Tiền Chuộc Trái Tim

Chương 12: Chương 12




Bữa tối ở nhà cối xay hôm đó thật là đáng nản. Theo tục lệ Hugo không được ngồi gần hay nói chuyện với vị hôn thê cho tới khi làm đám cưới, vậy nên bữa tối này quả là một sự thất vọng.

Điều đó cộng với câu chuyện khó chịu chàng đã trải qua với Laroche, trong đó chàng suýt thì giết chết hắn ta, khiến cho Hugo trở thành vị khách gắt gỏng và không hề cười lấy một lần trong suốt cả bữa tối, một sự thực mà Patricia không ngần ngại chỉ ra.

“Với một người sắp lấy vợ, ngài quả là rầu rĩ đấy, thưa Đức ông,” chị chọc ghẹo.

Hugo nhìn vào mắt của chị, cũng có màu giống như mắt Finnula, nhưng thiếu đi sự ấm áp và vui vẻ mà chàng đã quá quen thuộc, và chàng nói đơn giản, “Khi nào cô ấy đã là vợ tôi rồi, thì tôi sẽ vui. Cho đến lúc đó thì tôi chưa dám.”

Patricia có vẻ rất ranh mãnh. “Tôi thấy rằng, ngài nên nói điều đó với Finnula chứ không phải với tôi.”

Hugo ngước nhìn Finnula ngồi ở phía bên kia của cái bàn rộng, có vẻ như đang phản đối dữ dội điều mà anh trai nàng đang nói. Chàng lấy phải loại phụ nữ gì thế này, người mà chỉ toàn nói chuyện về kỹ năng săn bắn và vũ khí chứ không phải là trẻ con và công thức làm bánh?

Hugo mỉm cười lần đầu tiên trong suốt buổi tối, đột nhiên chàng cảm thấy vô cùng thỏa mãn với bản thân. Đó chính xác là kiểu phụ nữ mà chàng muốn chung sống đến cuối đời. Chàng thì quan tâm gì tới trẻ em và bánh cơ chứ? Không hề.

Chàng ngắm nhìn cuộc nói chuyện sôi nổi của Finnula với các ông anh rể và cảm thấy ghen tị với gia đình của nàng. Cho dù có cả Robert khó ưa và Mellana tẻ nhạt, nhìn chung nhà Crais là một gia đình hạnh phúc, kiểu gia đình mà Hugo luôn ao ước. Nếu chàng và Finnula có thể tạo ra một gia đình lớn và ầm ỹ như này, chàng có chết cũng thấy thỏa mãn. Tới gần nửa đêm, bữa tiệc ầm ỹ và say sưa đó mới tan, và Hugo sau nỗ lực hôn chúc Finnula ngủ ngon đã bị các bà chị đang cười khúc khích của nàng cản trở, buộc phải tìm đường tới chỗ để ngựa của chàng. Chàng lên ngựa hướng về phía thái ấp, và nghĩ rằng với những gì đang đợi chàng ở đó, lẽ ra chàng không nên uống nhiều như vậy. Ngài mai chàng sẽ tống khứ được cái nhà Laroche đó, và đón về một cô gái xinh đẹp, người đã chứng tỏ nàng sẽ là một người vợ xứng đáng.

Chẳng rõ đó là ảo giác do ánh trăng hay lượng bia chàng đã uống tạo ra, bởi vì chàng bỗng thấy một hình bóng xuất hiện ngay trước mắt. Bằng cách nào đó Finnula đã xoay sở thoát khỏi các bà chị và đang ra hiệu cho chàng từ trong bóng tối của một cây sồi lớn nơi nàng đang giấu mình.

Hugo giục ngựa đi về phía nàng, và cúi người xuống vươn tay ra. “Lên đây nào,” chàng thì thầm và Finnula dễ dàng đu người lên yên ngựa phía trước chàng với sự duyên dáng của một con mèo.

“Chào buổi tối,” Hugo mỉm cười, vòng đôi tay mạnh mẽ quanh eo nàng.

“Phải là chào buổi sáng chứ,” cô dâu sắp cưới nói.

“Chắc em đã phải mạo hiểm rất nhiều khi lén ra gặp anh như thế này?” Hugo hỏi. “Liệu các chị gái em có trút sự tức giận xuống đầu chúng ta nếu chúng ta bị bắt gặp không?”

“Đừng ngốc thế,” Finnula nói. Trong ánh trăng vằng vặc, Hugo thấy khuôn mặt đẹp của nàng trở nên lo lắng.

“Có chuyện gì vậy?”

“Chỉ là...” Finnula ngước nhìn chàng, cặp mắt xám của nàng mở rộng và sáng lấp lánh trong ánh trăng. “Em chỉ muốn...”

