Mục Hưng Hà nhắm mắt lại, chóp mũi cảm nhận được đôi môi mềm mại cùng nhiệt độ của Lâm Đông, trong lòng ngọt ngào, từ từ mở mắt, nhìn thấy đôi mắt tràn đầy nước mắt của Lâm Đông. Trong nháy mắt cậu hoảng loạn, nhanh chóng hỏi: “Đông Đông, em làm sao vậy? Làm sao vậy? Làm sao đột nhiên lại khóc?”
Lâm Đông nhìn thẳng Mục Hưng Hà hỏi: “Hưng Hà, anh có đau không?”
Mục Hưng Hà nhìn thấy Lâm Đông liền quên mất chuyện chịu đòn, Lâm Đông không nhịn được vươn tay chạm tới gò má của cậu, cậu theo bản năng mà “A” một tiếng, nhưng vẫn cười hì hì nói: “Không đau.”
“Không đau anh a cái gì?”
“Chỉ đau một chút.”
“Những nơi khác có bị thương không?”
“Không.”
“Anh lừa người.”
“Còn có chân, cũng bị thương một chút.” Mục Hưng Hà không nhịn được nói.
“Còn gì nữa không?”
“Còn có mông.”
“Còn gì nữa không?”
“Không.”
Lâm Đông biết chắc không chỉ có chừng đó, cậu đau lòng hỏi: “Có đau không?”
Mục Hưng Hà không lưỡng lự mà nói: “Không đau.”
Lâm Đông không tin mà hỏi lại: “Có đau không?”
Mục Hưng Hà thỏa hiệp: “Có chút đau.”
Là có chút đau à? Lâm Đông không tin cái chuyện “Có chút đau” này, Mục Hoài An ít khi đánh Mục Hưng Hà, nhưng nếu đánh thì sẽ đánh cực kỳ mạnh, căn bản không phải là “Có chút đau” có thể hình dung được, cậu rất đau lòng, không biết phải làm thế nào mới có thể giúp Mục Hưng Hà, cậu cúi đầu, vươn tay xuyên qua cửa sổ chống trộm, nắm tay Mục Hưng Hà, nhẹ giọng nói: “Hưng Hà, sau này anh không nên cố chấp với ba anh.”
“Được.” Mục Hưng Hà nói: “Sau việc này, anh sẽ không cố chấp với ba nữa, mọi việc đều thương lượng với ông ấy.”
“Việc này anh cũng không thể cố chấp với ông ấy.”
“Không cố chấp thì ông ấy không đồng ý.”
“Anh cố chấp thì ông ấy cũng không đồng ý.”
“Ông ấy sẽ đồng ý.” Mục Hưng Hà bảo đảm với Lâm Đông: “Ba anh đặc biệt thương anh, ông ấy nhất định sẽ đồng ý, Đông Đông, em chờ anh một thời gian, nhất định ông ấy sẽ đồng ý cho chúng ta bên nhau, ông ấy chỉ là trong khoảng thời gian ngắn không thể nào tiếp thu được.”
Lâm Đông gật đầu, ngước mắt nhìn Mục Hưng Hà nói: “Được, em chờ anh, em chờ anh, em ở đại học đế đô chờ anh, được không?”
Mục Hưng Hà gật đầu: “Được.”
“Chúng ta quyết định thế nhé.”
“Quyết định.”
Quyết định rồi —— nhưng Lâm Đông lại như không nhìn thấy tương lai, trong ánh mắt tràn ngập mê man, mê man mà nhìn Mục Hưng Hà hồi lâu, sau đó tạm biệt cùng Mục Hưng Hà, thế nhưng cậu cũng không thật sự rời đi, mà dựa vào tường nhà Mục Hưng Hà chờ.
Từ đêm khuya đợi đến hừng đông, rốt cục đợi đến khi trong phòng Mục Hưng Hà có động tĩnh, cậu không có dám lộ diện, mà lẳng lặng nghe, nghe tiếng mẹ Hưng Hà gọi Hưng Hà đi, Hưng Hà không đi, nghe tiếng Mục Hoài An tiến vào, dùng dây thừng trói Mục Hưng Hà, đem Mục Hưng Hà tha đi, nghe Mục Hưng Hà gào: “Đông Đông, con thật sự thích Đông Đông, ba, thả con ra, con không cần hai người nuôi con, con có thể tự nuôi sống chính mình, ba để cho con và Đông Đông bên nhau đi, ba, ba, ba...”
