Tiệm Tạp Hóa Của Nhóc Con

Chương 60: Chương 60: Trừ điểm




Nhìn Lâm Đông đứng đắn chờ, Nguyễn Tâm Ninh cũng không tiện ăn, thả trái nho vào trong đĩa nhỏ, sau đó cùng Lâm Đông chờ Nguyễn Tâm Bình cùng Bùi Thức Vi tỉnh lại, đợi không sai biệt lắm tầm một tiếng, rốt cuộc cửa phòng ngủ cũng mở ra.

Nguyễn Tâm Ninh nghiêng đầu nhìn sang.

Lâm Đông lập tức nhảy từ trên ghế salon xuống, nhìn về phía phòng ngủ, liếc mắt một cái nhìn thấy ba mẹ, lập tức trên mặt bé hiện lên vẻ vui sướng.

“Tri Nhiên.”

“Ba ơi.”

“Lại đây.”

Lâm Đông vui vẻ chạy tới.

Bùi Thức Vi bế Lâm Đông lên, hôn nhẹ khuôn mặt Lâm Đông hỏi: “Con tỉnh từ khi nào?”

“Tỉnh từ sớm rồi ạ.”

“Tỉnh rồi thì làm cái gì?”

“Con tỉnh dậy rồi đem cá phóng sanh cùng với Hưng Hà và Tiểu Quân.” Nói đến việc phóng sanh cá, Lâm Đông tự nhiên nghĩ đến lúc trở lại lão Uông đưa cho mình chùm nho, vội vã nói cho Bùi Thức Vi cùng Nguyễn Tâm Bình, đồng thời nói: “Nho ở đằng kia, ở đằng kia kìa, con rửa rồi ạ, chúng ta cùng nhau ăn!”

Bùi Thức Vi kinh ngạc hỏi: “Con rửa hả?”

Lâm Đông gật đầu thật mạnh.

“Sao phía trên nó có cây dù nhỏ thế?”

“Con để ạ, nếu không nho sẽ bị mặt trời phơi nắng hỏng mất.”

Bùi Thức Vi cùng Nguyễn Tâm Bình sững sờ, đều không nói với Lâm Đông rằng “Tại sao không cất nho đi”, hay biểu hiện ra vẻ “Người lớn mới đúng”, mà đồng thời vui vẻ nói: “Bảo bối, con giỏi quá!”

Đồng thời được ba mẹ khen, vui sướng tăng gấp đôi, vui sướng đến mức khiến Lâm Đông có chút thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ lộ ra chút ửng hồng, chỉ vào bàn nói: “Mẹ, ba, nho ở đằng kia, chúng ta đồng thời ăn đi.”

Bùi Thức Vi cười nói: “Đi, chúng ta đồng thời ăn.”

“Con muốn xuống, con tự mình đi.”

“Không sao đâu, ba bế con.”

“Vậy cũng được ạ.”

Cho tới khi đi đến cạnh ghế salon, Bùi Thức Vi đều bế Lâm Đông, Lâm Đông lập tức vươn tay lấy nho, đưa cho ba, đưa cho mẹ, nhìn ba mẹ ăn cẩn thận, bé vô cùng vui vẻ, cũng ăn từng trái từng trái nho.

Ăn xong nho vẫn an vị trong ngực ba, nghe ba mẹ nói chuyện cùng dì, nói về sinh hoạt ba, bốn năm nay của nhau.

Lâm Đông đã có thể nghe hiểu, có vài chỗ nghe không hiểu, thế nhưng bé có thể nhận biết được khi bé bị bọn buôn người ôm đi bốn năm, ba mẹ đều ngã bệnh, hơn nữa còn là bị bệnh đã lâu, bé khổ sở trong lòng, khổ sở giống như lần cô sinh bệnh kia, bé không muốn cô sinh bệnh, cũng không muốn ba mẹ sinh bệnh, bé muốn mọi người đều tốt.

