Người ngồi trong căn phòng băng là một ông già râu tóc trắng xóa, trông tràn đầy tiên khí.
Nghe thấy tiếng động, ông già mở mắt ra. Khi nhìn thấy Diệp Thành, ông ta vô cùng kinh ngạc, bởi ông ta cứ tưởng là đại đệ tử của mình đến báo chuyện. Nhưng không ngờ người đi vào lại là một thanh niên lạ hoắc.
Thấy bên trong có người, Diệp Thành cũng sững sờ, nhưng rất nhanh sau đó anh đã nhún vai, nói: “Ông không phiền nếu chúng ta cùng tu hành ở đây chứ?”
“Cậu không biết tôi sao?”
Ông già thầm kinh ngạc. Ông ta quan sát Diệp Thành kỹ càng rồi thầm nói: “Mình chưa bao giờ thấy khuôn mặt này, chẳng lẽ đây là học sinh mới kỳ này sao?”
“Cậu bạn à, nhiệt độ trong này là nhiệt độ thấp nhất trong Băng Vực Cực Hàn đấy, ngay cả cao thủ Kim Đan cũng không chịu đựng nổi, cậu mau đi đi“.
Cũng là nhắc nhở nhưng thái độ của ông già này tốt hơn Thi sư tỷ kia nhiều.
“Không sao không sao“. Nhưng Diệp Thành hoàn toàn không quan tâm đến những điều này, anh nhàn nhã ngồi xuống một góc: “Lạnh một chút cũng tốt, vừa hay dạo này đang nhiệt trong người“.
“Cậu...”
Ông già cạn lời, cũng không khuyên nữa mà chỉ lắc đầu, thầm nghĩ: “Thôi kệ đi, chưa đầy một ngày là tên nhóc không biết điều này sẽ phải khóc lóc bỏ đi thôi“.
Căn phòng băng này là nơi nguy hiểm nhất trong Băng Vực Cực Hàn, khí lạnh nồng đậm tới nỗi không thể tin được, không phải tu sĩ Kim Đan thì không thể tu hành ở đây. Trong suy nghĩ của ông già, Diệp Thành chẳng qua là muốn thể hiện trước mặt người lạ nên mới dùng toàn bộ chân nguyên để chế ngự khí lạnh mà thôi.
Cho dù như thế thì ông ta cũng không cảm thấy anh có thể chống đỡ được hơn một ngày.
Thầm nghĩ vậy, ông già nhắm mắt lại rồi tiếp tục tu hành...
Qua hai ngày, ông ta đã đến cực hạn lần này, lại thêm trước đó đã tu hành năm mươi tám ngày, đã đạt đến trình độ tu hành được sáu mươi ngày.
“Ừm, tu vi có tiến bộ thêm một chút, nhưng cách cảnh giới Nguyên Anh vẫn còn xa lắm“. Ông già mỉm cười, sau đó lại thở dài, có vẻ khá ủ rũ.
Nhưng sau đó, đồng tử ông ta co rụt lại, bởi Diệp Thành phía đối diện vẫn chưa đi.
“Hả? Không phải chứ! Cứ nghĩ là qua một ngày cậu sẽ phải cụp đuôi chạy đi, không ngờ hai ngày rồi mà vẫn trụ được!”
Ông già kinh ngạc đứng lên, đi lên phía trước, quan sát kỹ tình hình của Diệp Thành.
“Hửm? Không đúng, sao toàn thân chẳng có chút hơi thở và nhịp tim đập nào thế này? Đừng nói là chết cóng rồi nhé!”
Ông già giật nảy mình. Phải biết là những người có tu cách vào Bắc Võ tiên viện không thể nào là kẻ ngu xuẩn, đâu thể có người vì thể hiện khoe khoang mà khiến mình chết cóng ở đây được? Tên nhóc này rốt cuộc làm sao vậy?
Ông ta nói vậy khiến Diệp Thành tỉnh lại, anh lạnh nhạt nói: “Các hạ à, có thể yên lặng được không?”
Không quấy rầy người khác tu hành là sự hiểu ngầm giữa các tu sĩ với nhau.
“À à, xin lỗi xin lỗi, nhất thời nóng vội“.
Ông già vội vàng phất tay, không coi thường Diệp Thành như lúc trước nữa. Người có thể ở trong căn phòng băng sâu nhất những hai ngày, lại còn có thể tu hành trong này thì chắc chắn là cao thủ. Tuy toàn thân anh không hề có chút sức mạnh nào, nhưng anh lại thể hiện ra cường độ cơ thể mạnh mẽ tới nỗi làm người ta cảm thán, lại còn tu hành trong căn phòng băng này đơn giản như căn cơm uống nước.
“Nhưng cậu cứ chịu đựng đi. Tôi vừa tu hành xong, cần phải dùng một số công pháp để kiểm nghiệm thành quả“.
