Edit: Thanh Thanh
Beta: Tiểu Viên
Sở Thiên Dịch là người nói được làm được, đã quyết định kế hoạch xong thì sẽ ngay lập tức thực thi. Vì thế vào cuối tuần nọ, toàn bộ công ty hơn mười mấy người chia nhau ngồi trên hai cái xe buýt, đợi Sở Thiên Dịch ra lệnh một tiếng liền sẽ phóng thẳng về miền quê thân ái của Tiểu Trương.
Sáng sớm, Sở Thiên Dịch còn bớt chút thời gian xử lý nốt văn kiện trong phòng làm việc rồi mới xuống lầu, vừa đi vừa tự hỏi không biết nên ngồi xe cùng với mọi người hay tự mình lái xe đuổi theo.
Đi tới bãi đỗ xe, hắn phát hiện chiếc xe màu đỏ của Chu Thần đang để trong một góc.
Sở Thiên Dịch vừa bước lên xe buýt, không khí bỗng dưng trở nên sôi nổi, hiển nhiên mọi người đều cảm thấy phấn chấn khi lão bản cao cao tại thượng lại ngồi cùng bọn họ.
Chu Thần ngồi ghế trên cùng của xe, từ lúc Sở Thiên Dịch còn chưa lên y đã đuổi thư ký Lâm ngồi bên cạnh đi chỗ khác. Lúc này trên xe chỉ còn một chỗ trống bên cạnh y, vị kia lên xe sau cùng dĩ nhiên sẽ phải ngồi ở đây rồi.
“Năm nay cậu có vẻ hăng hái nhỉ, không tự mình lái xe.” Sở Thiên Dịch ngồi xuống cạnh y, phát hiện người bên cạnh không có phản ứng gì, tựa hồ như còn không phát hiện có người ở cạnh mình, hắn liền chủ động mở miệng.
Chu Thần quay đầu, giương to mắt giả vờ kinh ngạc, sau đó tiếp lời: “Đúng vậy, tự mình lái xe thật chẳng thú vị, đi cùng một đoàn người sẽ náo nhiệt sôi nổi hơn.”
“Ừ, tôi cũng nghĩ thế.”
“Bạn nhỏ nhà anh sao không đi cùng?”
“À… Cậu ta về nhà rồi.” Sở Thiên Dịch không muốn nói nhiều, dứt lời liền giục xe chuyển bánh.
Dọc theo hai bên đường cao tốc, ngoại trừ ruộng lúa mỳ cùng những dãy núi nhấp nhô ở đằng xa cũng không còn cảnh đẹp gì để ngắm nhìn. Theo lộ trình hơn 300 km còn phải đi qua một cái chợ trời, Chu Thần nhẩm tính còn 4 tiếng nữa mới đến nơi, vừa lúc nên chợp mắt một tí.
Ban đầu trên xe còn ồn ào, người này nói người kia đáp ầm ĩ náo nhiệt, qua nửa giờ liền từ từ yên tĩnh, phỏng chừng mọi người lăn ra ngủ hết rồi…
Chu Thần đang chuẩn bị điều chỉnh ghế ngồi để nằm xuống, nghiêng đầu liền thấy Sở Thiên Dịch đang tựa lưng trên ghế, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp bình thản. Hắn có vóc người tương đối lớn, đầu cao hơn lưng ghế dựa rất nhiều; mà lưng ghế dựa còn chưa được điều chỉnh, vẫn đang dựng thẳng nên đầu của Sở lão bản đang ngủ cứ chậm rãi trượt xuống.
Chu Thần nhìn bốn phía, nhân lúc không ai chú ý, vươn tay ra ngoài khẽ đẩy đầu Sở Thiên Dịch. Người nọ dần dần dựa sát vào y, nhẹ nhàng ghé đầu trên vai y.
Chu Thần còn chưa kịp hí hửng thì tài xế đã trố mắt nhìn y qua kính phản chiếu.
Y liếc xéo cha già vô duyên kia một cái, nhưng không hề động đậy.
Làn gió ấm áp lướt nhẹ qua, trên mặt có chút ngứa, hình như có cái gì đó mềm mại đang phe phẩy.
Khi Sở Thiên Dịch đang muốn gạt thứ trên mặt xuống, hắn liền tỉnh giấc. Ngay sau đó hắn phát hiện chính mình đang gối lên vai Chu Thần, mà người nọ hiển nhiên đang ngủ say, đầu cũng gục về phía này, sợi tóc có hơi dài đang phe phẩy trước mặt hắn.
Chẳng biết y dùng dầu gội loại nào, nhưng mùi hương thật dễ chịu.
