Vùng đất Thăng Nguyệt không do ai quản lý, nơi này vô cùng hỗn loạn, hơn nữa Luyện ngục Vô Gian sẽ xuất hiện mỗi ba trăm năm một lần, khi đó sẽ có vô số mãnh thú yêu thú ào ra, càn quét cao nguyên nên nơi này khá hoang tàn vắng vẻ, không ai ở nơi đây.
Diệp Thành dẫn theo Dao Nhi, xẹt qua bầu trời, bay một mạch tới bên ngoài vùng Thăng Nguyệt. Nhưng vừa tới cao nguyên, Diệp Thành đã nhíu mày, không thể không dừng bước.
“Sao vậy anh?”, Dao Nhi khó hiểu.
“Tự mình nhìn đi!”, Diệp Thành nói rằng.
Dao Nhi ngẩng đầu, thấy trên không cao nguyên bị gió lốc hung hăng bao phủ. Trên trời, từng khe nứt màu đen. Những khe nứt kia như vết sẹo trên thân ông trời, đen tối vô vùng, không biết là kết nối với nơi nào. Thỉnh thoảng còn có yêu thú hình dáng kỳ lạ xuất hiện từ bên trong.
“Khu vực này có không gian không ổn định, nếu bay lên trên thì không chừng sẽ bị một vết nứt không gian bỗng dưng xuất hiện chém thành hai!”
Diệp Thành thản nhiên nói.
“Á? Vậy anh cũng không qua được sao?”
Dao Nhi kinh ngạc hỏi, đường như cô bé không ngờ trên đời còn có chuyện khiến anh mình cũng bó tay.
“Có thể nhưng không cần phải như thế, đột phá gió lốc không gian cần tiêu tốn năng lượng gấp trăm, thậm chí là nghìn lần so với xé rách hư không!”
Diệp Thành lắc đầu: “Chúng ta đáp xuống rồi đi qua!”
Khe không gian đều tập trung trên không cách một nghìn mét, dưới một nghìn mét thì hơn. Diệp Thành suy đoán là những gió lốc không gian này đều là do Luyện ngục Vô Gian gây ra.
“Một thế giới đụng vào Địa Cầu, lộ ra một góc thì tất nhiên sẽ khiến không gian bất ổn!”
Trong lòng Diệp Thành có chút bất an, sự xâm nhập bừa bãi này sẽ mang đến hậu quả khôn cùng, ví dụ như... khiến những người tu chân trong vũ trụ đến Trái Đất sớm hơn.
Thế giới ở bên kia của Luyện ngục Vô Gian là gì, anh cũng hỏi Mệnh Thần Tử rồi nhưng ông ta cũng không rõ, chỉ biết ở đầu bên kia là thế giới vô cùng khổng lồ, vô cùng cổ xưa, có cả đạo giáo truyền thừa chính thống.
Thế giới giống vậy thì Diệp Thành từng đi qua rất nhiều vào kiếp trước nên anh cũng không đoán được bên kia là đâu.
“Đi thôi!”
Trong mắt Diệp Thành lấp loé tia sáng như ánh sao.
Ở nơi toạ độ không gian hỗn loạn như vậy tất nhiên sẽ có năng lượng không gian cực lớn, vô số thiên tài địa bảo, muốn tìm bảo bối để tu thành thần thể Đạp Vân Thiên Đế thì không quá khó khăn.
Anh nhẹ nhàng ôm Dao Nhi, sải một bước là đã ra xa hơn nghìn trượng.
Tuy đi bộ nhưng ở cảnh giới của Diệp Thành hiện tại, dù không dùng chân nguyên, chỉ dựa vào thần thể đại thành, anh cũng có thể dễ dàng đi nhanh hơn vận tốc âm thanh gấp mười lần. Khu vực Thăng Nguyệt dưới chân anh chẳng khác nào đường bằng đất phẳng.
Chỉ có điều là Diệp Thành cũng rất nhanh chóng gặp mãnh thú thế giới khác.