Lúc nghe thấy ba mẹ thảo luận về thân thể, Lâm Đông không nhịn được mở miệng nói: “Ba ơi, ba đi gặp bác sĩ đi, gặp bác sĩ là tốt rồi.”

Bùi Thức Vi sững sờ, ở trong lòng anh ta Lâm Đông vẫn là Lâm Đông hai tuổi, bi bô nói chuyện chưa rõ ràng, chưa từng săn sóc bảo anh ta đi gặp bác sĩ như thế, cái này làm anh ta ý thức được mình đã vắng mặt bốn năm, anh ta vẫn luôn từ chối gặp bác sĩ đột nhiên đồng ý, nói: “Được, ba đi gặp bác sĩ.”

Lâm Đông nói: “Đi gặp bác sĩ ngay lập tức luôn ạ.”

“Được, lập tức đi gặp bác sĩ.”

Lâm Đông quay đầu nhìn về phía Nguyễn Tâm Bình nói: “Mẹ cũng xem bác sĩ nữa.”

Nguyễn Tâm Bình nói: “Được, mẹ cũng đi gặp bác sĩ.”

Ba mẹ đều nguyện ý gặp bác sĩ, Lâm Đông cao hứng, trượt xuống khỏi người Bùi Thức Vi nói: “Con đi thay quần áo! Chúng ta đi bệnh viện!”

Nguyễn Tâm Bình và Bùi Thức Vi nhìn nhau một cái, dịu dàng nở nụ cười, không bao lâu sau một nhà ba người cùng Nguyễn Tâm Ninh đồng thời ngồi lên xe của Bùi Thức Vi, đi vào bệnh viện trong thành phố để Bùi Thức Vi kiểm tra thân thể, Nguyễn Tâm Bình nhìn thấy Bùi Thức Vi thật sự là bệnh tật đầy người, đầu tiên là thiếu máu, tiếp theo là đau dạ dày, sau đó là hơi gầy, rồi sau đó nữa là tâm lý vấn đề, cuối cùng là vết thương ở chân, nói chung khắp toàn thân từ trên xuống dưới không có chỗ nào tốt, Nguyễn Tâm Bình đau lòng rơi nước mắt không ngừng.

Bùi Thức Vi ôm Nguyễn Tâm Bình nói: “Không có chuyện gì, cố gắng dưỡng là tốt thôi.”

Nguyễn Tâm Bình muốn khóc.

Bùi Thức Vi lau nước mắt cho Nguyễn Tâm Bình nói: “Đừng khóc, để Tri Nhiên nhìn thấy chúng ta khóc, không tốt đâu.”

Nguyễn Tâm Bình nín khóc nhìn về phía Lâm Đông.

Lâm Đông ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn Nguyễn Tâm Bình, thấy mẹ cũng nhìn mình, mở miệng nói: “Mẹ, mẹ đừng khóc, sau này con sẽ không bị bắt cóc nữa đâu, hiện tại con lớn rồi, con sẽ chạy, người xấu không đuổi kịp con.”

Nước mắt vừa ngưng của Nguyễn Tâm Bình lại tràn ra, cô ôm lấy Lâm Đông, ôm thật chặt vào trong ngực, con trai của cô quá tri kỷ, khiến cho người khác đau lòng, làm cho cả tim cô cũng đau, cô vẫn luôn ôm Lâm Đông, không nỡ buông tay, rốt cục đến khi buông tay, lại bị Bùi Thức Vi ôm.

Vì vậy hai ngày thứ bảy chủ nhật, Lâm Đông chỉ xoay tới xoay lui trong ngực của ba mẹ, bé cũng nguyện ý như vậy, bởi vì rốt cuộc thì bé có ba mẹ, hơn nữa ba mẹ còn tốt hơn trong tưởng tượng của bé, chỉ là thân thể không tốt, nhưng mà bác sĩ nói, chỉ cần uống thuốc đúng hạn rồi dưỡng một thời gian sẽ tốt, cho nên mỗi ngày bé đều ngẩng khuôn mặt nhỏ, nhìn ba mẹ uống thuốc xong mới yên tâm, làm cho Nguyễn Tâm Bình cùng Bùi Thức Vi cảm thấy ấm áp và cảm động.

