Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 279: Chương 279: Cái gì là Kiếm Thần




Im lặng, bầu không khí im lặng như chết kéo dài trong đại sảnh.

Mọi người hít vào một hơi, cứ như là kẻ bị thanh đao đó đâm trúng là họ. Mà các cao thủ như La Bằng và Bạch Triển Kỳ thì sững sờ.

Chỉ một cái búng tay nhẹ nhàng đã khiến một Võ Thánh đỉnh cao như Uesugi Shuya bị đánh lui, cái búng tay này thần thông đến mức nào cơ chứ? Nhất Dương Chỉ? Lục Mạch Thần Kiếm?

Trong đầu họ suy nghĩ liên miên, mà trên thực tế thì Diệp Thành chỉ tiện tay búng một cái mà thôi.

Cánh tay cầm kiếm của Uesugi Shuya run rẩy không ngừng, hắn kinh hãi nhìn Diệp Thành: “Cậu, rốt cuộc cậu là ai?”

Diệp Thành không trả lời câu hỏi này mà lạnh nhạt nói: “Đánh lén sau lưng là hành động của một Kiếm Thần sao?”

Uesugi Shuya không hề bị làm khó bởi câu hỏi của anh, hoặc nên nói là hắn có cách lý giải riêng của mình về vấn đề này: “Cái gọi là đánh lén sau lưng cũng chỉ là cái cớ thoái thác của những kẻ thất bại mà thôi, cũng chỉ có đám võ sĩ Hoa Hạ luôn miệng nói lời nhân nghĩa như các người mới nghĩ như vậy“.

Hắn không hề hoảng loạn, nói rất đĩnh đạc, hiển nhiên là từ sâu trong thâm tâm cũng nghĩ như vậy: “Chẳng lẽ một đại sư võ đạo đã tập võ hơn mười năm đánh bại một thằng nhãi vừa mới bước ra ngoài đời thì sẽ bị nói là lấy lớn hiếp nhỏ, dùng thủ đoạn bẩn thỉu sao?”

“Nếu tôi có được Tinh Tà kiếm phổ thì có thể một người một kiếm đánh bại tất cả anh hùng trong thiên hạ này, tất nhiên sẽ có tư cách trở thành Kiếm Thần!”

“Ha, thế à”, Diệp Thành bĩu môi, nét mặt khinh thường: “Thế cũng tốt, ít nhất là sau khi tôi thắng anh cũng không bị coi là lấy lớn hiếp nhỏ, dùng thủ đoạn bẩn thỉu“.

“Tôi nói đánh lén sau lưng không phải là chỉ thủ đoạn chiến đấu của anh mà là anh không có dũng khí đối mặt với kẻ mạnh. Với cái cách trốn tránh không dám chính thức đối diện với kẻ mạnh hơn mình, chỉ có thể lén lút đánh lén sau lưng, anh đã được định là không thể trở thành kẻ mạnh“.

Nghe thấy vậy, Uesugi Shuya tức điên lên, quát to: “Nếu đã như vậy thì rút kiếm của cậu ra! Để tôi xem thực lực của cậu có lợi hại như cậu bốc phét không!”

Nhưng Diệp Thành lại không hề động đậy, lạnh nhạt nói: “Vậy kiếm của anh đâu, kiếm của anh ở đâu rồi?”

Câu hỏi kỳ lạ này lại khiến trái tim Uesugi Shuya chấn động.

Trong tay hắn quả thật có một thanh đao võ sĩ, cũng chính là kiếm của Đảo Quốc, nhưng...điều này không thể nói rõ được gì.

Hắn bái Ito Musashi làm thầy đã ba mươi năm, mỗi ngày đều cần cù khổ luyện, cho dù thiên phú không bằng người khác nhưng cũng có giác ngộ của mình.

Uesugi Shuya cũng hiểu rõ rằng, người có kiếm trong tay và người có kiếm trong tim có sự khác biệt lớn đến thế nào, bởi hắn cũng tu luyện đến cảnh giới “trong tay không có kiếm, trong tim có kiếm“.

Một lát sau, hắn dùng tay trái vỗ lồng ngực của mình, nói: “Kiếm của tôi ở đây“.

Cuộc đối thoại kỳ lạ này khiến câc võ sĩ trong đại sảnh không hiểu gì cả, chỉ có Bạch Triển Kỳ và La Bằng hiểu được đại khái.

Nhưng câu nói tiếp theo của Diệp Thành khiến mọi người sững sờ, anh lạnh nhạt nói với một giọng điệu gần như vô lại: “Vậy kiếm của tôi cũng ở chỗ đó của anh“.

“Cậu nói...cái gì?”

Lần này ngay cả Uesugi Shuya cũng không thể hiểu nổi anh đang nói gì, những người khác càng tỏ vẻ không thể hiểu được. Nếu không phải vừa nãy Diệp Thành đã thể hiện bản lĩnh khủng khiếp thì e là có người đã chửi ầm lên rồi.

Diệp Thành lạnh nhạt nói: “Kiếm trong tay anh cũng được, kiếm trong tim anh cũng được, thứ mà anh cảm thấy là của anh thực ra không phải là của anh“.

