Sau đó, một luồng cầu vồng vàng rực rỡ, sắc bén đến mức không thể tưởng tượng được, xuyên từ đầu rồng thấu đến tận đuôi, cuối cùng xuyên qua hai lớp màn chắn được tạo thành từ đôi cánh màu tím, trong chớp mắt đã đến phía trước biển sao vô tận.
Huyền Không ngẩng đầu, hai mắt trợn tròn, chỉ thấy Diệp Thành khẽ vung thanh thần kích màu vàng trong tay. Thanh thần kích kia như được thần nhập, trong chớp mắt đâm xuyên lớp màn chắn vô tận, xuyên thấu từng tầng hư không, hủy diệt vô số thế giới, rồi đâm vào hắn.
“Vù!”
Trong hư không chỉ nhìn thấy một luồng ánh sáng rực rỡ xuyên thủng trời xanh.
Bất kể là Song Sí Thiên Long hay là mấy tỷ thế giới đều không thể ngăn cản được anh. Thậm chí Huyền Không còn nhìn thấy rõ vẻ bình thản trên khuôn mặt Diệp Thành, nhưng đã không kịp phản ứng nữa.
Sau lưng hắn, một đoạn thần kích có hoa văn rồng xuất hiện giữa không trung, đâm sâu vào người hắn, sau đó khẽ xoắn lại.
“Phụt!”
Cả linh hồn lẫn nguyên anh của Huyền Không đều bị nhát kích này của Diệp Thành xoắn tan nát. Mấy tấm thần phù thế mạng trong người hắn còn chưa kịp dùng đến, hắn đã hóa thành tro tàn, bị thần niệm vô tận trên thần kích hủy hoại sạch sẽ linh hồn.
Trong chớp mắt, vị Thần Tử thứ hai đã mất mạng, cả biển sao đều lấy làm sợ hãi.
Còn chưa đến một giây, Thần Tử thứ hai đã ngã xuống, hơn nữa còn trong tình huống có thần phù thế mạng trên người, vậy mà bị Diệp Thành giết chết, không kịp dùng đến.
Trước kia anh không muốn thể hiện, chỉ vì sợ những Thần Tử này bỏ trốn, nhưng bây giờ đã đến lúc lật mặt, Diệp Thành chẳng còn kiêng dè khi dùng đến món sát khí cực kỳ đáng sợ này.