Tiền Đặt Cược Của Tổng Giám Đốc

Chương 10: Chương 10




Đem đem chó con thả vào trong lồng của nó, chào tạm biệt bà chủ liền rời đi.

Sau khi Ái Toa rời đi, có một đôi mẹ con đi vào.

"Mẹ, con chó này thật đáng yêu! Chúng ta mua nó có được hay không? Đem nó mang về nhà nuôi."

"Quá mắc." Người mẹ lắc đầu cự tuyệt.

"Nhưng nó rất đáng yêu!"

"Đúng vậy, vị phu nhân này, vị tiểu thư vừa rồi xem nó, cô ấy rất thích! Chỉ là cô ấy nói không thích hợp để nuôi chó."

"Nhưng là. . . . . ."

"Mẹ!"

Cô con gái nói không ngừng, người mẹ bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.

Bà từ trong bốp móc ra mấy tờ tiền có giá trị giao cho bà chủ, dẫn cô con gái đi chuẩn bị đồ dùng cho nó, thì Tân Tấn đi vào.

Mới vừa rồi, anh nhìn thấy Ái Toa từ nơi này đi ra, anh nghĩ, anh vào trong cửa hàng này mua đồ tặng cô.

Biết Ái Toa lâu như vậy, anh muốn mua đồ tặng cho cô, nhưng anh không biết cô thích món gì.

"Tiên sinh, cần tôi phục vụ cho cậu không?"

"Bà chủ, mới vừa rồi có một vị tiểu thư mặc bộ đồ công sở màu vàng nhạt đi vào đây phải không?" Tân Tấn hỏi thăm bà chủ.

" Đồ công sở màu vàng nhạt. . . . . ." Bà chủ suy nghĩ một chút, "Có phải hay không bộ dáng rất xinh đẹp, vị tiểu thư có dáng người cao gầy?"

"Đúng vậy." Tân Tấn gật đầu, xem ra Ái Toa tới nơi này.

"Vị tiểu thư kia, mỗi bữa trưa cô ấy đều tới đây, cô ấy tựa hồ làm việc ở tòa nhà đối diện."

"Tôi biết cô ấy làm ở đâu rồi." Anh là ông chủ của cô, dĩ nhiên biết chỗ làm việc của cô, "Tôi muốn hỏi, cô ấy tới nơi này làm gì?"

"Cô ấy giống như rất thích con chó tên MiG kia, mỗi ngày đều đến xem nó."

"Như vậy . . . . . ." Mắt Tân Tấn nhìn thấy, có một đôi mẹ con đang ôm chó con cho ăn thức ăn gia súc, "là con mà người bạn nhỏ kia đang ôm sao?"

"Đúng vậy, rất đáng tiếc, chỉ bọn họ đã mua rồi."

"A!" Anh lơ đễnh một chút, dù sao anh có tiền là có tất cả, mặc dù tiền không phải là vạn năng, nhưng không có cách nào phủ nhận, tiền chính là rất quan trọng.

"Tiểu thư. . . . . ."

"Có chuyện gì không?" Thấy anh kêu lại, khuôn mặt người đàn bà kia đỏ ửng.

"Có thể hay không kêu con của cô bỏ thứ yêu thích xuống được không?"

"Này. . . . . ." Người phụ nữ dẫn đứa con trai đang ôm chó con, "Viễn Viễn. . . . . ."

"Không cần, con không muốn! QQ trứng là của con." Vừa mới mua chó con, người bạn nhỏ lập tức đặt tên rất hay cho nó.

"Viễn Viễn. . . . . ." ;

"Tiểu thư, tôi trả gắp hai để mua nó?" Tân Tấn lại nói.

"Gấp hai?" Mắt bà chủ sáng lên, "Tiên sinh, chúng tôi còn có giống MiG khác, cậu có nhìn hay không?"

"Không, tôi chỉ muốn con chó trong ngực bạn nhỏ này." Đây là thứ Ái Toa.

"Viễn Viễn, mẹ mua chó con khác cho con được không? Chúng ta đem con chó nhỏ này nhường cho chú đi. . . . . ."

"Không cần, không cần. . . . . ." Người bạn nhỏ vẫn là cự tuyệt.

"Tiên sinh, thật xin lỗi. . . . . ."

Người phụ nữ tức chết, con của bà ngốc sao, chỉ cần con bà bỏ ra thứ mình ưa thích, cô không cần tốn tiền mua chó con còn có thể kiếm tiền nhiều hơn.

