Tiên Đạo Cầu Tác

Chương 38: Q.2 - Chương 38: Ngẫu nhiên






Tháng trước, Từ Thanh Phàm chỉ mất vài ngày thời gian để bay một mạch từ Cửu Hoa Môn đến biên giới Nam Hoang, đó là kết quả do hắn không phân biệt ngày hay đêm bay không ngừng nghỉ nên đạt được.

Mà hiện tại vì Từ Thanh Phàm còn phải mang theo Đình Nhi quay về Cửu Hoa Môn cho nên mới ngày càng chậm. Một là phải mang theo Đình Nhi và con ấu kì Bích Nhãn Vân Đề Thú, công lực của Từ Thanh Phàm hiện tại chưa đủ mạnh để có thể mang theo vài người cùng phi hành nên cũng khó bề xoay sở. Hai là vì Đình Nhi mặc dù thân thể bị Ma Châu cải tạo qua, cơ thể có những đặc tính mà ngay cả Từ Thanh Phàm cũng không rõ ràng, nhưng dẫu sao nàng vẫn chỉ là một phàm nhân, mà đã là phàm nhân thì phải ăn uống ngủ nghỉ. Từ Thanh Phàm có thể không ăn không uống suốt máy ngày liền cứ thế mà chạy, nhưng Đình Nhi thì không thể. Cho nên Từ Thanh Phàm cứ bay vài canh giờ lại đáp xuống mặt đất cho Đình Nhi ăn uống gì đó, buổi tối thì tìm một địa phương cho cô bé ngủ.

So với Đình Nhi, con tiểu Bích Nhãn Vân Đề Thú còn phiền toái hơn nhiều. Bởi vì Bích Nhãn Vân Đề Thú là loại sống trên mặt đất bằng phẳng đã quen, từ khi Từ Thanh Phàm mang nó theo bay lên trời cao nó liền có vẻ bất an lo lắng, không dám hé mắt nhìn xuống mặt đất lấy một cái. Nếu Từ Thanh Phàm tăng nhanh tốc độ lên thì nó sẽ giãy dụa không thôi, cho dù là Đình Nhi cũng không thể trấn an nó được. Bất đắc dĩ Từ Thanh Phàm cũng chỉ có thể bay chậm lại mà thôi.

Bất quá như vậy cũng có chỗ tốt, sự kính sợ trong mắt con tiểu thú đối với Từ Thanh Phàm càng thêm dày đặc. Việc trước đây nó thường xuyên nhìn hắn rồi phát ra địch ý mà rống lên nay cũng không thấy, cơ hồ như là sợ Từ Thanh Phàm đem mình bay lên cao rồi ném xuống đất vậy.

Bất quá, so sáng với các nhân giai cao cấp yêu thú khác, con tiểu yêu thú này vô cùng phiền toái. Nó vô cùng ham ăn, làm Từ Thanh Phàm đau đầu không thôi. Đừng xem thường thân thể nhỏ bé chỉ ngang với một con mèo nhà lớn hơn không được bao nhiêu của nó, mỗi lần nó đều ăn hết nửa con hùng lộc, ăn xong lại còn làm ra vẻ ủy khuất muốn đòi ăn thêm.

Hơn nữa từ khi tiểu thú phát hiện linh chi ngàn năm của Từ gia trại để lại trong người Từ Thành Phàm thì thường xuyên thừa dịp lúc ngồi nghỉ không để ý mà đánh lén, muốn lấy linh chi làm cho hắn phiền không chịu nổi. Bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn, mỗi lần ngồi xuống Từ Thanh Phàm đều hóa ra một bông hóa ăn thịt đặt bên mình làm hộ pháp, từ đấy về sau mới khôi phục lại được sự thanh tịnh thường ngày.

Linh chi từ khi rời khỏi Từ gia trại thì ngày càng thành thục. Khi nhìn thấy cả thân cây linh chi tản ra kim quan cùng linh khí dày đặc, Từ Thanh Phàm cảm khái vô cùng. Từ gia trại tộc nhân, Bích Nhãn Vân Đề Thú, còn có rất nhiều sơn trại khác ở Nam Hoang đều muốn cây linh chi này. Nhưng cuối cùng đều bỏ mạng oan uổng. Mà chính Từ Thanh Phàm, người chưa từng nghĩ đến việc sở hữu nó thì nay lại thấy nó trước mắt mình, thật là vận mệnh thích trêu người.

Vốn Từ Thanh Phàm muốn đem cây linh chi này dùng Tụ Lý Càn Khôn để thu hồi, nhưng làm như vậy sau hai canh giờ, hắn lại kinh ngạc phát hiện linh chi bị Tụ Lý Càn Khôn làm khô kiệt, phải để ra lại một lúc mới khôi phục được hình dáng ban đầu. Đến lúc này Từ Thanh Phàm mới nhớ tới loại dược liệu linh chi này lúc nào cũng phải trao đổi với linh khí trong thiên địa. Cho nên hắn chỉ có thể bất đắc dĩ cất vào ngực áo, lại không nghĩ ra mình sẽ trở thành mục tiêu cho tiểu thú công kích.