Lâm Đông dựa vào bên tường hai tay nắm chặt, nỗ lực khống chế mình, không để cho mình phát ra chút âm thanh nào, mãi đến tận khi bên trong phòng Mục Hưng Hà yên tĩnh trở lại, cậu vô lực mà buông tay ra, sau đó cất bước bỏ chạy, chạy đến đường phố đông lớn, nhìn thấy xe tải chở đầy hành lý chạy phía trước, xe hơi nhỏ theo đuôi mà đi... Đó là xe hơi nhỏ nhà Mục Hưng Hà.
Hưng Hà,
Hưng Hà đi.
Hưng Hà đi...
Lâm Đông đột nhiên đuổi theo, chạy ra khỏi trấn Cẩm Lí, nhìn xe hơi nhỏ càng đi càng xa, dùng hết toàn lực gọi: “Hưng —— Hà —— “
Hưng——Hà ——
Nhưng xe hơi nhỏ vẫn vô tình biến mất ở trong tầm mắt, lúc này trời vẫn chưa hoàn toàn sáng lên, cậu kinh ngạc mà đứng ở giao lộ, đứng tới khi phía chân trời nổi lên ánh sáng màu bạc, cậu mới thì thào nói: “Xin lỗi, chờ khi chúng ta gặp mặt lại, em nhất định sẽ che chở anh, tình thân, tình bạn, tình yêu, sẽ không khiến anh thiếu phần nào, cũng sẽ không, cũng sẽ không, không...”
Trấn Cẩm Lí vang lên tiếng rao hàng, bánh quẩy, bánh quai chèo, tàu hũ, cậu xoay người đi vào trấn Cẩm Lí, từ từ đi tới, ngẩng đầu nhìn thấy Nguyễn Tâm Bình cùng Bùi Thức Vi, cậu sửng sốt một chút, tiếp tục đi về phía trước, đi tới trước mặt bọn họ, nhẹ giọng nói: “Hưng Hà đi rồi.”
Nguyễn Tâm Bình và Bùi Thức Vi không trả lời.
Lâm Đông nói: “Chúng ta cũng trở về nhà đi.”
Bùi Thức Vi gật đầu nói: “Được.”
Lâm Đông cũng gật đầu, đỏ mắt đi về phía trước, hai bước sau ngã trên mặt đất, Nguyễn Tâm Bình và Bùi Thức Vi nhanh chóng đỡ lấy, Lâm Đông nói không có chuyện gì, nhưng cậu vẫn ngã bệnh, lần này bị bệnh mất một tuần, một tuần sau, cậu và Tưởng Tiểu Quân đi lên Thị Nhất Trung điền nguyện vọng, không chút do dự mà điền đại học đế đô, từ trong miệng giáo viên chủ nhiệm biết được Mục Hưng Hà cũng điền nguyện vọng rồi, nhưng là do ba mẹ cậu giúp đỡ điền.
Về phần là trường học nào, hoặc bị trường học nào chọn trúng, chọn ngành gì, Lâm Đông không biết được, lại qua một tuần, một nhà Lâm Đông tạm biệt trấn Cẩm Lí, phải rời khỏi trấn Cẩm Lí, lúc rời đi, Lâm Lệ Hoa, Hạ Tiểu Xuyên cùng Kỳ Kỳ ôm Lâm Đông khóc mệt nghỉ.
Lâm Đông an ủi lần nữa nói: “Cô ơi, con vẫn sẽ trở về.”
Lâm Lệ Hoa nâng mặt Lâm Đông nói: “Con ngoan, cô cũng sẽ đi gặp con, cô cũng chưa từng đi đế đô mà.”
“Lúc đó con tới đón cô ạ.”
“Được.”
Lâm Đông giống với Tưởng Tiểu Quân, Tưởng Tiểu Quân cũng thi đậu đại học ở đế đô, không phải đại học đế đô, điều này đại biểu hắn và Lâm Đông còn có thể thường xuyên gặp lại, còn bạn trai nhỏ của hắn, rốt cuộc là bởi vì học lại mà chia tay.