Những con hung thú này khác xa linh thú biến dị sau khi linh khí khôi phục. Toàn thân che kín vẩy giáp màu đen, trong miệng phun lửa như thần ma nơi địa ngục. Chúng ta hành động thì ma khí cuồn cuộn tuôn ra, những ma khí kia có thể làm ô nhiễm pháp lực của người tu tiên.
“Chẳng lẽ bên kia Luyện ngục Vô Gian là vực thẳm Ma giới?”
Diệp Thành hơi kinh ngạc nhưng suy nghĩ này chỉ loé lên trong đầu anh trong phút chốc mà thôi. Ma giới thật sự vô cùng khổng lồ, còn bao la hơn cả ngân hà. Đường kính tính theo đơn vị trăm nghìn năm ánh sáng, một ngọn núi cao từ mấy nghìn tới chục nghìn cây số. Nếu đụng vào nó, e là cả Địa Cầu này đã bị nổ tung rồi.
“Có lẽ là một mảnh nhỏ tróc ra từ Ma giới hoặc một thế giới khá tương tự mà thôi!”
Diệp Thành giơ tay, một chưởng trong suốt, kim quang lấp lạnh biến thành thần đao sắc bén, thần đáo cứng rắn vô cùng, nhẹ nhàng xẹt qua là chém mấy con ma thú vẩy đen kia biến thành hai khúc.
“Ầm...”
Thân hình Diệp Thành loé lên, đi hơn nghìn trượng.
Mà những nơi anh đi qua, ma thú bỗng khựng lại rồi đầu và thân chia lìa ở hai nơi.
Một đường Diệp Thành đi tới, càng vào sâu khu Thăng Nguyệt thì ma thú anh gặp càng mạnh. Đến cuối, thậm chí anh còn thấy cả một con Ma Long cảnh giới Kim Đan cao mấy trăm mét.
Nó như một ngọn núi nhỏ khi bay qua bầu trời, từ đầu tới đuôi phủ đầu lân giáp hình giọt nước, lấp lánh như kim loại. Móng vuốt sắc bén, hai mắt màu đỏ máu, vô cùng khát máu. Khi đụng phải Diệp Thành, nó đang cắn nuốt một tiểu đội tu tiên.
Tiểu đội tu tiên kia có bảy, tám thành viên, đều là tu sĩ Ngưng Đan, nhìn quần áo thì không giống người đảo Nam Ngọc, hiển nhiên họ tới từ tông môn cổ xưa từ Hoa Hạ, có lẽ những người này tới đây để thám hiểm nhưng lại bị Ma Long cảnh giới Kim Đan bắt được, không chống đỡ nổi nên một người đã bị Ma Long giết chế, xé xác nuốt vào bụng.
“Anh ơi!”
Dao Nhi thấy thế thì không nỡ nhìn, vội quay đầu đi.
“Hừ!”
Trong mắt Diệp Thành loé lên tia sáng lạnh lẽo, cơ thể loé lên, một quyền đánh ra, hào quang màu vàng tụ bên trong nắm đấm như một mặt trời bé con, hừng hực rực rỡ.
Ma Long vô cùng giảo hoạt, nó đã chú ý tới Diệp Thành nên cả người cũng chớp lên một cái, tuy cái thân khá đồ sộ nhưng rất linh hoạt tránh né, vì thế Diệp Thành chỉ đánh trúng cái đuôi của nó.
“Bùm...”
Một quyền đánh trúng đuôi rồng tạo ra một cái lỗ máu lớn.
Thấy anh như vậy, cô gái khẽ nhíu mày.
Dao Nhi vội chạy tới, nở nụ cười ngọt ngào: “Chị ơi, chị đừng giận, tính anh của em là vậy đó, miệng độc nhưng tâm tốt lắm. Chị tên gì ạ, chị lợi hại quá đi! Con yêu long lớn như vậy mà bị chị giết chỉ với một dao thôi!”
Cô gái không quen kiểu nhiệt tình như thế nên qua hồi lâu mới nói:
“Minh Sương!”
- ------------------