Tiền Của Bản Cung Hoàng Thượng Cút

Chương 63: Q.1 - Chương 63: Ta là một người coi tiền tài như cặn bã!




Hoàng Phủ Dạ đưa Tô Cẩm Bình về cung Cảnh Nhân, đi tới cửa, hắn dừng bước, chăm chú nhìn nàng: “Tiểu Cẩm Cẩm, bản vương muốn nhắc nhở nàng một chút. Có đôi khi, đại trí giả ngu mới là tốt nhất.” (Tài giỏi mà tỏ ra ngu ngốc.)

Tô Cẩm Bình hiểu ngay ý hắn là gì. Hắn đã nói ra như vậy, cũng là vì nàng đã để lộ thực lực quá nhiều, khiến cho nhiều kẻ để mắt tới, phiền phức đương nhiên cũng sẽ theo nhau kéo đến. Nàng chỉ khẽ cười, không nói gì, nhấc chân đi vào trong điện.

Hắn hơi nhướng đôi mày kiếm, chặn cây quạt vàng trước mặt nàng: “Tiểu Cẩm Cẩm, bản vương nói thật. Nếu cứ tiếp tục thế này, hoàng huynh...” Chính hắn cũng không thể tưởng tượng được tâm tư của hoàng huynh sẽ biến đổi thế nào.

Nàng dừng bước, ngoảnh đầu lại, cười, đôi mắt nhỏ xán lạn nhìn thẳng vào mắt hắn: “Ta biết huynh muốn tốt cho ta. Nhưng mà, huynh có nghĩ tới hay không, nếu ta không đủ thực lực, để chứng minh giá trị của ta, chỉ e là hoàng huynh của huynh đã giết ta hàng trăm nghìn lần rồi!” Nàng không phải kẻ ngốc, đương nhiên cũng biết giữ lại một chiêu bài cuối cùng cho mình. Có điều, nàng hiểu rất rõ, nàng đã chọc giận Hoàng Phủ Hoài Hàn nhiều lần, sự kiên nhẫn của hắn đã sớm cạn kiệt, vì thế, nàng nhất định phải có chút năng lực mà hắn không thể nhìn thấu được. Cho đến khi hắn nhận ra được những năng lực này, thì dù hắn có tức giận, cũng không dễ dàng xuống tay với nàng.

Hoàng Phủ Dạ ngẩn người, lại không thể nói được câu gì. Hắn vỗn nghĩ nàng nhất thời liều lĩnh, nên mới để lộ ra nhiều chiêu bài của mình, không ngờ nàng còn nhìn xa hơn hắn. Hắn cười khổ, khẽ lắc đầu, nhưng vẫn không hoàn toàn đồng ý: “Tiểu Cẩm Cẩm, nói thì nói vậy, nhưng đôi khi, nhịn được thì nên nhịn. Cứ chọc giận hoàng huynh như vậy, không có lợi cho nàng.”

“Nếu ta không tốt nhịn, thì hoàng huynh của huynh đã chết hàng trăm nghìn lần rồi!” Nàng nhìn sâu vào đôi mắt màu tím nhạt của hắn, rất hài lòng khi nhìn thấy vẻ khiếp sợ hiện lên trong mắt hắn. Nàng khẽ cười, nói tiếp: “Tuy ta không có nội lực, nếu thực sự so chiêu, chắc chắn ta không đánh lại hắn, nhưng bản lĩnh một chiêu giết người, ta vẫn có. Nói vậy để huynh biết, nếu không phải ta nghĩ rằng, làm thịt tên cẩu hoàng đế kia, ta cũng khó chạy thoát, thì ta đã tiễn hắn đi gặp Diêm vương từ lâu rồi!”

Cô nàng nào đó nhìn hắn không chớp mắt, trong mắt nàng tràn ngập sự ngạo mạn, khí phách đứng trên cả thiên hạ, còn có một sự kiêu ngạo và cuồng vọng từ tận trong nội tâm phát ra: “Có điều, nói đi cũng phải nói lại, thật ra, con người ta cũng rất dễ nói chuyện!”

“Lời này nghĩa là sao?” Nghe nàng nói vậy, hắn bất giác nở nụ cười, thản nhiên chờ câu trả lời của nàng. Hắn tuyệt đối không tin rằng nàng là người dễ nói chuyện.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Tô Cẩm Bình lộ ra một nụ cười dung tục, đưa tay lên làm như vân vê mấy sợi râu không hề tồn tại trên cằm mình, nhìn vào khoảng không, hai mắt sáng lên như sao, nói: “Tuy ân oán của ta và hoàng huynh nhà huynh đã khắc sâu, thậm chí còn xung khắc như nước với lửa. Có điều, nếu hoàng huynh của huynh có thể nhận ra được lỗi lầm của mình, cầm nghìn lượng vàng tới để biểu đạt sự hối lỗi của hắn, thì ta cũng tình nguyện tha thứ cho hắn! Vì ta là một người có tấm lòng rộng rãi, phóng khoáng, chưa bao giờ keo kiệt cho người khác cơ hội hối cải. Dù hành vi của hoàng huynh huynh đúng là trời đất khó dung, ta cũng vô cùng rộng lượng, không so đo với hắn làm gì! Từ trước đến giờ, ta luôn là người ung dung, độ lượng, hơn nữa, còn thông minh hơn hẳn người phàm...”