Hắn nhẹ nhàng đẩy Chu Thần ra, muốn đối phương tựa vào ghế ngồi, thế nhưng đầu y lại ngay lập tức gục lên vai hắn.
Lần này hắn không đẩy ra nữa, nhỏ giọng nhắc nhở tài xế kéo cửa sổ xe thấp xuống, rồi ngửa đầu tựa lên ghế cảm thụ khoảnh khắc thoải mái này.
Chu Thần tỉnh lại sau một cú xóc nảy.
“Dậy rồi à? Có hơi xóc một tí, đường sá ở thị trấn này không được trùng tu tốt cho lắm.”
Giọng nói từ hướng trên đầu truyền tới, thanh âm trầm thấp kéo theo rung động trên vai nhỏ đến mức không thể phát hiện, làm Chu Thần muốn giả vờ chưa tỉnh ngủ để hưởng thụ thêm một chút.
Trên người được đắp một cái áo khoác màu trắng thuần, từng cơn gió nhẹ từ ruộng lúa thổi qua không làm y cảm thấy lạnh, trái lại có chút ý vị ấm áp.
Sở Thiên Dịch hỏi y một câu rồi quay đầu, cùng người phía sau nói chuyện phiếm.
Chu Thần bất ngờ nhận thấy Sở Thiên Dịch không đẩy y ra. Phát hiện này làm y sung sướng, nhất thời cảm thấy ánh mặt trời bỗng thật xán lạn… Tuy rằng thời tiết đích thực không tồi.
Lúc đến được quán trọ đặt trước là đã vào tầm trưa.
Ngồi xe ôtô cả buổi sáng, mọi người ăn cơm xong liền đều quay về phòng nghỉ trưa.
Chu Thần và Tiểu Trương ở cùng một gian phòng, ngay bên cạnh là phòng Sở Thiên Dịch.
Muốn hút thuốc, lại thấy Tiểu Trương buồn ngủ cũng không tiện làm phiền, Chu Thần đẩy cửa đi ra ngoài định làm vài điếu. Ngay lúc đó, Sở Thiên Dịch trở về từ chỗ phục vụ. Người nọ thấy y cầm điếu thuốc trên tay, sắc mặt lạnh xuống.
“Cậu nghiện thuốc lá nặng đến thế này rồi sao?” Hắn nhớ rõ Chu Thần lúc xuống xe, trong miệng còn ngậm điếu thuốc, sao bây giờ vẫn hút tiếp được?
“À… Chỉ là không có gì làm thôi.” Chu Thần có chút chột dạ, y cứ nghĩ lão bản đã sớm ở trong phòng nên mới yên tâm xả hơi. Không ngờ Sở Thiên Dịch vốn ghét mùi thuốc lá lại đứng ngay bên cạnh y.
Chu Thần đổi điếu thuốc qua bên tay trái, tận lực cách hắn xa một chút.
“Hút thuốc ít thôi, không tốt.”
Chu Thần lườm Sở Thiên Dịch, tên này lại lên cơn ấm đầu à. Gần đây thái độ của hắn với y đã đủ kỳ lạ rồi, y còn chưa kêu ca, bây giờ còn quản việc hút thuốc của y? Nếu không vì hắn, y làm sao lại nghiện thuốc lá cơ chứ!
Sở Thiên Dịch cũng phát hiện ánh mắt Chu Thần nhìn hắn có chút bất mãn, nhận ra chính mình nhiều chuyện, nhưng suy nghĩ một chút lại buông thêm một câu: “Người ta bảo, bỏ thuốc sẽ béo lên đó.” Hắn vừa nói vừa nhìn Chu Thần kéo kéo khóe miệng, nở nụ cười.
Chu Thần như bị điện giật đứng im tại chỗ. Thẳng đến khi đầu lọc cháy đến tay y mới hồi phục tinh thần, lúc này trên hành lang đã sớm không còn bóng người.
“Chết tiệt, thật đáng xấu hổ!” Cũng không biết là đang nói ai đây.
Sở Thiên Dịch nhớ lại hành động vừa nãy của mình, cũng có chút mơ hồ. Từ trước tới nay hắn luôn chú ý đối xử với Chu Thần rất nghiêm túc, thế nhưng từ khi nào đã không còn nghiêm túc nữa, lại còn cảm thấy hơi hoài niệm quãng thời gian trước kia cùng y cãi nhau ầm ĩ. Thực sự là già rồi nên bắt đầu thích hoài niệm sao?
“A…” Sở Thiên Dịch vỗ trán, đem hết rối loạn ném ra sau đầu. Hắn lấy điện thoại ra gọi cho Trần Á Huy, bên kia còn đang tắt máy.
