Edit: Tiểu Viên
Beta: Thanh Thanh
“Chu Thần, tớ muốn qua nhà cậu chơi.” Khương Phàm gác cằm lên lưng tựa của ghế sô-pha, nhìn Chu Thần ăn mặc chỉnh tề bước ra từ phòng tắm nói.
Chu Thần đi qua xoa xoa mớ tóc tạo hình mào gà của hắn đáp lời: “Cậu như này dọa chết mẹ tớ mất.”
Khương Phàm bày ra vẻ oán phụ khóc ròng: “Đây sống chung với đằng ấy bao lâu, đằng ấy không định mang đây ra mắt cha mẹ sao? Không biết là đây ủy khuất sao…”
Chu Thần buồn cười, vỗ vỗ hắn nói: “Trước khi tớ về làm xong cho tớ hai việc: máy hút bụi ở đằng kia, giúp tớ hút bụi, tớ có cảm giác khắp nhà toàn lông chó; nghe thấy tiếng máy giặt quần áo không? Không nghe thấy tiếng gì nữa tức là đã giặt xong, cậu lấy quần áo bên trong ra phơi cho tớ, đói bụng thì gọi số điện thoại dán trên cửa mà gọi cơm.”
“Tớ muốn đi gặp vị hôn thê của cậu cơ.”
“Về sau còn nhiều dịp mà, hôm nay là lần đầu tiên đưa người khác phái về nhà, tớ có chút khẩn trương, cậu đừng gây thêm phiền a.”
Chu Thần nói xong lấy hai tờ 100 Nhân dân tệ trong ví ra đặt lên bàn trà: “Cậu cứ như bây giờ cũng không được, cứ ở mãi trong nhà không dám ra ngoài… tốt nhất là nhờ chú cậu giúp đỡ đi.” Ra ngoài mà ví tiền cũng không kịp mang, bộ bị người đuổi giết sao?
Khương Phàm vừa thấy tiền liền mặt mày hớn hở: “Cậu đi đi thôi, tí nữa tớ gọi điện cho chú nha~”
Chu Thần có chút không hiểu, Khương Phàm so với Trương Hồng Tường còn giàu hơn, như thế nào có hai trăm đồng mà cũng phấn khích thành như vậy?
Ban đầu đã hẹn Ngụy Tuyền Tử cùng đi tới nhà y, đối phương cũng đã đồng ý xong xuôi, chỉ là đến phút cuối lại bỗng dưng bảo bận việc, tới giờ cơm trưa sẽ tự đến.
Chu Thần nhíu mày, nghĩ lại phải giúp nàng lấy cớ, không cẩn thận có khi lại khiến bố mẹ y cho rằng người này mới lần đầu tiên gặp mặt đã tự cao tự đại.
Vừa vào tới cửa, Chu Thần đứng đực ra nhìn tới nhìn lui hồi lâu mới dám khẳng định cánh cửa dán chữ Hỉ đỏ kia chính là của nhà mình, gân xanh trên trán đã muốn vỡ tung.
Quả nhiên, bước vào nhà chính là cảm giác vừa xuyên qua thời không nào đó, trên trần nhà gắn đầy hoa hoét tạm thời không nhắc tới, nhưng cái thảm đỏ trải nguyên một đường kia để làm cái gì vậy trời…
Chu Giai vừa thấy y liền kích động hò hét bay tới.
Chu Thần cười: “Chắc là bị hành đến bi thảm rồi đi.”
“Hừ, anh đi ra đây, có chuyện muốn nói!”
Chu Thần chưa kịp nói gì với nhị lão chuẩn bị ra ngoài đi chợ, một phát liền bị em gái lôi vào phòng.
“Người đàn bà kia là ai?!” Chu Giai chống nạnh oai oai hùng hùng chất vấn y.
“Cô ấy tên Ngụy Tuyền Tử, là người gốc ở đây.”
