Lâm Đông ôm ghế đứng ở bên cạnh luống hoa, nhướng mày lên nhìn Kỳ Kỳ gào khóc lớn, mỗi lần Kỳ Kỳ khóc đều là nhắm mắt lại, mặt béo ngẩng lên, há to mồm mà gào, lần này cũng không ngoại lệ.
Lâm Đông muốn đi lên an ủi một chút, nhưng sắp tới giờ chào cờ rồi, bé không thể làm gì khác hơn là cách một cái luống hoa nói: “Kỳ Kỳ, mày đừng khóc nữa.”
Kỳ Kỳ lập tức không khóc, nhìn về phía Lâm Đông.
Lâm Đông nói: “Mày mau về nhà bổ sung bài tập nghỉ hè đi.”
Kỳ Kỳ nói: “Lâm Đông, mày giúp tao một chút có được không?”
Lâm Đông hỏi ngược lại: “Tao giúp mày thế nào?”
Kỳ Kỳ nói: “Mày làm giúp tao.”
“Không được.”
“Tại sao không được?”
“Cô giáo phát hiện sẽ phạt mày.”
“Nhưng tao làm không xong mà.”
“Mày có thể.”
“Không thể.”
“Có thể.”
Kỳ Kỳ cuống lên, dậm chân nói: “Không thể!”
Lâm Đông sững sờ nói: “Vậy, vậy nếu không thể thì mày không được đi học.”
Kỳ Kỳ lại khóc, vừa khóc vừa nói “Tao về nhà tìm ba mẹ tao, để ba mẹ làm giúp tao”, sau đó vừa gào khóc vừa đi, đang đi tới đột nhiên lại quay đầu lại, nói: “Lâm Đông, lát nữa chào cờ nếu cô giáo phát hoa đỏ cho tao, mày nhớ cầm giúp tao đó.”
Lâm Đông gật đầu.
Kỳ Kỳ khóc lóc đi mất.
Lâm Đông quay đầu nhìn về phía Mục Hưng Hà, hỏi: “Hình như lớp một không có phát hoa đỏ mà?”
Mục Hưng Hà gật đầu: “Phần thưởng dành cho thành tích tốt thôi.”
“Kỳ Kỳ không lấy được phần thưởng đâu ha?”
“Ừ, chúng ta có thể lấy được.”
“Chúng ta cũng có thể lấy được á?”
Lâm Đông còn nhớ kỳ thi học kỳ trước, viết văn dùng hai cái ghép vần, cho nên bị trừ mất hai phần, lần này bé không thi được hai lần một trăm điểm, sẽ không lấy được phần thưởng.
Mục Hưng Hà nói: “Em có thể lấy được.”
Lâm Đông hỏi: “Làm sao anh biết?”
Mục Hưng Hà ngẩng khuôn mặt dễ nhìn nói: “Anh đoán.”
Lâm Đông không hỏi kỹ xem Mục Hưng Hà đoán thế nào, giáo viên chủ nhiệm giục mọi người nhanh chóng về chỗ nhanh chóng ngồi vào vị trí lớp, Lâm Đông theo Mục Hưng Hà, Tưởng Tiểu Quân đi đến vị trí lớp ba.
Thả ghế xuống, Lâm Đông nghe mệnh lệnh từ cán bộ giáo dục, thân thể nhỏ đứng thẳng tắp, mắt nhìn phía trước, nghiêm túc hát quốc ca, nhìn lá cờ đỏ có năm ngôi sao tươi đẹp chậm rãi bay lên, lay động trên không trung, bé mới cùng những bạn học khác ngồi xuống ghế, chăm chú lắng nghe hiệu trưởng đứng trên đài chủ tịch nói về kỳ nghỉ hè, khai giảng, văn minh lễ phép, vệ sinh, cuối cùng rốt cuộc nói đến học tập.
Lâm Đông giật thót một cái, trong lúc nghỉ hè phần lớn thời gian bé đều lo chơi đùa, trên căn bản không nhớ được thành tích học tập, hiện tại đi học, hiệu trưởng nêu ra thành tích học tập của học kỳ trước, bé khẩn trương lên, nghĩ bài thi viết văn học kỳ trước dùng ghép vần, bị trừ mất hai phần, lần này bé thi không được đứng đầu, phỏng chừng ngay cả người thứ hai cũng không thi được, đừng nói là miễn học phí, có lẽ còn không lấy được phần thưởng.
