Tiền Của Bản Cung Hoàng Thượng Cút

Chương 14: Q.2 - Chương 14: Chương 6.1




Ăn cơm tối xong, Tô Cẩm Bình nằm nhoài ra bàn nghĩ đủ mọi chuyện trên đời, đương nhiên, chuyện đầu tiên đó là hôm nay rốt cuộc người kia bị làm sao vậy, đủ các loại hành vi khác thường và ấu trĩ khiến nàng chỉ muốn đập chết hắn luôn!

Đang mải nghĩ ngợi, chợt nghe hạ nhân bẩm báo: “Biểu tiểu thư, đại tiểu thư tới thăm cô!”

“Mời!” Lại đến gây chuyện sao? Có điều, hôm nay thật sự rất kỳ quái, lại còn để người bẩm báo nữa chứ, nàng cứ nghĩ rằng với tính cách của vị đại biểu tỷ kia thì hẳn là sẽ xông thẳng tới cơ.

“Vâng!” Hạ nhân đáp rồi lui ra ngoài.

Vân Tử Y bước vào quả nhiên mang vẻ mặt tươi cười, vừa thấy nàng liền cười nói: “Biểu muội, ta tới tìm muội nói chuyện một lát!”

“Biểu tỷ có chuyện gì cần nói sao?” Giọng điệu rất ôn hòa, khác thường ắt có âm mưu, nàng ta muốn làm gì?

Thấy thái độ của nàng như vậy, sắc mặt Vân Tử Y hơi cứng lại, nhưng lập tức cười xem như không thèm bận tâm, quay lại nhìn nha hoàn đang cầm ấm trà trong tay, tươi cười nói: “Đây là trà hôm nay biểu tỷ đích thân pha, mang đến cho muội nếm thử một chút.” Trong đó, đã bỏ sẵn hạc đỉnh hồng, nàng ta không tin mình dùng thuốc độc giết nàng xong rồi, phụ thân và mẫu thân sẽ bắt mình phải đền mạng. Chờ người con gái này chết đi, Tam hoàng tử điện hạ đương nhiên sẽ là của nàng ta.

Tách trà kia được đặt xuống trước mặt Tô Cẩm Bình, đôi mắt phượng đảo qua nhìn tách trà kia, đôi môi đỏ mọng cong lên, sau đó dưới ánh mắt chờ đợi của Vân Tử Y, nàng bê lên, ngửa đầu một cái uống hết sạch, còn lên tiếng tán thưởng: “Trà ngon!”

Sau khi uống xong, nàng lại đặt tách trà xuống trong sự kinh ngạc của Vân Tử Y. Vân Tử Y ngẩn người nhìn nàng một lúc lâu cũng không thấy trên mặt đối phương có thần sắc gì không bình thường, càng không hề có dấu hiệu trúng độc khiến nàng ta không khỏi kỳ quái, rõ ràng lúc ấy chính mình thả hạc đỉnh hồng vào sau đó để hạ nhân đem đi nấu, chỉ sợ mùi vị đó quá nồng bị nàng nhận ra thôi, nhưng vì sao sau khi người trước mặt mình uống xong lại không hề có phản ứng gì? Vì sao chứ?

“Đại biểu tỷ, có phải tỷ cũng không hiểu được chuyện hôm nay Đại tiểu thư Mộ Dung gia bị đánh rất kỳ lạ không?” Tô Cẩm Bình làm như không thấy sự kinh ngạc của nàng ta, chỉ cười hì hì nói với nàng ta một chuyện khác.

“Kỳ lạ à?” Có gì mà kỳ lạ chứ? Chuyện khiến nàng ta cảm thấy ngạc nhiên nhất chính là vì sao sau khi uống xong hạc đỉnh hồng mà người con gái trước mặt nàng ta vẫn không sao cả.

