Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 374: Chương 374: Cậu chủ Thạch trắng trợn




Thấy Tạ Yên Nhiên thuận thế ngã về phía mình, Lưu Bộ Phàm nhanh chóng túm lấy cổ tay trắng nõn của đối phương, kéo cô ta vào giữa tiệc rượu. Trước khi đi, anh ta còn đắc ý liếc Diệp Thành một cái, tùy tiện nói: “Thằng nhóc, tao dẫn bạn gái mày đi nhé”.

Đợi hai người đi rồi, Đinh Lương Tài mới hung hăng mắng một tiếng: “Cái thứ người gì vậy chứ!”

Nói xong, anh ta quay sang nhìn Diệp Thành đầy áy náy. Dù sao thì lần này cũng là do anh ta cứng đầu mời bạn nối khố tới, tuy Tạ Yên Nhiên hoàn toàn chẳng có quan hệ với Diệp Thành, nhưng người bị dẫn đi như vậy thì anh ta cũng có chút mất mặt.

“Không có gì!”, Diệp Thành cười nhạt một tiếng.

Từ đầu tới giờ, anh còn chẳng thèm liếc Tạ Yên Nhiên cái nào, kiểu người này ấy, nói khó nghe một chút thì là thứ hai mặt. Loại con gái như vậy thì sao một Tiên Đế như anh có thể nhìn trúng?

Đinh Lương Tài vỗ ngực nói: “Cũng đúng, loại người này thì có cái gì tốt chứ, lần sau tôi sẽ giới thiệu một người tốt cho cậu. Chắc chắn là tươi mơn mởn, còn trong sáng thuần khiết, chưa từng yêu đương!”

“Đồ cợt nhả!”. Diệp Thành trợn trắng mắt xem thường, cười mắng một tiếng.

Mấy người cười nói, một giọng nói mang theo ngữ điệu kinh ngạc: “Chủ nhân?”

Diệp Thành ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện người kia là Aokawa Sayuri, lúc này, cô đang vui sướng nhìn anh, đôi mắt đẹp lấp lánh giống như gặp lại người yêu ly biệt từ lâu.

Còn ở bên cạnh, Diệp Thành và Kỷ Quân Lan đang há hốc, không thể tin nổi.

Tới giờ, họ vẫn chưa quên được chuyện ngày đó, họ suýt chết dưới tay người phụ nữ kia, hôm nay gặp lại, tất nhiên trong lòng họ cũng có chút tức giận và sợ hãi.

Đinh Lương Tài vội che trước mặt bạn gái, trầm giọng nói: “Yêu nữ, cô còn dám xuất hiện trước mặt chúng tôi sao?”

Lúc này, Đinh Lương Tài đã là Bán Bộ Võ Thánh, tất nhiên là tự tin tràn đầy.

Diệp Thành phất tay ngăn bạn mình lại: “Đây là người hầu của tôi!”

“Người... hầu?”

Đinh Lương Tài và Kỷ Quân Lan chỉ cảm thấy mình như đang nghe truyện thần thoại, họ trừng to mắt, không nói ra lời, một người phụ nữ như rắn độc thế này lại bị Diệp Thành thu phục?

Đinh Lương Tài giơ ngón tay cái: “Giỏi, thật sự quá giỏi! Đại ca, tôi phục rồi!”

“Chủ nhân, sao anh lại ở đây?”

Aokawa Sayuri chớp đôi mắt to, trong mắt hiện lên cảm xúc vừa mừng vừa bất ngờ.

Diệp Thành nhíu mày, cũng ngạc nhiên hỏi: “Sao cô cũng ở đây? Không phải tôi đã lệnh cô ở cạnh mẹ tôi để bảo vệ bà sao?”

Aokawa Sayuri cung kính đáp: “Mấy ngày trước, một người tự nhận là đạo diễn Thạch tự mình tới gặp mặt Nữ vương Tần, có vẻ là tới xin đầu tư nhưng khi thấy tôi thì mục đích thay đổi, người này ỉ ôi van xin mẹ chủ nhân cho phép tôi diễn một nhân vật trong phim của mình”.

Nói tới đây, Aokawa Sayuri bất đắc dĩ thở dại: “Cuối cùng thì người này đồng ý miễn phí quay quảng cáo cho Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông, Nữ vương Tần mới phái tôi đi”.

“Mẹ thật là!”, Diệp Thành không nhịn được trợn mắt, hiệp hội thương mại gì chứ, với anh, nó chẳng thể so được với nửa sợi tóc của bố mẹ anh nữa là. Anh bên này vội sáng lập tông môn bảo vệ người nhà, kết quả mẹ bên kia lại phái người bảo vệ mình đi vì Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông.

Thấy Diệp Thành như vậy, Aokawa Sayuri vội nói: “Xin chủ nhân yên tâm, sau khi Long Đằng có được công pháp Túy Tiên Công thì họ đã coi nhà anh như nhân vật quan trọng cấp độ 1 quốc gia như mấy nhà khoa học ấy, còn đặc biệt điều tới một đội đặc chủng tới bảo vệ bố mẹ anh rồi. Hơn nữa còn có em gái tôi ở đó, họ sẽ không có việc gì đâu ạ!”