Tưởng Tiểu Quân ở bên cạnh an ủi Lâm Đông nói: “Lâm Đông, không sao đâu, cho dù em bị trừ hai phần, em vẫn có thể lấy được phần thưởng, bởi vì năm người đứng đầu mỗi lớp đều có phần thưởng, em nhất định có thể lấy được năm vị trí đầu.”
Lâm Đông gật đầu, sau đó sốt sắng đợi hiệu trưởng tuyên bố năm người đứng đầu các lớp, đợi khoảng chừng năm phút đồng hồ, hiệu trưởng rốt cục đọc đến thành tích thi học kỳ trước, lần này là bắt đầu từ lớp vỡ lòng, rốt cục đọc đến lớp hai.
Lâm Đông nghiêm túc hẳn.
Mục Hưng Hà, Tưởng Tiểu Quân cũng không châu đầu ghé tai nói chuyện, đồng thời nín thở nhìn chăm chú vào hiệu trưởng, hiệu trưởng thì lại nhìn vào danh sách mà đọc: “Người thứ nhất Lâm Đông hai trăm điểm, người thứ hai Vân Dương một trăm chín mươi chín điểm năm phần, người thứ ba Lương San một trăm chín mươi chín điểm, người thứ tư Dương Hiểu Hiểu một trăm chín mươi tám điểm năm phần, người thứ năm Mục Hưng Hà một trăm chín mươi tám điểm, đề nghị những học sinh được đọc tên lên đài lĩnh thưởng...”
Trong sân lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Lâm Đông, Tưởng Tiểu Quân kể cả Hạ Tiểu Xuyên trong đội ngũ lớp một cũng ngây dại, bởi vì Mục Hưng Hà thi đứng thứ năm.
Người thứ năm đó!
Đối với các bạn học khác mà nói, đây là chuyện tốt, thế nhưng đối với Mục Hưng Hà mà nói, điều này không bình thường, xưa nay Mục Hưng Hà đều hai lần một trăm cả, Lâm Đông, Tưởng Tiểu Quân cùng Hạ Tiểu Xuyên lướt qua đám người nhốn nháo tìm hình bóng Mục Hưng Hà, Mục Hưng Hà ngẩn ngơ, sau đó nghĩ đến việc Lâm Đông là người đứng đầu, bỗng nhiên cậu lại cảm thấy không có gì, đứng dậy, dắt Lâm Đông đi lên đài.
Lâm Đông không hiểu tại sao mình lại thi được điểm tối đa, rõ ràng ghép vần sẽ bị trừ hai phần, càng không hiểu tại sao Mục Hưng Hà thiếu hai phần, bé mở miệng hỏi: “Hưng Hà, tại sao anh không thi được hai trăm điểm.”
Mục Hưng Hà nói: “Làm sai một bài.”
“Ngữ văn hay là toán học.”
“Toán học.”
“Tại sao anh lại làm sai?”
“Có lẽ là nhìn lầm.”
Không kịp nhiều lời, Lâm Đông cùng Mục Hưng Hà lên đài, lĩnh bằng khen cùng phần thưởng, sau đó trở lại chỗ ngồi, tiếp theo cùng những bạn học khác trở lại phòng học lớp ba, không bao lâu, giáo viên chủ nhiệm mang theo sách giáo khoa mới đến, để các bạn học lần lượt nộp học phí lấy sách mới, Lâm Đông chuẩn bị học phí không cần nộp học phí chỉ cần cầm sách mới, Lâm Đông ngồi ở hàng thứ nhất nhìn Mục Hưng Hà, Mục Hưng Hà thế mà cũng mang theo học phí, cầm sách mới.
Lấy xong sách mới không bao lâu thì tan học, trên đường về nhà, Lâm Đông kinh ngạc hỏi: “Hưng Hà, anh mang theo học phí hả?”
Mục Hưng Hà gật đầu.
“Ba anh đưa cho anh hả?”
“Không phải, là tiền tiêu vặt của anh!”
Lâm Đông trầm mặc một chút.
Tưởng Tiểu Quân hỏi: “Vậy ba mày có biết việc mày thi đứng thứ năm không?”
Mục Hưng Hà trả lời: “Không biết.”
Hạ Tiểu Xuyên lập tức nói: “Ba anh mà biết có đánh anh không? Ba anh cực kỳ hung dữ luôn! Thật là dọa người đó!”
Mục Hưng Hà nói: “Sẽ không, ba tao cực kỳ thương tao!”
Lâm Đông tỏ vẻ hoài nghi.
Tưởng Tiểu Quân cũng hoài nghi.
Hạ Tiểu Xuyên căn bản không tin.