Tưởng Tiểu Quân cảm thấy khó chịu một chút, nhưng cũng không thể làm gì, chỉ có thể chấp nhận, nhưng mà, hắn cũng không thẳng thắn vấn đề về tính hướng với người nhà, người nhà cũng không biết chuyện Lâm Đông và Mục Hưng Hà yêu nhau, toàn bộ trấn Cẩm Lí chỉ biết là một nhà Mục Hưng Hà đột nhiên chuyển đi, suy đoán là do quê nhà xảy ra chuyện, Tưởng Tiểu Quân cùng Lâm Lệ Hoa giống nhau, đối với chuyện này lặng thinh không đề cập tới.
“Tiểu Quân, chúng ta gặp lại tại đế đô.” Lâm Đông nói.
Tưởng Tiểu Quân gật đầu.
“Thời điểm đó liên hệ trên mạng nhé.”
“Được.”
“Tạm biệt.”
“Thuận buồm xuôi gió.”
Lâm Đông tạm biệt với đám người Lâm Lệ Hoa, Tưởng Tiểu Quân và rất nhiều người khác, ngồi trên xe hơi nhỏ của mình, quay cửa kính xe xuống vẫy tay với bọn họ, thời điểm xe mở máy chạy, cậu ngẩng đầu nhìn phía bảng hiệu của tiệm tạp hóa, năm chữ “Tiệm tạp hóa nhóc con” từng trải qua vô số gió tuyết, màu sắc nhạt tới mức gần như không thấy được, nhưng vẫn tản ra khí tức ấm áp, cậu yên lặng nhìn, mãi đến tận khi năm chữ đó bay khỏi tầm mắt của mình, cậu mới thu tầm mắt lại, ánh mắt đặt ở ngoài cửa sổ.
“Tri Nhiên.” Nguyễn Tâm Bình gọi.
Lâm Đông đáp lại một tiếng.
“Gió thổi lâu đầu sẽ đau.”
“Dạ.” Lâm Đông đóng cửa sổ lại, đồng thời đưa chăn nhỏ phía sau cho Nguyễn Tâm Bình, để cho cô nắp một chút, đề phòng bị cảm lạnh: “Mẹ, mẹ đắp một chút.”
“Được.” Nguyễn Tâm Bình tiếp nhận chăn, cười với Lâm Đông.
Lâm Đông không nói gì, cách màn thủy tinh nhìn bên ngoài cửa sổ, lần này một nhà ba người Lâm Đông không đi máy bay, mà là lái xe đi đế đô, một đường lái xe, một đường du lịch giải sầu, chờ đến đế đô, vừa vặn nhận được thư thông báo trúng tuyển của đại học đế đô.
Hai nhà Nguyễn, Bùi vui vẻ mở tiệc rượu long trọng chúc mừng Lâm Đông, Lâm Đông rất vui vẻ cũng rất chờ mong, mong đợi cùng Mục Hưng Hà gặp gỡ ở đại học đế đô, như thường ngày ở nhà lên mạng, đăng nhập Q, nhìn ảnh chân dung màu xám của Mục Hưng Hà, cậu kìm lòng không đặng gõ ra một câu —— Hưng Hà, em nhận được thư thông báo trúng tuyển của đại học đế đô rồi, anh thì sao?
Lâm Đông đợi một ngày, ảnh chân dung của Mục Hưng Hà vẫn xám xịt.
Ngày thứ hai là ảnh chân dung màu xám.
Ngày thứ ba vẫn như trước.
Ngày thứ tư vẫn vậy.
Ngày thứ năm, ngày thứ sáu... Mãi cho đến ngày đại học đế đô khai giảng, cậu thu thập xong hành lý, ôm Nguyễn Tâm Bình nói: “Mẹ, con đi học đây.”
Nguyễn Tâm Bình nắm tay cậu nói: “Cuối tuần trở về nhé.”
“Dạ.”
“Lần đầu tiên để con đi học một mình, mẹ —— “
“Yên tâm đi, con đã lớn như vậy rồi, không có chuyện gì đâu, đến nơi con sẽ điện thoại cho mẹ.”
“Được.”
Lâm Đông cùng Nguyễn Tâm Bình nói tạm biệt, cùng Bùi Thức Vi ngồi trên xe, Bùi Thức Vi lái xe đưa Lâm Đông đến cửa trường đại học đế đô, lúc Lâm Đông mang theo cặp sách xuống xe, Bùi Thức Vi gọi: “Tri Nhiên.”
