Tiệm Tạp Hóa Của Nhóc Con

Chương 116: Chương 116: Ý nghĩ




Lâm Đông nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, Mục Hưng Hà lập tức căng thẳng, hô hấp cũng như ngưng lại, không chớp mắt nhìn đôi mắt trong suốt đen nhánh của Lâm Đông, hỏi: “Vậy… Cho nên, em cũng biết?”

Lâm Đông gật đầu.

“Vậy, vậy em có ý kiến gì?”

“Em…” Lâm Đông lẳng lặng mà nhìn Mục Hưng Hà, ánh đèn yếu ớt bên trong phòng như ánh đèn chuyên nghiệp chiếu thẳng vào mặt Mục Hưng Hà, càng làm nổi bật lên ngũ quan của Mục Hưng Hà, cậu không còn là cậu nhóc con nữa, đã là thiếu niên, Lâm Đông nhẹ giọng gọi: “Hưng Hà.”

Mục Hưng Hà nhìn chằm chằm Lâm Đông.

Lâm Đông dịu dàng nói: “Nam sinh, nam sinh thích nam sinh là không đúng.”

Sắc mặt Mục Hưng Hà cứng đờ, cũng không biết nên dùng biểu tình gì để đối mặt với câu nói này.

Lâm Đông cũng không biết nên nói cái gì cho phải, hơi cúi đầu.

Mục Hưng Hà đột nhiên cảm giác đôi mắt có chút chua, ánh mắt không tự chủ được nhìn ra xa, lông mi thật dài chớp hai lần, đến khi tụ lại lần nữa trên mặt Lâm Đông, cậu nở nụ cười, tùy tiện nói: “Em nghĩ cái gì vậy? Cái ghi chú trên Q kia là viết bậy, nếu không tại sao lại nằm trong nhóm ‘Ha ha’ chứ, đúng không? Vậy, vậy nên, em đừng nghĩ vậy, đi ngủ sớm một chút đi, anh cũng trở về nhà ngủ.”

“Hưng Hà.” Lâm Đông há mồm gọi.

“Ngủ đi, đừng suy nghĩ nhiều.” Mục Hưng Hà cười to hai tiếng với Lâm Đông nói: “Anh trai buồn ngủ, về nhà ngủ đây.”

“Hưng Hà ——” Lâm Đông muốn nói lại thôi.

Mục Hưng Hà đưa bàn tay vào trong cửa sổ, sờ sờ đầu Lâm Đông, giống như trước, cười đặc biệt tuấn lãng, dứt khoát nói: “Được rồi, anh trai đi, ngày mai dậy sớm một chút đi học nhé, sau này sẽ sửa lại cái ghi chú kia, không đùa kiểu này nữa, đi đây.”

Lâm Đông không lên tiếng.

Mục Hưng Hà quay đầu bước đi, đi đặc biệt vững vàng, vừa rời khỏi tầm mắt Lâm Đông, chân bị lảo đảo một cái, lệch đến bên tường, phát ra một tiếng vang trầm thấp, nghe được phía sau truyền đến tiếng Lâm Đông lo lắng hỏi thăm, cậu cười hồi một câu “Không có chuyện gì, bị trượt, không có chuyện gì, anh đi”.

Mục Hưng Hà đi trên đường, hai bên mặt đường thẳng tắp có đèn đường, đèn đường rọi sáng đường dưới chân, nhưng cậu lại đột nhiên mê mang, không biết nên đi nơi đâu, cũng không biết đứng ở chỗ này làm gì.

Sau một hồi lâu cậu mới cất bước, cậu không đi đến nhà Tưởng Tiểu Quân, nhanh chân đi về nhà mình.

Lúc trước, cậu có nói buổi tối không trở lại với ba mẹ, giờ khắc này cửa sân đều đã đóng, cậu không gọi cửa, thuần thục leo tường vào sân, trực tiếp tiến vào phòng của mình, cũng không mở đèn, “Rầm” một tiếng đập vào giường, xoay người, chết lặng nhìn xà nhà đen kịt, nhìn nhìn, nước mắt từ khóe mắt chảy ra, rơi lên trên giường, cậu vươn tay lau mắt, chôn mặt thật chặt ở trên gối, nghe tiếng ba la từ ngoài cửa truyền đến.

