Tiệm Trà Vong Xuyên

Chương 32: Chương 32: Chương 5




Không khí của làng chài ven biển đều là mùi vị ẩm ướt của đại dương, Cố Tân chẳng hề thích mùi vị này. Vì thế, vào ngày nàng có thể khôi phục hành động, liền thừa dịp đêm tối một mình rời đi.

Không biết nên nói ông trời có đức hiếu sinh hay là thích trêu đùa người ta, nàng rơi xuống biển được ngư dân đánh cá cứu được, nhặt về được một cái mạng. Người chăm sóc nàng là cô gái câm ở làng chài, đối với nàng rất tốt, nhưng nàng không muốn liên lụy nàng ấy.

Ngày qua ngày, nàng có thể cảm thấy sinh mệnh trôi qua, hẳn là dấu hiệu của việc sống không được lâu. Nhưng trước lúc chết, nàng vẫn còn chuyện chưa làm.

Tiêu Yến, thiếu chủ Lạc Thành vang

danh thiên hạ, tên tuổi thật lớn.

Đó là một đại gia tộc to lớn độc lập bên ngoài võ lâm nhưng luôn có ảnh hưởng đến hướng đi của võ lâm, nguồn gốc của nó không ai biết, chỉ cần báo danh hiệu Lạc Thành ra, người đời đều phải nhường ba phần.

Dọc đường nàng đi, nghe thấy nửa tháng trước Tiêu Yến đã kế nhiệm chức vị thành chủ, lúc này đang ở Kim Lăng xử lý chuyện quan trọng. Nói đến thật kỳ lạ, thân thể càng yếu, võ công lại càng mạnh, có lẽ sắp chết rồi, ngay cả hơi thở cũng gần như người chết, nhẹ nhàng lẻn vào phủ đệ, tránh né hộ vệ tìm đến được phòng ở của Tiêu Yến.

Trong phòng ánh nến chiếu lên dáng người hắn đang cầm bút, chiếu trên một nửa của bốn tấm bình phong hình cá chép, nàng từ nửa cánh cửa sổ tiến vào, dao găm vững vàng đặt trên cổ hắn.

Yên tĩnh một lúc.

Thật lâu sau, hắn nhẹ nhàng gọi tên nàng: “A Tân.”

Nàng lại tăng thêm sức, dao găm trong tay cứa nát da thịt hắn, vài giọt máu tươi rơi xuống: “Kinh ngạc lắm hả, ta vẫn còn sống.” Dừng một lát, khóe môi hiện lên nụ cười xinh đẹp, “Tiêu Yến, ta đã từng nói ta sẽ giết ngươi.”

Hắn gật đầu quay đầu lại, ngọn đèn tắt đi, vẻ mặt không rõ, hắn thở dài một tiếng: “A Tân, cô rời đi lâu như vậy. Muội muội cô, thì thế nào?”

Môi nàng trắng bệch, tay cầm đao sắp không nắm nổi, từng câu từng chữ, cắn răng thốt ra: “Tiêu Yến! Ngươi dám động vào một sợi tóc của muội ấy….”

Bị hắn ngắt lời: “Cố Tân, chuyện đến nước này, cô còn muốn lừa mình dối người đến bao giờ?”

Hắn mặc kệ con dao găm cắt vào da thịt, một tay ôm nàng vào lòng, ôm chặt lấy thân thể đang giãy dụa của nàng, bên tai vang lên một giọng nói nặng nề.

“Tỉnh lại đi, A Tân, Cố La đã chết lâu rồi, vào năm năm trước.”

Dao găm đột ngột rơi khỏi tay, rơi xuống nền đất phát ra âm thanh va chạm lanh lảnh, nàng cảm thấy tăm tối như có ngàn ngân châm ùn ùn kéo đến tập kích, đâm vào đầu đau đớn.

Hắn dịu dàng vuốt ve mái tóc của nàng, cẩn thận ôm nàng vào lòng: “Không sao rồi, A Tân, ta ở đây, đừng sợ.”