“...” Hoàng Phủ Dạ trợn mắt há hốc mồm nhìn người trước mặt. Nàng càng nói, kim nguyên bảo trong mắt càng nhiều hơn, đến lúc kích động, hai mắt còn hướng thẳng lên trời đêm, hoa tay múa chân nói rất hào hứng, bôi xấu hoàng huynh hắn xong, lại bắt đầu tự ca ngợi chính mình! Yến tiệc trung thu đã kết thúc, đám cung nhân cũng lần lượt hồi cung, rất nhiều người đi qua đi lại. Hành động khác thường của Tô Cẩm Bình cũng khiến không ít người phải quay đầu nhìn lại hơn nữa, trong mắt mọi người đều thể hiện rõ một điều --- ở đằng kia có người điên!

Hoàng Phủ Dạ đứng bên cạnh nàng cũng rất ‘may mắn’ được đón nhận những ánh mắt giống như thế! Khóe miệng hắn co rút, hơi ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi, cân nhắc xem nên ngắt đứt chuỗi hoang tưởng thao thao bất tuyệt của nàng thế nào, nhưng còn chưa nghĩ ra, nàng đã quay đầu: “Có phải huynh cũng thấy con người của ta vô cùng vĩ đại không?”

Khóe mắt hắn cũng giật giật, lúm đồng tiền trên khuôn mặt diêm dúa tà mị kia lần đầu tiên có cảm giác không giữ nổi, thầm trấn an mình cả nghìn lần mới có thể thành công ép chính mình trợn mắt nói dối: “Khụ khụ... đúng thế, đúng thế!”

Vì vậy, ánh mắt của cung nhân qua lại ven đường nhìn Hoàng Phủ Dạ cũng thay đổi, giống như đang nhìn người điên, còn có vẻ thương hại rõ rệt!

Hoàng Phủ Dạ nhất thời cảm thấy vô cùng mất tự nhiên, cô nhóc quỷ này, tham tiền thì nói tham tiền đi, còn nói mình vĩ đại nữa chứ! Nhìn cái khát vọng đối với tiền vàng trong đáy mắt nàng, rõ ràng đến mức ngay cả người mù cũng cảm nhận được! Vì thế, hắn cũng phát hiện ra, mình lại hiểu nàng thêm một chút. Cô nhóc này, mỗi lúc nhắc đến tiền, liền dễ dàng trở thành ngốc nghếch! Nghĩ vậy, hắn cũng cảm thấy đáy lòng được an ủi hơn một chút, nàng chẳng qua là hơi tự kỷ một chút, bảnh chọe một chút, nghe thì cứ nghe thôi, đừng nghĩ là thật. Có điều, giây tiếp theo---

“Ha ha ha... Đúng rồi! Con người của ta, không chỉ vĩ đại, mà còn coi tiền bạc như cặn bã! Có thể kết giao với một người bằng hữu như ta, đúng là phước ba đời nhà huynh đấy!” Cô nàng nào đó vỗ vỗ vai hắn, khoái trá biểu đạt suy nghĩ của mình.

“Khụ khụ khụ khụ...” Hắn ho khan một trận kịch liệt, khuôn mặt diêm dúa của hắn sặc đến đỏ bừng lên, không nói nổi một từ nào. Trong đôi mắt màu tím nhạt còn lấp loáng nước mắt! Coi tiền tài như cặn bã á?! Rốt cuộc là nàng làm thế nào mà có thể nói được những lời đó?!

Tô Cẩm Bình lại không hề kiêng dè chuyện nam nữ khác biệt, vỗ nhẹ lưng cho hắn: “Bình tĩnh, bình tĩnh, ta biết huynh bị cảm phục bởi sự cao thượng vô ngần của ta, nên mới phản ứng mạnh như thế. Nhưng không sao, thật ra, có rất nhiều người sùng bái ta, huynh cũng chỉ là một trong số đó mà thôi...”

“Khụ khụ, bản vương...” Bản vương không sùng bái nàng! Có điều, chưa kịp nói đã bị nước miếng của mình làm sặc tiếp, hắn lớn tiếng ho khan, ho đến xé gan xé phổi, không thể nói được thành lời.

Nàng lại vỗ lưng hắn, mặt tỏ vẻ “ta hiểu mà”, nói tiếp: “Được rồi, được rồi, không cần nói nữa đâu, tâm ý của huynh ta hiểu mà, trên thế gian này có rất ít người được như ta. Không những thông minh cơ trí, rộng lượng, mà quan trọng nhất là ta coi tiền tài là vật ngoài thân, coi tiền tài nhẹ vô cùng! Tiền ấy mà, sống không mang theo thì chết cũng chẳng mang theo được, có nhiều mà làm gì, đúng không? Vì thế ấy mà, người có tiền như huynh, giữ nhiều tiền làm gì chứ? Nếu có một ngày nào đó xảy ra chuyện bất trắc gì, bạc kia chưa dùng hết, chẳng phải sẽ uổng phí lắm sao?”

“Nên là?” Hoàng Phủ Dạ nhìn chằm chằm con người đang nói coi tiền tài rất nhẹ nhàng này, một loạt sọc đen chạy thẳng xuống sau gáy.