“Chuyện đó thì sao chẳng được! Anh sao có thể đột ngột dẫn một nữ nhân xa lạ về nhà?”
“Đối với anh thì cô ấy không còn xa lạ nữa.” Tính cả hôm nay thì coi như gặp nhau được ba lần ha. “Hơn nữa cô ấy sẽ trở thành chị dâu của em, đừng gọi đàn bà nọ đàn bà kia.” Chu Thần muốn ra ngoài uống ngụm nước, lại bị Chu Giai ngăn lại.
“Vậy còn anh Dịch biết làm thế nào bây giờ!”
Chu Thần sửng sốt, quay đầu lại nhìn Chu Giai: “Thiếu chút nữa vì anh thích hắn mà em định cắt đứt quan hệ với anh, anh có thể không buông tha sao? Dù sao vẫn phải quan tâm đến cảm nhận của em gái máu mủ ruột già đi.”
“Anh đang trách em?”
“Không dám.”
“Em hiểu ý anh rồi, từ ngày anh Dịch cùng Tiểu Huy chia tay, Tiểu Huy không thèm nói chuyện với em nữa.”
“A… chuyện này đâu có liên quan gì tới em, nó không để ý đến em, em cũng đừng để ý đến nó…”
“Vậy anh có dám nói là anh hoàn toàn không có liên quan gì sao?” Chu Giai chen vào.
Chu Thần đau đầu, hẳn là Chu Thái hậu phải đạt đến trình độ thượng thừa, lúc y mười tuổi sinh cho y một đứa em gái, lúc ấy nói là cho y có người chơi cùng, hiện tại coi như là y bị nàng chơi đi.
“Chu Giai, em còn nhỏ, nói chuyện này không thích hợp.” Chu Thần nói xong liền mở cửa phòng, đi ra phòng khách.
Chu Giai đứng cạnh cửa, lớn giọng rống lên: “Em cứ nói đấy! Anh không nói với em, em sẽ nói với bố mẹ!”
“Nói gì nói gì? Ai nha, con trai bảo bối đã về rồi này, mau lại đây cho mẹ coi cái nào, sao vẫn gầy thế này…” Mẹ Chu vuốt má Chu Thần, nước mắt đã hơi trào ra, lúc sau tao nhã gạt lệ đi, quay đầu nhìn phía sau Chu Thần.
Nhìn mãi vẫn chẳng thấy ai, lập tức khôi phục thái độ băm bổ như mọi khi: “Con dâu của tôi đâu??”
“Cô ấy… đang đi trên đường thì xe gặp vấn đề, chắc tới muộn một chút.”
“Vậy sao mày còn lù lù ở đây, không đi đón nó hả?”
“Thật ra… cô ấy là đi… rửa xe, không cần con tới đón a…”
“Thằng ngốc này… thôi thì tranh thủ nói cho mẹ nghe gia đình con bé đó thế nào.” Nói xong kéo Chu Thần và Chu ba ba ngồi xuống.
Chu Thần nói sơ qua bối cảnh gia đình Ngụy Tuyền Tử, ngẩng đầu vẫn thấy Chu Giai đứng cạnh cửa như ban nãy, ánh mắt trừng y không thôi.
“Béo kia đứng một đống ra đó làm gì, đi rửa rau!” Chu gia Từ Hy Thái hậu lên tiếng.
Chu Giai đi lướt qua trước mặt y, lạnh giọng mà nói: “Anh hai, em không có đùa đâu.”
Nàng vì anh già nhà mình mà đắc tội với bạn học, kết quả lại thành ổng đi tìm chị dâu! Thế này khác gì đánh chết nàng đâu!
Y vẫn là e sợ em gái miệng hổ gan hùm, đành lần nữa theo nàng vào phòng.
“Chu Giai,” lần này là y mở miệng trước, “Anh trở lại làm người bình thường, em phải vui vẻ mới đúng chứ? Chẳng lẽ em lại muốn nhìn anh bị phu nhân đang chờ ôm cháu ngoài kia đánh gãy chân, đuổi khỏi nhà thì em mới vui sao?”
