nhiên là bé vui vẻ, bởi vì cô cũng vui vẻ, nhưng cũng là chuyện bé làm sai hôm nay.
Bé làm Mục Hưng Hà té bể đầu, việc này bé vẫn luôn nhớ kỹ, lúc nằm dài trên giường bé đều nghĩ đến việc sau này không còn ai chịu chơi với bé nữa, bé nghĩ tới nghĩ lui rồi ngủ quên mất.
Sáng ngày thứ hai, bé và Hạ Tiểu Xuyên trên đường đi ra tiệm tạp hóa nhìn thấy một đám học sinh đi học, bên trong một đám học sinh có Mục Hưng Hà, mắt bé trong nháy mắt sáng lên, thiếu chút nữa đã gọi “Đại ca ca”, nhưng nhìn thấy trên trán Mục Hưng Hà dán băng cá nhân bé lại không dám gọi, trông mong nhìn Mục Hưng Hà đi cùng bạn bè, bé ủ rũ cúi thấp đầu.
“Lâm Đông, Tiểu Xuyên!” Giọng Lâm Lệ Hoa truyền tới.
Lâm Đông ngẩng đầu nhìn qua.
Hạ Tiểu Xuyên lớn tiếng trả lời: “Dạ sao ạ?”
“Lại đây ăn tàu hũ này.”
“Dạ.”
Lâm Đông cùng Hạ Tiểu Xuyên đi ăn tàu hũ, sau khi ăn xong đi đến tiệm tạp hóa, cửa tiệm tạp hóa đã có người chơi cờ, mọi người la hét muốn Lâm Đông chơi cờ, đặc biệt là lão Uông gọi: “Đứa nhỏ, lại đây chơi cờ nào!”
Lâm Đông nhìn về phía Lâm Lệ Hoa.
Lâm Lệ Hoa nói đi đi, Lâm Đông mới cùng lão Uông chơi một ván, lão Uông chấp một con “Mã”, Lâm Đông thế mà thắng, làm cho đoàn người vây xem hoan hô một trận.
Đây không phải là người bình thường thắng cờ, mà là đứa nhỏ năm, sáu tuổi thắng cờ đó, hơn nữa còn là lần thứ hai, ngoại trừ Lâm Đông được vang danh, thì tiệm tạp hóa của Lâm Lệ Hoa cũng được mang đến hiệu quả và lợi ích.
Lúc này có không ít người vào tiệm của Lâm Lệ Hoa mua rượu thuốc lá các loại, Lâm Lệ Hoa vui vẻ vô cùng, tình hình buôn bán so với lúc trước tăng rõ ràng, nhìn một đám người đang ở trước cửa chơi cờ, nháo nháo nhiệt nhiệt, cô càng yêu thương Lâm Đông hơn.
Nhưng Lâm Đông không biết điều này, bé đang đứng bên trong một đống người lớn xem lão Uông cùng Trương Đại Trụ hạ cờ, vẻ mặt chăm chú rất đáng yêu, khiến cho quần chúng vây xem đưa tay nắn khuôn mặt nhỏ của bé, bé xấu hổ rời khỏi bàn cờ đi sang chỗ Lâm Lệ Hoa.
Lâm Lệ Hoa đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi bệnh viện thăm mẹ chồng làm giải phẫu, vì vậy nói: “Lâm Đông à, tiệm tạp hóa phải đóng cửa mấy tiếng, lát nữa con và Tiểu Xuyên đi sang nhà hàng xóm cọ cơm nhé, bây giờ cô phải đi bệnh viện, không làm cơm cho các con ăn được.”
Lâm Đông lập tức đồng ý: “Cô, để con nấu cơm cho ạ.”
Lâm Lệ Hoa cười: “Con còn nhỏ, không cần làm cơm.”
“Con có thể học mà.”
“Lớn lên một chút rồi học, có được không?”
“Dạ được.”
“Vậy con cùng Tiểu Xuyên đi sang nhà hàng xóm ăn bữa trưa, có được không?”
Lâm Đông bé ngoan gật đầu.
Lâm Lệ Hoa gọi Hạ Tiểu Xuyên tới, sau đó tạm thời đóng cửa tiệm tạp hóa, đưa Lâm Đông và Hạ Tiểu Xuyên đi sang nhà hàng xóm gửi nhờ, rồi vội vã đeo túi xách rời khỏi trấn nhỏ, kết quả nhà hàng xóm có việc gấp, cần phải xuống nông thôn, lại đem Lâm Đông cùng Hạ Tiểu Xuyên đưa sang nhà khác, đưa tới đưa lui, cuối cùng đưa đến nhà Mục Hưng Hà.
