Tiệm Trà Vong Xuyên

Chương 24: Chương 24: Chương 3




Vệ Từ là cô gái đoan trang nhã nhặn như thế, song tổ tiên lại là thế gia săn thú có tiếng, bọn họ từng nhiều lần thâm nhập núi non để săn bắt thú lớn, hạch thú và xương thú cực kỳ quý giá trên chợ có hơn một nửa là xuất phát từ họ, là vật liệu rèn đúc vô cùng quý.

Nhưng giết chóc quá nhiều cuối cùng sẽ dẫn tới báo ứng, một lần họ đi săn phải một thần thú đã tu luyện tới bán tiên, trước khi chết thần thú lấy thần linh ra thề, phàm là hậu nhân của Vệ gia thì sẽ phải chết dưới hài cốt của nó.

Vệ gia đương nhiên chưa từng đặt điều này trong lòng, vào dâng hài cốt thần thú cho vương thượng, vương thượng mời thợ thần chế tạo một bộ cung tên, mũi tên sắc bén có thể xuyên qua tường thành, đục qua thép ròng. Một hôm vương thượng đi săn, dùng cung tên, tên lại bắn trúng con trưởng của Vệ gia không biết vì cớ gì mà xuât hiện ở đó, khiến y mất mạng tại chỗ.

Những năm tháng sau đó, Vệ gia dần dần suy tàn, hài cốt thần bị hủy thành hai khối lưu lạc trong nhân gian, nhưng lời nguyền của thần thú vẫn mãi đi theo huyết mạch thế hệ sau của Vệ gia.

Vệ Tử mồ côi cha mẹ từ nhỏ, là tông chủ của Quy Nhất Tông đã nuôi lớn nàng, tông chủ là một vị cao nhân đắc đạo, vốn dĩ nàng cũng phải táng thân vì lời nguyền của thần thú. Khi ấy Quy Nhất Tông tình cờ có được một trong hai khối hài cốt, vị tông chủ lấy ngọc của Đông Hải làm phụ, lấy máu Vệ Từ làm dẫn, đúc hài cốt thành một cái huyên ngọc.

Khi Vệ Từ thổi huyên ngọc, chỉ có người giữ một khối hài cốt khác mới có thể nghe được tiếng khúc. Tông chủ bảo Vệ Từ lấy đó làm dẫn, tìm thấy khối hài cốt kia thì hủy đi cùng với huyên ngọc, có thể phá giải lời nguyền của thần thú, mệnh của nàng sẽ được sửa.

Diệp Cửu nghe hết câu chuyện dài như vậy, ngáp một cái: “Nói như vậy, cha mẹ cô cũng chết vì hài cốt đó sao?"

Vệ Từ rũ mắt xuống, có nỗi bi thương thoáng qua: “Bọn họ chết vì nạn đói mười bảy năm trước.”

Hắn cười to xoay người nhảy lên: “Nguyền rủa cái chó má gì chứ, đều là chuyện dọa người thôi, vậy mà cô cũng tin, thật ngu xuẩn.”

Vệ Từ siết góc áo, môi mím chặt, nhưng ngữ điệu vẫn mềm mại: “Tông chủ sẽ không lừa tôi, hơn nữa huynh có thể nghe được âm thanh của huyên ngọc, chắc chắn trên người huynh có nửa còn lại của bộ hài cốt, huynh đưa nó cho tôi đi, bao nhiêu tiền cũng được.”

Hắn giống như nghe thấy chuyện cười: “Cô nói chuyện tiền bạc với bổn thiếu gia?”

Vệ Từ không nói lời nào, chau mày, quật cường nhìn hắn. Hắn cười lạnh vài tiếng, khóe môi nhếch lên, đưa tay nắm lấy cằm nàng: “Dùng chính cô để đổi đi.”

Vốn tưởng rằng nàng sẽ xấu hổ giận dữ mắng hắn, ngờ đâu chỉ đỏ mặt, giống như trời sinh không biết tức giận, nhưng tiếng nói trở nên dồn dập: “Huynh cho tôi xem hài cốt trước đã.”

