Tiên Đạo Cầu Tác

Chương 61: Q.3 - Chương 61: Loạn Chiến






Sau một phen huyên náo, nơi hậu sơn Cửu Hoa rốt cuộc đã khôi phục lại vẻ yên tĩnh lâu đời.

Tại một nơi không xa phía trước mặt Từ Thanh Phàm là một mảnh trời đầy hỏa diễm không ngừng bốc lên, chiếu rọi đến làm hiện ra khuôn mặt âm tình bất định giống như tâm tình lúc này của hắn.

Bất chợt, Từ Thanh Phàm nhớ về bốn mươi năm trước, khi đó Nhạc Thanh Nho cùng Lục Hoa Nghiêm vẫn còn sống, Nam Cung Thanh Sơn vẫn là sư đệ của hắn. Đoạn thời gian ấy, mỗi sự kiện trong trí nhớ vẫn như cũ mà tươi sáng rõ nét. Nhưng lúc này hồi tưởng lại dường như đã trải qua mấy đời.

Trong hỏa diễm, tiếng rít đau đớn của Nam Cung Thanh Sơn lúc đầu vô cùng vang dội, lan đến cả hậu sơn. Có điều bây giờ đã từ từ hạ thấp, thậm chí có lúc còn không thể nghe được.

Một lát sau, tiếng rít đau nhức thống khổ của Nam Cung Thanh Sơn rốt cuộc hoàn toàn biến mất. Từ Thanh Phàm hơi thở dài một tiếng, cuối cùng cũng không hướng về vị trí hỏa diễm nhìn một cái, chỉ là xoay người hướng về phía động phủ của mình nhanh chóng bay đi.

Sau khi giải quyết xong Nam Cung Thanh Sơn, hiện tại hắn chỉ nóng lòng muốn xác định xem Đình Nhi có an toàn hay không.

Theo lời nói của Nam Cung Thanh Sơn, vị chủ nhân kia của hắn không biết vì sao đối với Đình Nhi cảm thấy có chút hứng thú, điều này khiến lòng Từ Thanh Phàm nảy sinh một cảm giác nguy hiểm. Mặc dù không biết vị chủ nhân trong lời nói của Nam Cung Thanh Sơn là thần thánh phương nào, nhưng Từ Thanh Phàm biết lần sau hắn còn có thể ra tay tiếp. Hơn nữa lấy tâm tính cùng thực lực của tên kia thì một khi ra tay lần nữa sẽ nhất định có phần nắm chắc.

Về phần thi thể của Nam Cung Thanh Sơn, Từ Thanh Phàm không để ý tới vội. Không phải vì Từ Thanh Phàm oán hận Nam Cung Thanh Sơn đến nỗi thi thể cũng vứt bỏ không chôn cất, mà bởi vì Phượng Hoàng linh hỏa đã thiêu đốt qua, tất cả chỉ còn chút tro bụi tàn lụi, và khi ngọn lửa cháy hết sẽ bị cơn gió cuốn mất đi. Cũng chính như ân oán giữa hắn và Từ Thanh Phàm, không bao giờ thấy được nữa.

Tuy không còn thi thể, nhưng khi mọi người hoài niệm lại, sẽ không ai oán hận, không người nào biết những việc làm của Nam Cung Thanh Sơn khi còn sống. Có lẽ, đối với Nam Cung Thanh Sơn mà nói, đó xem như là điều tốt nhất thuộc về hắn.

Trong lòng mặc dù cảm khái, nhưng tốc độ phi hành của Từ Thanh Phàm không hề giảm chút nào. Hơn mười giây sau hắn đã ở về tới động phủ của mình nơi hậu sơn. Khi đấy cửa tiến vào, chứng kiến Đình Nhi vẫn như trước nằm yên tĩnh trên giường không có chút nào thương tổn, trong lòng không khỏi thở dài một hơi.

Vừa định lay tỉnh Đình Nhỉ, nhưng bàn tay giương ra đến một nửa rồi ngừng lại.

Từ Thanh Phàm đột nhiên phát hiện, tuy hiện giờ Đình Nhi đang mê man, nhưng khuôn mặt lúc này có vẻ thật là bình thản thanh tĩnh. Thường ngày, khi còn tỉnh táo Đình Nhi luôn mang theo vẻ lạnh lùng nghiêm nghị như kẻ đang khâm liệm cho người chết, nhưng trong nét lạnh lùng đó lại thể hiện một nỗi bất an mệt mỏi vô tận.

