“Được!”
Lâm Đông nhanh chóng đồng ý, xông lên kéo bé mập, nhưng bé quá nhỏ lại gầy, căn bản là không có tác dụng, nhìn thấy bé mập muốn lấy ưu thế về thể hình áp đảo Hạ Tiểu Xuyên, trong lòng bé quýnh lên, chồm lên bám lấy cánh tay bé mập rồi cắn một phát.
“A!” Bé mập gào to một tiếng.
Hạ Tiểu Xuyên bị dọa.
Lâm Đông càng sợ hãi, vội vàng nhả ra, lui về phía sau hai bước, còn chưa kịp đứng vững, bé mập bỏ Hạ Tiểu Xuyên sang một bên, đẩy bé té nhào xuống đất.
“Lâm Đông!”
Hạ Tiểu Xuyên nổi giận, xông lên ngồi trên người bé mập, trong miệng liên tục gào: “Không cho đánh em trai tao”, toàn bộ hành động bộc lộ sự che chở Lâm Đông, về phần sự buồn bực hồi sáng sớm với Lâm Đông... đã tan biến lúc Lâm Đông che chở nhóc.
Sau đó đánh cho bé mập khóc luôn, bé mập ngồi dưới đất oa oa khóc lớn, chỉ vào Lâm Đông ngồi dưới đất cùng Hạ Tiểu Xuyên nói: “Bọn mày đánh tao, bọn mày dám hội đồng tao, tao nói cho mẹ tao biết, tao về nhà méc mẹ tao cho xem.”
Lâm Đông: “...”
Hạ Tiểu Xuyên: “...”
Mang theo tiếng khóc lớn, bé mập đi mất, Lâm Đông hoảng sợ nhìn về phía Hạ Tiểu Xuyên.
Hạ Tiểu Xuyên vui vẻ nhìn Lâm Đông.
Lâm Đông yếu ớt nói: “Bạn ấy đi méc mẹ đó.”
Hạ Tiểu Xuyên không thèm để ý nói: “Không có gì.”
“Cô sẽ tức giận.”
“Sẽ không, cô mày không ở nhà không biết được.”
Lâm Đông cúi đầu không nói lời nào.
Hạ Tiểu Xuyên nhìn thấy trên trán Lâm Đông bị trầy miếng da, nhóc vươn tay chọt một cái, làm cho Lâm Đông “Á” một tiếng, nhóc nhanh chóng hỏi: “Tại sao lại bị trầy?”
Lâm Đông thò tay kiểm tra, đau đớn nhíu lông mày nhỏ: “Em cũng không biết.”
Hạ Tiểu Xuyên tức giận nói: “Nhất định là vừa nãy lúc bị ngã xuống, Kỳ Kỳ đẩy, tao đi đánh nó, báo thù cho mày!” Kỳ Kỳ liền là tên đứa bé mập lúc nãy.
“Không được đi đánh nhau!” Lâm Đông nói.
“Tại sao?”
“Dì Lý nói về ăn cơm.”
“Vậy, vậy ăn cơm xong rồi đánh!”
“...”
Hạ Tiểu Xuyên tự bò dậy, kéo Lâm Đông, nói: “Lâm Đông, sau này chúng ta là bạn bè, chịu không?”
Lâm Đông khó hiểu nhìn Hạ Tiểu Xuyên.
Hạ Tiểu Xuyên giải thích: “Vừa nãy mày giúp tao, chúng ta sẽ là bạn bè, biết không?”
Lâm Đông gật đầu.
“Được, cứ quyết định như vậy đi!”
Hạ Tiểu Xuyên lôi Lâm Đông đi về tiệm tạp hóa, bộ dáng rất vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy vết thương trên trán Lâm Đông, có chút tức giận còn có chút lo lắng, sợ bị ba mẹ phát hiện.
Lâm Đông so với Hạ Tiểu Xuyên còn thấy lo lắng hơn, tuy rằng bé giúp đỡ Hạ Tiểu Xuyên, thế nhưng bé cắn người, bé đã gây họa, nếu còn ở nhà chú thím là sẽ bị đòn, không biết lần này có bị ăn đòn không.
Bé thấp thỏm ở lại tiệm tạp hóa, thỉnh thoảng nhìn xung quanh trên đường.