"Gấp ba!" Nhìn người phụ nữ có chút động lòng, anh tin tưởng anh nâng cao giá tiền lên, bà ấy nhất định sẽ bán.

"Bán, bán." Người phụ nữ đoạt chó con trong lòng con trai mình, trong nháy mắt người bạn nhỏ khóc lớn.

"Mẹ, QQ trứng của con. . . . . ."

"QQ trứng trước đưa cho vị tiên sinh này, bà chủ còn có những QQ trứng khác, đúng không! Bà chủ."

Người phụ nữ vội vàng nói với bà chủ.

Bà chủ mặc dù rất tức giận, nhưng làm ăn thì vẫn phải làm ăn, "Có, có. Ở bên trong tôi đi ôm nó ra ."

Cô đi vào trong ôm chó con đi ra.

"Con trai, nơi này không phải còn có QQ trứng sao? Con này cũng rất đáng yêu!" Người phụ nữ ôm chó con vào lòng cho bạn nhỏ.

Người bạn nhỏ chó con trong lòng Tân Tấn, nhìn lại chó con trong ngực mình, cuối cùng thỏa hiệp, "Oh!"

"Tiểu thư, thật ngại quá."

"Anh cứ nói đi."

"Rất xin lỗi, trong tay tôi không mang nhiều như vậy tiền mặt như vậy, tôi giao cho cô hai vạn khối, còn bốn vạn khối cô đến công ty tôi lấy được không?"

"Công ty anh. . . . . ." Chẳng lẽ người trước mặt này mở công ty sao?

"Rất gần, ở phía đối diện mà thôi! Đây là danh thiếp của tôi." Tân Tấn móc ra hai vạn đồng giao cho bà chủ, lại đem danh thiếp đưa cho người phụ nữ.

Người phụ nữ nhìn thấy danh thiếp, ánh mắt mở thật to, miệng mở ra, cơ hồ không thốt nên lời.

Không nghĩ tới cậu ta là Tổng giám đốc Tân Tấn tập đoàn máy tính Tân thị.

"Tốt." Người phụ nữ nuốt nước miếng, nhận tấm danh thiếp, "Chút nữa tôi sang lấy được không?"

"Tùy cô, cô cầm tấm danh thiếp này giao cho tiểu thư quầy lễ tân, tiểu thư đó sẽ lấy tiền đưa cho cô."

"Cám ơn!"

"Tiểu thư, là tôi cảm tạ cô mới đúng. Để cô bỏ đi thứ mình yêu thích, thật xin lỗi."

"Không có sao."

Anh chào người phụ nữ, mua lồng nhốt chó con lại, tính toán Ái Toa một bất ngờ.

"Tổng giám đốc, anh tới bao lâu rồi? Mới vừa rồi có cuộc điện thoại tìm anh."

"Có chút việc, đối phương có nói là ai không?" Tân Tấn đem "Quà tặng" gói kỹ đặt lên bàn, ý bảo Ái Toa ngồi xuống bên cạnh anh.

"‘ Đường thị ’ đường đạc."

"Sao cậu ấy không điện thoại di động cho tôi?"

"Đường tiên sinh nói không gấp, anh trở về điện lại cho anh ấy là được."

"Oh, không vội." Anh cười, "Nếu như anh mua quà tặng tặng em, em có nhận hay không?"

"Không biết." Không chút suy nghĩ, Ái Toa cự tuyệt.

"Em trả lời quá nhanh." Chân mày Tân Tấn cau lại, "Anh biết lúc trước anh tặng quà cho em, em không nhận, hại anh đem bông tai, dây chuyền, vòng tay, tất cả đều cầm đi đưa cho mẹ, mẹ anh cao hứng hỏi, anh làm sao lại tặng đồ cho bà ấy? Những thứ này chỉ có những cô gái trẻ mới thích hợp, không thích hợp với bà. Chỉ là, mặc dù là như vậy, nhưng mẹ anh vẫn nhận hết."

"Cũng tốt, lão phu nhân sẽ rất vui vẻ."

"Đúng vậy, nhờ hồng phúc của em, mẹ nói anh ngày càng hiếu thuận." Khi đó mặt anh xanh lại."Không nói cái này nữa, hiện tại anh có quà tặng muốn tặng cho em."

"Không cần."

"Em còn chưa biết anh tặng cho em cái gì, đừng cự tuyệt nhanh như vậy, chính là cái này." Anh chỉ tay lên bàn làm việc trên đó đặt một hợp quà lớn được gói rất tinh mĩ, "Em nhìn đi."