Trong ấn tượng của Từ Thanh Phàm, Đình Nhi luôn luôn cô độc đứng đó cau mày, cho dù tại hiện thực Đình Nhi rất ít khi có động tác đó. Nhưng Từ Thanh Phàm biết rõ, trong nội tâm Đình Nhi, là một mực cau mày.

Có lẽ, ta nên để nàng nghỉ ngơi thêm một chút? Thường ngày ta không có ở đây, có thể là Đình Nhi vừa mới tu luyện một ngày một đêm đấy chứ?

Từ Thanh Phàm âm thầm nghĩ đến.

Ngay lúc Từ Thanh Phàm đang do dự, phía trước núi liền truyền lại một uy áp với khí thế cường đại mà Từ Thanh Phàm không tưởng tượng nổi, như thể thần linh hạ thế. Kế đến, vốn nơi đó linh khí đang ba động hỗn loạn bây giờ lại đột nhiên biến mất không thấy, tựa hồ như bị loại khí thế mới này nuốt chửng.

Ngay lập tức, Từ Thanh Phàm bị luồng khí thế kinh người chấn nhiếp. Y không ngừng phát đoán xem luồng khí thế này là do người phương nào phát ra. Phía trước núi đột nhiên xảy ra một trận hỗn loạn, vô số linh khí quỷ dị kì lạ ba động không ngừng xuất hiện. Tiếng chém giết cùng tiếng rống giận dữ khuếch đại, cho dù Từ Thanh Phàm ở phía sau hậu sơn cũng có thể nghe rõ ràng.

Tiếp theo, một hồi âm thanh chung minh dồn dập liên tiếp vang lên, liền chín tiếng. Tuy thanh âm trong veo xa xăm, nhưng lại dồn dập, khoảng cách từng hồi lại ngắn, hết thảy đều thể hiện sự cấp bách trong lòng người đánh chuông.

Tiếng chuông đó đích xác là phát ra từ “Hoa Lăng Chung”, dùng để Cửu Hoa Môn triệu tập toàn bộ môn đồ. Nếu vang lên chín tiếng, tất mang hàm ý ngoại địch xâm lấn, toàn bộ đệ tử Cửu Hoa phải được triệu tập lại để cùng nhau chống đỡ, không tới tình thế Cửu Hoa Sơn sắp rơi vào tuyệt địa, tuyệt đối không vang lên.

Cho nên vừa nghe tiếng chuông từ “Hoa Lăng Chung” vang lên, thân thể Từ Thanh Phàm không tự chủ liền chấn động mạnh, trong lòng ngay lập tức nghĩ tới cái đại động mà hắn cùng nhóm người Trương Hoa Lăng phá vỡ kia trong Cửu Cực Trận. Tình thế hiện tại của Cửu Hoa Sơn đã trở thành một mảnh hỗn loạn, vị Hầu trưởng lão vốn là hộ sơn trưởng lão giờ không biết sống chết ra sao, cái sơ hở này tự nhiên chưa kịp tu bổ.

Chẳng lẻ là môn phái nào trên Chiêm Đài bị Chu Hoa Hải mê hoặc, lúc này đã tiến công tới Cửu Hoa Sơn? Khả năng này rất khó xảy ra a, hiện giờ chân thân của Chu Hoa Hải hẳn đang quyết chiến với nhóm người Trương Hoa Lăng, nếu thế thân hắn mang chưởng môn cùng trưởng lão các đại phái đến đối diện với nhau, không phải là bại lộ âm mưu sao?

Nghe tiếng chuông dồn dập liên hồi, Từ Thanh Phàm bất chấp tự hỏi, ánh mắt mê man nhìn vào Đình Nhi, trong lòng hơi do dự một chút, cuối cùng không có đánh thức nàng dậy. Y đi vòng ra sau cửa phòng mười ngón tay kết lại, dưới sự khống chế của y một tầng kết giới chậm rãi xuất hiện, đem toàn bộ căn phòng vây quanh Đình Nhi bao bọc lại. Chỉ cần có người kích phá tầng kết giới này, Từ Thanh Phàm sẽ biết ngay lập tức.

