Tiệm Trà Sữa Nhà Bạch Hạ

Chương 8: Chương 8




Edit: Cháo

23.

Hồng trà nóng phải đợi một lúc mới có thể uống được.

Lúc Bạch Hạ ý thức được chuyện này thì hối hận muốn xanh ruột.

Tiền tiên sinh có nghĩ là cậu cố ý không? Sẽ thấy cậu tùy tiện sao? Cậu mời người ta thế này là bình thường hay không bình thường đây? Cậu còn phải làm bánh nữa, giờ sao đây? Tiền tiên sinh hình như vẫn chưa có ý đi về, cũng không thể đuổi người ta đi được?!

Bạch Hạ nghĩ loạn cả lên, nhưng người thì lại không nhịn được chạy vào phòng bếp lấy vật liệu cần làm bánh từ trong ngăn kéo ra.

Không gian trong phòng bếp không đủ để cậu làm bánh, cuối cùng tất cả nguyên liệu được bày ra và làm tại phòng khách — ngay trước mặt Tiền Ngộ Đan.

24.

Tiền Ngộ Đan bưng cốc trà ấm, nhìn cậu trai bận rộn ở trước bàn ăn.

Rõ ràng là đối phương mời anh lên nhà, nhưng giờ chủ nhà lại im lặng không nói tiếng nào mà nhào bột.

Cậu trai hướng nội này trông không giống như người có thể gây dựng sự nghiệp từ con số không chút nào. Cho dù là giao thiệp với khách hàng mới hay thu hút giữ khách quen cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Tiền Ngộ Đan nhìn chăm chú vào bả vai gầy nhom lên xuống theo từng động tác của Bạch Hạ, bỗng nổi lên tâm tư muốn nghiên cứu tìm tòi bối cảnh của đối phương.

Mà cậu trai dường như cảm nhận được tầm mắt nóng rực của anh, trước khi cho khối bột nhào vào chậu thép không gỉ thì ngẩng đầu lên nhìn Tiền Ngộ Đan, “Sao, sao thế ạ? Trên mặt, tôi, có, cái, cái gì sao?”

Tiền Ngộ Đan nhấp một ngụm hồng trà, nước trà ấm áp như thấm vào trong lòng anh. Anh Cười một tiếng, “Cậu mở quán được mấy năm rồi?”

“Bốn, bốn năm rồi.” Bạch Hạ không biết Tiền Ngộ Đan hỏi cái này làm gì. Nhưng hai người có thể tán gẫu thế này vẫn tốt hơn là lúng túng im lặng.

“Sau khi tốt nghiệp đại học thì mở sao?” Tiền Ngộ Đan tính nhẩm trong lòng, không ngờ cậu trai lại không phải là cậu trai thật, thậm chí còn lớn hơn anh một tuổi.

Nhưng anh vừa dứt lời đã thấy Bạch Hạ lắc đầu, “Không, không phải. Tôi không, học Đại học. Sau khi tốt nghiệp, cấp 3, thì mở, mở quán.” Giọng nói càng lúc càng yếu đi.

Trình độ học vấn luôn là một rào cản trong lòng Bạch Hạ. Cậu cảm thấy tự ti vì bản thân không học lên Đại học, nhưng đó cũng là một thực tế không thể thay đổi được.

Tiền Ngộ Đan: “Mới 22? Đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn.”

Bạch Hạ hiển nhiên không nghĩ tới chuyện khiến cậu tự ti như vậy lại được Tiền Ngộ Đan khen ngợi. Cậu nhìn Tiền Ngộ Đan, trong ánh mắt có chút mờ mịt —- Rất ít người khen ngợi cậu. Trước kia khách hàng sẽ khen đồ uống nhà cậu rất ngon, nhưng lại chẳng mấy ai nói đó là công lao của chủ tiệm cả.

Lời khen của Tiền Ngộ Đan tuy không quá đặc biệt, nhưng vẫn chạm đến trái tim của Bạch Hạ.

Cậu không biết phải đáp lại đối phương thế nào, nhịn một lúc lâu, mới nói ra được một câu: “Bánh, bánh quy, sắp, sắp được rồi. Ăn, ăn không?”

Nói xong lại hối hận.

25.

Nhưng cuối cùng Tiền Ngộ Đan không ở lại ăn bánh.

Lúc Bạch Hạ cầm khuôn bánh ra, Tiền Ngộ Đan nhận một cuộc gọi tới. Nhìn dáng vẻ của đối phương xem chừng là việc gấp, Tiền Ngộ Đan ngắt máy xong thì đứng lên, thuận tay móc lấy áo khoác tây để trên tay vịn ghế sô pha, “Cám ơn hồng trà của cậu. Không còn sớm nữa, tôi phải về rồi.”

Bạch Hạ để đồ trong tay xuống, đứng ngay ngắn trước mặt Tiền Ngộ Đan như một cậu học sinh ngoan ngoãn, hai tay lau lau vào tạp dề, “Tôi, tiễn anh.”

“Không cần đâu.” Cậu trai cao vừa vặn đến cằm Tiền Ngộ Đan. Trong lòng Tiền Ngộ Đan lại nổi lên xung động muốn vuốt mái tóc đen mềm của đối phương. Anh ho nhẹ một tiếng như để che dấu sự chột dạ trong lòng, “Tôi biết đường rồi. Cậu nghỉ sớm đi, tuần sau gặp lại.”

“Vâng, vâng.” Bạch Hạ nghiêng người để Tiền Ngộ Đan đi. Đến khi cửa hoàn toàn đóng lại, mới muộn màng nhỏ giọng đáp, “Tuần sau gặp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.