Nàng cảm thấy hắn đưa tay điểm vào huyệt vị trên đỉnh đầu, nội lực cuồn cuộn, dần dần ngân chân bị ép ra ngoài. Khi ngân châm từng tấc từng tấc dịch chuyển, chuyện cũ cuối cùng cũng từng chút từng chút hiện ra.

Hôm đó Dược Cốc bị diệt, nàng và Cố La ngồi run rẩy trước cửa căn phòng đang rực lửa, thiếu niên che mặt lướt qua trên đầu bèn quay người lại, đưa nàng và Cố La ra ngoài cốc, nàng chưa kịp hỏi tên hắn, hắn đã biến mất không tung tích, chỉ còn lại bản “Thanh Nang Kinh” năm trên mặt đất.

Nàng và Cố La lấy được kinh thư, mai danh ẩn tích bên ngoài cốc. Cô nhi thời buổi loạn lạc, cũng không gây quá nhiều chú ý. Nàng khăng khăng tu luyện “Thanh Nang Kinh” để báo thù cho Dược Cốc, Cố La lại cảm thấy kinh thư là thứ chẳng lành đòi tiêu hủy, là nàng đã thuyết phục Cố La tu luyện y thuật.

Mấy năm sau, Cố Tân không cẩn thận làm mất lệnh bài Dược Cốc luôn mang theo bên người, bị người có tâm nhặt được dâng tăng lên thành chủ Lạc Thành. Lúc đó y tiên áo trắng đã vang danh khắp nơi, thành chủ Lạc Thành là người vô cùng thông minh, rất nhanh đã đoán được đệ tử Dược Cố vẫn chưa diệt sạch, vẫn tiếp tục tu luyện “Thanh Nang Kinh”.

Thành chủ vốn muốn dùng thủ đoạn bức Cố Tân giao ra kinh thư, nhưng lại bị thiếu niên Tiêu Yến ngăn cản. Người của Dược Cốc quyết tâm kiên nghị, ngay cả khi họ bị diệt cốc, Cốc chủ cũng tình nguyện châm một mồi lửa hủy đi kinh thư chứ không muốn giao ra, dùng cách này tất nhiên cũng không thể làm nên chuyện.

Thế là Tiêu Yến giả vờ trọng thương, nàng quả nhiên cứu hắn, tư mình đưa hắn về Dược Cốc.

Hắn vẫn nhớ đôi mắt như sao của nàng, ngữ khí hoạt bát: “Ca ca, huynh vẫn còn nhớ muội ư? Muội nhận ra ánh mắt của huynh, năm năm trước huynh đã cứu muội và tỷ tỷ, muội luôn nhớ phải báo ân nhưng không tìm được huynh.”

Lúc này hắn biết nàng đã nhận sai người, năm năm trước hắn vẫn là một thiếu niên kiếm thuật chưa tinh, làm sao có năng lực cứu nàng. Nhưng cũng tốt cho hắn một cơ hội, tương kế tựu kế, tiếp theo ở lại Dược Cốc.

Cố La rất ghét hắn.

Nàng vốn là người lương thiện, đối với Tiêu Yến lại vô cùng đề phòng, vài lần tranh cãi với Cố Tân. Sau mỗi lần tranh cãi Cố La đều sẽ một mình ra giữa hồ, nửa đêm ngủ thiếp đi, Cố Tân trong tay cầm chăn mềm nhẹ nhàng đắp lên cho nàng, nhỏ giọng nói xin lỗi.

Trông thấy hắn đứng ở đằng xa, gương mặt Cố Tân nở nụ cười rạng rỡ, nàng dường như trao cho hắn nụ cười đẹp nhất. Hắn dạy nàng chơi cờ, ai ngờ nàng tâm tư nhanh nhẹn, vài ván đã giết hắn không còn một mảnh giáp.

Thời gian là liều thuốc tình yêu. Thiếu nữ xinh đẹp như vậy, hắn không thể không thích. Mệnh lệnh của thành chủ kéo dài lại kéo dài, cuối cùng bị bào đệ (1) của thành chủ dẫn người đến, bắt Cố La uy hiếp, buộc Cố Tân giao kinh thư ra.