Hugo mỉm cười và vuốt tóc nàng. “Em muốn gì hả? Lại muốn nói với anh rằng em ghét việc phải làm vợ của anh đến thế nào ư?”

Finnula cau mày. “Em nghĩ có lẽ anh nên cân nhắc lại.”

“Chẳng lẽ việc lấy anh lại khủng khiếp đến vậy?” Hugo không thể kiềm chế tự rủa thầm. “Anh chưa bao giờ gặp cô gái nào ghét cưới xin đến thế này. Nhìn chung các cô nàng chỉ nghĩ đến mỗi chuyện đó thôi!”

“Em nghĩ nhiều điều lắm.” Finnula căm phẫn nói. “Nhưng chẳng có điều gì trong đó liên quan tới cưới xin cả.”

“Không, nhưng anh cá là rất nhiều trong số đó là về những điều chỉ có một phụ nữ đã kết hôn mới nên biết. Em cần có một người chồng hơn bất cứ cô nàng nào anh từng gặp. Anh quả là không hiểu nổi tại sao em vẫn là một trinh nữ lâu đến vậy...”

Finnula thở gấp. “Ý anh là gì vậy? Rằng tôi là một đứa con gái phóng đãng?”

“Chắc chắn là như vậy rồi.” Hugo tặc lưỡi. “May thay, cho đến giờ anh là người duy nhất biết điều đó. Và anh muốn nó như vậy mãi. Vậy nên em cứ biết điều ngồi đợi đi...” Chàng hôn nàng cuồng nhiệt trước khi nàng tức tối leo xuống khỏi yên ngựa. “Và từ nay cho đến lúc đám cưới đừng có giở trò quỷ gì ra đấy.”

Khi Finnula sắp sửa bỏ đi, Hugo cúi xuống ngăn nàng lại.

“Gì vậy?” nàng hỏi.

“Hãy nhớ đây, Finn. Em đã hứa rồi.”

Cô nàng nhăn mặt. “Em biết rồi,” và giật tay chàng ra. “Em sẽ làm mà.”

Hugo bật cười và buông nàng ra, thích thú nhìn nàng lén băng qua sân đi vào nhà cối xay, rồi thì đóng cửa đánh sầm. Cô phù thủy nhỏ. Nàng thật biết cách làm chàng cười biết bao. Chẳng có người phụ nữ nào chàng quen có thể làm chàng vui đến vậy.

Tinh thần của Hugo cứ phơi phới như vậy cho tới khi chàng về đến thái ấp, nơi chàng kinh ngạc nhận ra rằng các chuồng ngựa đang đầy chật. Rồi chàng nhận ra trong đại sảnh có rất nhiều người mà Hugo chẳng biết là ai, tất cả đang tụ tập quanh cái bàn ăn dài, với John de Brissac ngồi ở ghế chủ tọa, rõ ràng là đang say và đặt một bàn tay nặng chịch của ông trên vai một Reginald Laroche đang rất cau có.

“Cuối cùng thì ngài bá tước đây rồi!” quận trưởng de Brissac xô ghế đứng dậy. Giọng nói trầm trầm của ông ta vang khắp đại sảnh rộng lớn. “Thưa quý vị, xin hãy nâng cốc. Đây là ngài Hugo Geoffrey Fitzstephen, bá tước thứ bảy của Stephensgate.” Những người đàn ông lạch cạch đứng dậy, cầm cốc và nhìn về phía Hugo. Hugo cũng đã say đến mức đủ để phá lên cười ha hả.

“De Brissac,” chàng cuối cùng cũng thốt lên được. “Sự chào đón gì thế này? Những người này là ai?”

Viên quận trưởng nhún vai. “Người của tôi đấy. Lâu lắm rồi hầm rượu của Thái ấp Stephensgate mới được mở ra...”

Hugo vẫn đang cười khi người ta giúi một cái ly vào tay chàng. Mỗi viên phó của John de Brissac - mà phải có tới hơn hai mươi người - giơ cốc của họ về phía Hugo.

“Hugo Fitzstephen muôn năm,” viên quận trưởng tuyên bố. “Và chúc mừng hạnh phúc với cô dâu nhỏ bé của ngài, Finn Xinh đẹp...”

“Vì Finn Xinh đẹp!”

Tiếng hô vang vọng khắp sảnh và rồi đám đàn ông uống, ngoại trừ Reginald Laroche, người không đứng dậy cùng họ và trông như thể không được khỏe. Khi Hugo uống cạn cốc của mình, chàng tới chỗ John de Brissac để hỏi han sức khỏe của viên quản gia.

