Bên trong phủ Thừa tướng, Nam Cung Cẩm có một cảm giác mình đang được nuôi
dưỡng rất tốt, tốt đến mức giống như nuôi heo, có điều khác với heo là
ăn và ngủ thì nàng chính là ăn và làm. Xoa bóp cái eo nhức đến muốn gãy, nhìn người nào đó cách không xa, xìu xìu ển ển hỏi một câu “Cưng à,
cưng không mệt hả?”
Thiệt là phi khoa học mà! Theo như khoa học
hiện đại lý giải về tình huống trạng thái sinh lý thì người này tuyệt
đối không phải là một người đàn ông bình thường, phương diện năng lực
kia thật là quá bưu hãn! Mỗi ngày làm đến rạng sáng khiến nàng mệt đến
ngủ bất tỉnh nhân sự, tỉnh lại liền thấy con hàng này đã chuẩn bị rất
tốt đồ ăn sáng!
“Không mệt!” Hai chữ này nhàn nhạt bay đến tai
nàng, trong tay bưng bê điểm tâm làm sẳn, do là ăn sáng nên chỉ có chút
thức ăn thanh đạm kiểu như cháo, bưng đến mép giường đưa cho nàng.
Nam Cung Cẩm chép chép miệng, nhận tô cháo, càng ăn càng cảm thấy có gì đó
không đúng, không biết có phải ảo giác của nàng không “Tại sao ta cảm
thấy mấy ngày nay, tay nghề đầu bếp trong phủ ngày càng cao siêu nhỉ?”
Vừa ăn vừa mơ hồ cảm thán.
“Là ta làm!” Ba chữ tựa sấm sét nổ giữa trời quang.
“Phụt…” một ngụm cháo phun ra, ngước mắt không tin tưởng nhìn hắn “Chàng nấu?”
Nàng còn nhớ rất rõ lúc trước hắn học nấu ăn, suýt chút nữa đốt trụi phủ Tề Quốc công, vậy mà hiện giờ có thể phát huy đến trình độ như thế.
Đôi mắt xinh đẹp nhàn nhạt quét qua liếc nàng một cái, sau đó chậm rãi đến
cạnh bàn ngồi xuống, ngón tay như ngọc cầm đũa, ưu nhã cúi đầu ăn “Một
năm, cũng đủ để học được rất nhiều chuyện” Nấu ăn cũng là một trong số
đó mà thôi!
Nàng bỗng nhiên cảm thấy không còn hứng thú ăn uống
gì nữa, nhìn nhìn cái chén trong tay, rồi lại nhìn nhìn người kia ngồi
cách đó không xa, vốn dĩ nên là một Đế vương thanh lãnh cao quý, nhưng
giờ lưu lạc đến cấp độ này, nàng không cảm thấy đây là việc đương nhiên
mà chỉ có cảm giác đau lòng. “Những chuyện này thật ra chàng không cần
phải đích thân ra tay” Ngay cả nàng còn lười làm nữa là. Kiếp trước nếu
không phải do Yêu vật nấu thì nàng sẽ chạy ra ngoài, chọn đại một quán
xá nào đó ăn tạm, cùng lắm thì gặm mì gói đối phó cho qua cơn.
“Lãnh Tử Hàn làm được, ta tất nhiên cũng làm được” Ai đó không thèm giấu diếm tâm tính đua đòi mà phát biểu.
Cô nàng ngẩn ra, hóa ra là tự mình đa tình à, trợn trắng mắt “Tùy chàng!”
Dù gì hắn nấu ngon hơn đầu bếp thì tại sao mình lại không hưởng thụ chứ!
Thế là vừa ăn nàng vừa thương lượng “Ta cảm thấy ngày mai nên thượng triều
rồi!” Nếu thêm mấy ngày nữa không đi, sợ lúc đến cũng không biết triều
đình biến thành cái dạng gì. Mấy tay đại thần đối địch với mình, không
biết có tranh thủ lúc mình vắng mặt lại giở trò quỷ sau lưng? Mấy tên
khốn khiếp đó thực không phải là loại dễ nói chuyện nha!
Thật
không tin được, hôm nay hắn rất dễ nói chuyện, chỉ gật gật đầu mà không
lên tiếng. Ngày mai thượng triều? Hắn cảm thấy, với tính nết của Mộ Dung Thiên Thu, có thể nhẫn đến tận hôm nay mới đến bắt bớ cũng đã là cực
hạn. Vả lại, hắn không hề lo lắng việc bãi triều cùng nàng tâm sự gì gì
kia, mấy ngày qua chắc tên đó cũng quên béng đi mất sự tình này.
Thấy hắn gật đầu, cô nàng như được đại xá, càng cảm thấy đồ ăn trong chén
thật là ngon. Trạng thái thập phần nhàn nhã, tâm tình vạn phần vui
sướng, chỉ thiếu mỗi việc hát váng lên nữa là trọn bộ.
Bách Lý
Kinh Hồng nhìn dáng vẻ đắc ý dào dạt của cô nàng nào đó, không tức giận
cũng không nói gì, đáy mắt hàm chứa ý cười. Sau khi ăn xong, buông đũa
thì cô nàng cũng vừa dùng hết bữa.
Hắn cầm lấy quần áo, cực kỳ
kiên nhẫn giúp nàng mặc vào. Đó giờ cô nàng chỉ biết hàng này toàn ưa
thích việc cởi quần áo, giờ mới phát hiện ra hắn còn biết mặc quần áo
cho người khác nữa chứ. Vì vậy, cô nàng hết sức khoe khoang hưởng thụ
đãi ngộ cấp bậc nữ vương. Mặc xong nàng mới cảm thấy là không thích hợp
“Ta tính ngủ nguyên ngày hôm nay, mặc quần áo vô làm gì?” Hiện giờ bộ
xương già của nàng đang ầm ĩ phản đối làm việc, vì cái lông gì phải mặc
đồ vô? Hơn nữa nàng cũng đã phái người lên triều xin nghỉ phép rồi mà!
