Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 378: Chương 378: Chú Diệp?




“Đạo diễn Thạch à, buổi tụ hội lần này của ông đã bỏ ra số tiền lớn, bao cả Phú Quý Hoàn, đúng là tụ tập toàn ngôi sao, nhân vật nổi tiếng tỏa sáng”, một người đàn ông mặc vest đen, đẹp trai cao ráo nói với một người đàn ông trung niên trầm ổn ở bên cạnh.

“Cậu Khổng, cậu quá khen! Thạch Hướng Thần tôi có thể có được ngày hôm nay không phải nhờ các vị quyền quý ở Yên Kinh xem trọng hay sao?”, người đàn ông trung niên cười ha hả, mặc dù ngoài mặt khiêm tốn là vậy, nhưng giữa hai hàng lông mày lại toát ra vẻ kiêu hãnh.

Nếu có người của giới giải trí ở đây thì sẽ nhận ra, người đàn ông trung niên này chính là Chủ tịch Thạch Hướng Thần của tập đoàn Lăng Vân, ông trùm giới giải trí.

Thạch Hướng Thần xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, từ đạo diễn đi lên, cuối cùng vượt qua mọi khó khăn, sáng lập nên công ty truyền thông Lăng Vân. Sau này công ty Lăng Vân càng ngày càng lớn, trở thành một trong những ông trùm của giới giải trí, tài sản tập đoàn vượt trên mười tỷ tệ, nhưng ông ta vẫn không muốn lui về phía sau mà lấy thân phận đạo diễn hoạt động sôi nổi trước công chúng.

Thạch Hướng Thần là đạo diễn nổi tiếng ở Hoa Hạ, liên tục nâng đỡ mười mấy ngôi sao hạng nhất, thậm chí còn có cả một người là siêu sao, hoàn toàn xứng danh nhân vật cha đỡ đầu trong giới giải trí Hoa Hạ. Cũng vì danh tiếng rất lớn, mạng giao thiệp rất rộng của ông ta nên mới có thể tổ chức được buổi tiệc rượu như thế này. Mọi người không chỉ đến vì các ngôi sao và Thạch Lập Khải, mà hơn cả là đến vì Thạch Hướng Thần.

Thạch Hướng Thần nói đông nói tây, một hồi lâu sau mới tiết lộ mục đích thật sự của mình: “Đúng rồi, cậu Khổng, nghe nói Diệp Tiên sư bí ẩn hiện giờ đang ở Tô Bắc, cậu xem có nên tiến cử tôi với người đó không?”

Người đi vào cùng với Thạch Hướng Thần lại là Khổng Gia Minh, cậu chủ nhà họ Khổng. Lúc này anh ta vừa hoàn thành việc Diệp Thành đã dặn, cũng đến Phú Quý Hoàn thư giãn, giải sầu.

Khổng Gia Minh nghe vậy, sắc mặt không khỏi sa sầm. Nhưng may là chuyện ở câu lạc bộ hôm đó không bị truyền ra ngoài, nên anh ta cũng chỉ hơi biến sắc rồi nở nụ cười như trước:

“Haizz, ông cũng không phải không biết địa vị của Diệp Tiên sư cao thế nào, hành tung lại bí ẩn, tôi cũng rất muốn làm quen với người đó, nhưng tiếc là có lòng mà không có sức”.

“Đúng vậy, đúng vậy, Diệp Tiên sư thân phận cao quý, không phải người bình thường muốn gặp là gặp được”, Thạch Hướng Thần gật đầu liên tục.

Đạt đến trình độ như ông ta sao có thể không biết sự đáng sợ đằng sau Diệp Thành chứ. Vạch trần thân phận kẻ phản bội của Liễu Nhược Trần, công khai trở mặt với nhà họ Tần, cướp dâu ở đám cưới của cậu chủ nhà họ Tiêu, đánh bại Kiếm Thần Tiêu Nghĩa Tuyệt trên đỉnh Hoa Sơn…

Những chuyện này có chuyện nào mà không chấn động trời đất. Bất cứ ai làm được một chuyện trong số đó thôi cũng đủ để vang danh Hoa Hạ, nay lại tập trung hết lên một người, có thể thấy người đó đáng sợ đến mức nào.

Đương nhiên những chuyện này chỉ được lưu truyền trong giới đại gia giàu có hàng đầu và giới thuật pháp võ đạo, nhưng vẫn không giấu được Thạch Hướng Thần thông tin nhanh nhạy. Thậm chí ông ta cũng đã xem qua ảnh chụp của Diệp Thành, có điều tấm ảnh đó vô cùng bí mật, chỉ được lưu truyền với những người giàu có bậc nhất Hoa Hạ. Bọn họ cũng không dám tùy tiện tiết lộ ra ngoài, sợ đắc tội với Diệp Tiên sư ở trên cao.

Thạch Hướng Thần đi gặp Tần Hồng Sương, thậm chí dùng hết toàn lực nâng đỡ Aokawa Sayuri đều là để móc nối quan hệ với Diệp Tiên sư. Bằng không, tuy Aokawa Sayuri là ngôi sao rất nổi tiếng ở Đảo Quốc, nhưng ở Hoa Hạ thì chưa chắc đã có nhiều người ủng hộ, ông ta hoàn toàn không cần phải sửa kịch bản, cho vai nữ phụ nhiều đất diễn như vậy.

Thậm chí Thạch Hướng Thần còn nghe ngóng được Diệp Tiên sư hiện tại đang ở tỉnh Tô Bắc.

Một nhân vật lớn như vậy thì cho dù là Thạch Hướng Thần cũng không thể đắc tội. Nhìn vào thì có vẻ ông ta địa vị cao quý đấy, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là chủ tịch một công ty thuộc giới giải trí mà thôi, thua xa bốn nhà quyền quý bậc nhất Yên Kinh.

