Nếu phép thần thông này cùng dùng với Ngạo Thiên Thần Kiếm của thân thể Thiên Vương Đạo Vân và U Minh Thần Kiếm của thân thể Minh Vương U Uyên thì thậm chí có thể phá vỡ cả một ngôi sao, giết chết cả chân tiên hợp đạo.
Lúc này tuy Diệp Thành chỉ có thể phát huy ra một phần trăm sức mạnh nhưng vẫn đủ để khiến Cừu Lăng Vân kinh ngạc.
“Hay cho một Nguyên Thủy Thần Kiếm, quả nhiên là tuyệt học chưa từng được nghe danh. Không hổ là Võ Thánh trẻ tuổi, chỉ riêng công pháp này thôi đã đủ khiến lão phu tự than không bằng“.
Cừu Lăng Vân vỗ tay khen ngợi, nhưng tia sáng lạnh trong mắt càng rõ rệt.
“Nhưng cậu không nên đánh với tôi ở một nơi cao so với mực nước biển như đỉnh núi Hoành Lan này“.
“Bôn Lôi Chưởng, lên!”
Trong nháy mắt, bầu trời vốn tràn đầy nắng vàng rực rỡ lại mây đen giăng đầy, sấm chớp giật đùng đùng.
“Đến cảnh giới như tôi đây thì võ đạo và thuật pháp thực ra cũng chẳng khác nhau lắm. Lúc tôi dùng Bôn Lôi Chưởng này có thể mượn sức mạnh của sấm trời, Diệp Thành, cho dù cậu có lợi hại đến đâu thì cũng đâu có thể chống lại ông trời?”
“Ầm đoàng đoàng!”
Lại nghe một đợt tiếng sấm đánh vang dội, trên hai bàn tay của Cừu Lăng Vân nổi lên tia chớp điện tí tách, vô số tiếng nổ vụn vang lên, giống như hàng ngàn con chim đang kêu.
“Lôi Đình Vạn Quân!”
Cừu Lăng Vân quát to, ánh sáng tia chớp nơi đầu ngón tay đột nhiên nổ tung, tạo thành cái lưới sấm chớp khổng lồ rồi ập về phía Diệp Thành.
“Tới vừa đúng lúc!”
Diệp Thành cười dài ba tiếng, ánh kiếm trong tay bùng nổ, ánh lam sáng rọi đột nhiên vạch qua bầu trời, ngay cả đám người đứng dưới chân núi cũng có thể nhìn thấy...
Luồng sáng lam đó đột nhiên chém xuống, tia chớp đầy trời kia cho dù có mạnh mẽ đến đâu cũng bị Diệp Thành chém làm hai nửa, dễ dàng bị bổ đôi.
Nhân uy lực của cú chém này, Diệp Thành đã phi người lên, Nguyên Thủy Thần Kiếm giữa đầu ngón tay rục rịch không bộc phát, để chờ đợi một đòn long trời lở đất.
“Diệp Thành, cậu trúng kế rồi“.
Cừu Lăng Vân đột nhiên kề sát người, quả thực không kinh ngạc mà còn vui mừng. Hai bàn tay lão chắp lại, tia chớp đầy trời lấy Diệp Thành làm trung tâm tụ hội lại như gió lốc, ập về phía anh từ bốn phương tám hướng, gần như là hoàn toàn vây chặt anh trong cái lưới chớp điện đó.
“Hự!”
Tay phải Diệp Thành liên tục phất ra, một lớp ánh kiếm nhàn nhạt rơi xuống từ trên đầu rồi bao bọc toàn thân anh. Mặc cho gió thổi mưa táp xung quanh và cả những tia chớp giật đùng đoàng, anh vẫn thẳng tiến không lùi, vô cùng khí thế!
Lúc này sắc mặt Cừu Lăng Vân không khỏi trở nên nghiêm trọng. Lão vốn nghĩ Diệp Thành mới hai mươi tuổi đầu, cho dù vào được Thánh Vực cũng cùng lắm chỉ là trung kỳ, nhưng không ngờ tên nhóc này không chỉ ngưng kết được nội lực mà còn mạnh hơn mình vài phần. Chân khí của Diệp Thành như tràng giang đại hải cuồn cuộn bất tận, hoàn toàn không hề có giới hạn.
Cái lưới chớp điện do Cừu Lăng Vân mượn hiện tượng thiên nhiên tạo ra, ngay cả Tiêu Nghĩa Tuyệt cũng phải loay hoay bối rối. Nhưng Diệp Thành lại ngưng khí thành kiếm, lấy lực để phá, cho dù lão có trăm ngàn thủ đoạn, Diệp Thành vẫn dùng một kiếm để phá tất cả. Cho dù là Cừu Lăng Vân nhưng vẫn đau đầu không thôi.
“Nhưng...cậu quá xem thường tôi đây rồi đấy!”
Cừu Lăng Vân gào to một tiếng, hơn mười tia chớp đã cuồn cuộn lao lên như những con rắn khổng lồ, chúng trườn lên Nguyên Thủy Thần Kiếm.
“Mở!” . Đọc thêm nhiều truyện ở [ TRÙM TRUYỆN.CO M ]
Đôi mắt Diệp Thành ngưng tụ lại, thanh trường kiếm từ chân khí trong tay huơ lên liên tục, ngay cả tia chớp điên cuồng bùng nổ kia cũng bị chém đôi.
“Tụ!”