Cuối cùng đã tới chạng vạng, tà dương chạm đến đường chân trời, ngay lúc vầng sáng mờ nhạt lan tỏa khắp trấn nhỏ Cẩm Lí, Lâm Lệ Hoa cùng Hạ Thanh Chương xuất hiện.
Cô!
Cô đã về!
Lâm Đông vui vẻ lại thấp thỏm.
Hạ Tiểu Xuyên đã vọt lên.
“Ba! Mẹ!”
“Ôi chao!” Hạ Thanh Chương lên tiếng.
Hạ Tiểu Xuyên chạy thật nhanh đến, ôm lấy chân Lâm Lệ Hoa, Lâm Lệ Hoa nói: “Đi sang một bên, mệt chết đi được, ôm không nổi con.”
Hạ Thanh Chương cười ôm Hạ Tiểu Xuyên vào trong ngực hôn một cái.
Lâm Đông đứng ở cửa tiệm tạp hóa hâm mộ nhìn Hạ Thanh Chương và Hạ Tiểu Xuyên, sau đó bất an nhìn về phía Lâm Lệ Hoa.
Lý Ngọc cũng từ quầy hàng đi ra đón.
Hạ Thanh Chương và Lâm Lệ Hoa đến hỏi: “Lý Ngọc cực khổ rồi.”
Lý Ngọc cười nói: “Không cực không cực, đúng rồi, mẹ cô sao rồi?”
Lâm Lệ Hoa thở dài một tiếng nói: “Té, bị gãy xương, bây giờ còn đang ở trong bệnh viện đợi, ai, bình thường không chịu ngồi yên, bà trèo lên núi làm gì không biết, bây giờ tiêu tiền là việc nhỏ, chịu tội mới khổ kìa, lớn tuổi rồi nên tốc độ bình phục sẽ chậm hơn, thật là hết cách.”
Lý Ngọc an ủi: “Không phải chuyện lớn là tốt rồi, hiện tại an tâm chăm sóc là được, đúng rồi, hai người ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi, mọi người thì sao?”
“Buổi trưa ăn, buổi tối chưa ăn.”
“Buổi trưa cô làm hả?” Lâm Lệ Hoa hỏi.
“Ừ.” Lý Ngọc cười nói: “Tùy tiện làm hai món thôi, cũng không ngon lắm.”
“Vất vả cho cô rồi.” Lâm Lệ Hoa cảm kích nói: “Vừa giúp tôi trông cửa hàng, còn giúp tôi chăm sóc hai đứa.”
Lý Ngọc cười nói: “Tôi không có giúp cô trông cửa hàng, đều là Lâm Đông trông.”
“Lâm Đông?”
“Còn không phải sao? Đứa nhỏ này cái gì cũng biết, bột giặt,bàn chải, nước tương, dấm chua đều là nó bán, rất lợi hại nha, không cần tôi làm gì cả.”
Lâm Lệ Hoa và Hạ Thanh Chương nghe vậy nhìn về phía Lâm Đông.
Lâm Đông vươn tay đưa cho Hạ Thanh Chương năm đồng.
Lúc này Hạ Thanh Chương mới nhớ tới tiền bán đường đỏ mà Lâm Đông bán hồi sáng sớm, lúc đó y nhận điện thoại, nên quên mất, không ngờ Lâm Đông còn nhớ, y bị đứa nhỏ này làm cho cảm động, nhận tiền rồi giải thích lý do cho Lâm Lệ Hoa.
Lúc Lâm Lệ Hoa vui mừng nở nụ cười, nhìn thấy trên trán Lâm Đông có một vết thương, nhanh chóng ngồi xổm xuống xem, hỏi: “Lâm Đông, con bị làm sao vậy?”
Lâm Đông nhớ tới chuyện mình cắn người gây họa, trong nháy mắt khẩn trương, sợ Lâm Lệ Hoa trách cứ bé.
Lâm Lệ Hoa lo lắng hỏi: “Làm sao vậy?”
Lâm Đông thò tay muốn sờ cái trán.
Lâm Lệ Hoa ngăn lại, hỏi: “Tại sao lại bị thương?”
“Đánh nhau với người ta.” Lý Ngọc mở miệng nói.