Lâm Đông và Hạ Tiểu Xuyên hai đứa bé đứng ở phòng khách nhà Mục Hưng Hà, sau đó em nhìn anh anh nhìn em.
Mặc dù Hạ Tiểu Xuyên là tiểu Ma vương, thế nhưng chỉ giới hạn trong cùng độ tuổi, nhóc đánh không lại Mục Hưng Hà, vì vậy nhỏ giọng hỏi: “Lâm Đông, nếu lát nữa Hưng Hà đánh chúng ta thì phải làm sao bây giờ?”
Lâm Đông bị giật mình.
Hạ Tiểu Xuyên nói: “Nếu anh ấy đánh mày, mày phải bỏ chạy biết không?”
Lâm Đông gật đầu.
“Mày với anh cùng chạy, chúng ta chạy nhanh lên, trốn đi, làm cho anh ấy tìm không thấy là được.”
Lâm Đông lại gật đầu lần nữa.
Sau đó hai đứa bé ngoan ngoãn ngồi ở trong nhà Mục Hưng Hà, cùng đợi Mục Hưng Hà tan học trở về, chờ đến lúc cổng vào đột nhiên vang lên, hai đứa bé đồng thời đứng dậy, tiếp đó nhìn thấy Mục Hưng Hà dán băng cá nhân xuất hiện.
Hạ Tiểu Xuyên trưng ra vẻ phòng bị.
Lâm Đông lại sợ hãi trong lòng.
Mục Hưng Hà thế mà nở nụ cười, cười đặc biệt sáng lạn, gọi: “Lâm Đông!”
Trong nháy mắt tim Lâm Đông đập nhanh, cực kỳ sợ hãi.
“Lâm Đông sao em lại tới đây?” Mục Hưng Hà hỏi.
“Em, em tới dùng cơm ạ.” Lâm Đông sợ hãi trả lời.
“Sao lại tới nhà của anh ăn cơm vậy? Cô với dượng của em đâu?”
“Bọn họ bận rồi ạ.”
“Há, vậy hai đứa ở nhà anh ăn cơm đi” Mục Hưng Hà nói rất nhanh, hoàn toàn không có chút tức giận nào.
Lâm Đông cùng Hạ Tiểu Xuyên hai mặt nhìn nhau.
Hạ Tiểu Xuyên mở miệng hỏi: “Hưng Hà, anh không trách em trai em xô ngã anh hả?”
Mục Hưng Hà vừa tháo cặp sách vừa nói: “Không trách đâu.”
Lâm Đông vui vẻ trong lòng.
Hạ Tiểu Xuyên cũng hớn hở hỏi: “Vậy sau này anh có dắt em trai em theo chơi được không?”
“Được chứ.”
Lâm Đông càng vô cùng vui vẻ, bé không nhịn được bước tới một bước gọi: “Đại ca ca.”
Mục Hưng Hà cười hỏi: “Nhóc con, làm gì đó?”
“Cho anh kẹo ăn nè.”
Trước khi Lâm Lệ Hoa đi, đem mấy viên kẹo trong ngăn kéo đưa cho Lâm Đông cùng Hạ Tiểu Xuyên, sau khi Hạ Tiểu Xuyên ăn xong, lại lấy của Lâm Đông ăn, ăn hết chỉ còn lại một cái, Lâm Đông cảm thấy Mục Hưng Hà cực kỳ tốt bụng, liền đưa cho Mục Hưng Hà.
Mục Hưng Hà nhìn kẹo sữa, trong lòng cũng ngọt ngào, nói: “Anh không ăn, em ăn đi.”
“Em cũng không ăn, cho anh ăn mà.” Lâm Đông kiên trì đưa cho Mục Hưng Hà.
Mục Hưng Hà nhận lấy, xé giấy gói kẹo rồi ăn.
Trong nháy mắt Lâm Đông cảm thấy gánh nặng trên người biến mất, cả người đặc biệt thoải mái, không tự chủ mà thở ra một hơi, cùng Hạ Tiểu Xuyên đi theo sau Mục Hưng Hà, xem Mục Hưng Hà lấy sách giáo khoa ra làm bài tập, hai đứa bé ở bên cạnh xem.