Hai tay Cừu Lăng Vân vỗ mạnh, vô số tia chớp bắn ra từ bàn tay lão, thoáng chốc đã bao phủ cả đỉnh núi. Mà lúc này một luồng sức mạnh kinh khủng cũng truyền ra từ bên trên Nguyên Thủy Thần Kiếm, dùng nó để ngăn chặn Thần Kiếm đang tung hoành ngang dọc, khiến động tác múa kiếm bị đình trệ.
Nhân cơ hội này, tia chớp từ bốn phương tám hướng cũng tìm được mục tiêu của mình, chúng tụ hội về phía Diệp Thành.
Lúc này đám người trên thuyền đều không ngừng kiễng chân nhìn về phía đỉnh núi. Nhưng ngọn núi Hoành Lan này quả thực quá cao, thế nên đám võ sĩ nghe danh mà đến thực ra chỉ nghe thấy những tiếng động linh tinh.
Bọn họ muốn lên núi quan sát trận chiến nhưng lại sợ mình bị đánh trúng, chỉ có thể vừa mỏi mắt ngóng trông vừa không ngừng thảo luận:
“Mọi người nói xem, người chiến thắng cuối cùng của trận chiến này sẽ là ai?”
“Chẳng cần nghĩ làm gì cả, chắc chắn là Võ Thánh Cừu Lăng Vân. Người ta là cường giả sắp bước vào Thần Cảnh rồi, tôi nhìn cả Hoa Hạ này trừ Tiêu Nghĩa Tuyệt ra thì không ai có thể đánh lại Cừu Lăng Vân“.
“Đúng vậy đúng vậy, mọi người xem trên núi đi, chớp giật sấm đùng, chắc chắn là lão đang thể hiện thần uy của Bôn Lôi Chưởng!”
Lúc mọi người đàn bàn tán xôn xao thì đột nhiên nhìn thấy gió mạnh rít gào trên đỉnh núi, sấm giật đùng đùng, những tia chớp kia tựa như có sinh mệnh bay toán loạn khắp nơi, tụ lại mà không tản ra, tạo thành một cái lồng bằng tia chớp.
Đám con gái trên thuyền thì trợn mắt há mồm, đã bao giờ họ thấy khung cảnh đáng sợ như vậy đâu? Trên đỉnh núi Hoành Lan, mây đen che phủ, sấm sét giật liên hồi khiến cả ngọn núi rung lên, vô số vụn đá rơi từ trên cao xuống, trông hệt như ngày tận thế.
“Anh ấy...đang chiến đấu với một kẻ địch mạnh như thế này ư?”
Bạch Tiểu Huyên nhìn chằm chằm đỉnh núi, cho dù không nhìn thấy gì cả nhưng cô ta vẫn không nỡ dời mắt đi, trong lòng rối loạn vô cùng.
Trên chiếc thuyền phía không xa, một ông béo ưỡn cái bụng to đang gặm xương sườn thở dài: “Cừu Võ Thánh rất am hiểu dùng nội lực, sớm đã luyện tới mức thuần thục, xuất thần vô cùng, thậm chí ngay cả hiện tượng thiên nhiên còn có thể thay đổi và vận dụng được. Uy lực như vậy, e là tất cả những người ở đây cộng lại cũng không phải đối thủ của lão“.
Vừa dứt lời liền có người thấy bực bội trong lòng, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của ông béo thì những người muốn gây chuyện đều vội vàng lén lút tản đi.
Bởi ông béo này vừa hay chính là Hồng Đại Phúc - bang chủ Cái Bang, là cường giả Thánh Vực có tiếng, lời của ông ta ai dám phản bác?
Hồng Đại Phúc gặm xong thịt rất nhanh, thậm chí còn thòm thèm liếm môi rồi mới quay sang ông già râu bạc bên cạnh, nói:: “Hồ đại ca, ông xem trong trận chiến này ai sẽ thắng, ai sẽ thua?”
Gia chủ nhà họ Hồ - Hồ Hoa Hạo có sắc mặt tối tăm không rõ cảm xúc, nói: “Uy lực của Cừu Võ Thánh lúc này e là cũng không kém gì Tiêu Nghĩa Tuyệt. Nếu là ở nơi khác thì tên nhóc họ Diệp kia còn có đường sống, nhưng trên đỉnh núi Hoành Lan cao hơn nghìn mét thì ngay cả việc thoát ra khỏi chiếc lưới chớp cũng là việc hoang tưởng!”
Vừa dứt lời, sắc mặt đám võ sĩ xung quanh đều thay đổi. Đám phụ nữ trên thuyền trong đó có Dương Lâm đều thấy đầu váng mắt hoa, gần như ngất đi
Ngay lúc này, một giọng nói tuy không lớn nhưng lại vô cùng kiên định vang lên: “Không, người thắng là Diệp Tiên sư!”
Đám võ sĩ nhìn theo hướng giọng nói thì nhìn thấy Triệu Nhã Nhi đang kêu hừ hừ. Cô ấy huơ cánh tay, cười nói với đám người Dương Lâm: “Diệp Tiên sư nói rồi, trận quyết đấu ngày hôm nay anh ấy nắm chắc một trăm phần trăm, nọi người không cần phải lo“.
Nói lời như thế trước mặt nhiều người như vậy, mọi người đều cảm thấy Triệu Nhã Nhi vô cùng ngu xuẩn. Thế nên ngay lập tức có võ sĩ nói với giọng quái gở:
“Hừ, con nhóc ngu xuẩn, Cừu Võ Thánh là kỳ tài thiên bẩm, sao một Diệp Thành nhỏ bé có thể sánh bằng? Lời anh ta bốc phét mà cô cũng tin được?”
- ------------------