“Cho nên á? Ôi dào, huynh thật đúng là chẳng biết ý gì cả! Huynh hỏi thẳng “nên là” như vậy, khiến người ta ngại nói lắm ấy!” Cô nàng nào đó tỏ vẻ ngượng ngùng quay đầu đi, mặt còn thoáng đỏ ửng lên.

Hoàng Phủ Dạ cảm giác toàn thân mình nổi hết da gà, thật sự muốn chà xát cả hai cánh tay: “Chuyện đó... nếu nàng đã ngại nói, vậy bản vương...” về trước nhé?

“Ta nói này, sao huynh chẳng hiểu ý người ta gì thế, thấy người khác ngại mở miệng yêu cầu huynh, mà huynh cũng không giúp đỡ nói giùm người ta cho hết lời à, đúng là chẳng có lòng gì cả!” Khuôn mặt đỏ bừng của Tô Cẩm Bình chợt đen đi.

“Được rồi được rồi, bản vương sợ nàng rồi đấy! Quan hệ của hai chúng ta như thế, có gì mà phải ngại chứ. Nàng muốn nói gì thì nói đi, bản vương nghe!” Hắn không thể không nói, lúc Tô Cẩm Bình bình thường đáng yêu hơn nhiều. Lúc này, nàng thật chẳng khác gì người có đầu óc không bình thường!

“Ôi dào, thật ra cũng chẳng phải chuyện lớn trầm trọng gì đâu!” Cô nàng nào đó xấu hổ phẩy tay, sau đó mặt đầy vẻ mong chờ nói: “Cho nên là, ta nghĩ huynh hẳn là nên học hỏi ta, học hỏi phẩm chất cao quý coi tiền tài như cặn bã của ta, rồi về ném hết cặn bã ở nhà huynh ra. Ta sẽ bảo quản thật tốt giúp huynh, huynh thấy thế nào?”

Biết ngay là như thế mà!

Trên trán vị vương gia nào đó phủ kín sọc đen, cố gắng khống chế khóe miệng đang co rút của mình, liếc mắt nhìn nàng, nói: “Tiểu Cẩm Cẩm, nàng xác định nàng thật sự coi tiền tài như cặn bã hả?” Trên khuôn mặt đẹp hơn cả nữ giới hiện lên hai chữ rất to --- nghi hoặc!

Hắn vừa dứt lời, nụ cười của Tô Cẩm Bình liền ngượng ngùng cứng lại trên mặt! Bà nó chứ, bị vạch trần rồi, cái gã này, tự dưng thông minh thế làm gì? Uổng phí bao nhiêu nước miếng của nàng, chỉ vì muốn lừa chút bạc thôi, nhưng sao gã này lại chẳng hề bị lừa thế, làm sao nàng chịu nổi đây!!!

“Làm sao huynh nhận ra được?” Nàng nghiêm mặt nhìn hắn.

Đương nhiên hắn biết ý nàng muốn hỏi là vì sao hắn nhận ra ý đồ muốn lừa tiền của nàng, liền xòe cây quạt trong tay, định phe phẩy vài cái, nhưng lại chợt nhớ tới vừa rồi, khi nàng nói mấy lời kia, cây quạt luôn phe phẩy của hắn đã dừng hẳn lại: “Từ lúc nàng nói nàng là người coi tiền tài như cặn bã!” Mấy lời này mà cũng có người tin à? Thế mà nàng cũng nói được!

Nhưng Tô Cẩm Bình lại hiểu sai ý hắn: “Ý huynh là vừa rồi khi ta nói những lời này, giọng điệu rất giả dối, cho nên huynh mới nhận ra à? Xem ra, ta phải về luyện tập lại cho nhuần nhuyễn mới được, phải tăng độ tin cậy lên cao một chút! Được rồi, ta về trước, chào nhé!”

Nói xong, nàng quay đầu đi thẳng, Hoàng Phủ Dạ đứng sững tại chỗ trợn mắt nhìn theo bóng nàng, rốt cuộc là nàng hiểu kiểu gì thế? Ở đằng trước vẫn truyền tới tiếng của Tô Cẩm Bình nói đi nói lại câu “ta là người coi tiền tài như cặn bã” bằng các kiểu ngữ điệu khác nhau, từ giọng trẻ con cho tới giọng người già. Từ giọng đùa cợt đến giọng đầy vẻ thù hận, các kiểu ‘ta là một người coi tiền tài như cặn bã’ truyền tới từ đằng xa...

Hoàng Phủ Dạ chỉ nhìn thấy từng phiến lá phong bay lất phất trước mặt mình, nhưng lại như hàng nghìn tảng băng khiến tay chân hắn đông lạnh lại, giống một tảng băng khắc!

Ngày hôm sau, nghe nói Dạ vương điện hạ đứng ngẩn người ở cửa cung Cảnh Nhân đến hơn hai canh giờ mới tỉnh lại! Tất cả mọi người đều đoán không biết có phải Vương gia trúng tà hay không. Đương nhiên, chuyện này cũng chỉ có Hoàng Phủ Dạ biết rõ nguyên nhân, không phải hắn trúng tà, mà là Tô Cẩm Bình trúng tà! Tất nhiên, những chuyện này sẽ nói sau.