Nghe vậy, hắn cũng không nói gì. Tiếp tục cầm cái áo khoát hồ cừu to sụ mặc
lên cho nàng, lớn đến mức chỉ ló ra khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái của nàng,
mà khuôn mặt đó, do là mùa đông nên có chút ửng hồng thoạt nhìn rất mê
người khiến hắn lại dâng lên một đống tư tưởng không thuần khiết. Có
điều hắn rất nhanh áp chế xuống, để không lát nữa thị vệ của Mộ Dung
Thiên Thu thấy thì quá là mất mặt.
“Chàng không phải là muốn đi
tản bộ đó chứ?” Nàng đã xin nghỉ với lý do bị bệnh, nếu ra ngoài không
cẩn thận khiến người ta bắt gặp thì phiền phức to.
Câu hỏi này tất nhiên cũng bị ai đó lờ đi luôn.
Cô nàng không thú vị chép miệng, cảm thấy ở chung với loại hàng này chả có ý tứ gì ráo. Nàng cố tình xem trọng hắn, vậy mà coi hắn đối xử với nàng thế nào, quả nhiên chỉ có thể tự hình dung bản thân chính mình bằng một chữ: tiện!
Có điều sau khi mặc chỉnh tề cho nàng xong thì lại
khiến cô nàng nào đó trợn to mắt há hốc mồm nhìn người kia đứng trước
mặt nàng thản nhiên... cởi áo tháo thắt lưng, ngón tay bạch ngọc thon
dài chậm rãi lột nốt ngọc đái bên hông khiến trường bào trắng như tuyết
của hắn trượt xuống khỏi thân hình thon dài, kế đến đôi tay kia lại chầm chậm cởi tiếp trung y lộ ra làn da nõn nà, đây chính là tiêu chuẩn của
băng cơ ngọc cốt à nghen! Cơ bắp của cánh tay và bụng thoạt nhìn rắn
chắc nhưng không bành trướng, rất hài hòa tạo thành một chỉnh thể đường
cong, thể hiện rất rõ tuyệt đối lực và mỹ.
“Tóc..tóc..!” nước
miếng cô nàng háo sắc tràn ra rơi lộp bộp, đôi tặc nhãn nhìn dưới thân
hắn, chờ đợi lộ đùi đẹp thon dài để nàng tiếp tục sự nghiệp phát huy dâm ý. Trong lòng mắng to hàng này khoe dáng người đẹp thế mà lại mặc cả
đống quần áo cho nàng, không phải là khiến cho người ta thèm đến chết
mất ư?
“Đẹp không?” Âm thanh nhàn nhạt vang lên.
Lúc này
cô nàng mới chịu đem ánh mắt đáng khinh trên người hắn xuống, ra vẻ hết
sức đứng đắn ngẩng đầu “Cũng không tệ lắm!” Cái gì mà không tệ lắm,
chính xác phải là bạch ngọc không tì vết ấy chứ! Điều này làm nàng
cực kỳ phỉ nhổ bản thân, trước đây khi ở trên giường mây mưa đều một
lòng muốn đá hắn xuống đất, không hề chú ý đến dáng người của hắn lại
khiến cho người ta thú huyết sôi trào như vậy!
Bước tới một bước, ánh mắt say lòng người lẳng lặng chăm chú nhìn vào mắt nàng, đáy mắt
màu bạc hiện ra một sợi u quang, nguyên bản thuộc dạng người thanh lãnh
cao ngạo, giờ phút này lại lộ ra một cỗ nhan sắc mị hoặc vô hạn, cánh
môi khêu gợi hơi hơi mở “Muốn không?”
“Muốn!” Cô nàng vô thức gật đầu, nói xong mới hết hồn quay đi che miệng. Tốt nhất đừng nên làm ra
cái loại sự tình nguy hiểm này chứ, thứ này có sức chiến đấu kinh người
đã không cùng cấp bậc của nhân loại để hình dung rồi!
Nhưng kỳ
quái chính là hôm nay hắn nghe vậy mà cũng không muốn nàng, cứ làm như
không việc gì leo lên giường đắp chăn lại, chỉ lộ ra bờ vai ngọc, mái
tóc dài xõa tung trên làn da tuyết trắng, nhìn hết sức dụ hoặc. Trong
đầu Nam Cung Cẩm chỉ toát ra bốn chữ: Tuyệt thế tiểu thụ! Nàng tin tưởng trăm phần trăm, chỉ cần là một nữ nhân bình thường nhìn thấy cái đức
hạnh này của hắn đều không thể kềm chế được cái suy nghĩ mênh mông trong lòng kèm theo một loại dục vọng là hung hăng chà đạp hắn!
Không
bao lâu sau, ánh mắt cô nàng hết sức sắc bén nhìn tới những vết cào trên da thịt lỏa lồ của hắn, khụ khụ .. đây đều là chuyện tốt do mình làm
mấy hôm nay đây à, dấu vết đỏ tung hoành trên da thịt gần như trong suốt thoạt nhìn khiến người ta cảm giác không ảnh hưởng đến mỹ quan, mà là
một loại xúc động muốn đem hắn đi làm thịt thêm phát nữa!
Càng xem càng kiềm chế không đậu, cô nàng vô cùng mong ước chạy đi tìm một mớ công cụ để chơi trò SM với hắn (ai không biết thì cũng không cần phải đi tìm hiểu, không tốt cho mắt lắm đâu). Nhưng, cũng nhưng vào lúc này, một trận ầm ĩ ngoài cửa vang lên …
“Không được, các ngươi không thể đi vào, ta muốn bẩm báo với Tướng gia trước!” Âm thanh già nua mang theo nỗi sợ hãi của Quản gia vang lên. Mấy ngày
nay Tướng gia làm chuyện tốt gì trong lòng hắn rất rõ, bệnh nặng khỉ gió á, căn bản chính là là … Nếu để cho đám Ngự lâm quân này thấy Tướng gia đang phiên vân phúc vũ với nam sủng bên trong rồi chạy về mách lẻo với
Hoàng thượng, đó là tội khi quân nha, không khéo chẳng những Tướng gia
mất đầu mà toàn bộ Tướng phủ trên dưới bọn họ cũng cùng chung số phận!