Ái Toa hoài nghi nhìn Tân Tấn, cô phát hiện hộp quà được đâm rất nhiều lỗ, còn mơ hồ nghe ở bên trong truyền ra tiếng, loại âm thanh này giống như tiếng chó sủa. . . . . .

"Bên trong là cái gì?"

"Em mở ra xem đi? Hỏi anh làm cái gì!"

"Này. . . . . ."

"Yên tâm, bên trong không phải yêu quái, em không cần sợ." Anh khích lệ cô mở ra quà tặng.

Ái Toa nhẹ nhàng mở hộp quà tặng, chó con và cô bốn mắt nhìn nhau.

Đây không phải là con chó trong tiệm sao?

"Anh mua con chó này trong tiệm đối diện?"

"Không phải."

"Không đúng?"

"Lúc anh đi tới đã có người mua rồi, anh ra giá gấp ba mua lại."

Ái Toa nhẹ nhàng ôm chó con, chó con liếm má của cô, làm lòng cô ấm lên.

"May là chó con , nếu không anh nhất định sẽ ghen."

Lời của anh gọi về lý trí của cô, "Tôi không thể nuôi chó."

"Không thể nuôi chó? Tại sao? Em nên biết, nếu em không cần nó, nó sẽ không có ai muốn, bởi vì anh không có thời gian chăm sóc nó, em nên biết anh có rất nhiều công việc cần sử dụng."

"Trả nó lại cho bà chủ cửa hàng."

"A, cái này. . . . . . Trong tiệm bọn họ dán thông báo "Hàng xuất đi không thu lại" , nếu không anh đem nó tới nơi sủng vật bị thất lạc, em muốn như thế nào."

"Động vật thất lạc à?" Lòng của cô run lên, nếu nó trở thành động vật bị thất lạc, cô sẽ không gặp lại nó nữa!

"Sao anh lại độc ác như vậy?"

"Độc ác? Anh không thấy như vậy." Anh lắc đầu, "Đây là anh mua cho em, quà tặng lúc trước em không nhận, anh còn có thể đưa cho mẹ anh, nhưng lần này mẹ anh dị ứng với chó."

"Em không thể giúp anh nuôi nó sao? Anh nghĩ anh không có cách nào chăm sóc nó."

"Phụ nữ đều có tấm lòng thương người của một người mẹ không phải sao? Anh là đàn ông, không có tấm lòng của người mẹ."

Tóm lại anh cự tuyệt, anh muốn Ái Toa nuôi chú cún con này, dù sao đây chính là món quà cô thích nhất.

Nhìn bộ dáng của cô, cô thật sự động lòng, chỉ là thiếu một lực đẩy mà thôi.

"Đừng vội cự tuyệt, em suy nghĩ một chút đi!"

Ái Toa ngơ ngác ôm cún con hai phút, "Được rồi." Nếu như có một ngày, cô không cách nào chăm sóc nó, cô sẽ đem nó cho đưa đi trước.

"Em đừng nói miễn cưỡng như vậy?" Tân Tấn vuốt ve mái tóc đỏ của cô, "Có lẽ thỉnh thoảng anh sẽ giúp em chăm sóc nó." Ngón tay anh trêu chọc cún con trong ngực cô, nhưng lại bị nó há mồm cắn một cái.

"Oh! Cún con đáng chết, tao không ngược đãi mày mới là lạ."

"Anh thật sự giúp em chăm sóc?"

"Đúng vậy, em muốn cùng với anh sống chung hay không? Em lúc trước có nói qua, phòng ở của em mướn, nơi đó giá tiền quá mắc, em ở cùng với anh, có thể tiết kiệm được tiền mướn phòng."

"Này. . . . . ."

Ở chung với Tân Tấn, được không? Anh muốn ở cùng với cô, đây chính là đại biểu cô lấy được sự tin tưởng của anh rồi. Hơn nữa, trải qua mấy ngày nay, cô biết tinh phiến không có ở trong phòng làm việc của anh, khả năng lớn nhất chính là ở nhà của anh.

Anh muốn ở cùng với cô, đây chính là cơ hội tốt nhất.

Cơ hội. . . . . .

Thiếu gia đã nói với cô rồi, cô không thể kéo dài tiếp nữa.

"Anh biết em rất khó khăn, anh cho em thời gian để suy nghĩ, anh không miễn cưỡng em, chỉ là em không đồng ý, anh sẽ không chăm sóc cún con."

"Được rồi, để tôi suy nghĩ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.