Tô Cẩm Bình cũng coi như là một người thông minh tuyệt đỉnh, nhưng mỗi khi gặp từ ‘tiền’, nàng luôn luôn đột ngột biến thành một kẻ ngốc. Nàng vẫn cứ cho rằng bản lĩnh diễn kịch của mình còn kém, cho nên không đủ để khiến Hoàng Phủ Dạ tin tưởng, vì thế, suốt cả chặng đường, nàng rất thật lòng dùng tất cả các kiểu ngữ điệu khác nhau luyện tập nói câu này. Có điều, vừa tới cửa phòng ngủ, mắt nàng thoáng nhíu lại, trong phòng có người!

Hơn nữa, hô hấp rất ổn định, vừa nghe là biết người đó có một thân võ công tuyệt kỹ, tuyệt đối không phải Thiển Ức!

Nàng hơi nhướng mày, ném ý đồ luyện tập câu nói kia ra sau đầu, ngừng thở, nhẹ chân bước tới trước cửa, sau đó vươn tay đẩy cửa, dùng tốc độ sét đánh quét ngang qua người trong nhà.

“Rầm!” một tiếng, sau đó, một tiếng kêu đau đớn vang lên.

Tô Cẩm Bình hơi ngẩn người, nếu nàng hạ sát chiêu, đối phương có thể sẽ không chạy thoát, nhưng vừa rồi một chiêu của nàng chỉ để thử mà thôi, vì nàng cũng không rõ lắm người này là địch hay bạn, sao hắn lại không né?

Một trận gió nổi lên, cánh cửa đóng lại. Có điều, Tô Cẩm Bình biết rõ, đây không phải gió trời, mà là... nội lực!

“Các hạ là?” Nàng lạnh lùng nói, sát khí từ trong xương tỏa ra không giấu diếm.

“Tiểu Cẩm, nàng không nhớ ta sao?” Là giọng một người đàn ông, cực giàu từ tính, lúc này lại mang theo vẻ không thể tin nổi, sau đó, giọng nói hắn lập tức lạnh đi, một cơn gió mạnh ập tới, thổi thẳng vào mặt Tô Cẩm Bình khiến nàng không thể mở mắt được. Chỉ là, những động tĩnh này chỉ xảy ra trong lòng, người bên ngoài hoàn toàn không hề cảm nhận được: “Cô không phải Tiểu Cẩm!”

Vừa rồi chỉ một giây thoáng qua, hắn đã bị lừa. Tiểu Cẩm làm sao có thân thủ tốt như vậy được, sẽ càng không động thủ với hắn!

Hắn lắc mình, tới trước mặt Tô Cẩm Bình, đôi mắt đen như mực càng thêm sâu, xuyên qua bóng đêm, nàng chỉ thoáng nhìn thấy đường nét cương nghị trên khuôn mặt hắn, không rõ dung mạo của hắn. Có điều, tay chân nàng lại bị luồng chưởng phong kia kìm giữ, không thể động đậy! Đây là lần đầu tiên trong suốt những năm qua, nàng gặp phải đối thủ như vậy, hoặc là nói, thời khắc này, rốt cuộc nàng cũng thực sự nhận thức được sức mạnh của nội lực. Nàng nhướng mày nhìn người đàn ông trước mặt, nhưng trên mặt không có chút hoảng hốt nào.

Một bàn tay to chụp vào cổ nàng, giọng nói cuồng ngạo tà tứ của hắn vang lên: “Nói, cô là ai? Tiểu Cẩm đâu?”

Tô Cẩm Bình hoàn toàn tin rằng, nếu nàng không chịu nói, đối phương chắc chắn có khả năng cắt đứt cổ nàng! Người đàn ông vung tay áo bào, ánh nến trong phòng liền sáng lên, hắn nhìn kỹ gương mặt cô gái của trước mặt mình, đúng là Tiểu Cẩm của hắn, không sai. Có điều... ánh mắt nàng, vừa bất khuất vừa quật cường, tiểu Cẩm không thể có ánh mắt này được.

Tô Cẩm Bình cũng nhờ ánh nến mà quan sát người trước mặt, dung nhan cuồng ngạo, tà tứ, đường nét trên khuôn mặt rất tao nhã, hai con ngươi đen láy như lóe tia sáng lạnh, một lọn tóc rủ xuống hai bên má, tạo thành độ cong hấp dẫn, giống như ma vương tới từ địa ngục khiến người ta bất giác trầm luân! Hắn mặc xiêm y màu đen, ngực hơi mở ra, còn có thể nhìn thấy làn da màu đồng ở trước ngực. Thời khắc này, tay hắn đang bóp chặt lấy cổ nàng, quét mắt nhìn Tô Cẩm Bình như đang nhìn một con mồi giãy chết! Chỉ trong một chớp mắt, Tô Cẩm Bình đã có thể nhận định được rõ ràng --- người này và Bách Lý Kinh Hồng giống như hai thái cực đối lập hoàn toàn, một người như tiên nhân lãnh đạm tách rời khỏi khói lửa nhân gian, một kẻ là Tu La tà ác, tàn nhẫn dưới địa ngục!