Nguyễn Tâm Bình ngồi xổm xuống, hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ bé của Lâm Đông nói: “Bảo bối, yên tâm, ba mẹ đều sẽ uống thuốc đúng hạn, bởi vì ba mẹ cũng muốn thân thể mau tốt lên, có thể chăm sóc Tri Nhiên của chúng ta.”

“Con có thể tự chăm sóc chính mình, cũng có thể chăm sóc ba mẹ.”

“Tiểu bảo bối của mẹ thật là giỏi.” Nguyễn Tâm Bình hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ bé của Lâm Đông nói: “Buổi tối vẫn ngủ cùng ba mẹ nhé, có được không?”

Lâm Đông cao hứng gật đầu.

“Đi, để ba tắm rửa cho con, rồi mặc quần áo mới mà mẹ mua cho con.”

“Dạ.”

Lâm Đông cùng Bùi Thức Vi đi vào buồng tắm rửa ráy, tắm xong ngủ chung cùng ba mẹ, nằm ở giữa ba mẹ, bé cảm thấy vô cùng vui vẻ, ngủ một giấc đến khi Mục Hưng Hà gọi bé lên tự học sớm, bé bò lên hôn nhẹ ba mẹ, mặc quần áo vào, đeo cặp sách chuẩn bị đi thì ba đi ra.

“Ba, ba thức dậy làm gì ạ?” Lâm Đông hỏi.

Bùi Thức Vi đáp: “Ba đưa con đi học.”

“Không cần đưa đâu ạ, con đi cùng Hưng Hà được rồi ạ.”

“Không có chuyện gì đâu, ba đưa con đi.”

“Ba không cần đưa mà, tự bọn con đi được.”

“Vậy cũng được.”

Bùi Thức Vi đồng ý, nhưng đôi chân khập khiễng vẫn lặng lẽ đi theo sau Lâm Đông, Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân, nhìn ba đứa nhỏ an ổn đến trường học, anh ta lại đi ra phía sau trường học đến chỗ cửa sổ nhìn Lâm Đông, mãi đến tận lúc Lâm Đông tan học, anh ta dắt Lâm Đông về nhà, buổi sáng đi học anh ta lại muốn đưa Lâm Đông đi học, kết quả bị Nguyễn Tâm Bình cản lại, nói: “Thức Vi, để bản thân con tự đi học đi.”

“Đường đi học dài như vậy, nếu như—— “

“Sẽ không sao đâu, các nhà trong trấn Cẩm Lí đều là phụ huynh của bọn nhỏ, sẽ không xuất hiện tình huống như trước kia.”

“Nhưng anh sợ —— “

“Đừng sợ, Tri Nhiên đã sống ở đây hơn hai năm, tất cả mọi người đều biết bé, hơn nữa mỗi ngày ba của Tiểu Xuyên đều đến trường cùng bọn nhỏ, không có việc gì, chúng ta không thể bởi vì sợ liền không cho con tham gia hoạt động xã hội được.”

Bùi Thức Vi nghe nói xong gật đầu, nhìn về phía Lâm Đông.

Lâm Đông nghe hiểu ý của ba mẹ, cười nói: “Khi nào con tan học sẽ trở lại, con sẽ không chạy loạn đâu ạ.”

Bùi Thức Vi nở nụ cười.

Nguyễn Tâm Bình nói: “Đi học đi.”

Lâm Đông đeo cặp sách rồi chạy đi, buổi sáng nghiêm túc lên lớp, sau khi tan học vừa nghĩ tới ba mẹ ở nhà chờ mình, bé chạy thật nhanh về nhà, ở cạnh ba mẹ, liên tiếp hai ngày đều là như vậy, không đi ra chơi cùng bọn Mục Hưng Hà.

Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân đều là trẻ con đã lớn, có thể hiểu cho Lâm Đông, nhưng Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên không hiểu, buổi chiều trước khi đi học cố ý đến tìm Lâm Đông đi học, đang trên đường đi học, Kỳ Kỳ hỏi Lâm Đông: “Lâm Đông, chúng ta còn là bạn tốt hay không hả?”

Lâm Đông nói: “Phải mà!”

“Vậy sao mày không chơi với bọn tao nữa?”

“Tao có chơi với mày mà.”

Kỳ Kỳ nhướng mày lên nói: “Nhưng mày vừa xuống lớp đã chạy về nhà, gọi mày mày cũng không ra, mày vừa có ba mẹ đã không thèm chơi với bọn tao nữa.”

Lâm Đông nói: “Không phải là tao không chơi với mày mà.”

Hạ Tiểu Xuyên nói: “Vậy lúc bọn anh gọi sao mày không ra chơi? Mày không thích chơi bắn bi à?”

Lâm Đông nói: “Thích chứ.”

Kỳ Kỳ liền tiếp lời: “Vậy sao mày không ra?”

Lâm Đông thành thật trả lời: “Bởi vì tao phải ở cạnh ba mẹ.”

“Tao không cần phải ở cạnh ba mẹ nè.”

“Bởi vì ba mẹ của mày không có bị bệnh, ba mẹ của tao đều bị bệnh đó.”

Kỳ Kỳ mở to hai mắt hỏi: “Ba mẹ của mày đều bị bệnh á?”

Lâm Đông gật đầu.

Kỳ Kỳ lập tức hỏi: “Bị bệnh gì?”

“Thật nhiều bệnh.”

Bạ mẹ bị bệnh không giống như ba mẹ không bị bệnh, Kỳ Kỳ suy nghĩ một chút cho ra một cái kết luận: “Bị bệnh thì phải uống thuốc!”

Lâm Đông nói: “Ừ, tao phải nhìn bọn họ uống thuốc.”

“Đúng, thuốc thật là đắng, người lớn cũng không thích uống, bọn họ cứ bắt chúng ta uống, kết quả chính bọn họ đều không thích uống, không nhìn bọn họ thì bọn họ cũng không uống.”

Lâm Đông gật đầu lần thứ hai: “Ừ, cho nên tao không có thời gian chơi đâu.”

“Vậy mày thật là bận rộn.”

“Ừ.”

“Vậy mày có thời gian đọc sách không? Ngày mai sẽ phải thi học kỳ rồi!”

“Tao biết mà, tao ôn tập xong rồi, mày ôn tập xong chưa?”

Ôn tập —— đây là hai chữ làm người ta đau đầu, Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên cũng không muốn nói đến, Kỳ Kỳ lập tức không để ý tới Lâm Đông, cũng quên mất mới đầu mình muốn chỉ trích Lâm Đông vì không chơi với nó, ngược lại cùng Hạ Tiểu Xuyên tán gẫu về phim hoạt hình, Lâm Đông không thể làm gì khác hơn là nói chuyện cùng Mục Hưng Hà Tưởng Tiểu Quân, nói chuyện một hồi, chỉ chốc lát sau Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên liền tiến tới gần.

Năm đứa nhỏ vui cười hớn hở đi lên trường học, sau tiết một liền phải tổng vệ sinh, sau khi quét xong chạy như bay đến phòng của Lâm Đông xem ti vi, trước đây năm đứa nhỏ đều đi đến nhà Mục Hưng Hà xem ti vi, thế nhưng cân nhắc đến việc mẹ Lâm Đông không nhìn thấy Lâm Đông sẽ phát bệnh, cho nên bốn đứa nhỏ không hẹn mà cùng đến phòng Lâm Đông xem ti vi.

Hơn nữa phòng của Lâm Đông sạch sẽ lại rất đẹp, tất cả mọi người thích ngồi ở trên đất hoặc trên giường Lâm Đông xem ti vi, xem “Thánh đấu sĩ Seiya”, vừa coi năm đứa nhỏ mô phỏng theo trông như rồng bay phượng múa, cùng lúc đó tiếng gọi của nhóm người lớn truyền đến:

“Tưởng Tiểu Quân! Ngày mai phải thi rồi! Học kỳ sau chính là lớp ba, mày còn xem ti vi à! Còn không mau trở về ôn tập đi!”

