Tiên Đạo Cầu Tác

Chương 3: Q.3 - Chương 3: Bày trận






Căn phòng này chính là nơi lúc trước Nhạc Thanh Nho ở khi còn sống. Mặc dù sau này Từ Thanh Phàm thường xuyên quét dọn nhưng cũng không có thay đổi đồ vật nào trong phòng để tưởng nhớ đến huynh ấy.

Điều khiến người khác chú ý là bốn vách tường trong phòng đều có đặt một giá sách lớn. Từng giá đều bày đặt rất nhiều sách, càng làm cho sự giản dị trong phòng thêm phần nho nhã thanh đạm. Nhạc Thanh Nho khi còn sống thích nhất là đọc sách, bốn cái giá sách này là hắn thu thập cả đời, số lượng rất lớn, đủ các chủng loại khác nhau. Có sách tu tiên, sách lịch sử, sách của thế tục phàm nhân, sách giới thiệu Thần Châu hạo thổ cùng sách về ngũ hành đạo pháp...

Lúc này Đình Nhi đang đứng ở cuối một giá sách, thân thể càng lộ vẻ gầy yếu. Trên đầu ngón tay phải có ngọn lửa dài nhỏ màu đen như yêu ma đang đong đưa, ánh lửa càng làm cho đồ án hỏa diễm màu xanh tím trên mặt Đình Nhi thêm phần quỷ dị.

Tiểu Bích dưới chân Đình Nhi lúc này thân thể đang không ngừng run rẩy, giống như đầy cực kỳ sợ hãi ngọn lửa trên tay Đình Nhi phóng ra. Bên người của nó lúc này có một quyển sách, trên đề tựa sáu chữ to: “Hỏa Hệ Đạo Pháp Châm Giám”!

Nhìn Từ Thanh Phàm cùng Kim Thanh Hàn xuất hiện trong phòng, Đình Nhi chậm rãi thu hồi ngọn lửa màu đen trên đầu ngón tay, sau đó cúi người nhặt quyển sách đặt lên trên giá. Sau đó ôm Tiểu Bích lúc này đã trở lại bình thường mà yên lặng nhìn hai người Từ Thanh Phàm, giống như muốn hỏi hai người có chuyện gì.

Từ Thanh Phàm vừa nhìn ngọn lửa xuất hiện trên ngón tay Đình Nhi, khẽ liếc nhìn Kim Thanh Hàn một cái, sau đó hỏi Đình Nhi:

- Đình Nhi, ngọn lửa màu đen vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Là ngươi phóng thích có phải không ?

Đình Nhi nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nhìn về phía quyển “Hỏa Hệ Đạo Pháp Châm Giám”. Thấy động tác của Đình Nhi, Từ Thanh Phàm cùng Kim Thanh Hàn lập tức hiểu được ý tứ của cô bé, hiển nhiên vừa rồi Đình Nhi đã dựa theo trên quyển sách dạy cách tiến hành thí nghiệm thi triển Hỏa pháp.

Hiểu được ý tứ của Đình Nhi, Từ Thanh Phàm cùng Kim Thanh Hàn không khỏi hoảng sợ, nhất là Từ Thanh Phàm. Hắn biết rõ ràng là trước đây mình không hề dạy Đình Nhi cách sử dụng bất cứ đạo pháp nào, chỉ là trên đường trở lại Cửu Hoa Sơn ngẫu nhiên giảng cho Đình Nhi một ít cơ sở lý luận của tu tiên mà thôi. Nhưng không nghĩ đến là hiện tại Đình Nhỉ chỉ cần xem một ít kiến thức trên sách là có thể dễ dàng thi triển Hỏa pháp. Mặc dù Từ Thanh Phàm không coi trọng ngọn lửa màu đen nhỏ bé đó nhưng chỉ điểm đó thôi cũng đã không thể không dùng từ “thiên tài” để hình dung Đình Nhi.

Thấy được khả năng thiên phú của Đình Nhi trong việc tu tiên đáng nhẽ Từ Thanh Phàm phải cảm thấy vui mừng, nhưng ngọn lửa mà cô bé thi triển lại có màu đen. Hỏa linh khí trộn lẫn một ít Ma khí, dưới sự khống chế của Đình Nhi lại xuất hiện cùng một chỗ. Mặc dù hiện tại còn chưa rõ uy lực của ngọn lửa này nhưng thấy được dáng vẻ sợ hãi của Tiểu Bích khi nhìn nó thì có thể đoán được uy lực hẳn là không nhỏ, vì bản năng của động vật thường rất chính xác.