Nhìn cô gái trước mặt đang quan sát mình không chút kiêng dè, sự lạnh lùng trong mắt Lãnh Tử Hàn lại càng tăng thêm, mỗi lần tiểu Cẩm nhìn thấy hắn đều đỏ mặt, dù liếc hắn một chút cũng không dám, sao có thể dùng loại ánh mắt chăm chú này để nhìn hắn! Bàn tay to của hắn chạm vào mặt Tô Cẩm Bình, di chuyển khắp xung quanh, cố gắng tìm dấu vết đeo mặt nạ da người của nàng.

Trong mắt Tô Cẩm Bình như bùng lửa, tuy nàng cũng chẳng có khí tiết anh hùng gì mà “thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành”, hay là “có thể chết nhưng không thể chịu nhục”, có điều, ‘yêu nghiệt’ nàng tung hoành cả hai giới hắc bạch đến vài chục năm, cho tới bây giờ cũng không có người nào dám bất kính với nàng như thế!

Một luồng ký ức mạnh mẽ ập tới, sau đó, nàng lại cảm thấy trong cơ thể của mình có một nguồn lực kỳ lạ đang ngày một tăng lên. Tô Cẩm Bình mạnh mẽ tránh thoát được sự kiềm chế của Lãnh Tử Hàn, đôi mắt đẹp khóa chặt vào đôi mắt thâm sâu nhiễm màu máu của hắn, bước nhanh vài bước tới, hung hăng túm lấy lồng ngực hắn: “Tên nhóc vô lễ này, ngươi sẽ phải trả giá đắt vì sự càn quấy của mình!”

Vừa dứt lời, đầu ngón tay nàng tìm được chính xác đến vị trí tim hắn, chỉ cần dùng lực hơn một chút, tấn công thẳng vào điểm yếu nhất trên ngực hắn, sẽ có thể khiến hắn không còn cơ hội nào xuất hiện trước mặt nàng nữa!

Nhưng rõ ràng người trước mặt cũng không phải ngọn đèn cạn dầu. Hắn dùng nội lực đẩy ngược lại, đánh văng tay Tô Cẩm Bình ra, cùng lúc đó, luồng nhiệt kỳ quái trong cơ thể nàng đột ngột biến mất hoàn toàn! Nàng không hiểu nổi, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Nguồn lực kia là cái gì?

Không chờ nàng kịp nghĩ thấu, tay hắn lại tiếp tục siết chặt lấy cổ nàng, khuôn mặt âm tà tỏ rõ sự khinh thường, giọng nói ngạo mạn vang lên: “Cô gái, cô quả thật cũng có chút bản lĩnh, cũng rất can đảm! Nhưng trước mặt bản tôn, cô chẳng là gì hết! Ngoan ngoãn nói ra tung tích của Tiểu Cẩm, ta còn có thể tha mạng cho cô!”

Cảm giác bị người ta bóp cổ quả thật không được tốt cho lắm, Tô Cẩm Bình cười lạnh: “Nàng chết rồi.”

“Cô nói gì?” Con ngươi như chấm sơn như biến thành một hang động tối đen, muốn hút tất cả mọi thứ xung quanh vào vậy! Tay hắn siết chặt hơn, giọng nói âm tà khó giấu được lửa giận: “Những lời cô vừa nói, lặp lại lần nữa!”

Đây là lần đầu tiên nàng đứng gần cửa tử như vậy, nhìn khuôn mặt giận dữ của người đàn ông trước mặt, Tô Cẩm Bình cũng nở nụ cười châm chọc, đáp: “Ta nói, nàng chết rồi!” Nàng không nói sai, Tô Cẩm Bình thực sự đã chết rồi, nếu nàng ta không chết, thì nàng sao có thể tiếp nhận thân thể nàng ta được!

“Ta không tin!” Hắn nghiến răng nghiến lợi phun ra ba từ, trong giọng nói lại mang theo sự sợ hãi mà chính hắn cũng không nhận ra. Hắn không tin, nàng sao có thể chết được? Không thể nào!

Đúng lúc này, cửa mở “rầm” một tiếng, Thiển Ức bước vào. Vừa rồi, một tỷ muội thân thiết gọi cô đi xem lén hội thơ cầu Hỉ Thước, hai người lại kéo nhau nói chuyện mãi tới giờ mới về, nhưng vừa về tới cửa, lại nghe thấy những tiếng quát giận dữ vang lên, cô lo Tô Cẩm Bình gặp chuyện gì, mới vội vàng đẩy cửa bước vào!

Vừa vào phòng, nhìn thấy Tô Cẩm Bình đang bị người khác bóp cổ, cô sợ đến mất hồn bạt vía: “Lãnh công tử, ngài làm gì thế?” Không phải Lãnh công tử rất thích tiểu thư sao? Sao lại làm thế này?

“Thiển Ức?” Hắn hơi nhíu mày, lại nhìn Tô Cẩm Bình, thấy nàng chỉ ngẩng đầu nhìn hắn không chút sợ hãi! Nhìn khuôn mặt quen thuộc này một lúc lâu, rốt cuộc hắn cũng không kìm được, liền buông lỏng tay: “Sao lại thế này? Nàng không phải là Tiểu Cẩm!”