Lâm Lệ Hoa không tin Lâm Đông sẽ đánh nhau, lập tức quay đầu tìm Hạ Tiểu Xuyên.
Hạ Tiểu Xuyên bị doạ trốn sau Hạ Thanh Chương.
“Có phải là con đánh nhau với người ta không?” Lâm Lệ Hoa hỏi.
Hạ Tiểu Xuyên nằm nhoài trên đùi Hạ Thanh Chương, đề phòng nhìn Lâm Lệ Hoa, làm tư thế chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.
Mắt thấy Hạ Tiểu Xuyên sắp bị đánh, Lý Ngọc nhanh chóng ngăn cản, kể lại chuyện đã xảy ra, đáng lẽ trán của Lâm Đông không bị thương nặng như vậy, do buổi trưa mẹ của Kỳ Kỳ mang Kỳ Kỳ đến giải thích một chút, tránh cho ảnh hưởng tình hàng xóm, đang nói chuyện với Lý Ngọc, ai ngờ Hạ Tiểu Xuyên lại cùng Kỳ Kỳ đánh nhau, Lâm Đông che chở cho Hạ Tiểu Xuyên, bị đẩy một cái, chỗ bị thương trên đầu lại đụng trúng kệ hàng, chảy máu luôn, cho nên mới bị nặng như vậy.
Lâm Lệ Hoa nhìn Lâm Đông.
Lâm Đông cực kỳ sợ, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, sợ cô sẽ mắng bé giống như chú thím, bé theo bản năng lùi về phía sau.
Lâm Lệ Hoa duỗi tay bắt lấy bé.
Bé bị doạ cứng người, nhanh chóng dùng tay nhỏ che đầu, sợ bị đánh.
Thấy thế, Lâm Lệ Hoa cảm thấy đau lòng, nhẹ giọng nói: “Cô không đánh con, lại đây cô nhìn xem có đau hay không?”
Lâm Đông thả tay nhỏ xuống, ngơ ngác lắc đầu.
Lâm Lệ Hoa nhẹ giọng hỏi: “Lúc chảy máu cũng không đau hả?”
Lâm Đông lắc đầu.
Lâm Lệ Hoa đau lòng nói: “Không có chuyện gì, nói đau cô cũng không trách con.”
Lúc này Lâm Đông mới yếu ớt nói: “Lúc chảy máu có đau, bây giờ hết đau rồi.”
“Con có khóc không?”
“Dạ không.”
“Con ngoan lắm.”
Lâm Lệ Hoa ôm Lâm Đông đến sát người, bật đèn lên, nhìn kỹ vết thương, lấy thuốc trị thương từ trong ngăn kéo, thoa lên vết thương của Lâm Đông, Lâm Lệ Hoa vuốt khuôn mặt nhỏ của Lâm Đông nói: “Được rồi, sẽ không lưu lại sẹo đâu.”
Lâm Đông thò tay muốn sờ miệng vết thương.
Lâm Lệ Hoa ngăn cản nói: “Không được sờ.”
Bé ngoan Lâm Đông gật đầu, không sờ nữa.
Từ trước tới nay Lâm Lệ Hoa chưa từng gặp qua đứa nhỏ nào ngoan lại khiến người ta thương như Lâm Đông, có lẽ do cùng là đứa nhỏ được nhặt, cô luôn có một cảm giác thương yêu khó giải thích được với Lâm Đông, tuy rằng cô đi học không được bao lâu, cũng không hiểu cái gì là dịu dàng, cũng không biết làm thế nào để vỗ về nội tâm nhạy cảm của Lâm Đông, đành tùy theo bản năng chăm sóc Lâm Đông, trên đường về nhà, sợ Lâm Đông lại bị thương, bế Lâm Đông trên tay rồi đi về nhà.
Hạ Tiểu Xuyên nắm lấy vạt áo của Lâm Lệ Hoa nói chuyện với Lâm Đông: “Lâm Đông, mẹ anh ôm mày.”
Lâm Đông không lên tiếng.
“Lâm Đông, gọi anh là anh trai.”
Lâm Đông không gọi.
“Lâm Đông, tại sao mày không gọi anh trai?”
“Anh trai là người xấu, anh là người tốt.”