Mọi người ở tu tiên giới hiện tại biết hỏa pháp khi thi triển có ba hình thức. Thi triển Hỏa pháp bình thường thì có màu đỏ, thi triển “Nam Minh Ly Hỏa” thì ngọn lửa có màu xanh, thi triển “Tam Vị Chân Hỏa” thì sẽ có lửa màu tím, từ trước tới nay chưa từng có ngọn lửa màu đen xuất hiện.

Nghĩ tới đây, Từ Thanh Phàm trong lòng đột nhiên hơi động.

Nhớ trong Tu tiên sử từng đề cập qua một câu: Bốn nghìn năm trước vị tu tiên giả Kết Đan Kỳ chiếm được Ma Châu rồi sau đó bị nó khống chế biến thành Ma Quân đời thứ nhất khi thi triển Kim hệ đạo pháp thì màu vàng kim hệ cũng biến thành màu đen. Năm đó hắn một người dẫn phát cả tu tiên giới một hồi hạo kiếp, nhưng không có ai có thể tiêu diệt hắn vì hắn kết hợp cùng Ma Châu biến thành Ma Nhãn có thực lực cực kỳ cường đại, đồng thời đạo pháp biến dị của hắn cũng có uy lực rất khủng bố.

“Chẳng lẽ Đình Nhị bị Ma Châu cải tạo thân thể thì sau khi tu luyện đạo pháp cũng sẽ phát sinh biến dị?” Nghĩ tới đây, Từ Thanh Phàm trầm giọng nói:

- Đình Nhi, để Cửu thúc thử dò xét tình huống thực tế trong cơ thể ngươi.

Vừa nói, hắn vừa áp hai tay lên phía sau lưng của Đình Nhi, Ất Mộc linh khí hùng hậu trong cơ thể của Từ Thanh Phàm phân thành nhiều hướng khác nhau cẩn trọng dò xét thân thể Đình Nhi nhưng kết quả tìm kiếm khiến hắn thất kinh.

Sau khi Từ Thanh Phàm dùng linh khí thăm dò thì thấy phía ngoài mỗi kinh mạch của Đình Nhi đều bao phủ một tầng mỏng Ma khí. Vùng đan điền có ma vụ nồng đậm tồn tại, không ngừng tản ra Ma khí đến các kinh mạch của Đình Nhi giống như bổ sung cho lượng Ma khí vừa rồi tiêu hao.

Càng làm cho Từ Thanh Phàm thêm giật mình là Ất Mộc linh khí của hắn sau khi tiến vào cơ thể của Đình Nhi, đều bị ma khí bao phủ trong nháy mắt. Từ Thanh Phàm cảm giác được màu xanhn của Ất Mộc linh khí hắn đưa vào cơ thể Đình Nhi đang chuyển thành màu xanh đen rồi nhanh chóng biến thành màu đen. Hắn kinh hãi vội vã đem linh khí thu hồi trở lại, Khô Vinh nhị khí vận chuyển một hồi lâu mới đem Ma khí đang ăn mòn linh khí của mình luyện hóa hết. Trong lòng hắn không khỏi rùng mình vì biến hóa cổ quái của Ma khí.

Từ Thanh Phàm cùng Kim Thanh Hàn đưa mắt nhìn nhau nhất thời không ai lên tiếng.

Một lúc sau, Từ Thanh Phàm mới cười khổ nói:

- Kim sư đệ, ngươi lần đầu thi triển ra Kim hệ đạo pháp mất bao nhiêu thời gian ?

- Nửa canh giờ.

Kim Thanh Hàn trầm mặc một chút sau đó nói:

- Lúc đó sư phụ rất cao hứng, nói ta là kỳ tài khó gặp mấy trăm năm qua của Tu tiên giới.

Nói xong lời này, cả hai người lại lâm vào trầm mặc. Kim Thanh Hàn lần đầu tiên dùng nửa canh giờ thi triển ra Kim pháp, đã được cho là kỳ tài mấy trăm năm qua, mà Đình Nhi thi triển ra Hỏa pháp thời gian chỉ cần có một nửa, vậy nên gọi như thế nào?

- Ngươi vẫn muốn dạy Đình Nhi tu tiên chứ? Hiện tại thu hồi ý nghĩ này còn kịp.

