Thẩm Hàn Lâm mấp máy môi, đang định phản bác, nhưng cuối cùng vẫn không dám mở miệng.
“Ôi”.
Thẩm Thiên Minh nói xong cảm thấy hơi mệt, thấy cháu trai như vậy cũng không nỡ lòng nào, thở dài nói: “Hàn Lâm à, cháu phải biết, nhà họ Thẩm ta lánh đời đã mười năm, bây giờ có thể hồi phục là nhờ chút ân tình với Diệp Chân Tiên thôi”. “Cháu tưởng những tài phiệt lớn của Âu Mễ và Thiên Huệ Tông kia nể mặt nhà họ Thẩm mới hợp tác với chúng ta, còn không cần bỏ ra đồng nào sao? Rõ ràng là nể mặt của phái Sương Diệp và Diệp Chân Tiên!”
“Tuy ngoài mặt Minh Nhan là vợ của Diệp Chân Tiên, nhưng thực tế hai người chỉ là hữu danh vô thực, cũng đâu phải mỗi chúng ta biết, mà với thân phận địa vị của Diệp Chân Tiên, sao bên cạnh chỉ có một người phụ nữ chứ? Vì vậy chúng ta làm việc phải tỏ rõ thân phận của mình, đừng lúc nào cũng nghĩ tới chuyện dựa vào uy danh của Diệp Chân Tiên để kiếm chác lợi ích, khiến Minh Nhan khó xử!”
Mỗi câu nói của Thẩm Thiên Minh lại khiến đầu của Thẩm Hàn Lâm rũ xuống một chút, cuối cùng, gần như là gục hẳn xuống ngực.
“Đương nhiên cũng không cần cẩn thận thái quá, tuy Minh Nhan hữu danh vô thực, nhưng dù sao ngoài mặt cũng là vợ của Diệp Chân Tiên, ở thời cổ đại thì nhà họ Thẩm ta chính là hoàng thân quốc thích. Thân thích ấy mà, khó tránh khỏi xảy ra chút mâu thuẫn. Năm xưa mấy trưởng bối nhà họ Tần đã đối xử với Diệp Chân Tiên thế nào, chẳng phải cậu ấy vẫn che chở quan tâm tiểu bối của nhà họ Tần sao? Vì vậy, hãy bảo mấy đứa Hoa Nhi, Phượng Nhi qua lại thân thiết với đời này của nhà họ Tần, và mấy đệ tử của Chân Tiên, tương lai chúng ta còn phải đi rất dài, dù sao sau này cũng là thời đại tu tiên”.
Đến cuối cùng, Thẩm Thiên Minh nói đầy sâu xa.
“Vâng, cháu hiểu rồi ạ”. Thẩm Hàn Lâm sáng mắt lên, gật đầu rồi bước ra ngoài. Hoa Nhi, Phượng Nhi là con trai con gái của anh ta, tuổi xấp xỉ Tần Thanh Uyển, ba đứa bé vẫn thường chơi với nhau.
Đám tài phiệt Âu Mễ, Thiên Huệ Tông gì đó cút hết cả đi.
Nhà họ Thẩm mình cứ ôm đùi Diệp Chân Tiên, tương lai đừng nói là tiền, trường sinh bất lão, tu thành Ngưng Đan, Kim Đan, sống đến mấy nghìn tuổi cũng là chuyện bình thường. Chút tiền này là cái thá gì trong mắt Thẩm Hàn Lâm mình chứ?
Càng nghĩ, nụ cười trên mặt Thẩm Hàn Lâm càng tươi hơn.
Không chỉ nhà họ Thẩm, mà nhà họ Trình, nhà họ Đặng và cả nhà họ Hà ở Úc Đảo trước đó, cũng bám chặt lấy phái Sương Diệp dưới sự dẫn dắt của Hà Thái Vi. Bọn họ dựa vào trụ cột chống trời là Sương Diệp này, dần sinh sôi nảy nở, sừng sững ở Hoa Hạ như người khổng lồ, trở thành những thế gia hạng nhất nổi tiếng đương thời.
Về phần nhà họ Tần thì lại càng như mặt trời ban trưa!
Tần Sương vốn là chủ của Long Đằng, tu vi Kim Đan đỉnh phong, con gái Tần Thư Dao là chị họ của Diệp Thành, bây giờ giữ chức kế toán trưởng trong phái Sương Diệp. Cô nhóc Tần Thanh Uyển lại càng được Diệp Thành chiều chuộng thương yêu, anh còn đích thân tặng cô bé một thanh phi kiếm tiên bảo.