“Tại sao vậy?” Lâm Lệ Hoa hiếu kỳ, hỏi: “Tại sao anh trai lại là người xấu?”
“Bởi vì anh trai đánh con.”
Lâm Lệ Hoa nghĩ đến nhóm anh em họ của Lâm Đông, hỏi: “Các anh trai bên nhà các chú đều đánh con sao?”
“Dạ, còn mắng con nữa.”
Cho nên không gọi Hạ Tiểu Xuyên là anh trai, như vậy thì Hạ Tiểu Xuyên sẽ không đánh bé, đây là logic của Lâm Đông, Lâm Lệ Hoa và Hạ Thanh Chương nghe xong im lặng, chốc lát sau, Lâm Lệ Hoa sờ khuôn mặt nhỏ bé của Lâm Đông nói: “Được, vậy thì không gọi anh trai, sau này gọi là Tiểu Xuyên.”
Lâm Đông gật đầu cười, hai cái đồng điếu nhỏ như hoa lê lại hiện ra, bị Hạ Tiểu Xuyên nhìn thấy, Hạ Tiểu Xuyên chỉ vào Lâm Đông nói: “Mẹ, mẹ xem, lúc Lâm Đông cười lên khóe miệng mọc hoa kìa.”
“Đây không phải là hoa.” Hạ Thanh Chương nói.
“Đó là đồng điếu.”
“Là hoa.”
“Đồng điếu.”
Hai cha con tranh luận về đồng điếu chỉ xuất hiện khi Lâm Đông cười, khiến cho Lâm Lệ Hoa cũng hiếu kì nhìn thử, Lâm Đông xấu hổ rúc vào ngực Lâm Lệ Hoa, làm cho Lâm Lệ Hoa và Hạ Thanh Chương đều cười ha ha.
Đặc biệt là Lâm Lệ Hoa, Lâm Lệ Hoa không phải là phụ nữ dịu dàng, dáng vẻ cũng không quá đẹp, nói chuyện lại lớn tiếng, có lúc còn chửi bậy, lúc cười cũng là cười ha ha, cách xa ngàn mét vẫn có thể nghe được, nhưng Lâm Đông cảm thấy được cô chính là người dịu dàng xinh đẹp nhất trên thế giới này.
Lâm Đông dựa vào ngực Lâm Lệ Hoa, mãi cho đến nhà, sau khi tắm rửa sạch sẽ vào phòng ngủ phía tây, Hạ Tiểu Xuyên không bày mấy hòn bi ra nữa, nói với Lâm Đông: “Anh ngủ nửa giường lớn, mày ngủ nửa giường nhỏ, biết chưa?”
Lâm Đông gật đầu: “Biết rồi.”
“Mày phải nghe lời anh, biết chưa?”
Lâm Đông lại gật đầu: “Biết rồi.”
“Vậy lần sau Kỳ Kỳ đánh nhau với anh, mày lại cắn nó cho anh.”
Lâm Đông từ chối luôn: “Cô nói không được cắn người.”
“Được.”
“Không được.”
“Được.”
“Không được.”
Hạ Tiểu Xuyên vung tay hù dọa Lâm Đông.
Lâm Đông bị doạ đôi mắt chớp chớp không ngừng.
Hạ Tiểu Xuyên lại không đánh Lâm Đông, mà nghiêm mặt nói: “Mày phải nghe lời anh!”
Lâm Đông gật đầu.
“Vậy mày có chịu cắn Kỳ Kỳ không?”
“Không cắn.”
“Hừ!” Hạ Tiểu Xuyên lại gom mấy hòn bi bày ở trên giường, nhưng mà hôm nay bày ở chính giữa, nắm quả đấm nhỏ, nói: “Nếu mày mà chiếm địa bàn của anh, anh đánh mày cho coi!”
Lâm Đông gật đầu, nhìn Hạ Tiểu Xuyên nằm ngủ say trên giường, bé cũng ngoan ngoãn nằm xuống, nhìn ánh đèn mờ mờ trên đỉnh đầu, ngọn đèn giống như một cái đuôi dài, tỏa ra ánh sáng nho nhỏ, giống như ánh sao xinh đẹp trên bầu trời.