Cậu hít mạnh mũi, lấy tay lau mắt hai cái, xoa xoa mặt, sau đó mới trả lời một tiếng: “Là con.”

“Mày về khi nào đấy? Không phải mày nói đến nhà Tiểu Quân ngủ à? Tại sao trở lại?” Mục Hoài An lớn tiếng hỏi: “Có phải là leo tường vào không?”

“Dạ, con mới vừa leo tường vào.” Ngữ khí của Mục Hưng Hà như bình thường không khác biệt gì, qua quýt nói: “Đánh nhau với Tiểu Quân một trận nên trở lại.”

“Lại đánh nhau, mày đúng là ngứa da, ngày mai lão tử tìm mày tính sổ, đi ngủ sớm một chút.”

“Biết rồi ạ.”

Mục Hưng Hà xoay người, đắp chăn vòng qua đầu, trong tầm mắt tất cả đều là màu đen, đến khi trong tầm mắt có ánh sáng, trời đã sáng, cậu nghe tiếng ba mẹ gọi mình rời giường, cậu xốc chăn lên, giống như thường ngày, đánh răng rửa mặt thay quần áo ăn điểm tâm thu dọn đồ đạc, đẩy xe đạp đi tìm Lâm Đông cùng Tưởng Tiểu Quân đi học, mới vừa đẩy xe đạp ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Lâm Đông và Tưởng Tiểu Quân đẩy xe đạp đi tới.

Tưởng Tiểu Quân nói: “Chào.”

“Chào.” Mục Hưng Hà trả lời Tưởng Tiểu Quân một tiếng, quay đầu nhìn về phía Lâm Đông.

Lâm Đông cười hỏi: “Hưng Hà, đồ đạc để trọ ở trường anh đã chuẩn bị xong chưa?”

Mục Hưng Hà có chút chua chát trong lòng, trên mặt cũng không hiện ra: “Rồi.”

“Vậy chúng ta đi.”

“Đi.” Mục Hưng Hà vẫn là dáng vẻ cao hứng không khác gì lúc bình thường.

Ba người đồng thời nhảy lên xe đạp, lúc thường ba người có chuyện nói không hết, nhưng hôm nay chỉ có một mình Tưởng Tiểu Quân đang nói, Tưởng Tiểu Quân nói mãi cũng cảm thấy có chút không đúng, quay đầu nhìn Mục Hưng Hà rồi nhìn Lâm Đông, nghĩ thầm chuyện yêu đương là chuyện của hai người, hắn cũng không hỏi đến.

Đến trường học, ba người đem xe đạp bỏ vào bãi giữ xe trước rồi đem đồ vật bỏ vào ký túc xá, sau đó mới vào phòng học bắt đầu chương trình học buổi sáng, chương trình học buổi sáng vừa kết thúc, các bạn học đều ào ra đi đến nhà ăn ăn cơm.

Lâm Đông và Tưởng Tiểu Quân cũng ào ra, vừa quay đầu không nhìn thấy Mục Hưng Hà, hai người nhìn vào trong phòng học, nhìn thấy Mục Hưng Hà cùng các bạn học chậm rãi đi ra,hoàn toàn khác Mục Hưng Hà trước đây.

Tưởng Tiểu Quân liếc mắt nhìn Lâm Đông, không có từ biểu tình bình tĩnh của Lâm Đông nhìn ra thứ gì, liền nói: “Chúng ta chờ chút đi.”

Lâm Đông gật đầu.

Đợi đến khi ba người đi tới nhà ăn, trước mỗi cửa sổ của nhà ăn đã đầy học sinh xếp hàng, ba người cũng dựa theo trình tự xếp hàng lấy món ăn ăn cơm, sau khi ăn xong đồng thời trở lại phòng học, không ít học sinh đã nằm nhoài trên bàn sách ngủ, Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân cũng nằm nhoài trên bàn sách ngủ.

