Đoạn, Lãnh Thiên Hào nhìn về phía Lạc Tiêu Minh nói:" bên ta có ba người còn bên ngươi chỉ có hai, tình thế rất rỏ ràng. Kẻ thức thời mới là trang tuất kiệt, chỉ cần các ngươi lập tức rời khỏi đây ta sẽ không ngăn cản".
Thấy ánh mắt lưỡng lự của Lạc Tiêu Minh, Lãnh Thiên Hào mừng thầm nhưng một tiếng nói vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn. "Sư huynh, ngươi có thể giúp ta cầm chân Lãnh Thiên Hào trong nữa tuần trà chứ?". Lạc Tiêu Minh nhẹ nhàng gật đầu, Dương Tử lại nói:"vậy được rồi, chiến đi". Vừa dứt lời Dương Tử liền lao vào hai người bên Huyết Đao Môn ngoại từ Lãnh Thiên Hào do Lạc Tiêu Minh đối phó. Lãnh Thiên Hào giận tái mặt:" được lắm, các ngươi đã muốn chết ta cũng không phiền tiễn các ngươi một đoạn". Trong khi Lãnh Thiên Hào và Lạc Tiêu Minh đối chiến chính thức ngang tài ngang sức kẻ qua người lại cực kì đặc sắc thì bên này Dương Tử dựa vào Thất Tinh Bộ và Cương Kình Kiếm, lại thêm sau khi chiến đấu với Hạc Vĩ Hổ kẻ trọng thương người chết chỉ riêng mình Dương Tử ở vòng ngoài nên vẫn giữ sức chiến đấu ở mức toàn thịnh dễ dàng chém giết hai người Huyết Đao Môn. Thật ra nữa tuần trà mà Dương Tử nói chẳng qua nhằm để đánh lạc hướng Lãnh Thiên Hào, lập tức lao qua vòng chiến giữa Lãnh Thiên Hào và Lạc Tiêu Minh, một chiêu Điệp Lãng Kình từ sau lưng xuyên qua cơ thể Lãnh Thiên Hào tuyệt khí chết ngay tại chổ.
Nhìn Lạc Tiêu Minh sắc mặc tái nhợt Dương Tử liền nói:" Sư huynh không sao chứ?".
"Chỉ là chút thương tích mà thôi, ngược lại ta thật giật mình vì sức chiến đấu của đệ" sắc mặt không có chút huyết sắc Lạc Tiêu Minh trả lời lại nói tiếp:" đệ mau qua thu hoạch chiến lợi phẩm nào". Nhìn thần binh trước mắt Dương Tử không chút do dự bước tới thì ngay lúc này sau lưng lại lại toát ra từng trận băng hàn, lập tức xoay người né tránh nhưng không kịp một kiếm vẫn đâm xuyên bả vai làm hắn lăn lộn một vòng trên mặt đất. Ôm bả cai nhìn Lạc Tiêu Minh với ánh mắt cừu hận Dương Tử nói:" tại sao?".
"Cho dù ta sau này có là tân nhiệm môn chủ thì đã sao? thần binh giao về là của cả môn phái. Nhưng nếu ta giữ lại cho riêng mình, thì thần binh là của Lạc Tiêu Minh ta. Có nó trong tay thì ta sẽ trở thành cường giả ngạo thị thiên hạ, nhất lưu võ giả có xá gì? có trách thì trách ngươi xui xẻo. Hắc hắc..." khuôn mặt dữ tợn Lạc Tiêu Minh cười một cách điên cuồng nói.
Thừa dịp đối phương sơ ý khinh địch, một tay đặt trên mặt đất Dương Tử nắm lại giữ một nắm đất vung thẳng vào mặt Lạc Tiêu Minh. "hèn hạ" Lạc Tiêu Minh hoảng hốt lùi lại hét lớn. Không đợi Lạc Tiêu Minh kịp định thần Dương Tử dùng chút khí lực cuối cùng lao lên đâm ra thanh ngân sắc trường kiếm xuyên thủng đan điền Lạc Tiêu Minh. Thấy Lạc Tiêu Minh đã tắt thở, Dương Tử mới thở phào nhẹ nhõm, một đỉnh cấp nhị lưu võ giả cứ đơn giản như vậy nằm xuống tại đây. Cũng may trong giờ phút ngàn cân treo sợi tóc Dương Tử nắm bắt cơ hội xuất ra một chiêu ""Ném Đất Thần Công"" nếu không người nằm đó không phải Lạc Tiêu Minh mà là chính hắn. Đôi khi một nắm đất lại đơn giản lật ngược thế cờ cứu mạng ngươi. Dương Tử lại rút ra bài học cho chính mình:"dù là sư tử săn thỏ cũng xuất ra toàn bộ khả năng của mình" thầm nghĩ rồi bất giác lại rùng mình.
Đi về phía bộ xương khô cùng thanh đoản kiếm. "có lẽ ngươi là một cường giả đỉnh cấp, lại lưu lạc đến mức này. kiếm của ngươi hôm nay ta sở hữu xem ra ngươi cũng xứng một xá của ta" nói là làm, Dương Tử liền thành kính cúi người thì phát hiện mặt đất dưới chân có vài nét chữ mơ hồ, nếu không để ý kĩ sẽ không nhìn ra được.