“Vèo!” Diệp Thành lao theo kiếm, trong nháy mắt di chuyển khắp nơi. Cả mảnh đất tiên đều bị ánh bạc kia che phủ, trước mắt mọi người, dường như thời gian cũng đã ngừng trôi, chỉ có thể nhìn thấy luồng cầu vồng kiếm màu bạc sáng rực như biển sao kia.
“Vù!”
Khi Diệp Thành chém xong nhát kiếm này, trở về vị trí cũ.
“Rắc!”
Mười ba thiên tài trẻ tuổi đủ để xếp trong top hai mươi của tinh hà ngoại vực đã tan xác giữa không trung, bị kiếm khí chém giết thành mảnh vụn. Sau đó, ầm một tiếng, những chiến hạm khổng lồ vô địch như Kim Ô Long Xa, Vô Cực Tinh Chu bị gãy làm đôi, mấy chục hơn trăm trưởng lão và đệ tử trên đó đều bị giết sạch không còn một ai.
Cuối cùng, một vết kiếm xuất hiện trên người của Thần Tử Trường Sinh, Thần Tử Kim Ô, Thần Tử Vạn Yêu, bất kể xung quanh họ có vô số thần thông pháp bảo thì vẫn chẳng ích gì.
“Đây là kiếm pháp gì vậy?”, Thần Tử Trường Sinh trợn to mắt, chua chát hỏi.
Diệp Thành mỉm cười.
Kiếm pháp có tên là Nhất Kiếm Cách Thế, do Thiên Đế sáng tạo, sử dụng phi kiếm đến đỉnh cao, đủ để chém vỡ không gian thế giới, không những có thể kích phát kiếm khí của chủ nhân, mà còn là kiếm thuật vô thượng.
Ngoài các tu sĩ siêu cấp chuyên tu thần thể, luyện thể đại thành như Diệp Thành, xác thịt của hầu hết các Nguyên Anh đều không thể chống đỡ nổi một đòn của thiên bảo đỉnh cấp, chỉ cần bị phá vỡ pháp bảo thần thông, bị ánh sáng sắc bén của thiên bảo sượt qua, thì chắc chắn phải mất mạng.
Trên thực tế, sáu Thần Tử quả đúng là như vậy.
“Rắc!”
Bắt đầu từ Thần Tử Vô Cực ở ngoài cùng bên trái, trường bào màu bạc điểm xuyết ánh sao của hắn chậm rãi nứt toác từ giữa. Tuy món đạo y cấp thiên bảo này có thể bán được ít nhất một tỷ linh thạch ở sâu trong biển sao, nhưng lúc này, nó dần tách thành hai mảnh, sau đó, vết máu chậm rãi và chắc chắn lan vào trong xác thịt.
Cái chết đang đến gần…