Hắn chưa từng kiên nhẫn với người khác như thế này, nhưng có vẻ người nào đó hết lần này tới lần khác không có chút cảm kích.
Hình như khi hắn bằng tuổi Trần Á Huy, cũng có một người kiên trì với hắn như vậy, nhưng chính mình lại chưa từng đáp lại?
“Em yêu anh”
“Tôi không thích đàn ông.”
Lúc đó, đôi môi dán sát vào mang theo nhiệt độ của con người ấm áp được bao trọn trong ánh hoàng hôn, nhưng có lẽ môi mình quá lạnh, chỉ đụng chạm trong nháy mắt hắn liền đẩy đối phương ra, vì quá bối rối.
“Dịch, xui xẻo mà sau này tớ không tìm được việc làm thì sẽ đến ăn bám cậu… Tớ tin cậu a, tớ thấy cái công ty cậu đang nghĩ đến chắc chắn sẽ thành công, đến lúc đó cho tớ một vị trí ở công ty, mỗi tháng phát tiền lương đều đều là được… Tớ lười lắm.”
“Há há, nhân viên muốn hỏi tớ là ai á? Cứ nói là vợ cậu đi!”
Không biết từ khi nào đã ngủ quên mất, bị tiếng ồn ào ngoài hành lang đánh thức, Sở Thiên Dịch vô cùng kinh ngạc nhớ lại quá khứ. Trong khi vẫn còn mông lung, hắn nghe thấy có tiếng người gõ cửa: “Sếp Sở, chúng tôi đi chơi đây, muốn đi chung không, nếu mệt quá thì hãy nghỉ ngơi tiếp.” Là giọng Chu Thần.
Hắn có thể dễ dàng tưởng tượng ra biểu tình chờ mong đầy hưng phấn của người nọ.
Ừ một tiếng rồi đứng dậy ra cửa, hắn xuống cuối hàng đi theo mọi người.
Chu Thần nhiều năm nay đều không có nhiều hứng thú với hoạt động tập thể, với việc đi tắm ôn tuyền cũng không, y chỉ đang giả vờ…
Bởi vì nếu y tỏ ra không hứng thú với bất cứ thứ gì, thể nào cũng sẽ có người bâu lại hỏi thăm, mà y thì lười mở miệng. Y quan sát người khác, phát hiện mọi người khi tham gia hoạt động đều rất náo nhiệt, vậy nên y cũng bắt chước theo. Thực sự y chỉ thích nằm ườn trên sô pha ở nhà, cầm điều khiển từ xa chuyển kênh một cách vô tội vạ mà thôi, hình như toàn bộ sức sống của y dốc hết ra cũng chỉ như người đang ngái ngủ.
Chu Thần tìm một cái hồ nhỏ nhiệt độ không cao, ngồi trên bờ duỗi chân xuống nước thử nhiệt độ, cảm thấy vừa đủ. Khuỷu tay tựa trên bờ đá, y ngửa đầu nhìn trời đến phát ngốc.
Ngâm ôn tuyền vào mùa hè cũng khá tốt, có thể làm sạch thân thể mà không cần xuống nước. *kiểu như xông hơi á*
Ánh mặt trời trên đầu bỗng dưng biến mất, Chu Thần liền mở mắt, thì ra là Sở Thiên Dịch đến cướp nắng của y.
“Chào sếp.”
“Ừ.”
Chu Thần nhìn xung quanh một vòng, phát hiện đa số mọi người trong công ty đều đang đi ngâm nước thuốc, những người mang theo gia đình thì đến ôn tuyền riêng, hình như trong ôn tuyền nhiệt độ thấp này chỉ có hai người bọn họ.
Xa xa truyền đến tiếng hò hét của nữ nhân viên, nhưng Chu Thần đột nhiên cảm thấy không gian đang từ từ an tĩnh lại.
Chính Sở Thiên Dịch cũng thấy có chút xấu hổ, vốn định muốn ngồi xuống liền dừng lại, đứng dậy đi đến nơi khác.
Chu Thần thở ra một hơi, nghĩ thầm Sở Thiên Dịch nhất định là đi nhầm cửa…
Hừm, then chốt là y sợ lúc nhìn thấy người nọ khỏa thân sẽ nảy ra phản ứng bất ngờ gì, như vậy sẽ thật mất mặt… Bất quá giờ thì ổn rồi.
Hưởng thụ sự an tĩnh thanh nhàn không có bóng dáng Sở Thiên Dịch xong, khi có người đi tới y liền đứng dậy ly khai.