“Hoàng thượng có lệnh, yêu cầu chúng ta phải nhanh chóng đưa Thừa tướng lâm
triều, kẻ nào ngăn cản, giết không tha!” Thống lĩnh Ngự lâm quân không
phải kẻ hiền lành gì, dứt lời liền đẩy Quản gia sang bên, ngay sau đó
“Rầm!” một tiếng, cửa lớn bị người ta cưỡng chế mở ra.
Lúc bọn họ đi vào, chỉ thấy Tướng gia áo mũ chỉnh tề đang ngồi, dưới cái áo hồ cừu to đùng là bàn tay và một khuôn mặt nhỏ nhắn, trên mặt còn mang một tia đỏ ửng, bên dưới hàng mi dài cong vút che lại cặp mắt phượng tựa thu
thủy, bộ dáng này khiến cho mấy đại nam nhân có chút tâm động, khó trách Hoàng thượng giữ không được, mấy ngày không gặp liền phát lớn tính
tình! Khó trách a khó trách!!! Có điều bộ dáng này trông giống như đang
bệnh nặng sao?!?
Lại nhìn lên giường, vừa thấy, cả bọn liền hít
hà một phen, chỉ thấy một nam nhân đẹp đến mức không giống người phàm
đang nằm trên giường, đôi mắt màu bạc còn đẹp hơn cả minh nguyệt, có
điều ánh mắt lại rất lạnh, lạnh tới mức không tìm thấy độ ấm, trên da
thịt còn vài vết quào ửng đỏ, này… Cái này chính là Tướng gia cùng nam
sủng phong lưu, làm gì có dấu hiệu bệnh nặng nào ở đây chứ!
“Mấy
người nhìn cái gì?” Nam Cung Cẩm âm thanh không vui vang lên, cúi đầu
dém chăn lại cho hắn, con hồ ly lẳng lơ mắc dịch, không biết lại muốn
giở trò gì. Xem bộ dáng này, chín phần mười là sớm biết có người sắp tới cho nên mới mặc cả đống đồ cho mình, còn bản thân hắn thì cởi sạch leo
lên giường là sao? Không lẽ hắn muốn quyến rũ mấy tên thị vệ này?
Các Ngự lâm quân nghe nàng gào thét liền mau chóng thu hồi ánh mắt từ trên
người Bách Lý Kinh Hồng xuống, sau đó Thống lĩnh Ngự lâm quân tiến lên
một bước “Thừa tướng đại nhân, Hoàng thượng nói, hôm nay cho dù Ngài
bệnh nghiêm trọng cỡ nào cũng phải mời Ngài lên triều một chuyến!”
Khóe miệng giật giật, Mộ Dung đoạn tụ khốn kiếp, nghỉ dưỡng bệnh mà hắn cũng không cho, quả là ác độc mà! Có điều Ngự lâm quân cũng đã tới, nàng
cũng không thể kháng chỉ, đành đứng dậy đi ra cửa “Đi thôi!”
“Vâng!” Thống lĩnh Ngự lâm quân trong lòng dậy sóng, hoảng hốt bắt đầu lờ mờ
hiểu được vấn đề. Chẳng lẽ Hoàng thượng biết rõ Tướng gia ở nhà làm
chuyện tốt mà không phải bệnh nặng nên mới sai bọn họ đến bắt? Nghĩ nghĩ nhịn không được run một cái, nếu nói vậy, nam sủng của Tướng gia xem
như xong rồi. Nghĩ đến đây hắn hết sức đồng tình mà liếc nhìn Bách Lý
Kinh Hồng một cái!
Đợi Nam Cung Cẩm ra tới cửa, nam nhân trên
giường bỗng nhiên đứng dậy, tấm chăn trên người nhẹ nhàng trượt xuống,
thân thể băng cơ ngọc cốt cùng vết cào cấu hiện rõ mồm một, âm thanh
lạnh lùng trong trẻo tản ra dụ hoặc chết người “Trở về sớm chút!”
Bốn chữ vừa ra, Nam Cung Cẩm ngẩn người nhìn hắn, một cỗ điện lưu kỳ dị
chạy dọc toàn thân, nàng rốt cuộc cũng hiểu được con hàng này muốn gì!
Đây chính là sắc dụ trắng trợn mà, muốn cho mình hiểu rằng trong nhà còn có mỹ nhân chờ đợi, phải nhanh chóng trở về, không nên lải nhải dài
dòng với Mộ Dung Thiên Thu. Đồng thời, trong ánh mắt say đắm lòng người
hiện ra một tia giảo hoạt, rõ ràng nói cho nàng biết nàng đã đoán trúng
phóc! Có điều đoán thì đoán, cô nàng vẫn bị trúng chiêu, hơn nữa còn
thuộc loại cam tâm tình nguyện cắn câu!
Ai đó bất động thanh sắc nghiến răng, Bách Lý Kinh Hồng, xem như chàng lợi hại, chờ bà trở về sẽ thu thập chàng tử tế!!!
Đi theo Ngự lâm quân đến hoàng cung, người trên đường nhìn thấy Thừa tướng đại nhân bị áp đi như vậy trong lòng đều phát ngốc, tình huống này là
sao? Chẳng lẽ Hoàng thượng muốn, có điều Thừa tướng thề sống thề chết
không chịu, sau đó… Gần như trong chớp mắt, mọi người đều hiện ra trăm
ngàn loại ý niệm, muôn vạn loại ảo tưởng.
Dọc theo đường đi, cô
nàng thản nhiên tiếp nhận vô số ánh mắt rửa tội lung tung, trong đầu
luôn hiện lên bóng dáng đức hạnh của kẻ nào đó liều mạng dụ hoặc mình,
lòng hết sức kích động, chỉ mong thiết triều lẹ lẹ rồi mau chóng trở về. Nhưng do nhiều ngày hoạt động kịch liệt khiến bước đi tương đối gian
nan, nàng không khỏi trách thầm bản thân, đã trở thành như vậy, vì cái
gì còn ham muốn trở về chà đạp mỹ nam, đây là nghiệt gì a!!!
Còn
chưa tới Kim Loan điện đã nghe âm thanh bạo nộ của Mộ Dung Thiên Thu
truyền đến “Yến Kinh Hồng, ngươi thật to gan, dám cáo ốm không đi làm,
ngươi không muốn cái mũ ô sa trên đầu nữa phải không?”