Nàng thấy ánh mắt hắn không còn dịu dàng, khoảnh khắc ấy tất cả yêu thương vỡ vụn thành tro, hắn muốn giải thích lại không nói được. Cuối cùng nàng giao “Thanh Nang Kinh” ra, đưa Cố La rời đi, bào đệ của thành chủ lại hạ lệnh bắn tên giết chết.

Là Cố La lấy thân chắn phía trước cứu nàng một mạng, áo trắng bị máu tươi nhuộm đỏ thắm, Cố La chết vào lúc đó. Hắn nghe thấy tiếng khóc xé tim xé gan của Cố Tân, muốn tiến lên ôm chặt lấy nàng, nhưng lại thấy nàng tung mình bay lên, ngân châm như mưa hướng về phía bào đệ của thành chủ, đánh chết y đoạt lại “Thanh Nang Kinh” tẩu thoát.

Bọn họ truy đuổi đến vách núi, cảnh cuối cùng Tiêu Yến nhìn thấy, Cố Tân quay người lại nhìn hắn với ánh mắt đầy thù hận, sau đó thả người nhảy xuống.

Vốn dĩ là nàng đã chết. Năm năm sau đó khi nàng đang ám sát kiếm khách gặp lại nàng, Tiêu Yến cũng không hề bị sự bất ngờ này làm choáng váng đầu óc, hắn biết Cố Tân vẫn còn hận hắn.

Hắn theo dõi nàng một tháng, lại dần dần phát hiện kỳ quái. Nàng bình thường lúc mê man đột nhiên tỉnh lại, mặc áo trắng lên người, mấy ngày liên tiếp đều hành yêu ở bên ngoài, nhưng vài ngày sau đó lại chuyển thành sát thủ Cố Tân, mặt lạnh vô tình.

Mãi khi ám sát phái Hợp Thanh hắn cứu được nàng, mới phát hiện nàng đã không còn nhớ hắn. Cho nên ở trong Dược Cốc, đương lúc hắn đang nhìn Cố Tân trọng thương hôn mê đột nhiên bật dậy tự mình trị thương, hôm sau đối với cách nói chuyện, hắn mới biết, nàng vì không thể chấp nhận nổi cái chết của Cố La nên đã dùng ngân châm phong ấn những ký ức có liên quan đến hắn, lại tu luyện nửa phần trước của “Thanh Nang Kinh”, giả trang muội muội của mình. Hắn muốn tìm được kinh thư, vẻn vẹn là muốn tìm kiếm phương pháp chữa bệnh của nàng.

Đường Thiên Linh cũng không thật sự đơn giản là sát thủ treo biển hành nghề của Cửu Minh Đường, hắn là thích khách dưới trướng của kẻ tranh quyền thứ hai của Lạc Thành, chỉ là hắn đi trước Tiêu Yến một bước vì lấy được “Thanh Nang Kinh” mới cố ý tiếp cận nàng.

Đường Thiên Linh định thừa dịp ra ngoài biển đoạt kinh thư, giết chết Cô Tân vứt xác xuống biển, người không biết quỷ không hay, nhưng không giấu được Tiêu Yến. Bây giờ người thèm muốn vị trí thành chủ không phải số ít, Tiêu Yến không thể xuất hiện một chút sai lầm. Chỉ có ngồi lên chức vị thành chủ, Tiêu Yến mới có thể bảo hộ nàng bình an.

Cho nên có đánh nàng xuống vách núi thì dưới đáy biển hắn đã sớm sắp xếp hộ vệ chờ đợi, chỉ đợi Cố Tân ngã xuống liền cứu nàng lên bờ. Cô gái câm là ảnh vệ dưới trướng của hắn.