Hắn bỗng khựng lại, dường như cũng hiểu ra một chút! Người này rất giống Tiểu Cẩm, nhưng dường như lại không phải là Tiểu Cẩm. Hắn hoàn toàn không thể hiểu được rốt cuộc là nhầm lẫn thế nào, khuôn mặt này rõ ràng không có dịch dung, nhưng Tiểu Cẩm tuyệt đối không như nàng!

Thiển Ức vội chạy tới đỡ Tô Cẩm Bình: “Tiểu thư, người không sao chứ?” Nhìn vết tay đỏ hồng trên cổ nàng, hiếm khi cô nhóc can đảm như thế, trợn trừng mắt lườm Lãnh Tử Hàn.

“Không sao!” Chờ đến khi hơi thở bình ổn lại, nàng lạnh lùng quét mắt về phía người đàn ông tà tứ kia, hạ lệnh đuổi khách không chút lưu tình: “Đi ra ngoài!”

Lãnh Tử Hàn vẫn không nhúc nhích, mắt nhìn nàng chằm chằm như muốn nhìn thấu cả linh hồn nàng vậy. Một lúc lâu sau, đôi môi mỏng khẽ cong lên một nụ cười nhạt: “Ra ngoài à? Nhân lúc bản tôn còn chưa phát hỏa, cô hãy nhanh chóng mà nói ra tung tích của tiểu Cẩm, nếu không, ta sẽ khiến cô sống không bằng chết!”

“Lãnh công tử, ngài điên rồi sao? Đây là tiểu thư mà!” Thiển Ức trợn trừng mắt, nhìn hắn như nhìn một kẻ điên, hoàn toàn không hiểu vì sao hắn lại nói như vậy.

“Cô nói nàng là Tiểu Cẩm sao?” Lãnh Tử Hàn khẽ cười, bước nhanh vài bước tới trước mặt Tô Cẩm Bình, nguồn lực mạnh mẽ lại phát ra chế ngự động tác của Tô Cẩm Bình. Tuy nàng không sợ, nhưng cũng thật sự không phản kháng được nguồn lực này. Suốt mười mấy năm, chưa bao giờ nàng gặp phải tình trạng như thế. Người đàn ông này, quá nguy hiểm, nhưng cũng hiếm có ai có thể khơi dậy sự hiếu chiến từ trong đáy lòng nàng như hắn!

“Là tiểu thư mà, ta biết ngài cũng không tin!’ Thiển Ức nói tới đây lại bật khóc, nước mắt rơi xuống như mưa: “Chuyện là thế này, sau khi ngài rời đi không bao lâu, đột nhiên lão gia nói muốn đưa tiểu thư vào cung. Tiểu thư sống chết không chịu, quỳ trong mưa to ba ngày ba đêm nhưng lão gia vẫn quyết tâm đưa tiểu thư nhập cung! Tiểu thư vốn đang bị sốt, lại bị hoàng hậu tìm cớ đánh năm mươi trượng. Thân thể tiểu thư sao chịu được sự hành hạ đó, suýt nữa còn mất mạng. Thái y đã nói hết thuốc chữa, nhưng tiểu thư bỗng tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại, tiểu thư đã thay đổi như bây giờ, không ai biết vì sao, ngay cả nô tỳ cũng không biết!”

Tuy rằng cô rất thích tiểu thư hiện giờ, nhìn rất có sức sống, rất linh động, nhưng mỗi khi nhớ tới vì bị người ta hành hạ nên tiểu thư mới biến thành như vậy, cô lại cảm thấy trong lòng đau đớn như bị kim đâm.

Cô vừa dứt lời, Lãnh Tử Hàn liền thu tay lại, kéo tay trái Tô Cẩm Bình lên xem, một vết sẹo rất nhỏ ở trong lòng bàn tay nàng, chỉ nhìn qua là biết đó là vết thương lưu lại từ nhiều năm trước. Trong mắt hắn thoáng hiện lên vẻ đau đớn, mắt vằn tơ máu: “Nàng thật sự là Tiểu Cẩm?”

“Ta đã nói, nàng chết rồi!” Nàng giật mạnh tay lại, rốt cuộc cũng kéo được tay ra khỏi tay hắn! Được lắm, từ trước tới giờ chưa có ai khiến nàng thảm hại như vậy! Hắn đã làm được, món nợ này, sớm muộn gì nàng cũng sẽ đòi lại!

“Tiểu thư, người nói chuyện ngốc nghếch gì vậy?” Thiển Ức lên tiếng trách móc.

Nàng đẩy cô ấy ra, lạnh lùng đứng lên: “Ta nói rồi, nàng đã chết, ta chẳng qua chỉ là một linh hồn lang thang sống nhờ trên thân thể nàng mà thôi. Tin hay không, tùy ngươi!”

Nói xong, Tô Cẩm Bình không thèm để ý tới họ nữa, bước chậm từng bước vào phòng ngủ của mình. Tâm trạng đang tốt đều bị phá hỏng hết, hiện giờ nếu bắt nàng uống máu người đàn ông kia nàng cũng sẵn sàng uống ngay!

Đi chưa được mấy bước, cổ tay trắng nõn đã bị người ta bắt lấy: “Tiểu Cẩm!” Tiếng gọi này hoàn toàn không hề có sự tức giận mà mang theo sự dịu dàng vô tận cùng với sự hối hận đến cùng cực.