Nam Cung
Cẩm lúc này mới từ trong dâm dục bừng tỉnh, toàn thân run lên, nhanh
chóng tiến lên hành lễ, đáng tiếc cái eo không cho nàng mặt mũi, đầu gối loạng choạng, suýt chút nữa là trực tiếp ngã quỵ trên mặt đất! Chúng
đại thần đều không đành lòng mà quay đầu đi, Hoàng thượng thật quá nhẫn
tâm, Thừa tướng bệnh đến vậy còn muốn cưỡng ép thiết triều, cái này
không phải hại mỹ nam tử sao? Ngay cả những đại thần thường ngày đấu đá
với Yến Kinh Hồng cũng hết sức đồng tình mà nhìn nàng.
Mộ Dung
Thiên Thu cũng thoáng ngẩn người, chẳng lẽ tiểu tử này bệnh thật? Ánh
mắt màu lục không tự giác lộ ra vài phần quan tâm. Thấy hắn ngẩn đầu,
một gương mặt đỏ bừng, hiển nhiên là vừa rồi chịu đựng gió lạnh bên
ngoài thoạt nhìn khiến người ta thương tiếc, vì vậy lửa giận của mỗ
Hoàng đế dần dần tiêu tán hết, ánh mắt nhìn nàng cũng có phần soi mói
“Yến Kinh Hồng, ngươi thật sự bị bệnh?”
Tuy là hỏi nàng, nhưng
ánh mắt lại nhìn về phía Thống lĩnh Ngự lâm quân, chỉ thấy sắc mặt của y xấu hổ, ánh mắt dòm trái liếc phải dường như đang nhìn thấy một thứ
không nên nhìn, Mộ Dung Thiên Thu đáy lòng cười lạnh, nhìn về phía Nam
Cung Cẩm lạnh đi vài phần.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, chính xác,
không lẽ Ngài không thấy thần quỳ còn không xong sao?” Cô nàng cúi đầu,
vô cùng kính cẩn mở miệng, nhưng tâm thì đã bay tuốt trở về cái giường
trong phủ Thừa tướng. Nàng cuối cùng cũng hiểu vì sao trong lịch sử có
nhiều người đẹp rơi vào trong tay cả đống hôn quân, nếu nàng là Hoàng
đế, phỏng chừng cũng không khá hơn là bao!
“Thống lĩnh Ngự lâm
quân, ngươi nói cho Trẫm biết, lúc đến phủ Thừa tướng, hắn đang làm gì?” Mộ Dung Thiên Thu hừ lạnh, sau đó ánh mắt lạnh tanh nhìn về phía Thống
lĩnh Ngự lâm quân ở phía xa xa.
Tên kia hết hồn nhanh chóng quỳ
xuống, sợ hãi liếc nhìn Nam Cung Cẩm một cái, không biết có nên nói hay
không. Nói ra thì triệt để đắc tội với Thừa tướng, còn không nói chính
là khi quân nha!
“Như thế nào? Có điều gì khiến ngươi không tiện
nói cho Trẫm biết?” Âm thanh âm dương quái khí vang lên làm cho mọi
người phát run.
Toàn thân y run run, cuống quít mở miệng “Hoàng
thượng tha mạng! Nô tài không có gì không tiện nói với Ngài. Lúc nô tài
đến phủ, Thừa tướng đã ăn mặc chỉnh tề ngồi ở mép giường, nhưng trên
giường, trên giường…”
“Trên giường thế nào?” Âm thanh râm mát tàn lệ ẩn ẩn tức giận vang lên. Hắn biết ngay tiểu tử thúi này ở trong nhà tiêu sái mà!
Y nhanh chóng ngẩn đầu liếc nhìn Nam Cung Cẩm một cái, sau đó cúi đầu nói tiếp “Trên giường có một nam nhân đang nằm, nói chờ Thừa tướng đại nhân trở về!”
“Phù!” Âm thanh hít hà vang lên khắp bốn phương tám
hướng, vô số ánh mắt bắn về phía Yến Kinh Hồng, trừ bỏ một số chán ghét
và phỉ nhổ còn có một mớ mang theo kính nể! Một bên ám muội với Hoàng
thượng, một bên nuôi nam sủng, lá gan lớn đến mức khiến người ta muốn
cẳn lưỡi nha!
Mộ Dung Thiên Liệt trong mắt cũng hiện lên một tia
hàn quang, ánh mắt nhìn nàng mang theo một tia suy nghĩ sâu xa, chẳng lẽ hắn vừa đi ra ngoài một chuyến đã bỏ lỡ sự tình gì?
“Hừ!” Mộ
Dung Thiên Thu trên môi cười lạnh, nhìn về phía Yến Kinh Hồng đang bình
tĩnh, phảng phất như không nghe thấy gì, hỏi “Yến khanh, ngươi không
phải đang bệnh sao? Còn tâm tư để đi sủng hạnh nam nhân?”
Trên
mặt nàng không có gì khác thường, nhưng trong lòng thấp thỏm đến cực
điểm. Suy nghĩ một lúc lâu mới cung kính nói ”Hoàng thượng, thần tinh
thông y thuật, chứng bệnh của thần là do âm dương không đều gây ra, cho
nên thu nam sủng sẽ khiến cho thần mau bình phục. Sáng sớm hôm nay thần
cảm thấy mình khỏe lên nhiều, đang chuẩn bị ngày mai thiết triều thì
Hoàng thượng cho người đến đem thần tới!”
Mọi người đồng loạt
trợn mắt há hốc mồm, Thừa tướng đại nhân đang xem Hoàng thượng như tên
ngốc sao? Còn lấy nam sủng chữa bệnh nữa?
Mộ Dung Thiên Thu nghe
vậy, giận quá hóa cười, từ long ỷ đứng lên đi xuống, đám đại thần bên
dưới hoảng sợ đến cực độ. Nên biết rằng Hoàng thượng vô cùng hiếm hoi
rời khỏi long ỷ tôn quý. Lần đầu làm vậy chính là tự tay giết Quận vương gia bất kính với hắn, lần gần đây nhất là giết Lý đại nhân không chịu
tuân theo hoàng mệnh, lần này Thừa tướng đại nhân xem ra lành ít dữ
nhiều!