Nhưng Mục Hưng Hà kiên định nói ba của mình cực kỳ tốt, ba người Lâm Đông cũng không nói thêm gì, khi trở về nhà, Lâm Đông đem bằng khen, phần thưởng cùng bài thi học kỳ đưa cho Nguyễn Tâm Bình cùng Bùi Thức Vi xem, nói là vốn ghép vần phải bị trừ điểm, thế nhưng hai chữ “Khỏe mạnh” chưa từng học qua, cho nên không bị trừ, thầy giáo còn khen bài văn của bé viết có logic và ấm áp, cho nên cho điểm tối đa.
Nguyễn Tâm Bình nâng khuôn mặt nhỏ của Lâm Đông hôn lấy hôn để, nói: “Bảo bối, con thực sự là quá tuyệt vời! Quá tuyệt vời!”
Lâm Đông thích mẹ hôn mình, vui vẻ ôm mẹ, dựa đầu vào ngực mẹ, nghe thấy mùi vị dễ ngửi trên người mẹ, trong lòng ngọt ngào.
Nguyễn Tâm Bình nói: “Bảo bối, buổi trưa muốn ăn cái gì, để ba con làm cho con ăn, móng giò? Thịt kho tàu?”
Lâm Đông suy nghĩ một chút, trả lời đáp: “Con muốn ăn thịt kho tàu.”
Nguyễn Tâm Bình nở nụ cười: “Được, bây giờ mẹ bảo ba con đi mua thịt ngay.”
“Dạ, vậy mẹ đàn dương cầm đi, con đi xem Kỳ Kỳ ạ.”
“Ừ, đi đi.”
Lâm Đông cất sách mới đi,sau đó ra ngoài đi tìm Kỳ Kỳ, nhưng mà trước tiên bé đi xuyên qua cửa nhỏ trong sân của mình đến tiệm tạp hóa, giúp đỡ cô bán đồ hàng, mới đưa cho người ta bình dấm chua, Tưởng Tiểu Quân từ bên ngoài chạy tới, vẻ mặt vội vã gọi: “Lâm Đông.”
Lâm Đông hỏi: “Sao ạ?”
“Hưng Hà bị đánh!”
“Ai đánh?”
“Ba nó!”
Lâm Đông sững sờ, hỏi: “Tại sao?”
Tưởng Tiểu Quân thở hồng hộc nói: “Tối hôm qua nó xóa mất máy ghi âm của ba nó, sau đó thử cài đặt lại, cài đặt không xong nên bị hỏng, ba nó đã tức giận rồi, nếu nó thi đứng đầu, ba nó sẽ không đánh nó, kết quả nó thi đứng thứ năm, ba nó đánh dữ dội luôn.”
Lâm Đông ngây người.
Hạ Tiểu Xuyên đi ra từ sân sau tiệm tạp hóa cũng nghe được chuyện, liền vội vàng nói: “Vậy chúng ta đi xem anh ấy đi.”
Tưởng Tiểu Quân nói: “Không xem được!”
Hạ Tiểu Xuyên hỏi: “Tại sao?”
“Ba nó bắt nó đứng góc tường! Còn không cho nó ăn cơm trưa, nói rằng buổi trưa khỏi đi học, buổi tối cũng không cho nó ăn cơm!”
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Tao cũng không biết.”
Ba đứa nhỏ đứng ở cửa tiệm tạp hóa cau mày, chỉ chốc lát sau, Lâm Đông đưa ra yêu cầu đến xem Mục Hưng Hà, kết quả mới tới cửa liền bị Mục Hoài An đuổi ra ngoài, ngay cả Lâm Đông cũng đuổi, Tưởng Tiểu Quân và Hạ Tiểu Xuyên đều sợ Mục Hoài An, không còn dám tới gần nhà Mục Hưng Hà.
Lâm Đông cũng sợ, đành theo chân Tưởng Tiểu Quân và Hạ Tiểu Xuyên về từ nhà Mục Hưng Hà, về đến nhà không bao lâu, lại chạy đến nhà Mục Hưng Hà, ghé vào khe cửa nhà Mục Hưng Hà nhìn, không nhìn thấy Mục Hưng Hà, bé bỏ chạy về nhà.
Không bao lâu, lai chạy đến nhà Mục Hưng Hà, ghé vào khe cửa nhìn vào trong, vẫn không nhìn thấy Mục Hưng Hà, bé lại chạy về nhà, qua lại mấy lần, làm cho nhóm ông bà chú bác trong trấn nhỏ hết sức tò mò, dồn dập hỏi: “Bé con, con làm gì thế?”
Lâm Đông nghẹn nửa ngày mới nói: “Con, con chơi ạ.”
