Tiên Đạo

Chương 18: Chương 18: Trả thù​




Hai hôm trước qua hỏi thăm một người tiều phu đi ngang khu vực này đốn củi, Dương Tử mới biết từ khi hắn bị đuổi giết khỏi Nhật Nguyệt Kiếm Môn tới đây đã hơn một năm sáu tháng. Điều hắn cảm thấy kỳ quái là trong một năm cứ ngồi tu luyện hắn cũng không ăn uống gì, lại không hề thấy đói bụng. Theo như Tu Tiên Bách Giám Sơ Lược ghi lại thì người tu tiên có thể ích cốc không cần ăn uống gì, nhưng là chuyện của người có tu vi Luyện Khí Kỳ tầng năm trở lên, mà khi đó hắn chỉ vẻn vẹn là một tên Luyện Khí Kỳ tầng một mà thôi. Thật ra Dương Tử không biết rằng mặc dù tu vi của hắn trước đó chỉ là Luyện Khí Kỳ tầng một, nhưng cơ thể hắn nhờ hiệu quả đặc biệt khi tu luyện Nhật Nguyệt Quyết trong một thời gian dài đã được tôi luyện vô số lần vừa đủ để đạt trình độ cơ thể của Luyện Khí Kỳ tầng năm, nên việc hắn có thể ích cốc cũng không có gì là lạ.

Ánh mắt nhìn về phương xa Dương Tử thầm nói:"Nhật Nguyệt Kiếm Môn chờ ta". Rồi thân thể lao vút đi như tên bắn. Lúc này hắn dùng là linh lực dồi dào của một tu tiên giả Luyện Khí tầng ba để sử dụng Lưu Thủy Bộ, hiệu quả tăng gấp mười lần khi dùng công lực nhị lưu võ giả trước đây.

Rất nhanh Dương Tử đã đến chân núi Hương Sơn thấy sắc trời đã tối, hắn thầm nói:" hoàn cảnh rất thích hợp để giết người, phóng hỏa a". Hai lính thủ sơn thấy Dương Tử đi tới với bộ mặt đầy sát khí liền nói:"ngươi là ai, đêm khuya tới đây có việc gì?". Dương Tử mỉm cười nói:"ta tới... TRẢ THÙ". Vừa dứt lời thì một tia sáng vàng bay ra từ trong túi trữ vật cơ bản chưa kịp nhìn thấy là vật gì thì hai cái thủ cấp bay lên trời, thi thể không đầu của hai lính thù sơn cứ đơn giản mà ngã xuống. Lưu Tinh bay vòng quanh người Dương Tử, ánh mắt lạnh lùng không chút cảm xúc nào hai tay cầm hai thủ cấp của thủ vệ từng bước chậm rãi đi trên bậc thang hướng lên đỉnh núi. Cứ có một người nào xuất hiện trong tầm mắt của Dương Tử thì y như rằng trên tay hắn lại có thêm một cái thủ cấp, từng bước huyết tẩy Nhật Nguyệt Kiếm Môn không có một chút âm thanh nào phát ra như màn đêm cô tịch xung quanh, có chăng là tiếng xé gió khi phi kiếm Lưu Tinh bay đi với tốc độ cao. Đi đến trước cửa phòng Lạc Hành Không, Dương Tử nhẹ nhàng nói:"Lạc môn chủ, ta tới rồi đây". Nghe được thanh âm Dương Tử trước cửa phòng Lạc Hành Không hét lớn:" người đâu!!!". Một cước đạp tung cửa phòng:"Thứ người nói có phải cái kia không" vừa nói Dương Tử vừa xoay người chỉ tay ra sau. Nhìn theo hướng Dương Tử chỉ tay, Lạc Hành Không kinh hoàng tột độ lùi ba bước, trước mắt hắn quả thật là một địa ngục nhân gian với hơn bốn trăm cái thủ cấp xếp thành một tòa núi nhỏ. Mà hắn nhận ra trong đó có trưởng lão, có chấp sự, có nội môn - ngoại môn đệ tử còn có ái thiếp và những đứa con nhỏ của hắn kể cả Lạc Tiêu Minh nằm hỗn loạn cùng nhau. Mái tóc vốn dĩ bạc phơ nhẹ nhàng bay theo gió, khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt hằn lên những đường gân máu trông thập phần ghê rợn, nộ huyết công tâm miệng trào máu tươi Lạc Hành Không cười lớn:" Cả cuộc đời Lạc Hành Không ta sai lầm duy nhất có lẽ là đắc tội với ngươi". Không đợi Lạc Hành Không nói hết câu, Dương Tử ánh mắt không một chút cảm xúc, khóe miệng vẫn đó một nụ cười nhạt liền chỉ tay nói:" Ngươi có thể chết rồi". Lưu Tinh theo một hướng đâm xuyên tim Lạc Hành Không, phi kiếm lại quay ngược theo hướng khác bồi thêm một kiếm vào cơ thể đã tuyệt khí của Lạc Hành Không, một kiếm lại một kiếm đến khi cơ thể Lạc Hành Không trở thành miếng thịt nát. Một nhất lưu cao thủ oai danh hiển hách chính thức chết không toàn thây. Sau khi đem đầu của Lạc Hành Không và Lạc Tiêu Minh treo trên đại kỳ của Nhật Nguyệt Kiếm Môn, thân ảnh Dương Tử mất hút trong màn đêm.

Sáng hôm sau cả giới võ lâm dấy lên một trận phong ba khi biết Nhật Nguyệt Kiếm Phái, một trong tam đại môn phái Thiên Nam Đế Quốc trong một đêm bị huyết tẩy không một ai sống sót. Trên đại môn Nhật Nguyệt Kiếm Phái hung thủ lưu lại một dòng huyết tự lớn:"NỢ MÁU TRẢ MÁU".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.