Mấy bước liền đến trước mặt nàng, cười như không cười
“Yến khanh, nếu âm dương không đều, cần nam nhân chữa bệnh, tai sao lại
không tìm Trẫm?”
“Ặc…” Nam Cung Cẩm cũng chắc mẫm lần này đi
xuống là để giết mình, vì sao lại nói kỳ quái vậy? Trán tươm mồ hôi
lạnh, vị cao thâm nhân sĩ nào có thể nói cho nàng biết nên trả lời như
thế nào hay không?
Chúng đại thần cũng lảo đảo hít một hơi khí
lạnh, mỗi người tự cúi thấp đầu đến mức hận không thể chui luôn xuống
đất đi. Phi lễ chớ nghe nha!!! Hoàng thượng nói lời này trên triều cũng
quá là vớ vẩn rồi, ngay cả Ngự sử đại phu cũng không dám góp lời. Ai mà
chả biết Hoàng đế của họ tính tình tàn lệ như thế nào, ngoại trừ dữ dằn, vì đạt mục đích mà không từ thủ đoạn, còn có một cái siêu cấp biến
thái, thích phát minh các hình cụ khiến người ta sống không bằng chết.
Phàm là người đối địch với hắn, trước khi chết sẽ được chiêu đãi món
khoái cảm cực hình!
Giọng nói của Mộ Dung Thiên Liệt tà tứ
cuồng ngạo vang lên “Hoàng huynh, huynh nói vậy không phải là làm khó
cho Thừa tướng sao?” Ý tứ rõ ràng là Yến Kinh Hồng không ưa ngươi, ngươi lại muốn người ta tìm ngươi, bộ không cảm thấy quá miễn cưỡng người
khác hay sao?
Mộ Dung Thiên Thu nghe vậy ánh mắt hơi mát mẻ quét
qua người Liệt, hắn cũng không hiểu được vì cái lông gì mình nhân nhượng Liệt vậy mà cứ khắp nơi chống đối mình, bộ có tâm tư khác sao? Bất quá
không phải đợt trước Liệt còn nhờ mình tìm giúp Tô Cẩm Bình, vì sao giờ
chuyển hướng cái rẹt quay qua coi trọng gã này rồi?
“Hoàng đệ
hiểu biết Yến khanh à?” Môi nở một nụ cười tàn lệ, hắn không phủ nhận
hắn thích trêu đùa Yến Kinh Hồng bởi vì mỗi lần như vậy vị đệ đệ luôn
xem hắn như kẻ thù này mới chịu cãi nhau với hắn vài câu.
Lãng Tử Hàn cũng không thèm ra vẻ, thoải mái hào phóng đáp “Tuy không hiểu
nhiều lắm nhưng so với hoàng huynh thì vẫn biết nhiều hơn một ít” Cái
này là trắng trợn khiêu khích đây!
Chư vị đại thần nhìn tình hình huynh đệ giao phong đôm đốp, lại nhìn nhìn Yến Kinh Hồng bên cạnh,
trong đầu đồng loạt hiện lên bốn chữ: Lam nhan họa thủy!
Mộ Dung
Thiên Thu hừ lạnh một tiếng cũng không phản ứng lại, nhìn Yến Kinh Hồng
còn quỳ phục trên đất, giọng nói mát mẻ “Yến khanh, việc này giống như
Liệt Vương gia nói, tìm Trẫm là làm khó cho ngươi sao?”
Bộ muốn
chết hả, cho dù là vậy nàng cũng không dám thừa nhận à nha! Trán rịn mồ
hôi lạnh bẩm báo “Hoàng thượng, tất nhiên là không giống như Liệt Vương
gia nói, ngài chính là thiên kiêu chi tử, thần không dám vượt qua!”
“Vậy, nếu Trẫm muốn ngươi vượt qua thì sao?” Mỗ Hoàng đế từng bước áp sát, ngày một gần hơn.
“…” Cô nàng cúi đầu, nỗ lực nghĩ xem mình nên dùng từ ngữ gì cho thỏa đáng, móe, ta có thể nói ta không nghĩ vượt qua được sao?
Nhưng lúc này Hoàng đế ngồi xổm xuống, không chút nào e dè những cặp mắt cú
vọ của các đại thần đang nhìn chằm chặp, cặp mắt xanh biếc đối diện với
Nam Cung Cẩm, thân hình cũng hơi nghiêng về phía trước, thoạt nhìn cực
kỳ ái muội, ánh mắt sắc bén như mắt ưng “Nếu là Trẫm, ngươi có nhất định sẽ vượt qua không?”
Mộ Dung Thiên Thu ám chỉ với Yến Kinh Hồng
không phải ngày một ngày hai, nhưng lộ liễu trước triều thần như thế
đúng là lần đầu thật. Bọn Mị Văn Dạ, Mạnh Hạo Nhiên, Lãnh Vũ Tàn ở một
bên cũng hết sức đồng tình nhìn nàng, ép buộc đến hoàn cảnh như vậy sẽ
bị thiên hạ phỉ báng, cười nhạo, nếu không thuận, e là sẽ mất đầu. Ba
người bọn họ ngay cả tâm tình vui sướng nhìn người gặp họa cũng không
có!
Nam Cung Cẩm trầm mặc nửa ngày, tuy không có nhiều lời nhưng
tiểu vũ trụ trong lòng sắp sửa bạo phát. Kỳ này không dây dưa với Mộ
Dung đoạn tụ rồi, bộ hắn không biết đây là chỗ nào sao? Đây là triều
đình, triều đình đó, hắn chơi chiêu này chắc là không muốn mình lăn lộn ở Tây Võ nữa à! Hắn thích mang danh hôn quân trên lưng thì kệ hắn, mắc gì cũng phải lôi kéo mình vào?!?
“Yến khanh!” Người nào đó lại lần nữa nhắc nhở, khiêu chiến tính nhẫn nại của nàng.