Lâm Đông ngồi ở trước bàn đọc sách, nhìn Mục Hưng Hà ngủ say, trong lòng không biết là tư vị gì, không bao lâu sau, cậu cũng gục xuống bàn ngủ, sau khi tỉnh lại bắt đầu lên lớp, buổi chiều tan học lại là đi nhà ăn ăn cơm, cơm nước xong lên tự học buổi tối, tự học buổi tối xong, ba người đồng thời về ký túc xá học sinh.

Ba người ở một phòng ký túc xá tám người, năm người kia cũng là lớp 11 (1), ngày đầu tiên trọ ở trường, tám người đều rất hưng phấn, quần cho tới khi tắt đèn, sau khi bảo vệ quát lớn, tám người mới im lặng ngủ. Mấy ngày sau đều trôi qua như thế, lên lớp, ăn cơm, ngủ, lên lớp, ăn cơm, tự học buổi tối, ngủ, đến buổi chiều thứ sáu ba người cùng nhau về nhà, rõ ràng là sinh hoạt giống như trước đây nhưng Lâm Đông lại cảm thấy Mục Hưng Hà có thay đổi.

Mục Hưng Hà vẫn giống như trước đây quan tâm cậu, gọi cậu đi học, giúp cậu xếp hàng, múc nước cho cậu, buổi tối sợ cậu không dám đi, nên đi vệ sinh cùng cậu. Thế nhưng không thân mật giống như trước đây.

Lâm Đông nằm nhoài trên bàn sách, nhìn ánh sáng đầu mùa đông sau giờ ngọ, ấm áp thư thích, ánh mắt của cậu di chuyển, rơi vào người Mục Hưng Hà, Mục Hưng Hà đang nằm nhoài trên bàn sách ngủ, cũng không biết có ngủ hay không, chỉ để cho Lâm Đông cái gáy đen kịt.

Lâm Đông yên lặng nhìn, bỗng nhiên Mục Hưng Hà không hề có điềm báo trước mà quay đầu, quay mắt về phía cậu, trong lòng cậu căng thẳng, đối mặt với ánh mắt trong suốt của Mục Hưng Hà, hai người một người ở hàng thứ hai nằm úp sấp, một người ở hàng thứ tư nằm úp sấp, cách chính giữa một khoảng trống, ai cũng không nói gì, không có lúng túng, không có xoắn xuýt, không có nghi hoặc, cứ nhìn như vậy, mãi cho đến khi tiếng chuông vào học vang lên, hai người bắt đầu nghiêm túc nghe giảng bài.

Buổi chiều vừa hết tiết xong, học sinh đều chạy thật nhanh về ký túc xá, chuẩn bị đem quần áo tất vớ dơ bẩn mang về nhà giặt, ba người Lâm Đông, Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân cũng trở về ký túc xá, Lâm Đông và Tưởng Tiểu Quân thu thập xong, thấy Mục Hưng Hà ngồi ở trên giường không nhúc nhích, Tưởng Tiểu Quân hỏi: “Hưng Hà, mày không về nhà à?”

Mục Hưng Hà nói: “Hai người về đi, ngày mai tao đi sang nhà bà nội, ngày hôm nay không trở về.”

“Vậy mày có mang quần áo về nhà giặt không?” Tưởng Tiểu Quân nói: “Nếu có thì tao giúp mày mang về nhà giặt, thứ hai lại mang về cho mày.”

“Không cần, tao tự mình giặt được.”

“Vậy được, vậy tao cùng Lâm Đông về nhà.”

“Ừ.”

Lâm Đông đeo cặp sách, nhìn về phía Mục Hưng Hà, hỏi: “Cuối tuần anh có trở về trấn không?”

“Không trở về, thứ hai chúng ta gặp.”

“Được.”

Lâm Đông cùng Tưởng Tiểu Quân đi, đi tới cửa nghe Mục Hưng Hà gọi: “Đông Đông.”

Lâm Đông quay đầu lại nhìn Mục Hưng Hà.

Mục Hưng Hà cười nói: “Trên đường chú ý an toàn.”

Lâm Đông nhẹ nhàng nở nụ cười với Mục Hưng Hà.

“Vậy em đi.”

“Ừ.”

