Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 568: Chương 568: Cách xa em gái tôi ra




“Con đi qua quận Lâm Sơn, nghe nói có khách quý đến cho nên về đây một chuyến để chào hỏi, tiện đường dẫn Cửu Nhi đi luôn”.

Lâm Thất Thất lạnh nhạt nói, ánh mắt lạnh lùng của cô ta nhìn về phía Diệp Thành nói:

“Không biết đạo hữu là đệ tử của tông môn nào thế? Thất đại huyền môn, Thánh Thiên Cung, Cổ Kiếm Môn, Vạn Phật Tông, Tu Trúc Viện, Bạch Vân Quán, Thanh Vân Sơn, Vô Văn sơn trang, đệ tử chân truyền của các tông môn khác tôi đều có quen biết. Đạo hữu đây tuổi còn trẻ nhưng đã trở thành cao thủ có tu vi cực cao, chắc là phải quen với mọi người chứ, vì sao trước đây tôi chưa từng gặp qua anh bao giờ?”

“Tôi bế quan t u luyện, rất ít khi lộ mặt, chưa gặp cũng là bình thường thôi”.

Diệp Thành lạnh nhạt nói.

“Là thế à?”

Lâm Thất Thất không tỏ rõ thái độ, rõ ràng không tin vào lời nói của đối phương chút nào cả.

Ngay khi cô ta tiến vào đây, Diệp Thành đã phát hiện ra điều ấy rồi. Diều khiến Diệp Thành hơi ngạc nhiên là tuổi của Lâm Thất Thất không lớn hơn anh là bao, hơn nữa mãi đến khi linh khí hồi phục lại mới bắt đầu tu tiên, tu vi của cô ta đã đạt đến Kim Đan đỉnh phong rồi, không biết mạnh hơn bao nhiêu lần so với Ngân Linh Tử của quần đảo Nam Ngọc và đám người Tiết Mộng Ngưng.

“Đây chắc chắn là đệ tử chân truyền của Huyền Cơ Môn rồi”.

Diệp Thành trong lòng thầm nghĩ, sự thật cũng là như thế, có thể nhìn thấy hai đệ tử của Huyền Cơ Môn đứng bên ngoài cung kính nói với cô ta: “Đại sư tỷ, đã cảnh cáo phái Thanh Thành rồi. Tông phái bọn họ đã bảo đảm với chúng tôi, từ nay về sau chắc chắn sẽ không tiến vào quận thành Lâm Sơn một lần nào nữa, đồng thời đã trừng phạt nặng ba người đến đây lần trước”.

“Chị à, chị trở thành đại sư tỷ của Huyền Cơ Môn rồi ư?”, Lâm Cửu Nhi ngạc nhiên hỏi.

Ngay cả Lâm Trí Xung cũng ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn con gái lớn của mình.

“Đại sư tỷ ba tháng trước ở cuộc tỷ thí của tông môn đã xuất thế ngang trời đánh bại tất cả các sư huynh đệ, trở thành đệ tử chân truyền mạnh nhất, đã được trưởng môn thu làm đệ tử quan môn rồi, đợi tỷ ấy bước vào cảnh giới Chân Quân chắc chắn sẽ được truyền lại vị trí tông chủ đời tiếp theo”. Một đệ tử trong đó kiêu ngạo nói.

“Shhhh!”

Tất cả mọi người trong sảnh đường đều hít một hơi thật sâu kinh ngạc nhìn về phía cô ta.

Huyền Cơ Môn là tông môn thượng cổ hàng đầu, tuy rằng không bằng được thất đại huyền môn như Cổ Kiếm Môn hay Tu Trúc Viện, nhưng vẫn có truyền thừa cổ xưa và vô cùng mạnh mẽ, có lịch sử lâu tới hàng ngàn hàng vạn năm.

Lâm Thất Thất trong ba năm có thể áp chế hết tất cả các đệ tử cùng thời của Huyền Cơ Môn, trở thành người mạnh nhất, tương lai nhất định có thể trở thành chưởng môn của Huyền Cơ Môn, thiên phú mạnh đến cỡ nào cơ chứ?

“Nhà họ Lâm chúng ta cuối cùng cũng có chân long… à không, chân phượng xuất hiện rồi!” Lâm Trí Xung hai tay run lên bần bật vì vui sướng, các trưởng lão chạy tới đều chảy nước mắt lệ nhòa vì vui mừng.