Cô nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, mắt phượng nheo lại, mang theo một chút sát ý và hung ác. Ánh mắt này khiến Mộ Dung Thiên Thu cả kinh, đáy mắt hứng
thú càng đậm, còn biết phản kháng là tốt, nếu không thì chơi không thú
vị nữa a! “Yến khanh, Trẫm thật sự không được sao?” Có kẻ kiên quyết
không buông tha!
Sau một lúc bình phục tâm tình, cô nàng nào đó cười khẽ một tiếng “Đương nhiên có thể!”
Toàn trường cả kinh! Ngay cả Mộ Dung Thiên Thu và Mộ Dung Thiên Liệt đều
ngẩn ra một chút. Đáp ứng rồi sao? Mỗ Hoàng đế cảm thấy tim hơi nhảy
nhót, đồng thời cũng thấy không chân thật, vật nhỏ này lúc nào thì dễ
nói chuyện vậy? Với sự hiểu biết của mình, tiểu tử này hẳn là xù lông
chứ, ít ra cũng nghĩ biện pháp phản kích, hôm nay sao lại…
“Nhưng là, thần từ trước tới giờ đều không thích ở dưới. Nếu Hoàng thượng
nguyện ý ở dưới, thần có thể xem xét lại” Mắt phượng không chút sợ hãi
nhìn hắn, không có nữa phần nói giỡn hoặc yếu thế. Mộ Dung Thiên Thu
ngẩn tò te, lập tức nghẹn lời! Ở dưới? Ý tứ của vật nhỏ là mình nằm dưới làm hắn… Ngay tức khắc hắn thấy cả người không thoải mái, hắn muốn,
nhưng nếu phải trả giá là bản thân bị … Móa, hắn quả thật không thể tiếp thu nổi!!!
“Khụ khụ… “ Từng đợt ho khan vang lên bốn phương tám hướng, rõ ràng có rất nhiều người bị sặc, tay này đúng là cậy sủng sinh kiêu! Yêu cầu cỡ đó, Hoàng thượng đáp ứng mới là lạ! Nói không chừng,
ai đó nổi nóng, một câu phun ra là bị lôi ra ngọ môn chém ấy chứ.
Sau một khắc im lặng, Mộ Dung Thiên Thu chả nói chả rằng, vốn dĩ đang thập
phần hưng phấn nháy mắt bị rớt xuống vực sâu vạn trượng, hóa ra tiểu tử
này không muốn mình là bởi vì hắn không thích ở dưới? Nghẹn ngào một lúc bỗng nhiên đứng dậy, đi thẳng về long ỷ rồi phán “Yến Khanh, đứng lên
đi!” Trong lòng thầm nhủ, gã mặc bạch y hôm nọ hình như không giống với
kiểu chịu nằm dưới lắm a!
“Tạ Hoàng thượng!” Đáy lòng ai đó nhảy
nhót không thôi, phản ứng của Mộ Dung Thiên Thu như vậy không lẽ là bỏ
qua cho mình rồi sao? Cái này có được xem là nhân họa đắc phúc không ta? Nghĩ vậy, cô nàng nhanh chóng đứng dậy lủi sang một bên.
Ngự sử
đại phu từ trước tới giờ rất không ưa thích Yến Kinh Hồng, lúc này thấy
nàng chọc giận Mộ Dung Thiên Thu liền lập tức tranh thủ “Hoàng thượng,
Thừa tướng nhiều ngày không lên triều, hôm nay thiết triều còn không mặc triều phục thật là không ra thể thống, xem lễ pháp của triều ta không
ra sao cả, thỉnh Hoàng thượng giáng tội”
Nam Cung Cẩm vừa bước
sang một bên, liền nghe lão bất tử này muốn kiếm chuyện với mình. Thật
ra làm Thừa tướng cũng không dễ, ngày nào cũng thường xuyên bị người ta
phiền toái riết thành quen, đành không mặn không nhạt lên tiếng “Khởi
bẩm Hoàng thượng, thần hôm nay đã xin phép nghỉ dưỡng, ở nhà nên vẫn
chưa mặc triều phục. Thời điểm Ngự lâm quân đến, thập phần nôn nóng, nói Hoàng thượng triệu thần lên triều gấp nên thần mới không kịp thay quần
áo, cứ thế vội vội vàng vàng chạy đến, mong Hoàng thượng thứ tội! Có
điều Ngự sử đại nhân nói điều này, phải chăng là muốn Thống lĩnh Ngự lâm quân đại nhân kháng chỉ, chờ đợi thần chậm rì rì thay quần áo, đến lúc
đó Hoàng thượng giáng tội Thống lĩnh thị vệ đại nhân sao?”
Thống
lĩnh Ngự lâm quân đang quỳ bên cạnh đột nhiên ngẩng đầu, hết sức không
vui liếc Ngự sử đại phu một cái. Hắn là một người thô lỗ, những thứ quá
thâm ảo hắn sẽ không biết, nhưng những lời Thừa tướng đại nhân nói thì
hắn hiểu, tay Ngự sử này muốn chơi trò nhất tiễn hạ song điêu, hãm hại
Thừa tướng còn lôi thêm cả hắn!
Ngự sử đại phu lập tức chán nản!
Nhìn ánh mắt bất thiện của tên Vệ Thanh Vân nhìn mình là biết, hôm nay
mình đã đắc tội với tên mãng phu này rồi!
Mỗ Hoàng đế môi mỏng nở một nụ cười tàn khốc, đáy mắt hiện lên một tia râm mát, cười như không
cười nhìn Yến Kinh Hồng “Tuy chỉ là chuyện nhỏ, nhưng lễ không thể bỏ
qua, Thừa tướng xác thực cũng không đúng cho lắm, sớm bửng mà vẫn chưa
thay triều phục, kỳ này phạt nhẹ, trừ lương một tháng vậy!”
Trừ
một tháng lương cũng không coi là trừng phạt, nhưng Nam Cung Cẩm lập tức đen mặt, cúi đầu mở miệng “Tạ Hoàng thượng!” Nói xong cũng không thèm
liếc nhìn Mộ Dung Thiên Thu một cái!