“Tôi chỉ biết nếu thích người nào thì phải cùng người đó ở một chỗ.”
“Anh bây giờ không còn thích hắn nữa.”
“Ai thèm tin anh! Ngay từ khi bắt đầu bắt chước tôi viết nhật kí, anh đã viết luôn chuyện anh thích anh Dịch, anh nói không thích ảnh, tôi mà tin không phải là càng lớn càng ngu sao!” *chém a*
Gì gì…gì thế này, nha đầu chết tiệt này nói cái gì đó…
Chu Thần nổi trận lôi đình, “Sao em lại nói như vậy? Anh… anh là con mẹ nó quan tâm đến em, đến cái nhà này!”
“Không cần anh quan tâm, anh quan tâm quá ngày nào tôi cũng mập lên vù vù!”
Đó là do nhà ngươi ăn lắm!
Cho tới khi Ngụy Tuyền Tử giá lâm, Chu Thần vẫn không hiểu nổi Chu Giai rốt cuộc muốn làm cái gì.
Nói y làm người thứ ba rất đáng xấu hổ chính là nàng, làm cho y một lòng không dám công khai cũng chính là nàng. Y đã đủ rối loạn, giờ lại thêm phiền.
Từ khi bước chân vào cửa, Ngụy Tuyền Tử đã bị mẹ Chu độc quyền, lôi trái kéo phải hỏi nàng đủ chuyện trên đời.
Chu Thần liền bắt chéo chân, lấy tạm một quyển “Lịch Sử Trung Quốc” bên cạnh lên xem.
Chu Giai ở trong phòng đi tới đi lui nửa này, khi thì rình coi qua khe cửa xem người “chị dâu” kia là bộ dáng gì, nhìn thấy vẻ cao ngạo của đối phương, cùng mẹ Chu nói chuyện mà mặt mũi như ướp đá, càng nhìn càng thấy Sở Thiên Dịch thuận mắt hơn nhiều.
Bất chợt có sáng kiến, nàng cầm điện thoại bấm số Sở Thiên Dịch.
“Anh Thiên Dịch…”
Nàng khi trước nói vậy với Chu Thần, chỉ là vì không nghĩ anh hai nàng thích nam nhân.
Chính là sau này nhớ lại nhiều năm trước, mỗi lần anh hai mang Sở Thiên Dịch về nhà đều cao hứng cực độ, lúc nào cũng đem hết đồ ngon trong nhà ra cho người kia, quên luôn đứa em gái này. Biểu tình vui vẻ như thế không biết đã bao lâu không thấy trên mặt anh hai nàng, nàng thật sự quyết tâm muốn giúp y.
Dù sao trong mắt y, nàng vẫn chính là đứa em gái tùy hứng đến không cứu chữa nổi, đã vậy nàng sẽ càng tùy hứng cho ổng xem!
Chuông cửa vang lên, một tiếng nối liền một tiếng, người ngoài cửa dường như muốn phá hư luôn chuông cửa nhà y.
Chu ba ba ở phòng bếp nấu cơm, Chu mụ mụ còn bận quấy nhiễu con dâu, em gái thì chẳng biết làm gì trong phòng. Người duy nhất rảnh rỗi lúc này chính là Chu Thần.
Y đành buông sách xuống, đoán là Khương Phàm chắc lại không chịu nổi mà chạy tới góp vui; tưởng tượng Khương Phàm giúp y xử lí xong việc nhà, không khỏi mím môi cười đến vui vẻ.
Mở cửa ra lại nhìn thấy một hình dáng, hẳn là y đã tưởng niệm hắn quá nhiều, thành tật không thể bỏ được, thế nên mới có chuyện người không có khả năng xuất hiện nhất lại hiện ra trước mặt y.