Lâm Đông quay đầu lại nhìn Bùi Thức Vi: “Ba.”
Bùi Thức Vi hỏi: “Có phải là con giận ba mẹ không?”
Lâm Đông nói: “Không ạ.”
“Không phải là ba mẹ không đồng ý chuyện các con, chỉ là —— “
“Ba, con hiểu.” Lâm Đông nở nụ cười nhạt, nói: “Con hiểu.”
“Con hiểu là tốt rồi.”
Lâm Đông gật đầu, quay người đi hai bước, lại quay đầu lại, nói: “Ba, nếu như con cùng Hưng Hà gặp lại, ba có chấp nhận Hưng Hà không?”
Bùi Thức Vi gật đầu.
“Mẹ có thể chấp nhận Hưng Hà không?”
Bùi Thức Vi nói: “Mặc kệ mẹ con làm cái gì, khởi điểm cùng điểm cuối đều là muốn con tốt, chỉ cần con tốt, mẹ con sẽ tốt.”
Lâm Đông cười vui vẻ, nói: “Ba, tạm biệt.”
Bùi Thức Vi nói: “Không có lớp liền về nhà nhé.”
“Dạ được.”
Lâm Đông cất bước đi vào đại học đế đô, từ khi đi học tới nay, mỗi lần báo danh đều có Mục Hưng Hà, Tưởng Tiểu Quân làm bạn, đây là lần đầu tiên cậu đi một mình báo danh, cậu làm thật tốt, thế nhưng trong lòng lại trống rỗng, quay đầu nhìn bốn phía trường học, đều là học sinh cũng đều là người xa lạ.
Cậu ghi danh, lĩnh đồ dùng hàng ngày, đến ký túc xá của mình, ký túc xá là ký túc xá dành cho sáu người, sáu người đến từ ngũ hồ tứ hải không quen nhau, nhưng đều hữu hảo chào hỏi, Lâm Đông cũng hữu hảo với mọi người, tất cả an bài thỏa đáng xong, chuyện đầu tiên mà cậu làm chính là tới phòng sinh viên đại học năm nhất để dò hỏi tung tích của Mục Hưng Hà.
Hỏi cả ngày, không thu hoạch được gì, từ trong miệng bạn học biết được, bây giờ đại học đế đô có sáu khu, nghiệp vụ khác nhau, cơ sở cũng khác nhau, Lâm Đông ghi nhớ lại địa chỉ của năm cơ sở khác.
Lúc buổi tối liên hệ với Tưởng Tiểu Quân, Tưởng Tiểu Quân đã báo danh xong, cũng vào trong trường học, lần đầu tiên Lâm Đông hỏi đến Mục Hưng Hà, Tưởng Tiểu Quân biểu thị hắn đã từng hỏi thăm xem nhà của Mục Hưng Hà ở chỗ nào, thế nhưng không có một chút tin tức, xem ra cha cậu quyết tâm chặt đứt quan hệ với Lâm Đông.
Lâm Đông hoảng loạn, có loại dự cảm xấu, bắt đầu từ hôm sau, chỉ cần không có lớp, cậu sẽ bắt xe đi đến cơ sở khác, thuê xe điện chạy qua chạy lại mỗi khu để hỏi, cơ hồ là mỗi toàn bộ sinh viên đại học năm nhất của từng khu đều biết có một nam sinh dáng dấp đặc biệt đặc biệt đẹp, đang tìm một nam sinh tên là Mục Hưng Hà, vì thế Lâm Đông cố ý vòng thêm mỗi khu lần nữa.
Mặc dù như thế, Lâm Đông vẫn không tìm được Mục Hưng Hà, cậu không nhịn được suy nghĩ, có lẽ, có lẽ là Hưng Hà chưa tới đế đô, cậu gọi điện thoại di động cho Mục Hưng Hà, mỗi lần đều là nhắc nhở hết tiền, cậu nạp điện thoại gọi tiếp, nhưng là trạng thái tắt máy, bây giờ cậu không có cách nào, trốn ở trong chăn ký túc xá không nhịn được rơi lệ.
Hưng Hà,
Hưng Hà đi đâu vậy.