“Khởi bẩm Hoàng thượng, phía nam xảy ra tuyết tai (thiên tai do tuyết), đường sá tắc nghẽn, bá tánh di chuyển khó khăn, nếu tuyết còn rơi nhiều như vậy ắt sẽ dẫn tới đại họa! Thỉnh Hoàng thượng định đoạt” Một thần
tử đứng ra bẩm báo.
Mộ Dung Thiên Thu quét mắt nhìn người nào đó, mở miệng “Việc này Yến khanh nghĩ sao?”
“Khởi bẩm Hoàng thượng, đây là ý trời, thần cũng không biết phải xử lý như
thế nào!” Hừ, đây chính là ý trời, ngươi cắt một tháng tiền công của ta, ông trời đổ tuyết đó! Báo ứng! Không phát tiền mà đòi lão tử cho ý
kiến, nằm mơ đi!!!
Hoàng đế nào đó cười như không cười nhìn nàng, sau đó quét mắt nhìn cả triều thần “Các vị ái khanh thấy sao?”
Chúng đại thần lập tức hội ý chớp nhoáng, đắn đo cả buổi, hơi khó xử nói ra
đáp án “Hoàng thượng, tuyết tai mỗi năm đều có, xác thực là không có
biện pháp giải quyết, chỉ có thể hạ chiếu cho nha môn đi khai thông một
phen”
Mộ Dung Hoàng đế liền nhíu mày, một lũ ăn hại! Hắn bỗng
nhiên phát hiện tác dụng của Yến Kinh Hồng, trước giờ chỉ cần phát sinh
sự tình gì vật nhỏ này đều có thể đưa ra cách giải quyết, căn bản là hắn không cần phải suy nghĩ gì nhiều. Nhưng hôm nay tiểu tử này không ra
đối sách, cả triều đình văn võ lập tức biến thành một đám bày trí cho
vui, loại tình huống này hắn không thể chịu đựng được a!
Cặp mắt
màu lục lần nữa quét sang người đang cúi đầu cụp mi, tự biến mình thành
người cái gì cũng không biết, nhướng mày mở miệng “Yến khanh, ngươi thật sự không có biện pháp?” Không phải hắn không quán triệt sự việc, nhưng
cảm giác cả triều đình tê liệt khiến hắn không hài lòng!
“Thần vô năng, nhưng Ngự sử đại nhân đối với Hoàng thượng, đối với Tây Võ ta hết sức chân thành, có lẽ Trần đại nhân nhất định là có biện pháp!” Nam
Cung Cẩm cúi đầu nói.
Sắc mặt Ngự sử đại phu cứng đờ, không nghĩ
đến giờ phút này Yến Kinh Hồng ném vấn đề nóng bỏng này vào tay mình,
hắn trước giờ phụ trách gián ngôn, làm sao mà đi xử lý mấy việc này
được? Nên nhanh chóng bẩm báo “Khởi bẩm Hoàng thượng, thần vô năng, quả
thật không thể cùng Hoàng thượng có biện pháp giải ưu!”
“Trần đại nhân rất chân thành với Hoàng thượng, hơn nữa còn là người có địa vị
cao, nếu ngay cả biện pháp cũng không nghĩ ra thì làm sao nhận được sự
tín nhiệm từ Hoàng thượng! Bản quan cảm thấy Trần đại nhân tất nhiên là
có biện pháp” Nam Cung Cẩm nói tiếp, chính là cắn không nhả!
Ngự
sử đại phu tức giận cành hông nhìn cô nàng nào đó “Nếu nói về địa vị
cao, hạ thần làm sao so với Thừa tướng đại nhân. Thừa tướng không có chủ ý, thần làm sao có phương pháp chứ”
“Bản quan không có chủ ý là
do bản quan vừa trãi qua một cơn bệnh nặng, đầu váng mắt hoa, tinh thần
có chút rối loạn, nên mới không nghĩ ra được biện pháp tốt, sợ rằng
không giúp Hoàng thượng giải ưu mà còn đưa đến một đống thiệt hại không
đáng có. Trần đại nhân đầu óc thanh minh, những sự tình không hợp pháp
trong Tây Võ ta đều không thoát khỏi nhãn pháp của ngài, ngay cả hôm nay bản quan quên mặc triều phục ngài liếc một cái liền phát hiện ra. Tuệ
nhãn của Trần đại nhân như vậy còn nói là không có đối sách, nói ra
người ta sẽ tin sao? Chẳng lẽ Trần đại nhân thấy Hoàng thượng xử phạt ta quá nhẹ, trong lòng bất mãn, cho nên mới không hiến kế cho Hoàng
thượng? Nếu là như vậy thần mong Bệ hạ hãy xử phạt thần thật nặng vào
mới khiến Trần đại nhân cảm thấy mỹ mãn mà cam tâm tình nguyện ra sức
tìm giải pháp cho tuyết tai. Hy sinh một người là thần để đổi lại sự
bình an cho bá tánh Tây Võ, hy sinh như vậy thần xin nguyện ý!”
Ngự sử đại phu trợn mắt há hốc mồm nghe Yến Kinh Hồng nói hươu nói vượn,
tùy ý tính kế mình, lời cần nói hay không cũng đều cắm tới, tự nhiên đổ
lên đầu mình một đống tội danh, hơn nữa hắn còn phi thường giỏi tự bào
chữa, nói mấy câu không để cho ai tìm ra sơ hở phản bác hắn, lại biến
mình thành tư dục cá nhân, trong hoàn cảnh này không chịu nghĩ ra kế
sách trị quốc dâng lên Hoàng thượng!
Đến lúc này, bá quan văn võ
đều hiểu, chỉ có thằng ngu mới cho rằng Thừa tướng đại nhân cực kỳ cơ
trí của họ hôm nay tự nhiên không có kế sách, hóa ra là đang ghi hận Ngự sử đại phu sàm tấu khiến bản thân mất một tháng bổng lộc!
Tất cả mọi người đều cho rằng, chả phải Ngự sử đại phu vì tư dục cá nhân không chịu hiến kế, mà là Thừa tướng bị trừ ba ngàn hai bổng lộc nên không
chịu mở miệng. Nhưng Thừa tướng nói vậy, cả đám trừ cảm thán, kính nể ai đó trình độ bản lĩnh thay trắng đổi đen thì đã không còn gì để nói! Giờ chỉ còn chờ đợi sự lựa chọn của Hoàng thượng!