Lâm Đông nhìn, bé không hiểu cái gì gọi thuộc về, thế nhưng lúc ẩn lúc hiện sinh ra một loại cảm giác “Nhà”, nằm ở trên giường nhìn đèn, giống như lúc trước yên bình ngồi ngắm sao trong lòng ông, bé nhìn một chút rồi ngủ.
Sáng ngày thứ hai, tiết trời hơi lạnh, Lâm Lệ Hoa tìm quần áo tay dài cho Hạ Tiểu Xuyên và Lâm Đông mặc, mở ba lô của Lâm Đông, phát hiện bên trong ngoài vài bộ quần áo hè và đôi xăng đan cũ nát thì không còn gì.
Người nhà họ Lâm thật là... Lâm Lệ Hoa quay người mở tủ lấy quần áo của Hạ Tiểu Xuyên đưa cho Lâm Đông mặc, cũng may là Lâm Đông nhỏ hơn Hạ Tiểu Xuyên, có thể mặc lại quần áo năm ngoái của Hạ Tiểu Xuyên, như vậy tiết kiệm được một chút tiền.
Thật ra cô cũng không giàu có gì, Hạ Thanh Chương là thầy giáo dạy tiểu học ở trên trấn, tiền lương ít ỏi, cô mở tiệm tạp hóa, hai năm đầu còn kiếm được nhiều tiền, nhưng trên có già dưới có trẻ, cũng không tiết kiệm được bao nhiêu, hai năm gần đây tiệm tạp hóa buôn bán không tốt lắm, bây giờ mẹ chồng lại nằm viện, cô cũng chẳng dám mua quần áo mới cho mình.
Tuy vậy, lúc cho Lâm Đông mặc quần áo cũ của Hạ Tiểu Xuyên, cô vẫn tính mang theo Lâm Đông đi ra chợ mua một đôi giày, vì vậy nói: “Thanh Chương, sáng hôm nay anh không có lớp đúng không?”
Hạ Thanh Chương trả lời: “Không có.”
“Giúp em trông cửa tiệm một lát, em đi mua cho Lâm Đông đôi giày.”
“Con cũng đi.” Hạ Tiểu Xuyên nói.
“Con đi cái gì mà đi, đi mở tiệm với ba con đi.”
“Con muốn đi mà.”
“Muốn ăn đòn đúng không?”
“...”
Lâm Lệ Hoa dắt Lâm Đông đi ra chợ của trấn nhỏ, trên đường gặp phải chú Lý, thím Vương, bà Trương, lão Ngô...Lâm Lệ Hoa chào hỏi từng người, cũng bảo Lâm Đông chào hỏi, đồng thời chỉ vào từng căn nhà nhỏ trong trấn nhỏ nói: “Đây là nhà bà Trương, đây là nhà lão Ngô, đây là nhà lão Uông...”
Lâm Đông gật đầu.
Trên đường tới chợ tình cờ gặp Khưu nhị gia (không biết dịch sao cho thuận nên để vậy), Lâm Lệ Hoa nhiệt tình chào hỏi, lúc thấy trong tay ông ta cầm hai bịch đường trắng và một bịch hồ tiêu, Lâm Lệ Hoa không vui, sau khi Khưu nhị gia đi, Lâm Lệ Hoa mới nói thầm: “Thứ gì không biết, còn nói là họ hàng, họ hàng mà không biết chiếu cố đến làm ăn của nhà mình lại đi tiệm tạp hóa khác mua đồ, thứ họ hàng chó má!”
Lâm Đông chớp mắt nhìn Lâm Lệ Hoa, quay đầu lại nhìn Khưu nhị gia, nhìn thấy đồ trong tay Khưu nhị gia, nhướng mày suy tư một chút, rồi lại nhìn Lâm Lệ Hoa.
Lâm Lệ Hoa vừa đúng lúc đến tiệm giày, cầm một đôi giày cho Lâm Đông thử, cuối cùng mua cho Lâm Đông hai đôi, Lâm Đông đã lâu không có mang giày mới, vui vẻ vô cùng, xỏ một đôi giày mới, ôm đôi giày còn lại, trở lại tiệm tạp hóa nhận được sự hâm mộ từ Hạ Tiểu Xuyên.