Ông già tự nói một mình, chuẩn bị bắt đầu.
Thứ ông ta dùng là một công pháp hạng thấp thông thường, cũng tương đương với Tinh Tà kiếm phổ, nhưng ông già tập rất nghiêm túc, rất tỉ mỉ.
Ông ta làm như vậy khiến Diệp Thành không thể nào tĩnh tâm tu luyện nữa, chỉ có thể dừng lại đợi ông ta tập xong công pháp.
Tập xong, ông già hoài nghi vò đầu: “Kỳ lạ thật, rõ ràng chân nguyên của mình đã dồi dào như vậy rồi, sao vẫn không luyện đến trạng thái lý tưởng nhất được nhỉ?”
Thế là ông ta tiếp tục tập ngay tại chỗ, nhưng vẫn không được như ý muốn. Ông ta lại tiếp tục lặp lại, thoáng cái đã qua một tiếng đồng hồ.
Đầu ông ta đầy mồ hôi nhưng vẫn không chịu từ bỏ, dù phải nghiến răng nghiến lợi cũng muốn tu công pháp thật trọn vẹn.
Mà vẻ mặt Diệp Thành từ bình tĩnh chuyển thành mất kiên nhẫn, rồi thành nổi nóng...cuối cùng là sụp đổ.
Anh không chịu được, liền quát to: “Dừng!”
Ông già dừng lại, nét mặt rất ngại ngùng: “Cậu bạn à, cậu cố gằng chịu một chút. Tôi có một tật xấu, mục đích đã đặt ra mà chưa hoàn thành thì người tôi sẽ bứt rứt khó yên lắm!”
“Cho tôi một tiếng đồng hồ nữa thôi!”
Thấy ông ta lại sắp bắt đầu, Diệp Thành đứng lên nói: “Được rồi, ông cứ luyện theo cái cách sai bét này thì cho ông một trăm năm nữa cũng chẳng tiến bộ được đâu!”
“Hì!”
Ông già quay lại, vừa tức vừa buồn cười, liền chỉ vào mũi mình: “Cậu bạn à, cậu có biết cậu đang nói chuyện với ai không?”
Ông ta là Viện trưởng của Bắc Võ tiên viện, Bắc Võ đại sư. Ông ta đường đường là cường giả cảnh giới Xuất Khiếu, là người cùng thời với Nam Ly Vương, giờ đây lại bị một học sinh mới chỉ ra rằng cách luyện của mình sai bét?
Bắc Võ vừa tức lại vừa buồn cười, cả đời ông ta chưa có ai dám nói với ông ta như vậy.
Diệp Thành lười phân bua với ông ta, anh đi vào chính giữa căn phòng, bày thế rồi nói: “Xem cho kỹ!”
Nói rồi, anh tập lại một lần hoàn chỉnh Lưu Vân tiên pháp - tuyệt học thành danh của Bắc Võ ngay trước mặt ông ta.
Lưu Vân tiên pháp mà anh tập không chỉ có chiêu thức trọn vẹn mạnh mẽ, lưu loát vô cùng mà ngay cả tốc độ và chiêu thức vận hành chân khí đều hoàn hảo, không biết mạnh hơn Bắc Võ bao nhiêu lần.
Lúc này Bắc Võ đã hoàn toàn sững sờ. Ông ta trợn to mắt, ngơ ngác đứng đó.
Mãi đến khi Diệp Thành tập xong, ông ta mới kinh ngạc chỉ vào Diệp Thành: “Cậu...cậu học lén Lưu Vân tiên pháp của tôi sao?”
“Tôi học lén của ông? Tôi thèm vào mà học cái thứ công pháp tầm thường này của ông đấy?”
Diệp Thành bực bội trợn trắng mắt, khinh thường nói: “Vừa nãy tôi nhìn ông tập vài lần nên mới biết thôi“.
Tất nhiên là Bắc Võ không hề tin. Nếu chỉ nhìn mấy lần mà đã học được công pháp thì trong thiên hạ này làm gì còn sự kế thừa bí ẩn giữa các môn phái nữa? Bắc Võ tiên viện của ông ta không phải sẽ trở thành một trò cười sao?
Giọng nói Bắc Võ bắt đầu run rẩy: “Chuyện tôi thua Liệt Dương chân quân ngay cả Nam Ly cũng không biết, nếu không ông ta sẽ không để tôi sống đến tận bây giờ... Cậu, cậu rốt cuộc là ai...”
Diệp Thành chắp hai tay sau lưng, nhìn Bắc Võ với ánh mắt kiêu ngạo vô cùng, anh lạnh nhạt nói:
“Tôi là kẻ mạnh tới nỗi ông không thể nào tưởng tượng nổi“.
- ------------------