Mộ Dung Thiên Thu
híp mắt, nhìn Yến Kinh Hồng bày ra một dạng trung thành và tận tâm vì
quốc gia nhưng hắn lại không cảm thấy chán ghét, ngược lại còn thích vì
vật nhỏ này rất có cá tính! Liếc xéo qua Ngự sử đại phu, quăng một câu
“Trần đại nhân bất mãn vì cách xử lý của Trẫm sao?”
Thái độ của
Hoàng đế quá rõ ràng. Ngự sử đại phu hoảng sợ quỳ xuống, lau mồ hôi lạnh trên trán “Thần không dám, thần thật sự không nghĩ ra được biện pháp
nào tốt a!”
Đó giờ chả bao giờ nói câu nào trên triều đường, lúc
này Mộ Dung Thiên Liệt bổng mở miệng, âm thanh vẫn cuồng ngạo tà tứ
“Trần đại nhân ngoại trừ buộc tội đồng liêu mấy chuyện vặt vãnh cỏn con
không ảnh hưởng đến đại cục, thì không có bản lĩnh gì khác nhỉ!”
Bỏ đá xuống giếng, đây đích thị là bỏ đá xuống giếng điển hình a! Tất cả mọi người đồng loạt nghĩ như nhau.
Trần đại nhân lúc này run rẩy càng thêm lợi hại. Ánh mắt của Mộ Dung Hoàng
đế càng thêm âm trầm “Nếu là vậy, Ngự sử ở nhà đóng cửa ăn năn một
tháng, nghĩ xem là thần tử của Tây Võ, trách nhiệm chính của mình là
gì!” Lão thất phu này phải cho một chút giáo huấn mới được!
Ngự sử đại phu mau lẹ cảm ơn “Tạ Hoàng thượng, thần tuân chỉ”
Thế cục đã quá rõ, mọi người đều minh bạch, Yến thừa tướng đắc tội Hoàng
thượng nhưng Hoàng thượng vẫn như cũ bênh vực Thừa tướng, cho nên sau
này muốn kiếm chuyện với Thừa tướng thì cũng nên cân nhắc suy nghĩ kỹ
một chút!
“Chuyện này đành làm phiền Yến khanh nghĩ biện pháp, ngày mai Trẫm muốn nghe đối sách của khanh!” Mỗ Hoàng đế hết sức dứt khoát.
Nam Cung Cẩm gật đầu “Thần sẽ dốc hết sức” Cúi đầu che giấu một tia thâm
sắc trong ánh mắt. Tuy bực bội vì bị trừ lương khơi khơi nhưng việc này
liên quan đến bá tánh, mục đích của nàng chỉ là muốn cho Mộ Dung Thiên
Thu thấy hai phe thần tử tranh đấu trong triều để hắn an tâm, không có
phe đắc thắng uy hiếp đến ngai vàng của hắn. Đồng thời cũng nói cho hắn
biết, dù phe nào thắng thì quyết định cuối cùng vẫn là hắn, quân vương
thấy quyền lực vẫn còn trong tay thì sẽ không sinh tâm nghi kỵ thần tử
của hắn.
Nhưng đây cũng là nước cờ mạo hiểm của nàng, uy hiếp Mộ
Dung Thiên Thu, nếu hắn tâm tình không tốt rất có thể sẽ lôi mình đi
chém, cho nên khi thấy sắp đến cực hạn của hắn nàng liền đồng ý để tránh sự bất mãn trong lòng hắn. Ván này nàng thắng, vừa xoa dịu tinh thần
quân vương, vừa giữ được mạng nhỏ của mình! Thực ra, còn tồn tại đến giờ ở cái nơi người ăn thịt người này, nàng phải cảm tạ Mộ Dung Thiên Thu
nhiều lần che chở dung túng.
“Còn gì nữa không?” Ánh mắt xanh lục quét qua toàn thể triều thần bên dưới.
Các đại thần đồng thanh “Khởi bẩm Hoàng thượng, không còn chuyện gì nữa!”
“Vậy bãi triều!” Dứt lời liền đứng dậy, chậm rãi tiến ra cửa điện, khi đi
ngang qua nàng, hắn ghé sát mặt, môi mỏng cơ hồ muốn đụng mặt nàng,
thoạt nhìn hết sức ám muội, rồi nói nhỏ chỉ đủ cho hai người nghe “Yến
khanh, nếu ngươi cho là Trẫm bỏ cuộc, vậy thì ngươi sai rồi!”
Nhìn hắn trong gang tấc, nàng kinh ngạc trừng lớn hai mắt, không tin tưởng
hô lên “Chẳng lẽ ngài nguyện ý ở dưới?” Không phải vậy chứ, Mộ Dung
Thiên Thu còn có sở thích này à?
Tiếng thét kinh hãi khiến cho
nhiều đại thần quay đầu xem, sau khi nhìn thoáng qua lập tức liền quay
trở lại làm như không biết gì cả.
Mộ Dung Thiên Thu vậy mà
cũng không giận, cười to đáp “Sai! Trẫm sẽ khiến ngươi cam tâm tình
nguyện ở dưới!” Nói xong cũng không thèm chờ Yến Kinh Hồng phản ứng,
cười lớn, tiêu sái sải bước rời đi.
Tâm tình cô nàng hậm hực,
không nghĩ nói đến mức đó mà thứ này vẫn không chịu từ bỏ. Dưới ánh mắt
đồng tình của các đại thần, nàng quay về phủ Thừa tướng, thầm nghĩ
thưởng hoa yến ngày mai sẽ mệt đây, không biết tên đoạn tụ này gây ra
một hồi phong ba gì nữa!
Nhưng, khi đi vào cổng lớn, bổng nhiên
nàng nhớ đến sáng sớm hôm nay, người nào đó với bộ dáng phong tao quyến
rũ khiến những hậm hực trong nháy mắt bị nàng ném lên tận chín tầng mây. Chuyện ngày mai để ngày mai lại nói, hôm nay chà đạp cái tên khốn khiếp lòng dạ hiểm độc này trước đã. Hắc hắc …