Lại nói đến tiểu thú, đại khái bởi vì nó có đôi mắt màu lam nên tên gọi của nó là Tiểu Bích. Đây là tên Đình Nhi đặt cho nó. Khi Từ Thanh Phàm mang Đình Nhi rời khỏi Nam Mang ngày thứ hai, ngẫu nhiên hỏi Đình Nhi có muốn cấp cho tiểu thú một cái tên không, vốn hắn tưởng rằng Đình Nhi lần này sẽ lại trầm mặc không nói. Nhưng không nghĩ rằng Đình Nhi chỉ suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng nói hai chữ “Tiểu Bích”.

Đây cũng là lần thứ hai Từ Thanh Phàm nghe thấy Đình Nhi nói chuyện. Lúc ấy Từ Thanh Phàm trong lòng cảm thấy thật là may mắn, tưởng rằng Đình Nhi đã cố gắng thay đổi tính cách của chính mình, đáng tiếc từ đó về sau cô bé lại không nói một lời nào nữa.

Cứ như vậy, đi một chút lại dừng một chút, cộng thêm Tiểu Bích không ngừng quấy rối, đã mất đến mười ngày mà vẫn đi chưa hết nửa phiên lộ trình. Nhưng Từ Thanh Phàm cũng không vội, dù sao thì hiện tại hắn cũng không có việc gì gấp.

Hôm nay, Từ Thanh Phàm đang mang Đình Nhi đi dạo loanh quanh ở một thị trấn. Đinh Nhi mang một cái khăn che mặt, che đi màu xanh của hỏa diễm đồ án trên mặt. Mặc dù tiểu cô nương mang theo cái khăn che mặt có chút lỗi thời, nhưng so với việc để người ta nhìn thấy đồ án hỏa diễm trên mặt nàng thì sẽ tốt hơn. Còn Từ Thanh Phàm thì không ngừng giời thiệu với Đình Nhi một ít tập tục và quy củ của thế gian. Thật ra mấy thứ này Từ Thanh Phàm cũng không rõ ràng lắm, hắn chỉ đọc được từ trong sách vở mà nói ra thôi.

Nhưng mặc kệ hắn nói gì, Đình Nhi chỉ cúi đầu ôm Tiểu Bích yên lặng đi bên cạnh, không hề đáp lại những gì Từ Thanh Phàm nói. Đối với những gì náo nhiệt xảy ra xung quanh lại càng như không thấy.

Mấy ngày này, Từ Thanh Phàm chỉ cần đi ngang qua thành trấn thì lại mang Đình Nhi đi dạo một chút, mua một ít đồ dùng, dù sao lúc trước Từ Thanh Phàm từ chỗ Trương Long đoạt một ít ngân lượng, đến bây giờ vẫn còn rất nhiều. Nhưng mục đích chính của hắn là muốn mượn sự náo nhiệt của phàm thế để làm thay đổi Đình Nhi tuy trong trẻo nhưng lạnh lùng kia. Nhưng xem ra không có chút hiệu quả nào.

Nhìn Đình Nhi dáng vẻ như mặt nước, trong trẻo nhưng lạnh lùng, Từ Thanh Phàm không khỏi thở dài trong lòng. Hắn không nhớ nổi từ khi Đình Nhi đi cùng, hắn đã thở dài bao nhiêu lần nữa.

Kỳ thật, từ trước tới giờ Từ Thanh Phàm vốn quen sống cô tịch. Mặc kệ khi ở chung với người cao ngạo như Kim Thanh Hàn hay người nhiều chuyện như Bạch Thanh Phúc, hắn đều nói rất ít. Sở dĩ hiện tại hắn vẫn đi theo Đình Nhi một là muốn cố gắng thay đổi tính cách của nàng, hai là cũng muốn làm hòa hoãn mối quan hệ giữa mình và cô bé. Dù sao hắn với Đình Nhi cũng là cậu cháu, nhưng hắn tới cuối cùng vẫn không thể cảm nhận ở Đình Nhi một chút cảm giác thân thuộc nào cả.Từ Thanh Phàm biết tuy Đình Nhi không nói, nhưng nàng đối với kẻ đã giết chết cha mình thì vẫn có oán hận, đối với điểm này Từ Thanh Phàm không có biện pháp, chỉ có thể hết sức làm lành. Nhưng hiện tai xem ra trên cơ bản là không có hiệu quả gì.

-Xem ra chỉ có thể thuận theo tự nhiên, từ từ mà thay đổi. Một số việc không thể làm quá gấp gáp được.

Từ Thanh Phàm thầm nghĩ thế.

