Tiên Đạo

Chương 80: Chương 80: Tàn Môn.




Lê Hỏa thu dọn đồ đặc đứng dậy, lúc này Mã Quỷ vẫn đang say rượu nằm vật ra ngủ, Mẹ khỉ thì đã ngủ say đê r tập trung tinh dương thương thể, khỉ con ủ rượu xong mệt quá cũng đã ngủ ngon lành, Lê Hỏa thấy mọi người đã ngủ hết thì cảm chán mà bây giờ Lê Hỏa chưa muốn tu luyện.

Lê Hỏa liếc nhìn xung quanh xem có việc gì làm không, khi liếc đến cái cửa đá có cái hốc hình lục giác phù hợp với cái lệnh bài thì niềm hiếu kì của Lê Hỏa nổi lên, cậu muốn xem bên xong có gì thú vị không.

Lê Hỏa bước lại gần cái cửa đó, cậu móc trong ngực ra cái lệnh bài hình lục giác, ốp lên cái hốc, cái lệnh bài vừa hít với cái lỗ, nhưng vẫn chả có gì sảy ra, Lê Hỏa thấy vậy thì truyền chân khí vào cái lệnh bài, ngay lập tức các phù văn từ lệnh bài lan ra phù văn trên cửa làm nó lóe sáng lên, cánh cửa phát ra tiến động ' cót két, rắc rắc ...' khá nhỏ được một lúc thì dừng lại, cánh cửa đã tự động khé ra, Lê Hỏa thấy vậy thì đẩy cửa bước vào.

Bên trong là một căn phòng vừa đủ, không quá rộng hay quá khẹp, căn phòng được bài chí đơn giản chỉ có một chiến giường đá khắc từ tường mà ra, một cái tủ táp đầu giường mà bên trên để một cái đèn làm bằng đá phát sáng.

Lê Hỏa bước vào phòng, cậu nhì xung quanh mọi thứ không có điều gì bất thường cả, Lê Hỏa tìm tòi một chút xem có cái gì không thì chỉ thấy một loạt các lỗ thông khí nhỏ bằng chiếc đũa, từ các lỗ đó phát ra những dòng khí nhẹ, có vẻ như cả cái công trình dưới đất này đều có những lỗ thông khí kiểu này nếu không dù là tu sĩ cũng sẽ chết ngặt vì thiếu không khí, nhưng Lê Hỏa vẫn nghi hoặc là tại sao nồng độ nguyên khí trong này lại kém đến như vậy, dù cho mực độ nồng đậm hơn khá nhiều so với bên ngoài, nhưng như thế này vẫn chưa đủ để một tu sĩ tu luyện chứ đừng có nói tới cho mười bốn tu sĩ cùng lúc tu luyện, ( Lê Hỏa tính dựa theo số cửa ) vậy tại sao vẫn có người đến đây mở động phủ.

Lê Hỏa tìm xung quanh không có gì thì cậu thử mở ngăn kéo tủ táp ra xem, bên trong chỉ có một quyển sách ở bìa ghi chừ ' kí ' cùng một cái bút, Lê Hỏa nằm lên giường lật ra xem.

____________

Hơn một tiếng sau Lê Hỏa gập quyển sách lại, quyển sách này cũng giống như quyển nhật kí của bạch hạc, quyển sách này của một người tên Nguyễn Công Minh, là một để tử của môn phái

' Thổ Hành Môn ' với chủ tu công pháp hệ thổ cùng chế tạo khôi lỗi bằng đất, cát, đá ... miễn là nó liên quan đến thổ, một cách tạo khôi lỗi khá là lạ đối với Lê Hỏa, theo như Lê Hỏa biết thì ở Âu Lạc hầu như là chế tạo khôi lỗi bằng gỗ, bằng kim loại và bằng xương là chủ yếu, thậm chí khôi lỗi bằng đá cũng có nhưng còn bảo khôi lỗi bằng đất hay bằng cát thì Lê Hỏa chưa nghe bao giờ.