Vốn dự định xử lý chuyện quan trọng trong tay xong, hắn sẽ tự mình đi đón nàng, nhưng ảnh vệ hồi báo nói nàng đã biến mất. Hắn biết nàng sẽ đến tìm hắn, rút hộ vệ trong nội viện, lẳng lặng đợi chờ.

Hắn giải thích xong những điều đó, nhìn thấy nàng nhắm chặt mắt, nước mắt từ thái dương trượt xuống, cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp: “A La…”

Hắn nhẹ nhàng hôn trán của nàng, ấm áp mà đau thương: “Tất cả đều đã ổn, A Tân, ta sẽ không để người khác lại làm tổn thương nàng nữa.”

Giọt lệ vương trên mi mắt nàng, chìm vào giấc ngủ sâu trong lòng hắn.

Cuối cùng người trong võ lâm biết được, sát thủ Cố Tân đang ở trong Lạc Thành, các gia tộc tập kết môn phái đến muốn đòi người. Tiêu Yến ngồi trên cao, hững hờ thưởng thức một tách trà, chờ đại sảnh yên tĩnh trở lại, mới chậm rãi mở miệng.

“Mười ngày sau, ta sẽ cưới Cố Tân, các vị nếu rảnh, không ngại ở lại uống chén rượu mừng.”

Xôn xao một lúc, có người cả gan hô lên: “Lạc Thành muốn làm kẻ địch của toàn võ lâm sao?”

Hắn quét mắt nhìn người đang nói, khóe môi nhếch lên một nụ cười dịu dàng như gió xuân, giọng nói lại lạnh lùng khiến người khác sợ hãi: “Câu này, phải là ta hỏi mới đúng. Võ lâm, là muốn đối địch với Lạc Thành ta sao?”

Hắn phủi nhẹ tay áo đứng dậy, tiếng nói lãnh đạm: “Từ ngày hôm nay, ta không hy vọng được nghe có người nói nửa lời không hay về nàng nữa. Nàng ấy là thành chủ phu nhân của Lạc Thành, các người muốn phản nàng thì phản thử ta trước đã.”

Vốn dĩ là hỷ sự của thành chủ Lạc Thành phải được tổ chức cực kỳ long trọng, ai ngờ chỉ treo màn che màu đỏ trong cả tòa thành, đến tiệc cưới cũng không tổ chức.

Thân thể nàng đã vô cùng suy yếu, để đi được cần người nâng đỡ.

Hắn giúp nàng thay hỷ phục, tự tay đội mũ phượng lên cho nàng, nàng nắm lấy tay hắn, hơi thở mỏng manh: “Tiêu Yến, tôi sắp chết rồi. Tu luyện cả quyển “Thanh Nang Kinh”, có thể sống đến bây giờ đã là kỳ tích, chàng hà tất cưới một người chết.”

Hắn ôm nàng lên, cúi đầu nhẹ nhàng hôn nàng: “Ngoại trừ nàng, ai ta cũng không cần.”

Áng mây nhợt nhạt hắt bóng vào áo cưới đỏ tươi, hắn theo pháp bộ di chuyển, nàng bắt đầu ho khan, máu tươi từ khóe môi trượt xuống, so với phấn son còn diễm lệ hơn.

Hắn ôm nàng từng bước từng bước đi qua bốn miếu thờ lễ hiếu trung thư, cảm giác được tay nàng nắm lấy góc áo hắn chậm rãi trượt xuống, nhưng vẫn cố chấp đưa tay nắm lấy tay nàng thật chặt, cố gắng phải đè nén tiếng nghẹn ngào phát ra nơi cổ họng.

“Tiêu Yến… Tiêu Yến.”

Nàng khẽ gọi tên hắn, đến cuối cũng không nói gì, mi mắt bất lực rũ xuống, chết trong lòng hắn. Nhưng hắn cứ như không biết, ôm lấy nàng bái thiên địa hành đại lễ.

Hắn vuốt ve gương mặt dần dần lạnh giá của nàng, giống như nàng vẫn còn sống, “A Tân, chúng ta đã thành hôn rồi.”

Chú thích:

1. Em ruột.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.