“Tưởng Kỳ! Cút về đây cho tao!”

“Tiểu Xuyên! Ăn cơm hay không hả.”

“Hưng Hà!”

“…”

Bốn phụ huynh rít gào ở ngoài sân, năm đứa nhỏ ở trong phòng giả vờ như không nghe thấy, vẫn cứ hết sức chuyên chú mà xem ti vi, Bùi Thức Vi đẩy cửa phòng ra, nhẹ giọng gọi: “Hưng Hà, Tiểu Xuyên, Tiểu Quân, Kỳ Kỳ, ba mẹ các con gọi kìa, các con đừng xem nữa, mau về nhà đi thôi.”

Mắt của đám Mục Hưng Hà vẫn nhìn chằm chằm TV, nhìn chằm chằm không chớp mắt, hết sức chăm chú.

Lâm Đông liếc mắt nhìn ba, vừa nhìn về phía đám Mục Hưng Hà nói: “Các chú thím gọi mọi người kìa.”

Mục Hưng Hà không để ý tới.

Tưởng Tiểu Quân, Hạ Tiểu Xuyên và Kỳ Kỳ cũng làm như không nghe được.

Mãi đến tận khi ba Kỳ Kỳ mang theo cái chổi bước vào, hô to một tiếng: “Còn muốn xem ti vi đúng không? Da ngứa rồi đúng không?”

Năm đứa nhỏ lập tức bò dậy bốn cái, vừa bỏ chạy vừa gào: “Đông Đông (Lâm Đông), Bọn tao (anh) về nhà đây, ngày mai gặp lại.” Sau đó chạy như một làn khói.

Lâm Đông ngồi dưới đất, quay đầu nhìn về phía Bùi Thức Vi.

Bùi Thức Vi nhìn Lâm Đông, nhẹ giọng nói: “Ba mẹ xem cùng con nhé?”

Lâm Đông cao hứng gật đầu, sau đó ngồi ở giữa ba mẹ xem phim hoạt hình, ba mẹ không hiểu, bé liền giải thích cho ba mẹ nghe, cuối cùng sau khi xem xong một tập phim hoạt hình, cháo trong phòng bếp cũng nấu xong, một nhà ba người đứng lên.

Bùi Thức Vi đứng không vững thiếu chút nữa bị ngã, Nguyễn Tâm Bình nhanh chóng đỡ lấy Bùi Thức Vi: “Thức Vi, thế nào?”

“Không có chuyện gì, chỉ là đứng dậy nhanh quá nên đụng phải chân.”

“Còn đau không?”

“Không đau, đi thôi, đi ăn cơm.”

Bùi Thức Vi vươn tay đỡ lấy gáy Lâm Đông, ánh mắt của Lâm Đông không tự chủ được rơi vào cái chân bị khập khiễng của ba cho đến ăn cơm tối, sau khi ăn cơm tối xong bé cùng đám Mục Hưng Hà đùa giỡn với nhau, chơi tầm hai tiếng xong thì trở về ngủ, ngày hôm sau không cần lên tự học sớm, Lâm Đông cũng dậy rất sớm, sau đó cầm sách giáo khoa đọc ở trong sân, đọc xong liền ăn điểm tâm, ăn xong điểm tâm cùng bọn Mục Hưng Hà đi lên trường kiểm tra.

Đi trên đường, Tưởng Tiểu Quân hỏi: “Lâm Đông, em ôn tập hết chưa?”

Lâm Đông gật đầu.

“Em mới trở về được một tuần thì phải thi, em có chắc chắn không? Anh đã nói với em, bài thi lớp hai không giống bài thi lớp một đâu, bài thi lớp hai có thật nhiều chữ chúng ta chưa từng học cũng không biết, thầy giáo bắt tự đoán. Lúc thi giữa học kỳ trên bài thi có thật nhiều chữ anh không biết, Hưng Hà cũng không biết, đúng không Hưng Hà?”