Tô Cẩm Bình khẽ cười nói tiếp: “Từ trước đến giờ luôn là Lăng công tử ở đâu, công chúa Bình Dương sẽ ở đó, vì sao đúng lúc ấy công chúa lại có việc đi ra hậu viện chứ? À, còn nữa, ban đầu Mộ Dung Song vốn nhằm vào ta, đang yên đang lành vì sao phải chế nhạo Lăng công tử như vậy? Tỷ nghĩ có kỳ lạ không?” Giọng điệu nàng đã mang chút vẻ thần bí.

Với bộ dạng bí hiểm này của nàng mà Vân Tử Y vẫn không nhìn ra manh mối thì nàng ta đúng là vô cùng ngu xuẩn, nàng ta nhìn Tô Cẩm Bình hỏi: “Đó là do ngươi thiết kế sao?”

“Cũng không thể nói là thiết kế được, chẳng qua là vì ta biết tầm quan trọng của vị Lăng công tử này đối với công chúa Bình Dương, trước hết là khiến người ta trộm cây đàn tuyệt thế mà công chúa Bình Dương chuẩn bị tặng cho Lăng công tử ở hậu viện đi để dụ công chúa rời khỏi, sau đó lại nói vài câu với Mộ Dung tiểu thư, có điều chỉ vì Linh nhi không chấp nhận được việc Mộ Dung tiểu thư hạ nhục Lăng công tử nên mới đi mời công chúa điện hạ tới cứu viện. Nói ra cũng chỉ là chút tài mọn không dám so bì cùng ai, còn cách hai chữ “thiết kế” xa lắm.” Nàng thản nhiên nói, cũng như lơ đãng liếc nhìn sắc mặt đối phương, hài lòng thấy trên mặt Vân Tử Y thoáng có vẻ hoảng hốt.

Vân Tử Y không thể tin nổi trợn trừng mắt nhìn nàng, cách này đúng là chút tài mọn thôi, nhưng ở trong phủ của công chúa mà có thể trộm được đàn, thì nàng làm thế nào? Thấy vẻ kinh hãi trên mặt nàng ta càng lúc càng rõ ràng, Tô Cẩm Bình mới nói tiếp: “Cho nên, đại biểu tỷ này, nếu không có chuyện gì thì cô về đi. Nể mặt cữu cữu và cữu mẫu, ta cũng không muốn người tiếp theo bị đánh sẽ là cô!” Đây mới là mục đích của nàng, cô gái này là đại biểu tỷ của mình, nếu không cần thiết, nàng thật sự không muốn động đến nàng ta, cách tốt nhất chính là khiến đối phương biết khó mà lùi!

Vân Tử Y lùi lại từng bước, sau khi nhìn Tô Cẩm Bình như nhìn thấy ma quỷ một lúc lâu mới hoảng sợ vội vã chạy ra ngoài. Đi tới cửa, nàng ta còn bất cẩn va vào cánh cửa, giữ vững người được lại tiếp tục chạy điên cuồng! Nhẹ nhàng miêu tả lại cách hãm hại Mộ Dung Song người nổi danh là một trong thiên hạ song xu của phủ Trấn quốc công, còn không chút dè chừng nói với mình rằng nàng trộm đàn trong phủ công chúa, hiện giờ uống hạc đỉnh hồng cũng không có chuyện gì cả, đây mà là người sao? Nàng không phải là người!!!

Linh nhi lạnh lùng nói: “Cô nương, cần gì phải nói nhiều với nàng ta như vậy, nếu nàng ta không biết điều, giết cũng được!” Nói xong, khóe mắt cô ấy quét đến bên cửa sổ, câu nói vừa rồi đúng là nói cho người kia nghe.

“Ra đi!” Tô Cẩm Bình nhìn về phía cửa sổ, cười nói.

Người ở cửa sổ hơi do dự một chút mới lộ diện, chính là nhị biểu tỷ của Tô Cẩm Bình, Vân Lãnh Ngưng, đi cùng thị tỳ của mình bước vào, sắc mặt hơi phức tạp, giết cũng được sao? Biểu muội này thực sự tàn độc đến vậy sao?

