Tóc sư phụ rất đẹp.
Ta thường thấy nàng chèo thuyền du ngoạn trong hồ. Nàng nằm trên thuyền, trong tay cầm một ô trúc màu tía, mặt trong ô trắng tinh, che khuất dung nhan khuynh thành. Tóc đen trải trên mặt nước, một nửa trầm xuống nửa kia lại bồng bềnh, như là rêu đen sinh ra từ đáy hồ u tĩnh, thần bí lại mỹ lệ.
Ta đang ngồi xổm bên bờ vừa nhìn nàng vừa nhặt đậu tương.
Sư phụ nói, nếu trước khi nàng tỉnh lại ta vẫn chưa nhặt xong chỗ đậu tương này, nhất định sẽ cho ta biết được cái gì gọi là hối hận không nên làm. Ta quả thực vẫn chưa nhặt xong.
Nàng thu hồi ô giấy dầu, một ngón tay chống cái trán nhìn qua, khóe mắt nhếch lên được mày xanh vẽ ra độ cong đẹp mắt, trong vẻ lười biếng mang theo chút quyến rũ.
“Chuyện đơn giản như vậy cũng không làm được, ngươi còn muốn học tay nghề của Kim gia ta?”
Ta cúi đầu: “Đồ nhi sai rồi. Đồ nhi chớ nên vừa nhìn sư phụ vừa nhặt đậu tương, phân tâm hỏng việc.”
Nàng buồn cười nhìn ta: “Nói như vậy, thì là do vi sư không phải.” vỗ vỗ tay đứng dậy, mũi chân điểm lên thân thuyền một cái, áo màu đen uốn lượn phía sau kéo ra một đường nhỏ gợn sóng trên mặt nước. Nàng đạp nước mà đến, thoắt cái đã ở ngay trước mắt.
“Lần sau vi sư sẽ không gội đầu lúc ngươi đang làm việc nữa. Đến lúc đó, ngươi không làm xong nhiệm vụ, cũng không được mượn cớ khác.”
Ta gật đầu, lại hỏi: “Sư phụ mới vừa rồi là đang... gội đầu?”
Cánh tay nàng kéo mái tóc đen nhánh ướt đẫm, nghiêng đầu, giọt nước trượt một đường từ trán xuống, thái dương còn dính tóc ướt nhẹp: “Không phải sao?”
Ta nói: “Tóc không phải gội như vậy.”
Sư phụ hỏi: “Vậy gội thế nào?”
Ta vừa kinh ngạc khi có người không biết gội đầu như thế nào vừa kiên trì nói: “Đương nhiên là dùng xà phòng. Tóc gội xong vừa thơm vừa sạch sẽ, sư phụ chưa từng gội sao?”
Nàng lắc đầu.
Ta nghĩ nghĩ: “Sư phụ chờ ta một chút, ta xuống chợ dưới chân núi mua ít xà phòng về.”
Nàng híp mắt như đang nhìn ta, hoặc như đang nhìn về phía phương xa, phải mất một lúc lâu mới gật gật đầu. Kể từ đó, ta có công việc mới đầu tiên. Đó là giúp sư phụ gội đầu.
Sư phụ thường nói thuật kỳ môn độn giáp của Kim gia chỉ truyền bên trong không truyền bên ngoài. Nàng nói lời này có lẽ là vì để khiến ta luôn luôn nhớ kỹ nàng thu ta làm đồ đệ phải hi sinh bao nhiêu nên ta phải dùng vàng bạc tương xứng để đền bù sự hi sinh này.
Ta ở trong Tầm Nguyệt cốc đợi bốn tháng. Mặc dù sư phụ thấy ta chỉ học được chút da lông, nhưng xuống núi kiếm tiền lại dư dả nên luôn tìm cách đuổi ta xuống núi, cũng nói rõ nếu ta không kiếm đủ năm trăm lạng bạc thì không cần quay lại nữa.
Chắc là vận khí ta quá tốt, sau hôm xuống núi, ta thấy được cáo thị nha phủ ở thành trấn. Người ta muốn tu sửa nhà lao, đặc biệt chiêu mộ kỳ năng dị sĩ am hiểu việc chế tạo cơ quan hiến kế. Ta vui vẻ nhận việc, rất nhanh sau đó chế tạo ra lao ngục hoàn mỹ kiên cố.
Huyện thái gia mời ta về Phủ, nói mình làm quan nhiều năm, đắc tội không ít nhân sĩ quyền quý nên an toàn của người thân không được đảm bảo. Nếu ta có thể cải tạo phủ đệ của hắn vào dễ ra khó như nhà lao, ắt sẽ hậu tạ.