Nhìn hai người bọn họ, Thiển Ức rất biết điều lui ra ngoài.

“Cái tên này, ngươi có chịu thôi đi không hả? Nếu thần kinh điên khùng đủ rồi thì cút đi cho bà! Mối thù hôm nay, bà đây nhớ kỹ, sớm muộn gì bà cũng đòi lại gấp trăm ngàn lần!” Nói xong, nàng không hề quay đầu lại, khéo léo vặn cổ tay, nhẹ nhàng hóa giải được lực nắm của hắn, tiếp tục bước vào phòng ngủ.

Nhưng còn chưa kịp bước xa, hắn bỗng vòng tay từ sau lưng ôm lấy ngang hông nàng. Động tác cực kỳ nhanh, lồng ngực to rộng mạnh mẽ dán vào sau lưng nàng, bên tai thậm chí còn nghe được tiếng tim đập của hắn: “Tiểu Cẩm, đừng giận dữ, là ta không tốt!” Bộ dạng hiện giờ của hắn giống như một người khác hẳn với lúc vừa rồi. Sự biến hóa hoàn toàn như vậy khiến Tô Cẩm Bình còn hơi ghen tị với chủ nhân của thân thể này. Không phải vì nàng thích mấy tên ma quỷ đáng ghét này bám dính lấy nàng, mà là chủ nhân thực sự của cơ thể này, được nhiều người thích như vậy, nhiều người quan tâm như vậy, trong khi nàng lại chỉ có hai bàn tay trắng, hoàn toàn không có một nơi nào để dựa dẫm!

“Ta đã nói, ta không phải Tô Cẩm Bình!” Nàng hơi buồn bã muốn tránh thoát khỏi vòng tay hắn nhưng lại không thể nào tránh được.

“Ta biết.” Đầu hắn gục xuống vai nàng: “Ta biết nàng đã quên, nhưng một ngày nào đó nàng sẽ nhớ lại. Không nhớ được cũng không sao, ta chỉ biết rằng, nàng vĩnh viễn vẫn là Tiểu Cẩm của ta!” Giọng nói của hắn tràn ngập sự chua xót và nghẹn ngào.

Nghe vậy, Tô Cẩm Bình bất giác nhíu mày, rốt cuộc gã này thuộc dạng người gì thế? Lúc thì máu lạnh, âm tà như Tu La, lúc lại dịu dàng như gã si tình nhất thế gian! Nàng đang định lên tiếng, giọng nói của hắn lại vang lên, đầy vẻ đau khổ và đè nén: “Nếu biết trước rằng ta đi Tây Võ một chuyến mà mọi chuyện lại biến thành thế này, thì dù chết ta cũng sẽ không rời khỏi nàng nửa bước!” Dù máu lạnh như “yêu nghiệt”, nghe những lời này cũng thoáng động lòng.

Nàng hít sâu một hơi, bàn tay nõn nà trắng như ngọc của nàng chụp lên tay hắn, khiến toàn thân hắn cứng đờ. Sau đó, hắn lại cảm giác được nàng chậm rãi đẩy tay hắn từ hông nàng ra, khiến hắn cảm thấy đau đớn đến tận xương tủy. Không chờ hắn kịp phản ứng gì, giọng nói của nàng lại vang lên: “Nghe đây, ta lặp lại lần nữa, cũng là lần cuối cùng. Ta không phải Tô Cẩm Bình, cũng không phải mất trí nhớ gì hết, càng không thể nhớ lại ngươi. Người ngươi yêu, đã chết rồi!”

Hắn mạnh mẽ xoay người nàng lại, để nàng đối diện với hắn, mắt nhìn sâu vào mắt nàng, gằn rõ từng lời: “Tiểu Cẩm, nàng nghe đây, dù nàng nói gì, cả đời này nàng cũng không thể thoát khỏi ta! Bắt đầu từ mười bốn năm trước khi nàng cứu ta, nàng đã không thể thoát khỏi ta! Vĩnh viễn cũng không thể!”

Nghe hắn nói những câu này, trong đầu Tô Cẩm Bình lại thoáng hiện lên một vài hình ảnh gì đó nhưng rồi biến mất rất nhanh khiến nàng không kịp nắm bắt. Cảm giác này, giống y như cảm giác khi nàng gặp Thượng Quan Cẩn Duệ. Một cảm giác quen thuộc đến khó hiểu, giống như đã có chuyện gì xảy ra, nhưng nàng lại không nhớ nổi! Hơn nữa, nàng cũng có thể chắc chắn, đây là chuyện xảy ra với nàng, chứ không phải là với chủ nhân cũ của thân thể này.

Tô Cẩm Bình đè nén tâm trạng đó xuống, ngẩng đầu hờ hững nhìn hắn, trên gương mặt xinh xắn không có chút cảm xúc nào, như nhìn một người xa lạ, cũng chính ánh mắt này khiến lòng hắn đau nhói. Hắn vội vàng đưa tay che hai mắt nàng lại, nói như van xin: “Tiểu Cẩm, đừng nhìn ta như vậy!”