Uesugi Shuya giận quá hóa cười, hắn tức giận quát to: “Không phải là của tôi thì chẳng lẽ của cậu à?”

“Haizz, phàm tục thì vẫn chỉ là phàm tục mà thôi, tầm mắt cũng chỉ hạn hẹp như vậy“.

Diệp Thành lắc đầu, vẻ mặt của anh cứ như một đứa trẻ đã mất đi hứng thú với đồ chơi, khiến người ta không rét mà run: “Thôi được rồi, ra tay đi, khi nào anh thua thì sẽ biết chuyện gì đang xảy ra“.

“Yên tâm, không cần cậu nói tôi cũng sẽ ra tay...”

Uesugi Shuya còn chưa nói xong thì đã lao ra như mũi tên rời cung, hắn cố ý làm vậy. Người bình thường khi nghe đối phương nói thì đều cảm thấy hắn sẽ ra tay sau khi hắn nói xong, nhưng lại không nghĩ rằng hắn còn chưa nói xong đã ra tay rồi.

Chiêu này tuy rất vô liêm sỉ nhưng lại cực kỳ có hiệu quả, lúc ở Đảo Quốc có không biết bao nhiêu kiếm khách nổi danh đã bại dưới chiêu này.

Mà chiêu này cũng là chiêu mạnh nhất mà Uesugi Shuya có thể dùng được.

“Chiêu thức Ekusuto, Tuyệt chiêu cấm thuật - Sanzu Meigetsu!”

Nhát kiếm này là tuyệt chiêu tất sát Uesugi Shuya học được từ sư phụ Ito Musashi của mình, đây cũng là chiêu kiếm chí tà chí sát mà hắn học được. Nhát kiếm này vừa chém ra thậm chí đã có lờ mờ uy lực của Thần Cảnh!

Thoáng cái, tiếng kiếm xuyên qua da thịt vang lên!

Chỉ trong nháy mắt, bóng dáng Uesugi Shuya đã lại xuất hiện, mà thanh đao võ sĩ trên tay hắn không biết vì sao...lại xuyên qua trái tim của hắn...

“Giờ anh đã hiểu chưa?”, Diệp Thành đứng đó còn chưa hề đi lấy nửa bước, cũng không ai nhìn thấy anh đã làm gì vào khoảnh khắc vừa rồi đó.

Nhưng giờ đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là...trong giờ phút hấp hối, Uesugi Shuya quả thực đã hiểu ra một số thứ...

Thì ra trên “cảnh giới vô kiếm” còn có một cảnh giới khác, người đạt đến cảnh giới đó, trong tay không có kiếm, trong tim cũng không có kiếm.

Kiếm Thần thực sự không cần phải hỏi, cũng không cần phải để tâm “kiếm ở đâu“.

Thời khắc cuối cùng, Uesugi Shuya bật cười, nụ cười ấy rất thê thảm, nhưng không hề có sự tiếc nuối.

Đối với một kiếm sĩ, có thể chết trong tay một đối thủ như Diệp Thành và có thể qua cái chết để hiểu được sự nhỏ bé của bản thân và ý nghĩa thực sự của kiếm...vậy thì hắn chết cũng không có gì đáng tiếc.

“Thì ra, đây mới là...Kiếm Thần...”

Dùng chút sức lực cuối cùng để bật thốt ra mấy chữ này, người Uesugi Shuya mềm nhũn rồi ngã vật ra đất, mang theo kiếm đạo của hắn, dã tâm của hắn và cả ước mơ của hắn để từ biệt cõi đời.

Lúc này các võ sĩ trong đại sảnh đều hoàn toàn sững sờ, từ đầu tới cuối thậm chí họ còn không theo kịp tốc độ của Uesugi Shuya chứ đừng nói là Diệp Thành, rốt cuộc anh ra chiêu như thế nào, vận động như thế nào, họ hoàn toàn mù tịt.

Mãi hồi lâu, Bạch Triển Kỳ mới kéo con gái đến trước mặt Diệp Thành, quỳ một gối xuống nói: “Đa tạ ân nhân đã ra tay giúp đỡ, xin hỏi ân nhân họ tên là gì?”

Diệp Thành lạnh nhạt nói: “Tôi chỉ báo ân mà thôi, tuy tôi cũng không hẳn là muốn nhận ơn nghĩa này, nhưng Diệp mỗ là người có ơn tất báo“.

“Diệp mỗ...”, Bạch Triển Kỳ đổi nhiên nghĩ ra gì đó, chợt hô ra tiếng: “Anh, anh là Diệp Thành?”

Mọi người nghe thấy cái tên này thì đều kinh ngạc mở to mắt.

“Diệp Thành? Chính là Diệp Thành đã giết Cừu Lăng Vân sao?”

“Nghe nói là Võ Thánh trẻ tuổi nhất trong ngàn năm nay của Hoa Hạ, giờ xem ra đúng là danh bất hư truyền“.

“Ôi trời ơi, tu vi cao thâm như vậy e là đã chạm đến ngưỡng cửa của Thần Cảnh rồi“.

“.....”

Nghe đám người xì xào bàn tán, sắc mặt La Bằng thay đổi, đột nhiên hắn ta trầm giọng nói: “Diệp Tiên sư, tại hạ có chuyện muốn thỉnh cầu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.