“Chờ một chút.” Lâm Đông vừa mới nhấc bước, lại nghe Mục Hưng Hà gọi một tiếng, cậu nhìn về phía Mục Hưng Hà lần nữa, Mục Hưng Hà có chút tay chân luống cuống mà nói: “Không có chuyện gì, thứ hai gặp lại.”

Lâm Đông nhìn Mục Hưng Hà một lúc, xác định Mục Hưng Hà sẽ không gọi mình nữa, cậu mới nở nụ cười với Mục Hưng Hà, cùng Tưởng Tiểu Quân xuống lầu lấy xe đạp, đồng thời chạy về hướng Cẩm Lí.

Trên đường Tưởng Tiểu Quân hỏi: “Lâm Đông, em không có chuyện gì chứ?”

Lâm Đông hỏi ngược lại: “Em có chuyện gì chứ?”

“Cảm giác gần đây em không vui vẻ như trước đây.”

“Ảo giác của anh thôi.” Lâm Đông cười nói.

Tưởng Tiểu Quân không để ý câu trả lời của Lâm Đông, thử thăm dò hỏi: “Không phải là bởi vì Hưng Hà chứ?”

Lâm Đông nói: “Không thể nào.”

Tưởng Tiểu Quân thở dài một cái.

Lâm Đông nghiêng đầu hỏi: “Anh thở dài cái gì?”

Tưởng Tiểu Quân nói: “Tất cả mọi người nói tuổi em còn nhỏ, không cho bọn anh bắt nạt em, Hưng Hà cũng che chở em, em đơn thuần nhất khả ái nhất thiện lương nhất, kỳ thực không phải như vậy, em cũng rất hư hỏng xấu xa, khi còn bé chúng ta làm mấy chuyện xấu, lần nào em cũng tham gia, thế nhưng em có thể khiến cho mình không bị mắng, hơn nữa còn khiến Kỳ Kỳ cùng Tiểu Xuyên chủ động bị chửi, em đó lòng dạ rất thâm sâu.”

“Không phải chứ.” Lâm Đông cười nói: “Em vẫn cho rằng bởi vì em lớn lên rất dễ nhìn, mọi người không nỡ trách em.”

“Dẹp đi.” Tưởng Tiểu Quân nói: “Anh có thể nhìn rõ ràng trong lòng Hưng Hà nghĩ cái gì, nhưng không thể thấy rõ em nghĩ cái gì, này, anh nói, Lâm Đông, Bùi Tri Nhiên, cả ngày em đều nghĩ gì trong lòng thế?”

“Rất đơn giản mà.”

“Cái gì?”

“Em chỉ muốn mọi người đều tốt.”

“…”

Tưởng Tiểu Quân đang muốn mở miệng hỏi, hai người đã đến cửa nhà Lâm Đông, hắn không thể làm gì khác hơn là nói: “Ngày mai gặp.”

Lâm Đông tự mình xuống xe, vừa thấy Nguyễn Tâm Bình và Bùi Thức Vi trong sân tiến lên đón.

“Tri Nhiên, trở lại rồi.”

Lâm Đông lập tức nở nụ cười: “Ba, mẹ.”

Bùi Thức Vi vươn tay nhận lấy cặp sách trên người Lâm Đông.

Nguyễn Tâm Bình nhìn yên sau xe đạp hỏi: “Quần áo cần giặt lại không mang về? Lại tự mình giặt à?”

Lâm Đông cười gật đầu.

“Đã nói bao nhiêu lần rồi, bảo con mang về nhà dùng máy giặt để giặt, quần áo mùa đông dày như vậy, cũng không dễ giặt, có thể dùng máy giặt trong nhà mà.”

“Không sao ạ, cũng không mệt.”

Một nhà ba người tiến vào phòng khách, Nguyễn Tâm Bình và Bùi Thức Vi hỏi Lâm Đông những chuyện liên quan với trường học, không bao lâu sau cùng nhau ngồi ăn cơm tối, cơm tối xong, Bùi Thức Vi vào thư phòng làm việc, Nguyễn Tâm Bình ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi.