Sau khi Từ Thanh Phàm cân nhắc một hồi, cuối cùng vẫn quyết định tạm thời không gọi Đình Nhi tỉnh lại, cứ để cho nàng hảo hảo nghỉ ngơi một lúc, dù sao khoảng thời gian này Đình Nhi đã quá mệt mỏi, cũng nên nghỉ cho tốt.

Vị trí động phủ của Từ Thanh Phàm hết sức bí ẩn, trừ phi là gã Nam Cung Thanh Sơn dụng tâm chặt chẽ, nếu không người khác sẽ không chú ý tới nơi đây. Mà hiện tại Cửu Hoa Sơn đang bị vây thành một mảnh hỗn loạn, bên trong nguy cơ khắp nơi, nếu như cùng Từ Thanh Phàm đi tới phía trước núi tập hợp, ắt hẳn sẽ có nhiều điểm bất tiện, thậm chí đối với Đình Nhi mà nói càng tăng thêm nguy hiểm. Nếu như để nàng một mình ở chỗ này ngược lại sẽ an toàn hơn. Hơn nữa, với thực lực của nàng bây giờ, nếu có kẻ gây bất lợi xuất hiện, tỉnh hay không tỉnh kì thật đều là như nhau.

Sau khi bố trí xong kết giới, Từ Thanh Phàm không chần chừ, ngự sử Vạn Lí Vân hướng về phía trước núi Cửu Hoa cấp tốc bay đi.

Mặc dù mới vừa rồi chiến đấu cùng Nam Cung Thanh Sơn, Từ Thanh Phàm đã tiêu hao không ít linh khí, đùi phải càng gần như là phế đi, nhưng bởi vì lo lắng tình hình trước núi, liền sốt ruột ngự sử “Vạn Lí Vân” độn tốc bay đi. Thời gian chưa đến một chén trà nhỏ, sườn núi nơi tiền sơn đã xuất hiện ngay trước mắt.

Nhưng khi hắn đi tới phía trước núi, tình cảnh trước mắt khiến Từ Thanh Phàm không khỏi phải hoảng sợ.

Chỉ thấy cảnh sắc phảng phất giống như tiên cảnh nguyên bổn phía trước núi Cửu Hoa Sơn sớm đã không thấy đâu, mà là bị đông đảo các loại đạo pháp uy lực cường đại san bằng thành một vùng đất bằng phẳng, trở thành một tòa núi hoang bình thường.

Trong vùng núi hoang đó, một hồi hỗn chiến đang diễn ra trước mắt Từ Thanh Phàm.

Phảng phất như là trận chiến tranh khi mà nhân loại độc chiếm Thần Châu hạo thổ hơn vạn năm trước vậy. Đại lượng yêu ma cùng tu tiển giả nhao nhao chiến đấu cùng một chỗ. Nhìn về phía các loại yêu ma đang công kích chúng đệ tử Cửu Hoa Sơn thì tất cả đều cực kì quái dị và kinh khủng, hoặc là ba đầu sáu tay, hoặc là hai sừng ba mắt, hoặc là da xanh hai cánh… Nếu dùng từ quần ma loạn vũ cho tình cảnh Cửu Hoa Sơn bây giờ cũng không quá chút nào.

Chỉ là Từ Thanh Phàm tuy tự nhận là tri thức uyên bác, nhưng đối với bộ dáng của đám yêu ma trước mặt thì hắn lại không có được nghe nói qua. Vì vậy không khỏi kinh ngạc khôn nguôi.

Đám yêu ma này đến cùng là chủng tộc gì? Bọn chúng như thế nào xuất hiện tại Cửu Hoa Sơn? Lúc này, Cửu Hoa Sơn đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?

Đương lúc Từ Thanh Phàm bị tình cảnh phía trước làm cho khiếp sợ, hai con yêu ma đang tìm kiếm con mồi ở xung quanh liền phát hiện ra Từ Thanh Pham đang đứng gần ranh giới chiến trường, trông vẻ mặt mờ mịt kèm theo bộ dáng tựa như phi thường mềm yếu. Chúng nhanh chóng gào rít một tiếng, trong mắt hiện lên tia máu đỏ rực, hướng về Từ Thanh Phàm đánh tới.