Nghĩ đến đây, Từ Thanh Phàm cũng không nói thêm gì, chỉ cùng Đình Nhi lặng lẽ đi dạo trong tiểu trấn. Mặc dù Đình Nhi đã che mặt, nhưng lại vẫn ôm khư khư Tiểu Bích trong lòng, làm cho người xung quanh để ý. Từ Thanh Phàm cùng Đình Nhi đối với việc mọi người nhìn mình không hề tỏ thái độ gì, chỉ có tiểu thú thì lại có chút nôn nóng.

-Vị tiền bối phía trước xin dừng buớc.

Khi Từ Thanh Phàm đang muốn dẫn Đình Nhi đi thì lại có một thanh âm quen thuộc đột nhiên vang lên phía sau hắn.

Nghe thanh âm có chút quen quen, Từ Thanh Phàm quay đầu lại nhìn, thấy một người mặc trường bào của Cửu Hoa Sơn, đang huớng về phía mình đi tới. Người này vừa cao vừa gầy, trên trán nổi bật một vết thương rất rõ ràng, là dấu tích trong khi tu luyện. Người đó thấy trước mắt mình là Từ Thanh Phàm thì cũng lộ vẻ hết sức kinh ngạc.

-Triệu sư huynh, là huynh ư?

Đã thấy người đó đến trước mặt, Từ Thanh Pham kinh ngạc nói ra. Trước mặt hắn chẳng phải là đệ tử chuyên đi mua sắm đồ của Cửu Hoa Sơn là Triệu Thanh Hiên sao? Không biết tại sao y lại xuất hiện chỗ này? Phải biết rằng nơi này cách Cửu Hoa Sơn mấy nghìn dặm đường.

Nói đại khái, những đệ tử đi mua đồ cho các đại môn phái tuy có thiên phú về tu tiên không cao nhưng lại giỏi về quan hệ với mọi người. Mà Triệu Thanh Hiên trước mắt đúng là loại người như vậy. Năm đó khi Từ Thanh Phàm gia nhập môn phái từng gặp nhau một vài lần, cũng trò truyện qua vài câu.

-Thì ra là Từ sư đệ, ta còn tưởng là vị tiền bối của môn phái nào nữa chứ. Mà không biết từ khi nào đệ đã bước chân vào Linh tịch kì rồi? Thật đáng mừng.

Sau cuộc chiến tại Nam Hoang, quần áo của Cửu Hoa Sơn trên người Từ Thanh Phàm đều bị rách nát hết cả, cho nên hiện tại trên người đã thay đổi bằng một bộ quần áo khác, khó trách Triệu Thanh Hiên từ sau lưng không thể nhận ra.

Nhìn thấy vị “tiền bối” lại chính là sư đệ mình, sắc mặt hắn không khỏi xấu hổ. Chỉ là trên vẻ mặt hắn có một tia chua xót, vì hắn biết cả đời này hắn cũng không thể đạt được tu vị cao như thế. Mà tên sư đệ này của mình thiên tư so với hắn còn muốn kém hơn một ít, vậy mà lại có thể còn trẻ như vậy đạt tới Linh Tịch kì. Như thế không làm hắn khổ tâm sao được?

-Làm cho Triệu sư huynh chê cười rồi, cũng không biết tại sao sư huynh lại đến nơi này?

Từ Thanh Phàm nhẹ nhàng cười hỏi.

Bất quá Triệu Thanh Hiên cũng là một người hào hiệp, trong nháy mắt đã vứt bỏ tâm tư trong lòng, hướng về phía Từ Thanh Phàm giải thích:

-Chưởng quản phòng luyện đan Võ sư bá trong phái muốn luyện một ít linh đan, nhưng trong kho lại có một số linh dược không đủ, vì vậy người đã phái ta phụ trách tìm kiếm. Chỉ là mấy linh dược loại này đâu dễ dàng mà tìm được? Mà ta biết nơi này có một phường thị có rất nhiều người tu tiên nên muốn đến đấy thử vận may tìm mua xem sao. Nhưng lại cảm giác được trên người đệ linh khí dày đặc, tựa hồ mang theo một viên linh dược nên đến để hỏi một chút.

Từ Thanh Phàm nghe Triệu Thanh Hiên nói thì hơi sửng sốt, trong lòng không khỏi trầm ngâm. Hắn lần này đi Nam Hoang thu hoạch rất nhiều, ngoài Bích Nhãn Vân Đề Thú trên người ra còn không ít tài liệu. Nhưng đối với hắn thực sự không mấy hiệu quả, mặc dù hắn luyện khí và luyện đan đều hiểu rõ nhưng lại không tinh thông.

Không bằng đem chúng đến phường thị dùng chúng trao đổi lấy những thứ hữu dụng với mình.

Nghĩ tới đây, Từ Thanh Phàm nhìn Triệu Thanh Hiên vừa cười vừa nói :

- Đệ đã nghe danh phường thị của tu tiên giả đó đã lâu, nhưng vẫn chưa có duyên nhìn thấy, Triệu sư huynh có thể mang ta đi cùng để cho ta có dịp mở mang kiến thức được không ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.