Kim Thanh Hàn đột nhiên nói.

Nghe được Kim Thanh Hàn nói, Từ Thành Phàm trở nên trầm mặc, trong lòng cũng do dự không quyết. Đình Nhi tu tiên đại thành, sau này có trả thù giết cha với mình không? Hơn nữa hắn cũng cố kỵ đoàn ma vụ trong đan điền Đình Nhi, không biết nếu Đình Nhi tiếp tục tu tiên sẽ biến thành bộ dạng gì.

- Hay là chúng ta đem Đình Nhi giao cho trưởng bối trong phái để họ xem lại xem có biện pháp nào không? Nói không chừng bọn họ có biện pháp để giải quyết vấn đề của Đình Nhi chăng?

Kim Thanh Hàn do dự một chút sau đó nói.

Nghe Kim Thanh Hàn nói, Từ Thanh Phàm lập tức lắc đầu. Đầu tiên, hắn từ trong miệng đám tu sĩ của Khổ Tu Cốc biết người sau khi bị ma hóa không có cách nào khôi phục, quan trọng hơn là đem Đình Nhi giao cho bọn họ, đám trưởng bối vốn đã không có thiện cảm gì với Ma Châu nói không chừng còn đem Đình Nhi nói là tà môn rồi giam cầm vĩnh viễn cũng nên. Đây là điều Từ Thanh Phàm tuyệt đối không muốn thấy. Cuối cùng, hai người Từ Thanh Phàm cùng Kim Thanh Hàn lại thương lượng hồi lâu nhưng cho đến khi Kim Thanh Hàn rời đi vẫn không tìm ra biện pháp nào thích hợp.

Đêm rất lạnh nhưng không có cách nào dẹp yên sự nôn nóng cùng với những bất an trong lòng Từ Thanh Phàm. Sau khi Kim Thanh Hàn rời đi, Từ Thanh Phàm thu thập quần áo cùng với vài vật dụng cần thiết rồi để Đình Nhi sống trong căn nhà gỗ của hắn, còn mình thì chuyển sang sống ở căn nhà gỗ của Nhạc Thanh Nho.

Trong một năm xuống núi này, Từ Thanh Phàm có rất ít thời gian để tĩnh tâm. Lần này vất vả lắm mới trở về động phủ, Từ Thanh Phàm ngồi xếp bằng ở trên giường nhưng hắn không có cách nào tập trung để tĩnh tọa được. Căn phòng bên cạnh vẫn truyền đến ba động nho nhỏ của Hỏa linh khí cùng Ma khí, hiển nhiên là Đình Nhi vẫn đang tu tập đạo pháp, điều này càng khiến hắn không có cách nào an tâm.

Sau khi Kim Thanh Hàn rời đi, Từ Thanh Phàm tạm thời bố trí để Đình Nhi trước tiên không có tu đạo pháp, bởi vì hắn không xác định được đoàn ma vụ kia có gây ảnh hưởng gì tới Đình Nhi. Nhìn Từ Thanh Phàm, Đình Nhi chỉ yên lặng không đồng ý cũng không có phản đối. Từ Thanh Phàm lần này cũng không có nhìn ra trong mắt Đình Nhi có biểu hiện gì khác. Xem ra Đình Nhi hiển nhiên là phản đối.

Nhưng hiện tại Từ Thanh Phàm cũng vô pháp ngăn cản, hắn có thể khiến một người không thể hành động nhưng không có cách nào khiến một người dừng tu luyện. Chỉ có thể âm thầm sau này lưu ý nhiều hơn tình huống trong cơ thể Đình Nhi.

Sau một đêm nhìn mặt trời lên cao, Từ Thanh Phàm phát hiện mình vẫn không có cách nào tập trung tu luyện, bất đắc dĩ liền thở dài một tiếng, mất một buổi tối vô ích. Đột nhiên trong lòng chợt động, nhớ trên người mình còn có hai bản phòng ngự trận liền đứng dậy hướng ngoài cửa đi tới. Nếu không có cách nào an tâm tu luyện thì bày trận trước động phủ vậy ít nhất cũng không lãng phí thời gian.