Hai con yêu ma này có lớp da màu xanh, sau lưng có hai con mắt mọc lên, trên đầu có một chiếc sừng dưới ánh sáng mặt trời phản xạ lên hàn quang rợn người, hình tượng chỉnh thể thật là kinh khủng.

Tựa hồ như bị bộ dáng của yêu ma dọa đến ngây người, lại tựa hồ như căn bản là không có nhận thấy công kích của hai yêu ma. Ngay khi hai con yêu ma vợt tới trước người Từ Thanh Phàm không xa thì hắn lại vẫn mang bộ dáng như lúc đầu, đứng bên ranh giới chiến trường không ngừng nhìn trái liếc phải, tựa như đang cân nhắc tình thế hiện tại của Cửu Hoa Sơn.

Thấy phản ứng của Từ Thanh Phàm như vậy, trong mắt hai con yêu ma càng tăng thêm vẻ cuồng liệt, tưởng rằng Từ Thanh Phàm nhất định sẽ trở thành quỷ dưới tay mình. Nhưng ngay khi lợi trảo bọn chúng sắp chạm tới người Từ Thanh Phàm thì mặt đất phía dưới chân bọn chúng đột nhiên vỡ vụn, hai đóa Thực Nhân Hoa thân thể khổng lồ , màu sắc rực rỡ bất ngờ hiện ra, dùng tốc độ thiểm điện phóng nhanh về phía hai con yêu ma. Đồng thời cánh hoa mở rộng ra, rất nhanh nuốt chửng bọn chúng đưa vào bụng mà nhấm nháp, hàng loạt các tia máu màu xanh từ khe hở của cánh hoa bắt đầu chậm rãi chảy ra.

Đối với diễn biến trước mặt Từ Thanh Phàm không hề để ý chút nào, chỉ là đang không ngừng nhìn tình thế trên chiến trường. Thông qua quan sát, Từ Thanh Phàm phát hiện, hai yêu ma vừa mới tập kích mình thực chất là một loại yếu nhược nhất trong đám. Ước chừng tu vi khoảng Tích Cốc hậu kỳ. Đám yêu ma có thực lực mạnh nhất tu vi đạt tới Linh Tịch hậu kỳ. Cấp bậc cỡ này trong lũ yêu ma số lượng ước chừng chiếm khoảng một phần ba.

Tại thời điểm này, cả chiến trường đã chia ra thành ba phần.

Phần chiến trường gây chú ý nhất là bộ phận ở trước Hoa Lăng Điện. Hai người Kim Thanh Hàn cùng Lữ Thanh Thượng dẫn theo đông đảo đệ tử Cửu Hoa Môn đối chiến với đại bộ phận yêu ma, trên mặt đất đã có trên trăm khối thi thể hoặc yêu ma hoặc của đệ tử Cửu Hoa Môn. Hiển nhiên tràng tập kích bất ngờ lúc đầu của đám yêu ma đã làm cho các đệ tử trẻ tuổi của Cửu Hoa Môn phải tổn thất thảm trọng.

Nhưng sau một thời gian, khi đã quen với khuôn mặt kinh khủng của đám yêu ma, chúng đệ tử Cửu Hoa Môn đã bắt đầu ứng phó vững lên. Mặc dù chia đều ra thì yêu ma có thực lực vượt trội so với chúng đệ tử, nhưng các đệ tử Cửu Hoa Môn biết tập hợp lại thành một đoàn, tận dụng nhân số dày đặc làm ưu thế, tập trung lực lượng hoặc thủ hoặc công. Hơn nữa còn có sự tương trợ của Kim Thanh Hàn cùng Lữ Thanh Thượng, mọi người trong khoảng ngắn thời gian ắt không rơi vào thế hạ phong.

Lại nói tiếp, đệ tử Cửu Hoa Môn trên thực tế đều có kinh nghiệm thực chiến phong phú nhất trong hàng đệ tử của Lục đại thánh địa. Bởi từ lúc Trương Hoa Lăng tiếp nhận chức chưởng môn cho tới nay vẫn mặc cho đám đệ tử Cửu Hoa Môn bí mật tranh đấu với nhau, nếu có kẻ chết cũng không truy cứu quá mức. Mà đợt nội môn thi đấu lần trước lại càng có nhiều đệ tử chết. Dưới tình hống tàn khốc như vậy, dù Cửu Hoa Môn có tổn thất không ít đệ tử ưu tú, nhưng cũng đã làm cho đại bộ phận đệ tử còn lại có được một lượng lớn kinh nghiệm thực chiến. Hiện tại nghĩ lại, dường như là lão hồ ly Trương Hoa Lăng đã sớm tính tới ngày này vậy.