Một số người ban đầu không giữ vững lập trường, không thích Lâm Trí Xung đều kinh ngạc không thôi.

“Phái Thanh Thành có Kim Đan, nhưng bây giờ con đã đạt tới Kim Đan đỉnh phong, trong vòng trăm chiêu có thể giết được gã. Gã lúc này chỉ cầu cho truyền thừa đạo thống của môn phái có thể tiếp tục truyền cho đời sau, từ nay về sau sẽ không dám động đến nhà họ Lâm nữa, bố yên tâm đi”.

Lâm Thất Thất bình thản nói, lại nhìn về phía Diệp Thành, rồi lại quay đầu nhìn về phía Lâm Cửu Nhi:

“Cửu Nhi đi thu xếp một chút, chúng ta sễ xuất phát ngay bây giờ”.

“Hôm trước chưởng môn của thất đại huyền môn dùng thuật pháp thôi diễn, họ phát hiện ra Tinh Hà Kiếm Cung sắp mở ra, đến lúc đó, tất cả các tông môn lớn của Hoa Hạ sẽ phái những đệ tử xuất sắc nhất tập trung tại đỉnh Thái Sơn để tranh đoạt tiên duyên. Con nhất định sẽ ở đó để có thể chứng kiến tất cả các nhân vật mạnh mẽ thế hệ này của thất đại huyền môn sẽ như thế nào”.

“A? Nghe có vẻ khá lợi hại đấy chứ?”

Lâm Cửu Nhi nhất thời hai mắt sáng bừng lên, nhưng lại nhìn về phía Diệp Thành, không nhịn được lộ ra vài phần không nỡ: “Nhưng mà người ta rất muốn bái Diệp Tiên sư làm sư phụ, Diệp Tiên sư vô cùng lợi hại đấy, có rất nhiều pháp thuật…”

“Hửm?”

Lâm Thất Thất nghe đến đây, ánh mắt nhất thời đanh lại, một luồng sức mạnh truyền tới ập thẳng vào mặt, dọa cho Lâm Cửu Nhi nhất thời không dám nói gì nữa, chỉ có thể nước mắt lưng tròng rời đi.

“Cùng đi với tôi đi, dựa vào tu vi cũng miễn cưỡng có thể lên được đỉnh Thái Sơn”.

Lâm Thất Thất dù sao vẫn thương yêu em gái, mở miệng đề nghị với Diệp Thành.

Diệp Thành cười nhạo một tiếng, đang định lắc đầu cự tuyệt, anh đường đường là Tiên Đế chuyển thế sống lại, sao lại phải nghe lệnh của một người phụ nữ cơ chứ?

Nhưng cô bé mặc váy hồng chạy tới, lôi kéo cánh tay của Diệp Thành, lắc lư một hồi, nhìn vẻ mặt như một chú cún cầu xin chủ của cô bé, Diệp Thành bật cười bất lực vỗ nhẹ lên cái đầu nhỏ của cô bé:

“Được rồi được rồi, anh đi theo là được chứ gì”.

“Anh Diệp là tốt nhất”.

Lâm Cửu Nhi vừa khóc lại cười, đôi mắt to tròn đen láy cười thành một hình trăng lưỡi liềm, một tiếng anh Diệp làm Diệp Thành không nhịn được mà nhớ tới Dao Nhi, ánh mắt có chút dịu dàng gần gũi.

Bây giờ anh cảm thấy cơ thể đang lành lại nhanh chóng, cách tu vi khi ở thời đỉnh phong không còn xa nữa rồi, anh đang tranh thủ thời gian hồi phục lại càng nhanh càng tốt, tự nhiên là lười cùng đối phương nhiều lời.

“Nói chính mình là tu sĩ của thượng tông, nhưng đệ tử chân truyền của thất đại huyền môn không một ai có tên là Diệp Thành cả. Tôi đã lệnh cho người thu thập tên họ của các đệ tử môn phái lớn cũng chưa từng thấy qua. Hoặc là anh đến từ một số gia tộc tu tiên, hoặc là nhận được một đạo thống thần bí nào đó. Nhưng bất kể ra sao thì cũng cách em gái tôi xa một chút!”

- ------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.