Trước đây Nhạc Thanh Nho cùng Từ Thanh Phàm khi vừa lập động phủ sau núi vì công lực không đủ cùng với khuyết thiếu linh thạch nên không có bày trận pháp cấp cao. Chỉ bố trí một cái phòng ngự trận cấp thấp, khi thi triển toàn lực cũng chỉ tương đương với bốn năm lần công kích của tu tiên giả Tích Cốc kỳ mà thôi.

Hiện tại Từ Thanh Phàm không hề khuyết thiếu linh thạch, linh thạch cao cấp trong tay thậm chí còn nhiều hơn cả linh thạch cấp thấp, cũng không thiếu trận bàn. Từ tay Triệu Thanh Hiên hắn đã đổi được hai cái trận bàn. Hơn nữa lấy tu vi Linh Tịch kỳ của Từ Thanh Phàm hiện tại cũng đủ đê bố trí một cái trung cấp phòng ngự trận pháp, cho nên cái hạ cấp phòng ngự trận pháp ban đầu cũng nên thay đổi.

Đi ra ngoài phòng, Từ Thanh Phàm quay về phía mộ của Nhạc Thanh Nho cúi đầu hành lễ, cái phòng ngự trận này ban đầu cũng là Nhạc Thanh Nho bày ra. Tiếp đó Từ Thanh Phàm đem linh thạch chôn ở các vị tríc khác nhau đào lên, triệt bỏ phòng ngự trận cũ, sau đó lấy ra hai cái trận bàn đổi được của Triệu Thanh Hiên ra bắt đầu cẩn thận bố trí.

Trận bàn mặc dù không phải là vật cần nhất định phải có khi bày trận nhưng một khi có trận bàn thì uy lực của trận pháp sẽ gia tăng cao hơn. Trận bàn bình thường đều là một khối hình bài, trên mặt có hơn mười vầng sáng, đó là một bộ trận đồ, đối ứng với vị trí chôn linh thạch của trận pháp. Nhưng trận bàn cũng không chỉ có tác dụng đơn giản như vậy mà quan trong hơn là làm trung tâm của trận pháp.

Sau khi bày trận, đem trận bàn chôn ở vị trí chỉ định, như vậy trận đồ trên trận bàn sẽ cùng mặt ngoài của trận pháp hỗ trợ lẫn nhau, khiến cho việc dẫn động thiên địa chi khí sẽ nhanh hơn, uy lực của trận pháp sẽ tăng lên vài lần.

Trận bàn trên mặt có công kích trận pháp rất khó chế tạo, cho nên ở tu tiên giới rất ít xuất hiện, nhưng cho dù là phòng ngự trận pháp thì cũng đã khiến cho rất nhiều người muốn có, ở tu tiên giới không phải ai cũng có được.

Dựa theo vị trí trận đồ trên trận bàn, Từ Thanh Phàm chôn ở gần căn nhà gỗ bốn mươi chín khối cao cấp linh thạch, sau đó đem trận bàn đặt ở trung tâm trận pháp. Tiếp theo Khô Vinh nhị khí rất nhanh hướng về phía trận bàn bay tới. Theo đại lượng linh khí đưa vào trận bàn, chỉ thấy xung quanh hai căn nhà gỗ lúc này linh khí tụ tập mỗi lúc một nhiều, chậm rãi nổi lên mảnh sương trắng thần bí. Theo thời gian, sương trắng càng ngày càng nồng đậm, mà linh khí của Từ Thanh Phàm vì khởi động trận pháp cũng tiêu hao rất lớn.

Cuối cùng trận pháp cũng đã hoàn thành, trận bàn cũng không tiếp tục hấp thu linh khí từ cơ thể của Từ Thanh Phàm. Lúc này cách căn gỗ ba trượng, linh khí đã trở nên dày đặc. Khởi động một cái trung cấp phòng ngự trận pháp tiêu hao linh khí vượt xa Từ Thanh Phàm dự đoán. Hiện tại trong cơ thể Từ Thanh Phàm linh khí vì khởi động trận pháp mà tiêu hao khoảng sáu bảy phần, nhưng nhìn sương trắng dày đặc xung quanh Từ Thanh Phàm vẫn hài lòng gật gật đầu.

Từ Triệu Thanh Hiên giới thiệu, Từ Thanh Phàm biết sương trắng này không chỉ có tác dụng mạnh trong việc phòng ngự mà còn có các khả năng khác như vây khốn, mê hoặc địch nhân.

Đến lúc này, động phủ Từ Thanh Phàm ở hai mươi năm nay rốt cuộc cũng có chút hình dáng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.