Tên Nguyên Công Minh này là trước chỉ là một hiệp khách trong võ lâm không biết đến cả cảnh giới luyện thể chứ đừng nói đến chuyện hắn biết về tu tiên, hắn ta đi khắp nơi làm việc thiện, tạo lên một tiếng vang trong lòng nông dân với cái tên ' hiệp thiện ', trong một lần bị kẻ ác truy sát và đánh trọng thương gần chết thì hắn ta lại được một trưởng lão của Thổ Hành Môn cứu vì sự nghĩa hiệp của hắn và thu hắn vào tông môn, nhừng do tư chất của tên này khá kém, nếu như không muốn nói rất kém chỉ có 3 vòng tư chất hạ phẩm, nên vị trưởng lão chỉ có thể Cho hắn làm đệ tử ngoại môn.

Nhưng với một tâm trí thép cùng một rổ lớn kinh nghiệm từ cuộc sống mang lại thì trong vòng 7 năm hăn ta vẫn đẩy cảnh giới lên được Khí cương cảnh và có một vốn tri thức cùng kĩ thuật cực kì phong phú về chế tạo khôi lỗi bằng những loại cát đặc biệt.

Trong lúc hắn vui mừng chuẩn bị lên nội môn thì Thổ Hàng Mồn bị kẻ thù tấn công, chỉ trong vòng 3 ngày Thổ Hành Môn bị bại trận, tất cả các tiền bối từ ngưng dịch trở lên bị giết chết, ngoại trừ một người được gọi là Thổ Địa, chính là người đã cứu Nguyên Công Minh ngày trước.

Ông ta đã làm một cuộc giao dịch với kẻ địch cái gì đó và điều kiện là tha cho mạng sống của ông ta cùng mang theo vài người rời đi, kẻ địch đồng ý với một điều kiện, nếu ai ở lại sẽ chỉ cần tham gia vào một cuộc khảo sát nhỏ để được vào môn phái và dĩ nhiên đa phân tất cả đệ tử ở lại tham gia khảo hạch vào môn của kẻ địch từ bỏ Thổ Hành Môn, chỉ có 12 người thực sự vì tông môn mà đi theo vị tiền bối đó, trong đó có Nguyễn Công Minh, Thổ Địa đã dẫn 12 người đi ẩn mình trờ ngày tái xuất tu chân giới.

Không phải tự nhiên mà tàn mồn của Thổ Hành Môn lại chọn nơi này làm nơi trú ẩn đâu, nời này trước có một nguyên mạch cỡ nhỏ, đủ cho mọi người tu luyện mười mấy năm, người của Thổ Hành Mồn bắt tay vào làm mật thất, với thổ hệ đặc tính cùng những kĩ năng làm khôi lỗi tuyệt đỉnh, họ nhanh chóng làm xong mật thất tu luyện của mình, dù cho trận pháp không phải điểm mạnh của họ nhưng họ vẫn dựng lên những trận pháp bảo vệ, đáng chú ý là trận pháp che mắt mà lấy tâm trận là cây đa nghìn năm tuổi, và nguồn cung cấp năng lượng chính nguyên mạch.

Những ngày tiếp theo tàn dư của Thổ Hành Môn chỉ tập trung vào tu luyện, việc kiếm ăn được giao hết cho một con đại lực hầu cấp một hạ phẩm là thú chiến của một người nào đó trong nhóm.

Thời gian trôi qua rất nhanh, nhoáng cái đã chín năm đi qua, nguyên mạch đã cạn do quá nhiều người tu luyện mà toàn cấp cao, chỉ có hai tên là chân khí cảnh trong tán dư của Thổ Hành Môn, cộng thêm lại phải duy trì một số pháp trận nữa lên nguyên mạch càng nhanh chóng cạn kiệt mới làm cho cả vùng này thiếu khuyết nguyên khí đến vậy, nguyên mạch đã hết, không thể tu luyện, không còn trận pháp che mắt thì ở đây làm cái gì, tất cả Thổ Hành Môn quyết định di chuyển, trước khi đi họ đã bàn và tán thành việc mỗi người sẽ để lại một môn công pháp hay phép thuật hoặc tâm đắc ... ở lại để nếu có ai vô tình vào đây sẽ nhận được và duy trì một số sở học của Thổ Hành Môn, tất cả ra đi, để lại một con đại lực hầu cấp một trung phẩm giao cho nó tất cả lệnh bài làm người cai quản ở nơi này, từ ngày đó đến bây giờ là được 327 năm tám tháng kể từ lúc mấy người đó rời đi, từng đó thời gian chắc cũng phải qua một hai đời đại lực hầu rồi đấy.