Diệp Cửu mò đông mò tây, lấy ra từ ngực một sợi dây đỏ, trên đó buộc một khung sáo điêu khắc tinh xảo. Vệ Từ liếc mắt một cái đã nhận ra, mặt vẻ vui mừng kinh ngạc.

“Chính là nó! Vốn tôi chỉ tới Dương Châu thử vận may, không ngờ lại tìm được thật.”

Lại nghe Diệp Cửu hừ lạnh một tiếng, lui về phía sau vài bước gạt tay nàng: “Nhưng đây là di vật mẫu thân để lại cho ta, dựa vào cái gì mà ta phải giao cho cô chứ?”

Nàng bỗng hơi xấu hổ, ấp úng nói: “Tôi biết yêu cầu như vậy thực vô lý, nhưng tôi muốn sống. Huynh làm ơn…”

Bị hắn lạnh lùng cắt ngang: “Nằm mơ đi.”

Hắn tra kiếm vào vỏ, xoay người rời đi, dưới ánh trăng tư thế người thiếu niên oai hùng trác tuyệt, có khí phách ngạo nghễ cô độc sinh ra từ trời đất: “Mệnh ta do ta định chứ không do trời, vậy mà cô cũng tin cái gọi là nguyền rủa, thật sự đáng thương, nực cười.”

Trở lại sơn trang, Diệp Cửu không ngoài dự đoán lại bị nhốt, dù sao mỗi năm sau tỷ đấu võ đài, tên làm chủ đều sẽ khóc như vợ lẽ, chạy tới cáo trạng với đại ca hắn, hắn đã quen rồi.

Cũng tốt, võ phu thỉnh thoảng cũng phải tu tâm dưỡng tính. Hắn cầm khung sáo ngủ say, trước kia đều mơ thấy mẫu thân hiền từ, đột nhiên đêm nay lại có một cô gái áo trắng quần tím vào mộng.

Lúc bỏ lệnh cấm là một ngày mưa, đêm lạnh như nước, hắn dạo một vòng quanh sơn trang, còn chưa nghĩ ra đi dạo ở đâu thì thị nữ Dung Chi đã bưng khay bạc chậm rãi tới.

“Thiếu gia thiếu gia, vừa rồi em thấy nhị gia trói một cô nương mang về, đựng ở trong bao khiêng đến đông viện, người mau đi giúp đỡ đi.”

Diệp Cửu phủi phủi những giọt nước mưa trên tóc, kéo nàng trốn sau núi giả: “Ngươi vẫn còn coi bổn thiếu gia đây là đại hiệp lấy chuyện giải cứu muôn dân thiên hạ làm nhiệm vụ của mình đấy à. Năm đó cứu ngươi là để xem ngươi lớn lên có xinh không, định để lại cho mình dùng."

Dung Chi dậm chân một cái, giống như quỳ xuống: “Thiếu gia, năm ngoái ngài cũng cứu không ít cô nương, vốn là người mềm lòng nhưng lại khẩu thị tâm phi(*), kẻ xấu thực sự rõ ràng là nhị gia, cô nương nào nếu rơi trên tay ngài ấy nhất định đều không có kết cục tốt.”

(*) Khẩu thị tâm phi: người nói một đằng, trong bụng lại nghĩ một nẻo

Diệp Cửu đỡ Dung Chi lên, chỉ thấy hắn rõ ràng đang cười, nhưng mắt lại lộ ra vài phần hung ác: “Cái con quỷ háo sắc này, có ngày ta sẽ nhổ hắn tận gốc.”

Hắn lấy chén rượu bạc quấn hoa mà Dung Chi bưng cho uống mấy ngụm, rượu thừa còn lại đem vẩy hết lên người, chốc lát mùi rượu lan ra bốn phía, hắn điểm mũi chân một cái đã phi ra ngoài màn mưa.

Đám sai vặt đang khiêng bao tải muốn bước vào đông viện, bị Diệp Cửu ra vẻ say rượu chặn lại. Hắn lảo đảo xô rớt bao tải, hỏi: “Trong này đựng cái gì đấy?”

Đám sai vặt hai mặt nhìn nhau, không dám trả lời, hắn cười ác dùng tay sờ soạng một lượt, bừng tỉnh: “À, hóa ra là cô gái đẹp, bổn thiếu gia đang lo không có cô nương hầu, các ngươi đưa đến thật đúng lúc.”