Lâm Đông tắm rửa sạch sẽ xong, ngồi ở bên cạnh Nguyễn Tâm Bình hỏi: “Mẹ, gần đây mẹ thích xem ti vi à?”

Nguyễn Tâm Bình cười nói: “Cũng không phải, là xế chiều hôm nay cô con nói cẩn thận xem, đề cử mẹ xem, cho nên mẹ muốn xem phim truyền hình này nói cái gì.”

“Con cùng xem với mẹ.”

“Được.” Nguyễn Tâm Bình cười vui vẻ.

Quả nhiên là phim truyền hình yêu thích của cô, đặc biệt cẩu huyết về cái loại việc nhà luân lý, nói về một nữ chính đẹp đẽ gả vào hào môn, trải qua đủ loại sự tình bi thảm trong hào môn, ví dụ như bị bố mẹ chồng ức hiếp, ví dụ như chồng quá đáng, ví dụ như mang thai sẩy thai, tóm lại là một chữ thảm.

Nguyễn Tâm Bình xem mà đỏ cả mắt.

Lâm Đông nói: “Mẹ, mẹ đừng nhập tâm như vậy mà, đây đều là giả.”

“Thế nào lại là giả chứ? Nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống cả.” Nguyễn Tâm Bình nghiêm túc nói với Lâm Đông: “Mẹ không hiểu vì sao ba mẹ của nữ chính lại nhẫn tâm gả nữ chính vào trong hào môn như vậy, nếu là mẹ, thà để con mình cả đời không kết hôn, chứ không để gặp tình cảnh như vậy, quá đau lòng.”

Lâm Đông cười khuyên Nguyễn Tâm Bình, tiếp tục cùng Nguyễn Tâm Bình xem, xem xong hai tập, cậu trở về trong phòng ngủ, lúc này trời đã rất lạnh, cậu nằm vào trong chăn, trong đầu toàn nghĩ đến những yêu hận đan xen trong phim truyền hình, không khỏi nghĩ đến Mục Hưng Hà, nghĩ đi nghĩ lại liền ngủ.

Lúc tỉnh lại trời u u ám ám, không đầy một lúc trời mưa, Tưởng Tiểu Quân ở nhà không ra, Kỳ Kỳ và Hạ Tiểu Xuyên lên lớp 9 nghiệp học trùng trùng, đang ở nhà bù lại, Lâm Đông liền đi đến tiệm tạp hóa nhóc con giúp Lâm Lệ Hoa một tay, buổi tối Lâm Lệ Hoa mời người lớn ăn cơm uống rượu tán gẫu.

Lâm Đông ở lại tiệm tạp hóa nhóc con đợi một lát rồi về nhà, nhàn rỗi tẻ nhạt liền vào thư phòng mở máy vi tính ra, tốc độ mạng trong nhà không bằng quán Internet, không thể chơi game nặng, Lâm Đông liền đăng nhập tài khoản Q, chuẩn bị chơi cờ tỉ phú một chút, mới vừa lên Q, liền thấy Mục Hưng Hà cũng online, vị trí online biểu hiện là quán Internet gần Thị Nhất Trung.

Đã trễ thế này, Mục Hưng Hà không trở về nhà bà nội cũng không về trường học, lại ở quán Internet, Lâm Đông lập tức gửi tin nhắn qua: “Hưng Hà, anh đang ở đâu?”

Mục Hưng Hà phản hồi: “Ở quán Internet.”

Lâm Đông: “Anh không đến nhà bà nội anh à?”

Mục Hưng Hà: “Đi rồi, vừa trở lại.”

Lâm Đông: “Sao muộn như vậy còn không về trường học? Anh đang chơi game à?”

Mục Hưng Hà: “Không có, anh không chơi game”

Lâm Đông: “Anh đang làm gì thế?”

Gửi xong câu này, Lâm Đông nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, nhìn thấy trên màn hình tình trạng “Đang gõ chữ” lúc thì hiện lên, lúc lại biến mất, cậu cho rằng nhất định là Mục Hưng Hà giống như trước đây, thao thao bất tuyệt giải thích mình đang làm gì, kết quả hai giây sau, Mục Hưng Hà chỉ gửi tới hai chữ —— nhớ em.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.