Dù người ta vẫn hay nói là tuổi thọ của yêu thú cao hơn con người rất nhiều nhưng đó là những cảnh giới rất cao về sau, giờ ta sẽ liệt kê ra tuổi thọ của tu sĩ và yêu thú qua từng cấp để xem hai bên khác biệt thế nào, nhớ là chỉ tính theo tu sĩ bình thường và yêu thú bình thương chứ không nhác đến mấy loại bí pháp hay loài yêu thú đặc biệt, và chỉ tính theo điều kiện sống bình thường.

Ở loài người chân khí cảnh sống khoảng 130 năm, khí cương cảnh tầm 250 năm, ngưng dịch cảnh rơi vào tầm 400 năm và kết tinh cảnh là khoảng 600 năm.

Còn ở yêu thú là, cấp một tầm 150 năm, cấp hai khoảng 300 năm, cấp ba rơi vào tầm 700 năm, cấp 4 là khoảng 1300 năm.

Cách biệt nhau là rất lớn giữa hai bên nhưng nếu mà yêu thú không bật qua được cấp hai thì cũng không hơn loài người là bao, mà cũng đã qua hơn ba trăm năm rồi thì chắc khỉ mẹ cũng thuộc về đời ba vậy mà nó vẫn tuân thủ canh dữ nơi này, điều này làm Lê Hỏa phải kính phục về lòng chung thành của gia tộc khỉ này.

Lê Hỏa cất quyển sách vào lại ngăn kéo, cậu mở cái cửa tủ ra, bên trong có mười hai cái lệnh bài khác của mười ba cái cửa khác nhau( hai cửa dùng chung một lệnh bài ), Lê Hỏa gom hết vào người, ngoài mấy cái đó ra thì còn một quyển sách tu luyện tâm đắc của Nguyên Công Minh về thổ hệ công pháp cùng với chế tạo khôi lỗi cát hay còn được gọi là sa ngâu, Lê Hỏa chỉ đọc lướt qua một chút cho mở tầm mắt mà thôi, chứ quyển sách tu luyện tâm đắc này không có quá nhiều tác dụng đối với Lê Hỏa, vì mội bên là thổ một bên là hỏa lại còn là âm hỏa nữa chứ, chẳng có chút phù hợp ở điểm nào cả, mà với lại Lê Hỏa có luyện chế khôi lỗi đâu mà cần chỉ dạy, cậu lướt nhanh qua quyển sách, khi đến đoạn cuối thì mới có thứ có ích thực sự đối với cậu, đó là trải nghiệm, chỉ dạy, một số điều về tấn cấp khí cương bằng địa sát khí, Lê Hỏa chắm chú đọc phần này vì mai sau Lê Hỏa sẽ cần đến kiến thức của nó.

Lê Hỏa đọc xong thì quyển sách thì cậu cất vào kĩ vào người, quyền sách tâm đặc này mang về cống hiến cho tông môn cũng được không ít điểm đâu, Lê Hỏa đi ra khỏi căn phòng, Lê Hỏa đi ra ngoài gỡ lệnh bài lục giác ra, ngay khi vừa gỡ lệnh bài thì cánh cửa tự đóng lại.

Lê Hỏa lúc này lại đi sang một cửa khác vào xem bên trong có gì không, theo như trong quyển nhật kí của Nguyễn Công Minh thì trước khi rời đi thì mỗi người đã để lại một quyển sạch truyền lại chút sở học để mai sau nếu mà tất cả chết hết thì vẫn còn lưu lại chút ít sở học của tông môn, nhưng mà có vẻ như họ không quan trọng trong truyện này thì phải, bằng chứng là Nguyên Công Minh chỉ để lại có hai quyển sách một quyển nhật kí và một quyển tâm đắc tu luyện, cả hai đều quá bính thường, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Lê Hỏa vẫn phải đi hết các phòng nếu không thì cậu sẽ bỏ lỡ một đống điểm cống hiến, chỉ cần vài quyển tâm đắc như của Nguyên Công Minh thì cậu đã có một đống đểm cống hiến rồi (dù không biết là bao nhiêu )