“Nhị biểu tỷ, chuyện hôm nay, cảm ơn tỷ!” Đầu tiên là ở trước cửa phủ công chúa nhắc nhở Linh nhi giúp nàng, sau đó à, đương nhiên là việc vừa rồi.

Vân Lãnh Ngưng kinh hãi: “Muội biết là ta sao?” Sáng sớm nay khi nàng ấy đi qua phòng đại tỷ nhìn thấy một nha đầu cầm thứ gì đó luống cuống bước vào phòng đại tỷ. Nàng ấy cảm thấy không ổn, còn thoáng có dự cảm bất an, nên mới bắt nha đầu kia lại tra hỏi một phen. Ban đầu nha đầu kia còn không chịu nói, cuối cùng vẫn phải khai, thì ra là vốn chuẩn bị hạc đỉnh hồng để hạ độc hại chết Tô Cẩm Bình, vì thế nàng ấy mới phải cho người lẳng lặng đổi bình trà kia, tránh cho đại tỷ phạm vào sai lầm không thể tha thứ được.

“Nếu không phải tỷ giúp ta, thì sao bây giờ lại ở ngoài cửa sổ phòng ta?” Nàng không đáp mà hỏi lại, Vân Tử Y đến tuyệt đối không phải chỉ đơn giản vì muốn mời nàng uống trà, dù trong tách trà kia đúng là không có độc, một chút khả năng nhận biết như vậy nàng cũng vẫn có. Đã thế, chỉ có một cách giải thích duy nhất, đó là có người âm thầm giúp mình.

Vân Lãnh Ngưng nghe vậy khẽ cười sau đó nhẹ nhàng nói: “Biểu muội đã biết rồi. Đúng là ta giúp, biểu tỷ còn muốn xin biểu muội bao dung cho tỷ tỷ một chút, dù sao cũng đều là người một nhà, có thể không tính toán thì đừng tính toán.”

“Muội muội nói câu này rất đúng!” Tiếng cười sang sảng vang lên ngoài cửa. Vân Dật mặc y phục màu xanh lập tức bước vào, so với áo bào tướng quân ngày ấy, bộ y phục hôm nay khiến hắn ta nhìn có vẻ thoải mái hơn rất nhiều, hắn cười híp mắt đi tới nhìn Tô Cẩm Bình: “Không biết biểu muội có đồng ý nể tình biểu huynh và nhị biểu tỷ muội không?”

Cô gái này, từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng hắn ta đã cảm thấy không đơn giản. Hôm qua vì hắn và phụ thân phải tới bẩm báo công việc với Hoàng thượng nên không tham gia yến hội của công chúa Bình Dương, về chuyện Mộ Dung Song bị đánh hắn ta cũng chỉ nghe loáng thoáng, mơ hồ cũng nhận ra được vấn đề ở đâu. Từ ánh mắt của người con gái này có thể nhìn ra được luồng sát khí, nếu Tử Y thật sự đối đầu với nàng, có thể sẽ chết đến không còn mảnh xương nào!

Tô Cẩm Bình cầm bình trà trên bàn lên, như cười như không nhìn hắn ta: “Nhị biểu tỷ đã giúp ta, đương nhiên ta phải nể tình, tha cho đại biểu tỷ một hai lần thật ra cũng không có gì. Có điều, đại biểu huynh lấy cái gì ra để đòi biểu muội nể tình? Thứ nhất chúng ta không thân, thứ hai, biểu muội cũng chưa từng thiếu ơn tình của huynh, việc nể tình này à…”

“Ha ha ha…” Vân Dật nghe nàng nói mà bật cười, người chinh chiến nơi sa trường thích nhất là những người tính cách phóng khoáng thẳng thắn. Cô gái trước mặt không hề e dè nói như vậy, so với sự sợ hãi hay không vui của người bình thường, thì trong lòng hắn ta lại thấy tán thưởng nhiều hơn: “Vậy không biết phải làm thế nào biểu muội mới bằng lòng nể tình biểu huynh đây?”