Rất nhiều tiểu bối bị lưu lạc khi nhà họ Tần lụn bại cũng được tìm về, gây dựng lại nhà họ Tần, thậm chí là tập đoàn Sương Diệp.
…
“Cô Tần đến rồi à?”
“Cô Hà cũng đến rồi”.
Tần Thư Dao thấy Hà Thái Vi liền nở nụ cười, hai người đều thuộc mẫu “nữ cường nhân” trên thương trường, đương nhiên qua lại thân thiết: “Cô Hà, xem ra ý kiến kia là thật sao?”
“Chắc là vậy, tôi thấy mấy vị khách Nguyên Anh ở Sương Diệp Các đã xuất quan, ngay cả các lão tổ có mối giao hảo như sao Thiên Hải cũng chuẩn bị phái người đi mời”, Hà Thái Vi gật đầu đáp.
Khi nhà họ Hà Úc Đảo biến mất ở Sương Diệp thì chịu ảnh hưởng nhỏ nhất, dù sao họ cũng là gia tộc tài phiệt thuần túy, nhưng vẫn bị rất nhiều thế lực mới nổi chèn ép. Hà Thái Vi thân là phụ nữ, chỉ có thể khổ sở chống đỡ. Sương Diệp vừa gây dựng lại, Hà Thái Vi liền lập tức trở về, cũng có địa vị cực cao trong tập đoàn Sương Diệp.
Dưới Sương Diệp Các, không chỉ có nhà họ Tần và nhà họ Hà đến.
Nhà họ Đặng, nhà họ Thẩm, và rất nhiều lãnh đạo cấp cao của phái Sương Diệp cũng có mặt đông đủ. Mọi người thấy vậy đều biết sự tình trọng đại, ai nấy sắc mặt nghiêm túc, nhưng khóe mắt lại tỏ vẻ vui mừng.
“Xem ra lời đồn là thật, họ muốn tổ chức đại lễ phong tiên cho Diệp Tiên sư, chính thức phong cậu ấy làm Chân Tiên”, Dương Lâm chứng kiến cảnh này, trong lòng cũng rõ.
Bà ấy đã được Phong Linh đón đến đỉnh núi Hoành Lan, sống cùng con gái nuôi như gia đình ruột thịt, cả người cũng trẻ trung phơi phới ra nhiều. Chỉ là giữa đôi lông mày thỉnh thoảng vẫn lộ chút nhớ nhung con gái ruột Tào Hinh Toàn và Lam Thải Nhi.
…
Nửa năm nay, bất kể là Địa Cầu hay giới tu tiên ngoại vực đều có những tiếng tán tụng kiểu này.
Diệp Thành uy chấn dải Ngân Hà, chém chết thần tướng Băng Hà, đã có tư cách tiếp nhận vị trí của Lăng Tiêu Chân Tiên, trở thành Chân Tiên đầu tiên trong mười vạn năm nay! Một khi có được danh hiệu này, Địa Cầu sẽ chính thức trở thành ngôi sao lớn nhất tinh vực bị lãng quên, Sương Diệp lại càng quật khởi hoàn toàn, ngạo nghễ cả ngôi sao.
Tuy các tiên trận kia không lộ ra, nhưng ngôi sao này vẫn bừng bừng linh khí, tinh khí như rồng, pháp tắc và đạo tắc vô tận vang rền trên đó, hiện ra quy tắc như một tấm thép, nguyên khí ngưng luyện không ngừng. Còn có từng con rồng dài tinh khí gần như thành hình, đang xoay tròn rít gào trên trời cao của Địa Cầu, khuấy động mấy chục triệu dặm, linh khí của Địa Cầu gần như tăng lên liên tục không ngừng nghỉ.
Chỉ trong bảy tám năm ngắn ngủi, linh khí của Địa Cầu hiện giờ đã tăng gấp mười lần so với lúc trước, sắp đuổi kịp một số ngôi sao tu luyện nổi tiếng ở tinh hà ngoại vực.
“Đúng là một ngôi sao tu hành lớn, ngôi sao này đã định sẵn phải gặp kiếp nạn lớn, nếu không vượt qua được thì sẽ lập tức lụi tàn”, Tô Ma bình tĩnh nói, không mang theo chút cảm xúc nào.