Nói thật, trong nhà có một con nhóc làm y cảm giác mỗi ngày bên tai đều có động cơ phản lực ong ong bay qua bay lại, đau đầu là một chuyện, đến lỗ tai cũng bị tra tấn đến rã rời.
Lúc y đi đến cửa phòng trọ, mới nhớ ra chìa khóa là do Tiểu Trương giữ. Do dự một hồi, lui về phía sau vài bước thử gõ gõ cửa. Tuy y chỉ muốn thử vận may, không ngờ trong phòng kia thực sự có người.
Sở Thiên Dịch thấy y hiển nhiên có chút giật mình, Chu Thần không còn lén tìm hắn từ lâu lắm rồi.
Chu Thần thấy đối phương có chút ngây người, vẫn thản nhiên tiêu sái đi thẳng vào, ngồi ở trên giường giải thích: “Tôi không mang theo chìa khóa phòng, ngồi nhờ phòng anh một lúc.”
“Hửm, sao không ngâm thêm một lúc nữa?”
“Ngâm trong thời gian quá dài sẽ thở không nổi.” Chu Thần ngó nghiêng, đột nhiên còn nói: “Ha ha, mẹ tôi lần trước còn nói Tiểu Dịch đã lâu lắm rồi không gặp, tôi không ngờ bà ấy còn nhớ rõ anh.”
“Vậy sao? Cũng đã lâu rồi không chào hỏi, có cơ hội tôi sẽ tới thăm bác.”
“Ê Tiểu Chu, bọn tớ đang tìm cậu đỏ mắt đây này, không mở được cửa hả, đi về mau, ba chân còn thiếu một.” Tiểu Trương lải nhải phân trần, lôi đi Chu Thần đang còn lúng búng như muốn nói gì, một tay kéo lấy cánh tay một tay ôm cổ, còn quay đầu lại hướng Sở Thiên Dịch bày ra tư thế xin lỗi.
Sở Thiên Dịch đi theo ngó, phát hiện mấy cậu thanh niên đang khoác áo tắm, rục rịch bày ra một bàn mạt chược.
Lão bản tới, lập tức có người nhường chỗ ngồi. Người trong phòng bắt đầu chỉ điểm nhắc bài.
Đến sáu bảy giờ tối, nóng nực của ngày hè bắt đầu tán đi, Sở Thiên Dịch dẫn theo vài người rảnh rỗi đi dạo quanh thị trấn nhỏ.
Vốn tưởng rằng sẽ tìm được mấy tiểu điếm náo nhiệt để uống rượu, mọi người lại phát hiện cuộc sống về đêm ở đây rất nghèo nàn.
Thật vất vả mới tìm được quán karaoke, nhưng điều kiện cũng không tốt cho lắm. Mười người đi vào đặt một phòng lớn còn gọi thêm bia, ông chủ liền quá xúc động bật khóc.
Chu Thần lúc đầu thấy khát nước, khai trương luôn một chai bia cho quán. Đến khi uống hết ba chai, y mới sờ mũi lẩm bẩm: “Hình như chưa ăn cơm tối?”
Đối với tuyển thủ có tửu lượng tốt nhờ tôi luyện như y mà nói, uống rượu khi bụng rỗng tuyệt đối là tối kỵ, kết quả dễ say rượu.
Muốn đi ra ngoài cho tỉnh rượu, y lại phát hiện không khí ngột ngạt trong phòng càng làm cho rượu xộc thẳng lên đỉnh đầu. Y chạy vọt đến toilet mở vòi nước, độ cồn trong cơ thể đột nhiên tăng cao.
Người trong gương kia mặc một cái áo phông nhàn nhã, tóc bị nước xối ướt nhẹp dính sát trên mặt, hiển nhiên đã nhìn không rõ sắc mặt của chính mình đang phiếm hồng, trên người cũng chầm chậm xuất hiện từng mảng dị ứng đỏ ửng.
Sau khi trở về, y thấy Sở Thiên Dịch đang ngồi trong góc phía sau cửa, nhìn chăm chăm điện thoại trong tay không biết suy nghĩ cái gì, hừ, hai trăm phần trăm là đang nghĩ đến thằng quỷ con ở nhà hắn đi.
Chu Thần hung hăng phóng qua, nghĩ thầm, ngươi thích nữ nhân ta chỉ có thể giương mắt nhìn là bởi vì không muốn ngươi bị hủy; thế nhưng hiện tại ngươi thích nam nhân, nếu đã thích nam nhân thì cũng chỉ có thể thích ta! Lão tử yêu ngươi mười năm, không có lý do gì lại để cho ngươi chạy!