Vì hậu tạ, ta cũng không tiếc kỹ thuật. Vì không thể để mất thanh danh và niềm tin của sư phụ, ta đã cải tạo phủ đệ kì công đến mức không tấn công vào nổi như của quân đội.
Huyện thái gia quả nhiên không nuốt lời. Sau khi đưa ngân phiếu năm trăm lượng còn đặc biệt dẫn ta đến Tàng Bảo Các, hào phóng để ta chọn một bảo vật trong đó.
Cả phòng châu báu đối với ta cũng không có gì hấp dẫn. Nhưng vì nghĩ đến sư phụ, vẫn tĩnh hạ tâm lai chọn lấy món bảo bối đáng tiền nhất.
Thế là ta nhìn thấy cái trâm ngọc kia. Lam điền ngọc chạm rỗng điêu khắc ra một con thanh điểu (chim xanh) giương cánh, tinh xảo xa hoa đến mức ta không dám chạm vào. Ta đưa tay cầm lấy, nghe Huyện thái gia ở phía sau đau lòng thở dài.
Đây là khoản học phí đầu tiên ta kiếm được, lại có giá trị không nhỏ, ta nghĩ sư phụ nhìn thấy nhất định sẽ rất cao hứng.
Nhưng sau khi trở về cốc ta lại không tìm được sư phụ.
Người đời nhắc tới Kim Ổ, đều nói nàng là người vô cùng am hiểu thuật kỳ môn độn giáp, là kỳ tài nghìn năm khó gặp. Nhưng sau khi Kim gia bị diệt môn, Kim Ổ tâm chết lánh đời, thường ở trong cốc, không can thiệp vào chuyện hồng trần, cũng không ai có thể tìm thấy. Mọi việc đã trọn mười năm.
Sư phụ là một người rất đáng thương, ta luôn biết điều đó.
Nhưng mỗi ngày nàng còn có thể cười như vậy. Vô tư như chưa từng có bất cứ điều gì trong lòng, vô tư như tất cả thảm liệt trong quá khứ đều chưa từng xảy ra. Ta nghĩ rằng nàng sẽ ôm suy nghĩ sống trong cốc một mình cả đời, bầu bạn với tầm nguyệt (tầm nguyệt hoa đã nhắc tới), không màng thế sự.
Nhưng hôm nay sự thực đã chứng minh không phải là như vậy. Sư phụ rời cốc rồi. Ta không biết nàng rời đi khi nào, lại càng không biết nàng bao giờ mới trở về. Nếu như vĩnh viễn cũng không trở lại thì sao?
Ta nắm chặt trâm thanh điểu ngồi ở cửa đợi nàng ba ngày ba đêm. Rốt cục cũng thấy cô gái váy đen đạp hoa mà đến, mỗi một bước đi, đều mang theo một biển hoa chập chờn. Chỉ trong chốc lát, trong cốc hương hoa tỏa bốn phía.
Ta khó khăn ngẩng đầu nhìn nàng. Muốn mở miệng nhưng họng lại khô khốc kêu không nổi hai chữ “sư phụ“. Nàng ngồi xuống trước mặt ta, ngón tay lạnh như băng sờ trán ta, trên mặt không có biểu hiện gì nhưng giọng lại mềm mại: “Đồ nhi, ngươi ngã bệnh rồi.”
Ta ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt, đưa ngón tay ra chọc chọc khối đen trên cánh tay nàng, quả nhiên thấy nàng nhíu mày.
“Sư phụ, người bị thương rồi.”
Giọng của ta khàn đến khó nghe, nàng cười cười, đứng dậy trở về phòng rót nước cho ta. Sau khi uống hết mới thấy cổ họng linh hoạt trở lại. Sư phụ đứng trước bàn trà, đưa lưng về phía ta, ta chỉ có thể nhìn thấy làn tóc dài chấm đất.
“Nước ở ngay trong này. Ngươi mệt đến nỗi tình nguyện chết khát cũng không động một cái sao?”
“Nếu như sư phụ còn không nói một tiếng đã biến mất như vậy, đồ nhi sẽ để cho mình chết ở chỗ này.”
Một lúc lâu sau nàng cười một tiếng, chậm rãi xoay người lại, nụ cười ở khóe môi còn chưa tắt nói: “Ngươi là đang uy hiếp ta?” lời còn chưa dứt, ta đã đưa trâm thanh điểu tới trước mắt nàng.
Ta nói: “Sư phụ, cái này tặng cho người.”
Nàng nhìn cây trâm kia, con ngươi như cứng lại, lâu sau không hề nhúc nhích. Cho đến khi ta mở miệng lần nữa, nàng dường như mới phục hồi tinh thần, cười cười như thường, nhận lấy cây trâm: “Nếu đã vậy, vi sư sẽ nhận.”
Trong tiếng nói, không có chút vui vẻ nào.