“Cái gì, ông ta ấy à?” Viên quận trưởng nhìn ông Laroche với vẻ chán ghét, “Ông ta chẳng đau đớn gì đâu, tin tôi đi. Ông ta đã cho tôi xem sổ sách và những hóa đơn còn lại mà ông ta chưa kịp thủ tiêu trước đó.”

Reginal Laroche ngước nhìn Hugo và sự căm ghét thiêu đốt trong cặp mắt ông ta.

“Chào mừng trở lại, thưa lãnh chúa của tôi,” Ông ta châm chọc, rõ ràng là người duy nhất tỉnh táo trong phòng này. “Tôi xin phép đi nghỉ được chứ? Tôi phải thu xếp nhiều thứ để cha con tôi có thể rời khỏi đây trước trưa mai...”

Hugo cảm thấy tác động của chỗ rượu bia mà chàng đã đổ vào người, và chàng vẫy vẫy tay với viên cựu tổng quản của cha chàng.

“Cứ đi đi,” chàng nói. Và khi Hugo yêu cầu viên quận trưởng cử người trông coi ông ta, Brissac lập tức sai ba người của mình, được vũ trang bằng một bình rượu, để mắt canh chừng viên cựu quản gia.

Đến hai giờ sáng thì Hugo đã leo được lên tới tầng thứ hai nơi có phòng ngủ của chàng. Chàng không đến nỗi lảo đảo nhưng vẫn phải bám vào thành cầu thang. Bên dưới nhà, John de Brissac đang ngáy khò khò bên lò sưởi, cũng như rất nhiều người của ông ta. Thấy cậu nhóc Jamie nằm co trên một tấm da bẩn thỉu ở góc nhà, Hugo bèn đắp áo choàng của chàng lên người cậu bé. Ngôi nhà trở nên tĩnh lặng, và Hugo đi theo ánh sáng của ngọn đuốc gắn trên tường tìm tới một cái giường nơi chàng có thể cho cái đầu đang quay cuồng của mình nghỉ ngơi.

Phòng ngủ của cha chàng không thể dùng được. Hugo sẽ chẳng ngủ đêm trên cái giường mà ngài Geoffrey đã chết. Phòng của anh trai chàng gợi lên những ký ức cay đắng, vì ở đó chàng đã bị buộc phải vào tu viện hết lần này tới lần khác. Cuối cùng Hugo quyết định về phòng cũ của chàng, cái góc nhỏ rất mát mẻ vào mùa hè nhưng vô cùng lạnh giá vào mùa đông, cho tới khi nào chàng sửa sang lại ngôi nhà này.

Chàng thấy căn phòng vẫn hệt như khi chàng ra đi mười năm về trước, với cái giường ngủ phủ rèm nhung xanh và tấm thảm da gấu đã sờn. Trong phòng có vẻ bí nên Hugo mở những cánh cửa sổ gỗ ra, và hít vào không khí ban đêm trong lành của nước Anh trước khi cởi quần áo và kéo tấm chăn bụi bặm phủ trên cái giường rộng.

Chàng vừa tắt ngọn đuốc và trườn vào chăn thì có tiếng gõ cửa nhỏ vọng vào. Bị làm phiền, Hugo gắt gỏng, “Gì vậy?”

Cánh cửa mở và một quầng sáng của ánh nến hiện ra.

“Ai thế?” Hugo hỏi, ngồi dậy trên giường và nheo mắt lại trong ánh sáng rực rỡ của ngọn nến. Ban đầu Hugo với đầu óc đang mụ mị cứ ngỡ rằng đó là hồn ma của một tổ tiên xa xưa tới thăm chàng, nhưng rồi chàng nhớ ra rằng ma thì chẳng cần đến nến. Và khi vị khách lúc sáng sớm bước hẳn vào trong phòng, chàng nhận ra cô ta, chỉ khác là sắc đỏ trên đôi môi đã nhạt bớt.

“Hugo,” Isabella Laroche thì thầm, cặp lông mi sẫm màu của cô ta chớp chớp. “Thưa bá tước, em cứ tưởng anh chưa đi ngủ. Em có chuyện cần nói với anh!”

Hugo không thể không mỉm cười. “Nói chuyện với tôi ư?” Chàng tặc lưỡi, ngắm nhìn trang phục của cô nàng. Với cái váy làm bằng loại lụa mỏng nhất có thể, Isabelle không có vẻ gì là đang mặc thứ trang phục để đi nói chuyện, mà là vì việc gì đó thân mật hơn nhiều.

“Anh họ Hugo,” Isabella thở ra, đi tới giường của chàng, tay nâng cao ngọn nến. “Em e là có sự hiểu lầm ở đây...”