“Chơi một mình à?”
“Dạ.”
“Ông tưởng rằng con đi đưa nước tương đấy?”
“Không phải ạ.” Lâm Đông ngại ngùng trả lời, đột nhiên nghĩ đến việc đưa nước tương, nhanh chóng chạy đến tiệm tạp hóa, nhìn tới nhìn lui trên kệ hàng hóa, rốt cục thấy được một bình nước tương mới, bé lấy một chai nói với Hạ Thanh Chương đang đứng trước quầy: “Dượng, con đi đưa nước tương ạ.”
Hạ Thanh Chương hỏi: “Đưa chỗ nào?”
Lâm Đông trả lời: “Đưa tới nhà Hưng Hà ạ.”
“Nhà Hưng Hà muốn mua nước tương à?”
“Không ạ, con đi hỏi bọn họ một chút xem có muốn mua hay không ạ?”
Lâm Đông ôm nước tương đi đến cửa nhà Mục Hưng Hà, căng thẳng không nhịn được, tay nhỏ siết chặt bình nước tương, nhìn bình nước tương, dường như tìm được một lý do, lớn mật đẩy cửa bước chân ngắn vào, bay thẳng đến phòng khách nhà Mục Hưng Hà, sau đó đến phòng Mục Hưng Hà, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Mục Hưng Hà một chút, vừa mới nhìn thấy Mục Hưng Hà đội sách vở lên đầu đứng ở chân tường, Mục Hoài An đến.
“Đông Đông.”
Lâm Đông sợ hết hồn, nhanh chóng xoay người lại, nhìn về phía Mục Hoài An.
Mục Hoài An sầm mặt hỏi: “Con đang làm gì?”
Trái tim nhỏ của Lâm Đông đập ầm ầm không ngừng, nói: “Con, con, con đi bán nước tương, cô của con mới nhập thêm nước tương, chú ơi, chú có mua không ạ?”
Lâm Đông vội vàng đưa nước tương về phía Mục Hoài An.
Mục Hoài An nhìn đứa nhỏ có bộ dạng nhu thuận nhưng vẻ mặt kinh hoảng, lại cố gắng trấn định, có chút dở khóc dở cười, cái rắm lớn cũng tan đi không ít, nhưng hắn vẫn không nhịn được hỏi: “Bao nhiêu tiền một bình?”
Lâm Đông sững sờ.
Mục Hoài An hỏi: “Không biết bao nhiêu tiền một bình à?”
Vừa nãy Lâm Đông lấy gấp, quên hỏi giá cả.
Mục Hoài An nói: “Trở về đi, xế chiều chú đi mua nước tương sau.”
“Buổi chiều con đưa tới cho chú ạ.”
“Không cần con đưa.”
“Vậy, vậy, vậy cũng được ạ.”
Lâm Đông thu hồi ánh mắt sợ hãi, ôm nước tương trở về, đến buổi trưa, bé lại lặng lẽ mon men đi đến cửa nhà Mục Hưng Hà, phát hiện cửa không khóa, bé ghé vào một góc, dò đầu nhỏ nhìn vào phòng khách nhà Mục Hưng Hà, phát hiện ba mẹ Mục Hưng Hà đang dùng cơm, không có Mục Hưng Hà, thì ra buổi trưa Hưng Hà không được ăn cơm thật.
Lâm Đông mất mát về nhà, trong nhà làm món thịt kho tàu mà bé đặc biệt thích ăn, ba mẹ không ngừng gắp rau cho bé, bé cũng ăn, ăn cực kỳ ngon, nhưng Hưng Hà không được ăn, bé không nhịn được ngước mắt nhìn ba mẹ, sau đó mở miệng hỏi: “Mẹ, con muốn đem thịt kho tàu đưa một chút cho Hưng Hà ăn, Hưng Hà cũng thích ăn thịt kho tàu, có được không ạ?”
Nguyễn Tâm Bình lập tức nói: “Đương nhiên là được, nó còn thích ăn món gì, con mang thêm cho nó.”
“Anh ấy còn thích ăn màn thầu ạ.”
“Vậy thì lại lấy cái màn thầu.”
“Dạ.”
Lâm Đông vui vẻ hẳn lên, sau khi ăn cơm trưa, liền bưng một cái đĩa nhỏ đi về phía sau nhà Mục Hưng Hà, đi tới chỗ cửa sổ phòng Mục Hưng Hà, phát hiện cửa sổ có chút cao, bé không có cách nào nhìn thấy Mục Hưng Hà, vì vậy để đĩa nhỏ xuống đất, chạy về nhà bưng ghế, lúc trở lại nhìn thấy một con chó mực chạy đến trước mặt cái đĩa.