Khổng Gia Minh cũng biết sự khôn khéo của Thạch Hướng Thần, anh ta dừng lại một lúc rồi mới chậm rãi nói: “Dù gì ông cũng mượn phim điện ảnh lần này để tuyên truyền miễn phí cho Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông. Nếu tìm cơ hội đến Giang Thành gặp cậu chủ thứ ba nhà họ Thẩm thì chưa hẳn đã không làm quen được với Diệp Tiên sư”.

“Đương nhiên, Diệp Tiên sư và cậu Thẩm đều là thiếu niên xuất chúng tuổi trẻ tài cao, từ xưa có câu anh hùng thích mỹ nhân mà”.

“Tôi hiểu, tôi hiểu”, Thạch Hướng Thần vỗ ngực tràn đầy tự tin.

Giới giải trí cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu người đẹp. Đầu óc ông ta nhanh chóng vận chuyển, muốn kết giao với nhân vật phi thường như Diệp Thành thì dùng ngôi sao hạng hai, hạng ba và người mẫu trẻ đẹp sẽ không ăn thua, mà phải là kiểu nữ thần quốc dân mới được.

Ông ta lập tức nghĩ đến một cái tên: Đỗ Uyển Uyển!

Đỗ Uyển Uyển là ngôi sao hàng đầu của Lăng Vân, luôn xuất hiện trước công chúng với hình ảnh xinh đẹp lộng lẫy “hồng nhan họa thủy”. Thạch Hướng Thần cũng biết cô gái này có quan hệ với con trai mình, nên rất ít khi ép cô ta làm nhiệm vụ gì, nhưng lần này không thể không cử cô ta đi.

“Đây cũng là cơ duyên của Uyển Uyển, nếu có thể kết giao với Diệp Tiên sư, ở Hoa Hạ rộng lớn này, còn ai có thể gây phiền phức cho con bé?”

Thạch Hướng Thần vừa nghĩ như vậy, vừa đi vào hiện trường tiệc rượu trong tiếng chào kính nể của những người xung quanh. Ông ta ngẩng đầu lên thì chợt nhìn thấy Diệp Thành đang đứng cùng Thạch Lập Khải.

Ông ta nhất thời không có phản ứng, nhưng Khổng Gia Minh ở bên cạnh lại kinh ngạc kêu lên: “Diệp Tiên sư?”

Khi Khổng Gia Minh vừa thốt ra câu “Diệp Tiên sư”, xung quanh trở nên yên lặng.

Mọi người gãi đầu, Diệp Tiên sư gì chứ, anh ta đang gọi ai? Ngay cả Thạch Lập Khải cũng ngây người, tiệc rượu lần này không mời nhà giàu hạng nhất hay siêu sao nào họ Diệp kia mà?

Lúc này, Thạch Hướng Thần cũng phản ứng lại, vượt qua Khổng Gia Minh mà bước nhanh tới phía trước, mừng rỡ đưa hai tay ra, nói:

“Diệp Tiên sư, không ngờ cậu lại đến tham gia tiệc rượu của Lăng Vân chúng tôi, đúng là vinh hạnh biết bao”.

Trước cánh tay đưa ra của Thạch Hướng Thần, Diệp Thành lại không liếc nhìn lấy một cái. Ông ta đứng sững tại chỗ, đầy lúng túng, lập tức nhìn sang cậu chủ nhà họ Khổng ở bên cạnh.

Khổng Gia Minh hiểu ý, lập tức tiến lên một bước, cúi người nói: “Diệp Tiên sư, vị này là đạo diễn Thạch của công ty giải trí Lăng Vân, ông ấy luôn rất kính nể anh, muốn tìm cơ hội gặp anh chào hỏi”.

“Vâng vâng, Diệp Tiên sư gọi tôi Tiểu Thạch là được”, Thạch Hướng Thần nở nụ cười đầy nịnh nọt.

Đối với Thạch Hướng Thần mà nói, Diệp Thành chính là nhân vật lớn ở trên cao, đáng để nịnh nọt lấy lòng. Đừng nói là bày ra gương mặt tươi cười, cho dù có tắm rửa sạch sẽ cho con gái đưa đến tận giường người ta, Thạch Hướng Thần cũng sẽ không cảm thấy đau lòng.

Nhưng Thạch Hướng Thần lại không biết hành động của ông ta khiến tất cả mọi người ở hiện trường đều kinh hãi. Thạch Lập Khải suýt chút nữa thì rớt tròng mắt ra ngoài.

Sao có thể thế được? Diệp Thành lại quen biết bố mình, hơn nữa trông như bố mình còn rất nịnh bợ Diệp Thành! Không có lý nào lại như vậy!

Đám người Tạ Yên Nhiên, Đinh Lương Tài và Kỷ Quân Lan đều nghẹn lời, chỉ có Aokawa Sayuri hừ một tiếng lạnh lùng, cất giọng: “Ông già kia, ông còn có mặt mũi xuất hiện trước mặt chủ nhân tôi sao?”

“Bố?”

Thạch Lập Khải cũng không nhịn được mà gọi một tiếng.

Bấy giờ Thạch Hướng Thần mới phản ứng lại, vội vàng kéo Thạch Lập Khải tới nói: “Diệp Tiên sư, đây là con trai tôi, A Khải. A Khải, đây là Diệp Tiên sư nổi danh khắp Hoa Hạ, khiến bốn nhà giàu nhất Yên Kinh phải cúi đầu, con còn không mau gọi chú Diệp!”

Ông ta vừa dứt lời, đừng nói là Thạch Lập Khải mà ngay cả Diệp Thành cũng co giật cơ mặt.

Chú Diệp ư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.