Từ nhỏ liền ở cùng nhau, tuy rằng thời điểm yêu đương ngọt ngào, nhưng lại không được thoải mái giống như những người khác, bây giờ nhớ lại bình bình đạm đạm từng tí từng tí, giống như một loại độc, thấm vào trong máu, làm sao cũng không quên được.
Trong nháy mắt, học kỳ đầu của năm nhất kết thúc, Lâm Đông vẫn không tìm được Mục Hưng Hà, học kỳ hai của năm nhất vừa mới bắt đầu, cậu lại dò hỏi tin tức về Mục Hưng Hà trong từng khu, vẫn không thu hoạch được gì.
Sau khi bi thương, cậu bắt đầu cuộc sống đại học của mình, ở ngoài trường học thuê phòng ở, có tiết thì đi học, không có lớp liền đi làm việc vặt, cái gì mà tiệm cà phê, cửa hàng trà sữa, quán cơm, dạy kèm...cậu đều đi làm, mỗi tháng ngoại trừ sinh hoạt phí, tiền thuê nhà của mình, cậu còn có tiền dư, cậu không cần xin tiền của ba mẹ, ngay cả học phí cũng tự mình kiếm.
Thỉnh thoảng cậu còn có thể mua chút quần áo, gửi về trấn Cẩm Lí cho Lâm Lệ Hoa, Hạ Tiểu Xuyên cùng Kỳ Kỳ, khi học kỳ đầu của năm thứ hai đại học sắp kết thúc, cậu ở trên mạng mở một cửa hàng, gọi là tiệm tạp hóa nhóc con, cùng Kỳ Kỳ và Tưởng Tiểu Quân liên hệ qua internet, giúp đỡ Lâm Lệ Hoa kiếm lời không ít tiền.
Mà cậu cũng có phát triển trên phương diện này, bởi vì đầu óc thông minh, dần dần làm ra một ít thành tựu, lôi kéo Tưởng Tiểu Quân nhập bọn, lúc này đã đến học kỳ sau của đại học năm thứ hai, nhân một lần kiếm lời không ít tiền, cậu quyết định mời Tưởng Tiểu Quân ăn bữa cơm.
Tưởng Tiểu Quân nói: “Kiếm gì đắt mà ăn nha.”
Lâm Đông cười nói: “Được.”
“Ăn cái gì?”
“Anh nói đi.”
“Được, để anh suy nghĩ, ăn đồ nướng đi.”
Nhắc tới đồ nướng, Lâm Đông lại nghĩ tới Mục Hưng Hà, lần đầu tiên cậu ăn đồ nướng là do Mục Hưng Hà dẫn cậu đi, cậu gật đầu nói: “Được.”
Hai người cùng đi ăn đồ nướng, lúc bước ra từ trong cửa hàng đồ nướng, nhìn thấy một quán Internet, Tưởng Tiểu Quân hỏi: “Có đi quán Internet hay không? Đi chơi game.”
Lâm Đông cười nói: “Anh chơi game có giỏi đâu.”
“Cũng đúng, nói về chơi game, anh chỉ phục Hưng Hà, mặc kệ là trò chơi gì, nó đều biết chơi hết, tuyệt đối là số một, nó ——” lời còn chưa dứt, Tưởng Tiểu Quân liền thấy sắc mặt của Lâm Đông không đúng, hắn tự biết mình nói lỡ lời, nhanh chóng nói sang chuyện khác nói: “Này, anh nghe nói là, khoa máy tính trường em, có chiến đội chơi game đặc biệt vênh váo, nói là tuần lễ trước cùng đội Hàn quốc và Nhật Bản đối chiến, hình như được quán quân.”
“Vậy à? Em không chú ý đến việc này, đi, đi đến nhà em ngồi một lát.”
“Được, đi thôi.”
Hai người vừa nói vừa đi về phía trước, lúc đi ngang qua quán Internet, nhìn thấy hai nam sinh từ quán Internet đi ra, vừa đi vừa trò chuyện về game, một người nói: “Mày bớt thổi phồng đi, mày cho rằng mày là Mục Hưng Hà à, đánh đâu thắng đó, đồ bỏ đi.”
Mục Hưng Hà?
Lâm Đông và Tưởng Tiểu Quân đồng thời dừng chân lại.