Mục Hưng Hà gật đầu.

Trong nháy mắt Hạ Tiểu Xuyên nhăn mặt nói: “Lớp hai khó như vậy à.”

Kỳ Kỳ liền nói: “Em không lên lớp hai, em cũng không muốn lên lớp một, em chỉ muốn đi học lớp vỡ lòng thôi.”

Mục Hưng Hà: “…”

Lâm Đông: “…”

Tưởng Tiểu Quân: “…”

Đợi đến khi Lâm Đông lấy đề thi ngữ văn liền phát hiện Tưởng Tiểu Quân nói không sai, quả thật có mấy chữ lạ bé không biết, thế nhưng bé dựa theo ngữ cảnh đoán một cái đã đoán đúng, trong phần viết văn có đề “Nguyện vọng của em”, “Nguyện” là có ý gì, may là cái này có ghép vần, đọc “yuan”, Lâm Đông liền hiểu, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn cây xanh tỏa bóng, chim chóc tình cờ bay qua ngoài cửa sổ, hết thảy đều điềm tĩnh như vậy, bé lập tức nghĩ đến nguyện vọng của mình, hạ bút viết:

“Nguyện vọng của em”

“Con tên là Lâm Đông, còn gọi là Bùi Tri Nhiên, năm nay con hơn sáu tuổi sắp được bảy tuổi rồi, nhưng con chỉ mới gặp lại ba mẹ thôi, bởi vì khi còn bé con bị người xấu bắt cóc, hiện tại ba mẹ tìm được con, con cũng tìm được ba mẹ.

“Thế nhưng thân thể của ba mẹ không tốt, nguyện vọng của con là thân thể của ba mẹ giankang, luôn vui sướng.

“Nếu như vậy, con cũng vui vẻ.”

Tuy rằng đã lên lớp hai, thế nhưng Lâm Đông vẫn không biết viết ít chữ, chữ “Khỏe mạnh” không biết viết, cuối cùng đành dùng ghép vần thay thế, sau viết xong ý thức nộp bài thi, bọn Mục Hưng Hà đứng ở trường học chờ bé, bé cao hứng chạy tới.

Mục Hưng Hà hỏi: “Đông Đông, em làm xong chưa?”

Lâm Đông gật đầu.

Tưởng Tiểu Quân hỏi: “Bài văn ngắn em có viết không?”

Lâm Đông nói: “Viết ạ.”

“Em tự viết hết à?”

“Chữ nào không biết thì em dùng ghép vần á.”

“Không thể dùng ghép vần!” Tưởng Tiểu Quân nói.

Lâm Đông hỏi: “Tại sao?”

Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên đồng thời nói: “Lớp hai khi làm tập làm văn không thể dùng ghép vần, nếu không sẽ bị trừ điểm!”

Kỳ Kỳ nói: “Cái này tao cũng biết! Trước khi thi giữa học kỳ, tao và Tiểu Xuyên bám trước cửa sổ chờ anh của tao cùng Hưng Hà tan học có nghe được, thầy giáo nói ba lần, nói ai viết văn dùng ghép vần sẽ bị trừ điểm!”

Lâm Đông nghe sững sờ.

Kỳ Kỳ đi tới trước mặt Lâm Đông, ghé sát nói: “Ai bảo mày dùng ghép vần này, Lâm Đông, mày bị trừ điểm, lần này mày chắc chắn không thi được hạng nhất rồi! Người đứng đầu là Hưng Hà rồi!”

Mục Hưng Hà đẩy Kỳ Kỳ một cái: “Mày cút sang một bên cho tao!”

Kỳ Kỳ nói: “Hưng Hà, em đang giúp anh mà.”

“Ai cần mày giúp! Qua một bên chơi đùa đi.” Mục Hưng Hà quát Kỳ Kỳ một câu, sau đó hỏi Lâm Đông: “Đông Đông, em dùng mấy cái ghép vần?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.