Hạ Tiểu Xuyên hỏi: “Hưng Hà, anh đang viết gì thế?”
Mục Hưng Hà nói: “Anh đang viết văn ngắn.”
“Viết văn ngắn về cái gì?”
“Lý tưởng của anh.”
“Cái gì gọi là lý tưởng?”
“Chính là chuyện mà em muốn làm.” Mục Hưng Hà hỏi Hạ Tiểu Xuyên: “Em muốn làm chuyện gì? Khi em lớn rồi muốn làm cái gì?”
Hạ Tiểu Xuyên lập tức tỏ vẻ hùng tâm tráng chí trả lời: “Em muốn làm nhà khoa học!”
“Tại sao?”
“Bởi vì nhà khoa học đều ở trên trời!”
Mục Hưng Hà lại hỏi Lâm Đông: “Lâm Đông, em lớn rồi muốn làm cái gì?”
Lâm Đông sững sờ, bé trả lời không được, bé chưa bao giờ nghĩ sau này sẽ làm cái gì.
Mục Hưng Hà cho là bé nghe không hiểu, lại hỏi: “Sau này em lớn rồi em muốn làm gì?”
Lâm Đông trả lời: “Em không muốn làm gì cả, em chỉ muốn tìm ba mẹ của em thôi.”
Hạ Tiểu Xuyên lập tức nói tiếp: “Ba mẹ của mày đều không cần mày nữa, mày tìm bọn họ làm gì? Không cần tìm!”
Vừa nghe những lời này, Lâm Đông nhanh chóng giải thích, giọng nói đặc biệt gấp gáp: “Không phải, ông nói không phải là ba mẹ không thương em, là bọn họ làm mất em, chờ em lớn rồi, em có thể đi tìm bọn họ, bọn họ có thương em mà.”
“Thương mày cái rắm!”
“Có thương em!”
“Thương mày cái rắm!”
“Có thương em!”
“...”
Trong tình huống bình thường Lâm Đông đều sẽ nhường, nhưng đề tài hôm nay bé vẫn cố chấp đối đầu với Hạ Tiểu Xuyên, Hạ Tiểu Xuyên chẳng kiên nhẫn được, thấy Lâm Đông chống đối mình, tức giận giậm chân.
“Được rồi, không cãi nữa, ăn cơm.”
Mục Hưng Hà cắt ngang tranh luận của hai người, nhìn Lâm Đông bẹt miệng nhỏ dáng vẻ oan ức, thừa dịp mọi người không chú ý, cậu lặng lẽ nói với Lâm Đông: “Anh tin tưởng ba mẹ em rất thương em, chờ sau này em lớn rồi, anh giúp em tìm ba mẹ có được không?”
Lâm Đông gật đầu.
“Cười một cái.” Mục Hưng Hà nói.
Lâm Đông nở nụ cười, hai cái đồng điếu ngay khóe miệng lại xuất hiện, đặc biệt đẹp.
Mục Hưng Hà xoa xoa đầu Lâm Đông nói: “Ăn cơm.”
Lâm Đông mở to mắt nhìn Mục Hưng Hà, cảm giác Đại ca ca như đang tỏa sáng vậy, làm cho trong lòng bé cảm thấy thật ấm áp.
Lúc ăn cơm, người nhà họ Mục đều rất chăm sóc Lâm Đông cùng Hạ Tiểu Xuyên, không ngừng gắp thức ăn cho hai đứa. Hai đứa bé ăn rất no, sau khi ăn xong, Hạ Tiểu Xuyên nhìn Lâm Đông nói: “Lâm Đông, mày còn giận anh không?”
Lâm Đông trả lời: “Không giận.”
“Vậy chúng ta vẫn là bạn tốt.”
“Dạ.”
Chỉ như vậy, hai đứa bé cãi nhau rồi lại nhanh chóng hòa thuận, sau đó đồng thời đưa Mục Hưng Hà đi học, nhìn một đám trẻ con vui vẻ rộn ràng đi học, đột nhiên trong đầu Lâm Đông xuất hiện một cái ý nghĩ —— bé cũng muốn đi học.
Nhưng mà cô không có tiền.
Không biết cô có cho bé đi học không, bé nghĩ chưa được bao lâu, đột nhiên nghe đến Hạ Tiểu Xuyên gào to: “A —— “
Lâm Đông bị doạ nhanh chóng nhìn về phía Hạ Tiểu Xuyên.