Diệp Thành gật đầu: “Cũng được, dù sao thì sau hôm nay, tôi cũng sẽ về Yên Kinh, cô cùng về với tôi là được, còn Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông gì đó hoàn toàn không quan trọng!”

Aokawa Sayuri cuống quít nói: “Vâng, xin nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân!”

Hai người trò chuyện bên cạnh, Đinh Lương Tài và Kỷ Quân Lan lại sắp trừng rớt con mắt ra ngoài rồi...

Lúc này, Lưu Bộ Phàm đang dẫn theo Tạ Yên Nhiên đi tới trước mặt một người đàn ông mặc vest trắng được đám đông vây ở giữa, hai người hơi cúi đầu, mang theo ngữ điệu cung kính và nịnh nọt:

“Cậu Thạch!”

“A, Tiểu Lưu đó à!”

Người đàn ông mặc vest trắng chính là Thạch Lập Khải nổi tiếng – phó chủ tịch của công ty giải trí Lăng Vân. Lúc này, hắn đang cầm một ly champagne, nhìn thấy Lưu Bộ Phàm thì gật nhẹ một cái, gần như khó mà nhìn thấy, thái độ vô cùng kiêu căng.

“Cậu Thạch, đây là người bạn mới quen của tôi – Tạ Yên Nhiên! Cô ấy là fan của cậu, muốn gặp cậu!”, Lưu Bộ Phàm vội đẩy Tạ Yên Nhiên phía sau ra.

Trong lòng Tạ Yên Nhiên bắt đầu có chút hối hận, nhìn thái độ cậu Thạch thì Lưu Bộ Phàm làm gì giống bạn bè, mà trông càng giống tay sai mà thôi. Chuyện này và lời mà Lưu Bộ Phàm khoác lác mình chính là người thừa kế của gia tộc giàu có họ Lưu khác biệt quá lớn. Nhưng với cậu chủ của công ty giải trí Lăng Vân này thì cô ta không dám thất lễ, vội tiến lên kính trọng nói:

“Cậu Thạch, tôi tên Tạ Yên Nhiên, đến từ Giang Thành, là một học sinh mới tốt nghiệp của chuyên ngành diễn xuất”.

Những người như Tạ Yên Nhiên rất ham mê danh tiếng của giới giải trí, đặc biệt cô ta còn lộ ra vẻ trong trắng, hơn nữa còn nói thêm là mới tốt nghiệp diễn xuất, hoàn toàn giấu giếm việc mình đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm.

“Sinh viên?”, cậu Thạch cũng có chút hứng thú.

Hắn liếc nhìn Tạ Yên Nhiên một cái. Xét nhan sắc, ở đây có nhiều người đẹp như vậy, Tạ Yên Nhiên không tính là đẹp nhất, vẻ ngoài như mấy người mẫu trẻ, hắn có thể tìm ra rất nhiều người như Tạ Yên Nhiên. Thế lại càng không cần xét tới Đỗ Uyển Uyển trong ngực hắn, là mỹ nữ xinh đẹp hàng đầu showbiz.

Ánh mắt của Thạch Lập Khải vốn rất tinh tường, hắn có thể thấy được xuất thân của Tạ Yên Nhiên không kém, dáng đi, lời nói, khí chất và cách ăn mặc không phải là thứ học được trong chốc lát. Tất nhiên là do được dạy dỗ kỹ càng từ nhỏ, nhìn ánh mắt và tư thế thì hình như đúng là mới tiến vào giới giải trí.

Không thể không thừa nhận là Tạ Yên Nhiên vẫn có chút kỹ năng diễn xuất, cô ta thành công thể hiện bản thân là một hoa khôi giảng đường, tốt nghiệp trường chuyên, gia cảnh ưu tú, ngay cả cậu Thạch cũng động lòng.

“Không biết thằng nhóc họ Lưu này tìm được cực phẩm thế này bằng cách nào!”, trong lòng cậu Thạch nghĩ thế, ngoài mặt cười rất ôn hòa, chủ động giới thiệu Tạ Yên Nhiên với bạn bè chung quanh.

Tạ Yên Nhiên mừng rỡ, mấy người đứng cạnh cậu Thạch có khí đường ngạo nghễ, không giàu có thì cũng quyền thế, là chủ tịch công ty lớn hay đạo diễn nổi tiếng của giới giải trí, người đầu tư lớn. Có nhiều người Tạ Yên Nhiên thấy rất quen mắt, thường xuyên nhìn thấy trên ti vi.

“Yên Nhiên à, tôi còn chút việc, tí nữa có thời gian thì chúng ta từ từ trò chuyện, được không nào?”, sau khi tán gẫu vài câu, Thạch Lập Khải cố ý như vô tình nói.

Tạ Yên Nhiên cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, không ngờ Thạch Lập Khải lộ liễu như vậy.

Theo kinh nghiệm lăn lộn nhiều năm trong showbiz, sao cô ta có thể không hiểu lời Thạch Lập Khải, trước đó vì để nổi tiếng, cô ta đã dùng thân thế để trao đổi nhưng Tạ Yên Nhiên càng rõ là nếu mình đồng ý quá nhanh thì sau khi chơi xong, cô ta sẽ bị vứt bỏ, thứ dễ cho đi thì sẽ không được quý trọng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.