Hắn ta vừa hỏi câu này, Tô Cẩm Bình liền liếc nhìn Vân Lãnh Ngưng: “Nhị biểu tỷ, vừa rồi cữu mẫu có tìm tỷ!”

Hả? Vân Lãnh Ngưng hơi ngẩn người một chút mới chợt hiểu ra, đối phương nói câu này là vì không muốn mình nghe chuyện. Nàng ấy ngượng ngùng cười nói: “Nếu vậy thì ta qua bên mẫu thân trước.” Dứt lời nàng ấy liền đi cùng thị tỳ của mình ra khỏi phòng.

Vân Dật không kìm được khẽ nhướng đôi mày kiếm, rốt cuộc là có chuyện gì mà nàng phải tránh mặt muội muội mới nói? Các cô nương bình thường không phải đều chỉ quan tâm đến việc trong hậu viện sao?

“Không biết ấn tượng của biểu huynh đối với Mộ Dung Hạo thế nào?” Vân Lãnh Ngưng đi rồi, Tô Cẩm Bình mới lên tiếng. Dựa vào tư liệu mà Linh nhi cung cấp cho nàng, hình như có thời điểm trong quân ngũ, hai người Vân Dật và Mộ Dung Hạo không ưa gì nhau, thậm chí còn có thù riêng.

Nghe câu này, sắc mặt Vân Dật liền lạnh đi, lúc trước khi còn ở trường huấn luyện, Mộ Dung Hạo luôn tìm mọi cách đối đầu với mình, sau đó thậm chí còn cố tình bắn trượt mũi tên khi tập cưỡi ngựa bắn cung, giết chết huynh đệ tốt của mình. Khi đó trong cơn giận dữ, hắn ta đã từng kéo các huynh đệ của mình lao đến phủ Trấn quốc công nhưng bị phụ thân kiên quyết giữ lại, nói là phủ Trấn quốc công là bách niên vọng tộc, nếu thật sự làm to chuyện, phủ Tề quốc công bọn họ cũng chưa chắc đã có lợi thế. Nhưng lúc ấy hắn ta quyết tâm muốn báo thù, phụ thân thấy hắn ta nhất quyết không chịu nghe, liền cắn răng đẩy hắn ta ra biên ải rèn luyện tích lũy. Chuyện đó, thù đó, dù đã qua năm năm hắn ta vẫn nhớ rõ mồn một!

“Biểu muội hỏi vậy có ý gì?” Trong mắt đã xuất hiện vẻ nghiền ngẫm.

Tô Cẩm Bình cũng không rào trước đón sau với hắn ta, đặt tách trà ‘cạch’ một tiếng lên bàn, giọng điệu tàn nhẫn: “Nếu ta có cách khiến Mộ Dung Hạo chết không có chỗ chôn, biểu huynh có đồng ý phối hợp không?”

“Muội và Mộ Dung Hạo cũng có thù riêng sao?” Vân Dật nhíu mày.

Nàng cười khát máu: “Không, ta và cả nhà Mộ Dung đều có thù, biểu huynh chỉ cần nói cho ta biết, huynh có bằng lòng giúp đỡ không là được rồi.”

“Chỉ cần không liên lụy đến Vân gia, dù có bỏ cả mạng sống của ta cũng được!” Báo thù cho huynh đệ, sống chết không nề hà. Nếu không phải mấy năm nay rèn luyện nơi biên ải khiến hắn ta trưởng thành lên không ít, thì lần này quay về hắn ta đã đến giết Mộ Dung gia rồi.

Tô Cẩm Bình thật sự không ngờ vị tướng quân thiếu niên trước mặt mình lại có tính cách cương trực đến thế, rất trọng nghĩa khí! Nàng cười nói: “Nếu đã vậy thì phải phiền biểu huynh rồi. Có điều, biểu huynh yên tâm, biện pháp này sẽ không liên lụy đến Vân gia, cũng không cần mạng của biểu huynh. Chỉ cần biểu huynh làm theo lời ta bảo, dù Mộ Dung Hạo hắn không chết cũng sẽ không còn cơ hội đặt chân vào triều đình!”