“Cho anh một đôi để mang.” Hạ Tiểu Xuyên nói.
Lâm Đông ôm giày không lên tiếng.
“Cho anh một đôi coi.” Hạ Tiểu Xuyên nói lại.
Lâm Đông cúi đầu nhìn giày mới trên chân của mình, sau đó đem đôi giày trong ngực đưa cho Hạ Tiểu Xuyên.
“Tiểu Xuyên, chân con lớn hơn mang không vừa đâu.” Lâm Lệ Hoa đứng ở quầy hàng nói.
“Không lớn đâu, con mang được.”
“Được được được, con đúng là chưa tới phút cuối chưa chịu thôi.”
Hạ Tiểu Xuyên đúng là mang không vừa giày của Lâm Đông, đành đem trả giày cho Lâm Đông.
Lâm Đông trân trọng đem giày bỏ vào trong hộp một lần nữa, cẩn thận đặt ở góc tường, đặc biệt quý trọng, làm cho Lâm Lệ Hoa muốn cười, cả nhà cô đều sống kiểu sơ sài, nhưng mà đứa nhỏ Lâm Đông này giống trời nhã nhặn tinh tế rồi, cho dù là làm chuyện gì, đều phải đâu vào đấy, y như một quý tộc nhỏ.
Lâm Lệ Hoa tưởng tượng phong phú tiếp tục nghĩ, có khi cha mẹ Lâm Đông có nhà đời đời làm quan hoặc là nhà khoa học gì đó, không nếu không thì đã không thông minh như vậy, tuy vậy, Lâm Lệ Hoa suy nghĩ linh tinh không được bao lâu, trước tiệm có một cái xe ba gác đỗ lại, đến giao hàng cho tiệm tạp hóa, Lâm Lệ Hoa chưa kịp đi ra, điện thoại vang lên, cô tiện tay nhận, sau khi cúp điện thoại, gọi: “Tiểu Xuyên!”
“Dạ?” Hạ Tiểu Xuyên từ ngoài quán chạy vào.
“Lão Uông cần hai bình dấm chua, con đi đưa qua đi, mẹ còn phải nhận hàng.”
“Con không đi.”
“Cô để con đi cho.” Lâm Đông từ ghế nhỏ đứng lên nói.
Lâm Lệ Hoa nhìn về phía Lâm Đông hỏi: “Con có biết nhà lão Uông ở đâu không?”
“Dạ ở bên cạnh cầu, cửa có hai con sư tử lớn.”
“Làm sao con biết?” Lâm Lệ Hoa kinh ngạc hỏi.
“Cô có chỉ con rồi mà.”
Lâm Lệ Hoa không nhớ mình có từng chỉ như vậy, nhưng mà đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là phải cho Hạ Tiểu Xuyên giao hàng mới được, để một mình Lâm Đông đi đưa dấm chua cô không yên lòng, vì vậy gọi: “Tiểu Xuyên, con đi cùng em con đi.”
“Con không đi.”
Lâm Lệ Hoa lập tức chỉ vào Hạ Tiểu Xuyên nói: “Con lặp lại lần nữa thử xem.”
Hạ Tiểu Xuyên quay đầu nói với Lâm Đông nói: “Đi nào!”
Lâm Đông ôm hai bình dấm chua đi ra khỏi tiệm tạp hóa.
Lâm Lệ Hoa đứng ở đầu đường nhìn, nói: “Lâm Đông, đưa xong rồi quay về, đừng ham chơi, đừng làm mất nhé.”
“Dạ con biết rồi.”
“Tiểu Xuyên, trông em con.”
“Biết rồi mà.”
Hạ Tiểu Xuyên túm áo Lâm Đông lôi đi, tới trước cửa nhà lão Uông, Hạ Tiểu Xuyên gõ ầm ầm, lớn tiếng gọi: “Ông Uông ơi! Ông Uông ơi!”
“Ai vậy?” Bên trong truyền đến một giọng nói già nua.
“Con là Tiểu Xuyên nè.”
“A, Tiểu Xuyên à.”
Cửa sân bị mở ra, một ông lão có mái tóc hoa râm xuất hiện, nhìn Hạ Tiểu Xuyên nở nụ cười, nhìn thấy Lâm Đông lại ngẩn ra.