____________

Lê Hỏa vừa bước ra từ căn phòng cuối cùng, cũng phải mất 3-4 tiếng cậu mới đi xong hết mười bốn phòng, cậu kiếm toàn được những thứ liên quan đến thổ hệ, một quyển Linh Thổ Quyết công pháp cơ sơ của Thổ Hành Môn, đặc điểm chân khí rất trầm nặng, tính thuần và áp súc, nếu như số nguyên khí của một kẻ luyện Linh Thổ Quyết ngang với Lê Hỏa thì tực là lượng chân khí của nó nhiều gấp một phần ba lần Lê Hỏa do đặc tính của nó là áp súc chân khí làm cho chân khí rất nhiều và tinh thuần, căn cơ vững chắc, nhược điểm thời gian luyên rất lâu, Lê Hỏa cũng kiếm được một vài quyển về dạy cách làm khôi lỗi đất cùng cát, đặc điểm của hai loại khôi lỗi này rất là hay, khôi lỗi đất thì các đặc tính trâu bò, sức mạnh lớn, có sức hồi phục cao, chỉ cần có đất từ cơ thể của nó rơi ra trong một bán kính nhất định, không bị thiêu hủy là nó có thể triệu hồi lại các mãnh vỡ tái tạo lại cơ thể hoàn chỉnh, nhưng với điều kiện, tâm trận không bị phá, hay hiểu đơn giản là trái tim của nó không bị phá hủy, nhược điểm là tốc độc chậm, nguyện liệu làm ra đắt và khó kiếm, mất rất nhiều công để làm ra.

Khôi lỗi cát hay sa ngâu cũng vậy, chỉ với một trái tim không bị phá hủy thì cơ thể không bị phá hủy, sa ngâu có cách tân công khác hẳn với những loại khôi lỗi khác, nó dùng cát trên cơ thể mình để tấn công như biến cát thành đao, thành kiếm... để tấn công hoặc là che mờ mắt kẻ địch... tùy theo người làm mà sa ngâu có nhiều tác dụng khác nhau, nhược điểm của nó là rất khó tạo ra, nguyên liệu đắt khó kiếm, mất nhiều thời gian để làm ra.

Ngoài mấy thứ đó ra thì Lê Hỏa kiếm được thêm mấy quyển sách tâm đặc tu luyện công pháp thuộc tính thổ cùng một vài quyển sách kinh nghiệm làm khôi lỗi đất, sa ngâu, toàn mấy quyển không có tác dụng với Lê Hỏa, cậu sẽ mang về đổi điểm công hiến hết.

Khi Lê Hỏa vào phòng của vị tiền bối ngưng dịch kì thì kiếm được một quyển sách luyện thể rất đặc biệt có tên là ' Hấp Thổ Cải Thể Quyết ', một môn công pháp luyện thể cơ sở, cống pháp này bắt người luyện phải chôn mình xuống đất, dựa theo khẩu quyết dùng pháp lực cầu thông thổ nguyên tố hập thụ vào người cải tạo thân thể, đặc điểm môn công pháp này là rất dễ luyện, dễ thành công và sức phòng thủ kinh người, nhược điểm là cần phải có một ý trí thép cùng với sự kiên nhân hơ người, không phải ai cũng có thể chịu đựng được việc trôn người dưới đất để hở mỗi cái đầu để thở, trung bình để đặt được chỉ tiêu tối thiểu mà công pháp buộc phải làm theo là 4 tiếng tu luyện, không hề đơn giản chút nào.

Lê Hỏa suy đi tính lại quyết định không luyện công pháp này vì nó không quá phù hợp với cậu ' hấp thổ cải thể quyết ' không ăn nhập một tý nào với ' âm hỏa chân khí quyết ', nên về quyển này cũng sẽ được Lê Hỏa về đổi điểm công hiến.

Phóng cuối cùng Lê Hỏa vào là phòng đầu nguồn của nguyên mạch, ở đây có một loạt các phù văn dẫn đến nhiều nơi khác nhau nhưng mà đa phần đã tắt, chỉ còn hai cái còn sáng, chắc là trận pháp mở đóng cánh cửa ngoài, cùng trận pháp màn sáng ở cửa trong.

Đã không còn mấy quyển sách mà tàn dư của Thổ Hành Môn để lại thì Lê Hỏa để hết mấy quyển sách kiếm được vào không gian phù chứa mấy cái pháp khí cùng vài quyển sách, ngọc giản rồi ra ngoài ngồi dựa vách tường cắn linh dược tu luyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.