Mà phần có động tĩnh lớn nhất trên chiến trường chính là tại trước phá động trong Cửu Cực Trận . Đại bộ phận trưởng lão của Cửu Hoa Môn đều tập trung ở đó, hiển nhiên số lượng yêu ma cũng đông đảo không kém. Hiện tại phía trước núi chỉ là một bộ phận nhỏ yêu ma, phía sau còn có một đám quân yêu ma khác chuẩn bị thông qua chỗ phá động tiến vào trong Cửu Hoa Sơn, chỉ là đã bị chúng trưởng lão nhất mực ngăn chặn, tiến lùi đều không được.

Chúng trưởng lão mặc dù mới trải qua một hồi chiến đấu, nhưng dù sao cũng mang tu vi Kết Đan Kỳ, các loại đạo pháp uy lực cường đại vẫn phóng ra liên tục như hạ bút thành văn. Dưới uy năng đạo pháp, cơ hồ chỉ nhìn thấy vị trí của họ chợt lóe lên ngũ sắc quang mang chói mắt, mà tiếng oanh minh liên tiếp truyền đến, thế cũng đã đủ để biết đạo pháp bọn họ thi triển ra kinh khủng đến mức nào.

Dù vậy nhưng yêu ma ở phía sau tiến đến phảng phất như vô cùng vô tận, mặc dù uy lực đạo pháp của các trưởng lão cực lớn nhưng vẫn không thể đem toàn bộ yêu ma giết chết hết được. Khi có yêu ma nương nhờ đồng bọn hy sinh mà may mắn sống sót dưới đạo pháp, chúng liền nhảy vào chúng trưởng lão gây ra một trận hỗn loạn. Cho dù thế, vô luận ra sao thì nơi này vẫn là nơi yên tâm nhất trong ba khoảng chiến trường.

Phần còn lại cũng là bộ phận kịch chiến thảm khóc nhất, tổng số các trận chiến vụn vặt đã bằng với tất cả các phần chiến trường khác cộng lại. Phía trước núi, có rất nhiều đệ tử Cửu Hoa Môn trong lúc hỗn loạn nhất thời chưa kịp tập hợp cùng một chỗ với đại bộ phận đệ tử, không ngừng chạy loạn lên, và hầu như đều trở thành những con mồi cho đám yêu ma.

Nhưng rất may là còn có mười vị trưởng lão không ngừng di chuyển khắp tiền sơn mà tập sát tất cả đám yêu ma nhìn thấy, bảo vệ chúng đệ tử Cửu Hoa Môn.

Đây là một trận chiến giống như câu truyện bọ ngựa rình bắt ve sầu, hoàng tước lại ở phía sau vậy. Không ngừng có đệ tử Cửu Hoa chạy trốn bị yêu ma giết chết một cách tàn nhẫn, trong giây lát đám yêu ma lại bị các vị trưởng lão giết chết. Tuy vậy bản tính của đám yêu ma lại cực kì hung tợn, chúng thường tự bạo với hy vọng có thể cùng trưởng lão Cửu Hoa Môn đồng quy vu tẫn, khiến cho mấy vị trưởng lão một hồi chật vật.

Tóm lại, tại Cửu Hoa Sơn lúc này, quần ma loạn vũ, một mảnh hỗn loạn khó tả.

-Xem ra, trường thảm sát hôm nay không thể tránh khỏi rồi.

Quan sát một lượt toàn cảnh, Từ Thanh Phàm thở dài một tiếng, không chút do dự chuẩn bị kéo chiếc chân bị thương gia nhập vào đoàn trưởng lão đang tập sát các yêu ma đơn độc. Trong ba trận chiến đây có lẽ là nơi y dễ dàng hạ thủ nhất.

Đúng vào lúc này, khi Từ Thanh Phàm nguyên bổn cho rằng trong ba phần chiến trường, chỗ phá động Cửu Cực Trận do đại bộ phận trưởng lão hợp lực thủ hộ là yên tâm nhất thì dị biến bất ngờ xuất hiện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.