“Nếu không muốn ta nhìn ngươi như vậy, vậy ngươi hãy đi đi! Đi ra ngoài ngay lập tức!” Sát thủ đều máu lạnh, nàng là vua sát thủ, đương nhiên còn máu lạnh hơn sát thủ bình thường! Có thể tình cảm của hắn dành cho chủ nhân cũ của cơ thể này cũng khiến nàng hơi động lòng, nhưng cảm giác đó chỉ là trong một chớp mắt. Nàng không thể bỏ qua chuyện hắn vừa bóp cổ nàng được.

Sau khi bình tĩnh ngắm nhìn khuôn mặt của nàng, hắn cười khổ: “Được, ta đi!” rồi lấy từ trong ngực ra một đoạn trúc đen rất nhỏ nhìn giống một chiếc còi, đưa cho nàng: “Tiểu Cẩm, nếu gặp chuyện gì, chỉ cần thổi chiếc còi này, dù xa tận chân trời, ta cũng quay về cứu nàng!”

“Không cần!” Tô Cẩm Bình nàng còn chưa tới mức không ai che chở thì không sống nổi. Hơn nữa, thực tế là nàng căn bản không quá để ý đến tính mạng của mình. Trên đời này, người thực sự quan tâm đến ‘yêu nghiệt’ nàng, không có một ai cả. Dù nàng chết, hay còn sống, cũng chỉ là một linh hồn lang thang mà thôi.

Hắn cũng kiên trì: “Nếu nàng không nhận, ta sẽ không đi!” Hắn đến vì muốn đưa nàng đi, nhưng nàng lại không muốn nhìn thấy hắn, nếu không giao chiếc còi này cho nàng, hắn không thể yên tâm được.

“Ngươi!!!” Lần nào cũng là nàng đùa giỡn với Bách Lý Kinh Hồng, chứ chưa có người nào dám đùa giỡn nàng. Nàng giật cây còi, nắm trong tay: “Ngươi đi được rồi!”

Hắn nhìn nàng một lúc nữa, hít một hơi thật sâu, rồi lẳng lặng quay người bước từng bước ra ngoài, mất hồn lạc phách như một linh hồn lang thang vậy.

Tô Cẩm Bình nhìn ngắm chiếc còi trong tay, hơi do dự rồi cũng cất đi. Nhận là có lời, được lợi mà không nhận là thần kinh! Hơn nữa, tên đàn ông chết tiệt kia vừa động thủ với nàng, nhận cũng coi như là bồi thường thôi!

...

“Điện hạ!” Tu muốn nói lại thôi, nhìn bóng người áo trắng đang đứng bên cửa sổ.

“Sao thế?” Rõ ràng là câu hỏi, nhưng lại vô cùng lãnh đạm, cực kỳ lạnh nhạt, thậm chí còn không nghe ra chút hứng thú nào.

“Hôm nay thuộc hạ nhìn thấy Lãnh Tử Hàn bước vào phòng cô gái kia. Hơn nữa, hình như quan hệ rất tốt.” mặt Tu đầy vẻ khó chịu.

“Ừ.” Hắn thản nhiên đáp, dung nhan tuyệt mỹ đẹp như ảo mộng, lại thêm đôi mắt màu ánh trăng làm say lòng người kia cũng như dâng lên một lớp sương mù.

Tu nhất thời chán nản, ừ á? Chỉ ừ một tiếng vậy thôi á? Không phải điện hạ rất thích cô gái kia sao? Ngài không hề để bụng chút nào sao? Phong cũng hơi nhíu mày, bước lên phía trước: “Điện hạ, nếu ngài thích, sao...”

“Nàng, vốn không phải là của ta.” Một câu nói bình thản buông ra, giống như một tiếng thở dài, rồi thoáng tan biến.

Khuôn mặt đẫm máu của Tu tức đến vặn vẹo, điện hạ để mắt đến cô gái kia, thì nàng đã phải cảm ơn trời đất rồi, lại còn dám chê điện hạ à?! Hắn chỉ muốn lôi cổ nàng ra mà tung vài cú đòn hiểm cho rồi: “Điện hạ, ngài...”

Còn chưa dứt lời, người ở bên cửa sổ bỗng quay đầu, gió thu nổi lên khiến những lọn tóc bay xẹt qua hai gò má, toàn thân hắn đẹp đến kinh tâm động phách dưới ánh trăng, nhưng lại mang vẻ cô đơn khó giấu nổi. Một lúc lâu sau, đôi môi mỏng mới khẽ hé mở: “Không phải là ta không muốn giành lấy. Nhưng dù giành được nàng rồi, ta cũng không hiểu phải yêu như thế nào. Cứ như vậy, cũng tốt.”

Hắn không hiểu yêu là gì, cũng không biết yêu một người thì sẽ thế nào, lại càng không biết yêu một người thì cần phải làm gì cho nàng. Hắn như vậy, có tư cách gì mà yêu? Nếu đã không hiểu tình yêu, vậy cũng đừng nên quấy nhiễu người ta phong hoa tuyết nguyệt.

“Điện hạ...” Tu dường như vẫn muốn nói gì đó, nhưng người mặc xiêm y trắng muốt kia đã bước vào phòng trong, giọng nói thanh thoát, lạnh lùng truyền tới: “Lui ra đi.”

Hết chương 063


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.