“Chắc chắn là có rồi,” chàng nói và nhướn mày. “Rõ ràng là em đi lạc đường, và vô tình tới nhầm chỗ ngủ của tôi. Tốt nhất em nên trở lại giường của mình đi, cô em họ, trước khi em bị cảm lạnh vì bộ váy mong manh này.”

Isabella phớt lờ lời cảnh báo và quỳ xuống trên giường của chàng. “Anh Hugo, cha em cho em biết anh đã đề nghị ông rời khỏi đây vào trưa mai...”

“Thực ra là sáng nay,” Hugo sửa lại.

“Em không thể tin đây là sự thực! Nơi đây đã là nhà của em cả nửa cuộc đời. Chắc em có thể làm gì đó để thay đổi ý định của anh chứ?”

Khi nói tới từ “gì đó,” Isabella ngước nhìn về phía Hugo mắt chớp chớp. Hugo, người chưa bao giờ thấy một nỗ lực quyến rũ vớ vẩn đến vậy, cố gắng giấu đi một nụ cười.

“Không đâu, thưa tiểu thư, em chẳng làm gì được đâu. Trở về phòng của em ngay đi, bởi vì tôi cần phải ngủ...”

“Nếu em có thể nói thẳng ra,” Isabella thì thầm, lướt một ngón tay dọc theo cánh tay rám nắng của Hugo, “em có thể giúp cho đêm nay của anh trở nên vô cùng thú vị...”

Một lần nữa, Hugo lại không thể nén được một nụ cười. “Và em sẽ làm thế bằng cách nào đây?”

“Em nghĩ cả hai ta đều biết mà, anh họ Hugo.” Isabella mỉm cười vẻ gợi ý. “Em đã là cô chủ của thái ấp này một thời gian rồi. Và em sẽ là vô giá với anh về phương diện đó và cả những phương diện khác nữa...”

Ngay lập tức, Hugo không cảm thấy buồn cười nữa. Chàng tự hỏi không hiểu có phải cha của cô gái này đã bảo cô ta làm việc này, và chẳng lẽ gã ta có thể sử dụng con gái theo cách như vậy. Rồi chàng nhớ lại sự khinh bỉ mà Finnula và các chị của nàng dành cho Isabella Laroche và chàng tự hỏi liệu cha cô ta có liên quan gì tới chuyến viếng thăm sáng sớm này không.

“Tiểu thư Laroche,” chàng cẩn thận nói. “Em có biết tại sao tôi cần ngủ đến vậy không?”

Cô nàng lắc đầu, mái tóc bồng bềnh quanh khuôn mặt như làn sóng.

“Ngày mai tôi sẽ làm đám cưới.”

Câu nói đó khiến cho ngón tay cô nàng khựng lại. “Cưới ư?” cô nàng lặp lại, bằng một cái giọng khác hẳn trước đó. “Nhưng anh chỉ mới vừa trở về...”

“Phải. Nhưng sự thực là như vậy. Ngày mai tôi sẽ thành hôn.”

“Em không tin anh.” Isabella nói. “Anh cố tình nói dối như vậy. Anh sẽ cưới ai mới được chứ?”

Hugo mỉm cười. “Finnula Crais.”

“Finnula...” Isabella nhảy bật khỏi giường, khuôn mặt đẹp đẽ của cô ta méo mó như thể cô ta đang bị nghẹn. “Finnula Crais?” cô nàng ré lên. “Anh điên đấy à? Anh mất trí rồi hay sao? Finnula Crais đã từng lấy...”

“Cha tôi, tôi biết.” Một làn sóng mệt mỏi bao trùm Hugo và chàng thực lòng mong ước cô gái này biến đi chỗ khác. “Chúc ngủ ngon, thưa tiểu thư.”

“Con phù thủy đó!” Isabella thốt lên. “Con ranh phù thủy đó! Đầu tiên là Ngài Geoffrey, giờ lại đến anh. Em không thể hiểu nổi. Chắc đó là do phép phù thủy!”

“Không có chuyện đó,” Hugo lạnh lùng nói. “Giờ thì, nếu em có thể làm ơn...”

Đóng cửa lại sau khi đi ra là điều Hugo định nói, nhưng chàng nhận ra rằng những lời đó là không cần thiết bởi vì cô gái đang nổi khùng lên đã hùng hổ đi khỏi phòng chàng, đóng cửa đánh rầm. Bóng tối lại bao trùm căn phòng của Hugo, và chàng thở dài nằm lại trên đống gối. Chàng thành thật mong rằng Finnula sẽ không nao núng khi sử dụng cây cung của nàng với các nữ địch thủ, bởi vì cứ xét theo vẻ mặt của Isabella Laroche, thì hành động đó có thể sẽ rất cần thiết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.