“Con chó kia!” Bé dậm chân một cái thật mạnh về phía con chó lớn.
Con chó lớn dừng lại nhìn bé.
“Không cho ăn thịt của tao.” Bé nâng ghế trong tay, ra vẻ dữ dằn nói: “Nếu không tao đập mày á.”
Con chó lớn nhe răng nhìn Lâm Đông.
Lâm Đông nói: “Tao đập mày thật đó!”
Con chó lớn vẫn nhe răng với Lâm Đông.
Lâm Đông nhìn con chó lớn đang dữ dằn, hung ác, đột nhiên “Gâu” một tiếng với con chó, thân thể con chó co rụt lại.
Lâm Đông tiếp tục bày ra vẻ hung hãn với con chó: “Gâu! Gâu! Gâu gâu gâu!”
Con chó lớn kinh sợ, quay đầu chạy mất.
Lâm Đông ôm chặt ghế nhỏ để sát cửa sở phòng Mục Hưng Hà, sau đó một tay ôm đĩa nhỏ, một tay vịn tường, đứng trên cái ghế, thấy được Mục Hưng Hà còn đứng ở chân tường, bé vui vẻ gọi: “Hưng Hà!”
Cảm thấy mình gọi rất lớn, Lâm Đông liền hạ giọng gọi: “Hưng Hà.”
Mục Hưng Hà nghiêng đầu nhìn thấy Lâm Đông, vội vàng lấy sách để trên đầu xuống, đi tới nói: “Đông Đông, sao em chạy đến đây thế?”
“Em đến đưa cơm cho anh, anh đói bụng không?”
Bụng Mục Hưng Hà kêu ùng ục một tiếng, bây giờ cậu đang tuổi lớn, đừng nói một ngày ba bữa, một ngày cậu có thể ăn năm, sáu bảy, tám bữa.
Lâm Đông lập tức đem đĩa nhỏ đặt lên trên bệ cửa sổ, cao hứng lộ ra hàm răng sún, nói: “Em mang cho anh ăn, anh nhìn này.”
Mắt Mục Hưng Hà sáng lên.
Lâm Đông nói: “Anh ăn nhanh đi, đừng để bị chú Mục phát hiện.”
Mục Hưng Hà cao hứng nói: “Được.”
Lâm Đông tính đưa đũa cùng đĩa nhỏ vào, thế nhưng cửa sổ có chống trộm, bé không đưa vào được, vì vậy nói: “Anh gắp không được, em gắp cho anh ăn.”
“Thế này anh cũng ăn không được, em chờ một chút, anh bưng ghế lại đây.”
“Được.”
Cách một cánh cửa sổ, hai đứa bé đứng ở trên ghế nhỏ, Lâm Đông gắp một khối thịt kho tàu, đưa qua cửa sổ, Mục Hưng Hà lại gần cắn lấy.
Lâm Đông hỏi: “Ăn ngon không?”
Mục Hưng Hà gật đầu: “Ăn ngon.”
“Ba em làm đó.”
“Ba em thật là lợi hại!”
“Dạ, lần sau anh thi đừng nhường em, chúng ta đều thi điểm tối đa, anh có thể tới nhà em ăn.”
Mục Hưng Hà hỏi: “Em biết anh nhường em à?”
“Dạ.” Lâm Đông cười nói: “Anh vừa vặn thiếu hai phần so với em, nhất định là cố ý.”
“Đông Đông, em thật thông minh!”
“Dạ, chúng ta đều thông minh, sau này chúng ta đều thi điểm tối đa, đều thi đứng đầu nhé.”
“Được, chúng ta đều đứng đầu.”
“Ừ.”
Lâm Đông lại gắp một khối thịt kho tàu đưa cho Mục Hưng Hà, Mục Hưng Hà vừa mới cắn một cái, chợt nghe cửa phòng phía sau “Kẹt kẹt” một tiếng, hai đứa bé đồng thời cả kinh.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhìn thấy có đại mỹ nữ hỏi hiện tại đứa nhỏ mới 7 tuổi, tui muốn viết mấy trăm chương à? Mấy đại mỹ nữ hay đọc văn của tui, hẳn phải biết, tui không bản lĩnh viết dài như vậy, sở dĩ giai đoạn này tương đối dài là bởi vì có mấy tình tiết quan trọng đều phát sinh ở độ tuổi này, không nhanh được. Đại khái thì tháng sau kết thúc đi.