Dứt lời, một tay vác bao tải trên vai, thi triển khinh công biến mất trong màn đêm.

Hắn vốn là muốn đưa cô nương này đến chỗ Dung Chi, hôm sau để nàng ấy tiễn xuống núi, không ngờ mưa càng ngày càng lớn, đành phải trở về viện của mình ở gần đây.

Dùng kiếm chém đứt dây thừng, hắn vừa cởi quần áo ướt đẫm ra, vừa dửng dưng nói: “Dáng vẻ có vài phần đẹp đẽ cũng đừng tự ý chạy ra ngoài chứ, bị người ta nhớ thương rồi chết thế nào cũng không biết. Ngày mai ta sẽ phái người đưa cô xuống núi, không cần nói lời cảm ơn, bổn thiếu gia trước nay làm việc tốt không cần lưu danh.”

Gương đồng chiếu lại cảnh tượng phía sau, cô gái chui ra từ bao tải hơi quen mắt. Hắn chợt xoay người, Vệ Từ ướt đẫm quần áo vô tội nhìn hắn.

Tóc đen dán vào thái dương, khuôn mặt đỏ bừng lên, như sắp xuất huyết đến nơi, y phục ẩm ướt bao bọc tôn lên dáng người nàng, lộ ra đường cong tinh tế.

Hắn như gặp ma: “Sao lại là cô!”

Vệ Từ lau nước trên mặt: “Tôi muốn lên núi tìm huynh, kết quả bị người ta đánh bất tỉnh, tỉnh lại đã ở chỗ này rồi.”

Bởi vì đã cởi áo ngoài ra nên khung sáo lộ ra ngoài, nàng không màng vẻ mặt muốn ăn thịt người của Diệp Cửu, hai ba bước đã túm lấy khung sáo trong tay, khiến cả người Diệp Cửu lảo đảo, cúi xuống vai nàng.

Im lặng phút chốc. Vệ Từ vẫn nắm khung sáo không buông, Diệp Cửu bị dây xuyên khung sáo kéo nên không thể động đậy, nghiến răng ken két nói.

“Buông! Tay!”

Giọng nàng như muỗi kêu, mang theo cầu xin: “Huynh cho tôi vật này được không, đổi lấy cái gì tôi đều đồng ý.”

Diệp Cửu thở gấp, hai ngón tay kẹp lấy cổ tay nàng, hơi dùng sức đã khiến nàng buông lỏng tay, trọng tâm không vững mà lảo đảo ngã xuống. Hắn cất khung sáo vào ngực, thấy Vệ Từ ngẩng đầu, môi mím chặt, mắt hiện lên vẻ quật cường.

Đột nhiên cảm thấy buồn cười, giễu cợt nói: “Sao cô lại sợ chết như vậy?”

Nàng hỏi lại: “Huynh không sợ sao?”

Hắn bỗng bị hỏi khó, không biết phải trả lời thế nào. Thật lâu sau, nghe thấy giọng nói nhỏ Vệ Từ, mang theo nỗi đua buồn mà hắn không thể nào hiểu nổi: “Năm ấy nạn đói giống như địa ngục, người ăn thịt người, cha ăn thịt con, mỗi người đều cố gắng muốn tiếp tục sống. Tôi có thể may mắn sống sót trong nạn đói đã là trời cao thương hại, tôi muốn sống thật tốt, không muốn chết vì sai lầm của tổ tiên.”

Hắn từ nhỏ sinh ra trong làng giàu có, chưa từng thấy càng chưa từng trải qua địa ngục trong lời Vệ Từ. Hắn cảm thấy một người muốn sống tốt cũng không có gì sai, nhưng lấy tính mạng của mình phó mặc cho trời cao thì không khỏi quá mức buồn cười.

Ném quần áo sạch cho nàng, hắn bước ra khỏi cửa phòng: “Khung sáo ta sẽ không giao cho cô, nhưng chỉ cần khung sáo còn ở trên người ta một ngày, ta tuyệt đối sẽ không để nó thương tổn đến cô chút nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.