“Không biết là cách gì?” Cứ hỏi rõ ràng vẫn hơn.

Tô Cẩm Bình liếc nhìn Linh nhi một cái, Linh nhi hiểu ý lập tức đóng cửa lại. Sau đó, Tô Cẩm Bình cười nói ý định của mình ra, Vân Dật nghe mà khóe miệng không ngừng run rẩy, biện pháp như vậy mà nàng cũng tính ra được, thật đúng là…

Dứt lời, Tô Cẩm Bình còn cười đánh giá Vân Dật: “Biểu huynh, huynh phải biết rằng huynh vẫn không thể báo thù là bởi vì nhân cách của huynh quá quang minh lỗi lạc, nếu huynh có một nửa phần nham hiểm tàn độc của Mộ Dung Hạo năm đó khi mượn cớ bắn trượt để giết huynh đệ huynh, thì huynh đã không bị đưa ra biên ải năm năm còn chưa báo thù được!”

Nghe nàng nói vậy, ánh mắt Vân Dật lạnh đi: “Muội điều tra về ta?” Rốt cuộc cô gái này có ý đồ gì? Đột nhiên đến Vân gia, còn muốn lợi dụng tâm lý muốn báo thù của mình để trừ bỏ Mộ Dung Hạo, tuy hắn ta không phản đối việc báo thù cho huynh đệ, nhưng bị người ta lợi dụng cũng không phải chuyện gì đáng để cao hứng.

“Không chỉ có huynh, mà mọi người ở đây ta đều đã điều tra. Đại biểu huynh, huynh nên biết rằng, nếu ta dám thẳng thắn nói cho huynh biết, cũng coi như ta có thực lực của mình, huynh chỉ cần lựa chọn hợp tác hay không hợp tác!” Với sự thông minh của Vân Dật chắc chắn sẽ nhanh chóng nghĩ tới chuyện mình điều tra hắn ta, cùng với chờ đến lúc đó để đối phương sinh lòng nghi ngờ với mình, chi bằng tự mình nói ra còn hơn.

“Ta muốn biết, rốt cuộc cô tới Vân gia có mục đích gì? Còn nữa, cô thật sự là biểu muội của ta?” Hắn ta không cho phép người nào uy hiếp tới người nhà của hắn ta.

Tô Cẩm Bình đứng dậy đi tới trước mặt hắn, bốn mắt nhìn nhau: “Ta có phải biểu muội của huynh hay không, điều này có ngoại tổ mẫu và cữu cữu nhận định. Còn về mục đích ta đến Vân gia… nếu không có nhị biểu tỷ phát hiện ra ta, ta căn bản sẽ không bước vào Vân gia. Muốn huynh trợ giúp chẳng qua là vì có sự trợ giúp của huynh mọi chuyện sẽ đơn giản hơn một chút mà thôi. Đã nói đến thế, tin hay không là tùy huynh!”

Vân Dật lạnh lùng nhìn vào mắt nàng, ánh mắt này hoàn toàn không phải ánh mắt của một cô nương nên có, tàn nhẫn, lạnh như băng, thậm chí ngoài thù hận ra hắn còn không nhìn thấy cảm xúc khác. Không hiểu sao hắn bỗng thấy hơi tò mò, rốt cuộc là thù hận đến mức nào mà khiến nàng lộ ra vẻ mặt như vậy?

Một lúc lâu sau, Vân Dật hồi phục tinh thần, cong môi cười nói: “Tin hay không không quan trọng, có điều biện pháp của muội quả thật có thể giúp ta báo thù, cho nên hợp tác một lần cũng không phải là không thể.” Nói xong hắn ta mới như chợt nhớ ra một chuyện: “Phải rồi, tổ mẫu muốn gặp muội, ta tới truyền lời.” Vậy mà nói chuyện một hồi hắn ta suýt quên mất.

“Vâng!” Đột nhiên nàng có dự cảm xấu, tự dưng lão phu nhân tìm nàng để làm gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.