Ông già mặc áo bào xám đứng bên cạnh cảm thấy vô cùng rối loạn. Ông ấy cảm thấy tất cả những kiến thức về luyện đan của mình trong suốt mấy trăm năm nay đều bị đánh đổ.
Đường Đoạn Lãng liếc nhìn người bạn tốt đứng bên cạnh:
“Anh Hà, xem ra anh đã nhìn nhầm rồi. Vị đan sư Bích Hải này không phải là kẻ không có bản lĩnh đâu. Bản lĩnh của anh ta không chừng còn mạnh hơn cả Đan Vương“.
Sắc mặt Hà Cửu Hằng tái xanh, không nói câu nào. Bạch Tiểu Huyên đứng bên cạnh vô cùng thất vọng, cô ta vốn cho rằng hôm nay mình có thể phục thù.
“Điều này không phải là thật... Điều này không phải là thật!”
Nghe tin này xong, Hác Tư Văn lảo đảo, suýt nữa ngã xuống đất.
Hai mắt hắn đỏ bừng, đầu tóc rối tung. Hắn nhìn Diệp Thành, trông hắn cứ như một con bạc thua cuộc: “Đan sư Bích Hải, nhất định là cậu đã luyện xong linh đan thượng phẩm trước rồi nhân lúc chúng tôi không chú ý mà lấy trong pháp bảo ra, thay mận đổi đào!”
“Đủ rồi!”
Một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên ngắt lời Hác Tư Văn.
Mọi người ngẩng đầu thì thấy môn chủ Vương Hải Bằng chắp hai tay bay từ trên trời xuống, hạ xuống trước mặt Hác Tư Văn, nói với giọng điệu tiếc hận:
“Hác Tư Văn, cậu khiến tôi quá thất vọng“.
“Lần này dùng Vân Đài để so tài, tôi và năm vị trưởng lão cùng luyện chế để cấm hoàn toàn tất cả mọi bảo vật không gian và pháp thuật. Hơn nữa, trước mặt cậu Đường, cậu Hà và nhiều trưởng lão như thế này, ai có thể gian lận được?”
“Thần Đan Môn chúng ta dám chơi dám chịu, từ lúc nào lại không chịu nhận thua thế này chứ?”
Nói xong, ông ta cúi người thật sâu trước mặt Diệp Thành: “Đan sư Bích Hải, Thần Đan Môn chúng tôi...nhận thua!”
Vừa dứt lời, Hác Tư Văn ngã ngồi xuống đất, sắc mặt trắng bệch, sức lực toàn thân bị rút cạn, trông cứ như người chết vậy. Các trưởng lão và đệ tử của Thần Đan Môn đều vô cùng chán nản.
Bầu không khí tĩnh lặng vô cùng, đây chính là kết quả mà mọi người không thể tưởng tượng nổi. Tiểu đan vương Hác Tư Văn lại thua, hơn nữa còn thua theo một cách không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng với bản lĩnh đáng sợ của Diệp Thành, luyện thành đan chỉ trong thời gian một câu nói thì mọi người cũng có thể hiểu được. Trước mặt một thuật luyện đan tuyệt đỉnh như thế này, đừng nói là Hác Tư Văn, cho dù là các trưởng lão khác hoặc thậm chí là môn chủ cũng chưa chắc đã thắng.
“Tôi nói rồi, tôi cho Thần Đan Môn năm cơ hội. Đây mới chỉ là ván thứ nhất, tôi sẽ đợi bốn ván tiếp theo“.
Diệp Thành nói xong thì nghênh ngang rời đi, chỉ còn lại mọi người của Thần Đan Môn sắc mặt trắng bệch đang đưa mắt nhìn nhau.
“Sinh tử là do ta, biến hóa do tâm... Thuật luyện đan mạnh cỡ này, ai có thể thắng được? Đừng nói là bốn ván, cho dù là bốn mươi ván, bốn trăm ván thì cũng đâu có nhằm nhò gì chứ? Cũng chỉ là lấy trứng chọi đá mà thôi“.
Ông già mặc áo bào xám lắc đầu, ngửa mặt lên trời thở dài.
.....
Chuyện Diệp Thành đánh bại đệ tử của Đan Vương là Tiểu đan vương Hác Tư Văn chỉ thoáng cái đã lan khắp cả thành phố Thần Đan, hơn nữa còn nhanh chóng lan ra những thành phố xung quanh.
Hác Tư Văn thua không khiến mọi người kinh ngạc, dù sao hắn mới bước vào cảnh giới tông sư luyện đan chứ không phải là đan sư tuyệt đỉnh. Nhưng thua một cách không thể tưởng tượng nổi như thế, điều này quả thật vượt xa sức tưởng tượng của mọi người.
“Luyện thành đan trong thời gian một câu nói là cái thá gì chứ, chắc chắn là giả!”
Có nhiều người không tin.
Có người còn cho rằng chuyện hôm đó xảy ra trong thành phố Thần Đan chỉ là lời đồn nhảm.
“Khinh Mộc, nói cho lão tổ nghe, chuyện luyện thành đan chỉ trong thời gian một câu nói là thật hay giả?”
Lão tổ của nhà họ Lữ ở Thanh La thậm chí còn truyền âm ngàn dặm cho Lữ Khinh Mộc để xác nhận tin tức. Dù sao chuyện này quá khó tin. Cho dù lão tổ nhà họ Lữ là cường giả cấp bậc Chân Quân cấp cao, nhưng cũng bán tin bán nghi với chuyện này.
“Lão tổ, quả đúng là thật, Khinh Mộc tận mắt chứng kiến, em gái Khinh Vũ lúc đó cũng có mặt. Hơn nữa em gái còn từng chiêu mộ vị đan sư Bích Hải đó, muốn kéo anh ta vào nhà họ Lữ chúng ta“.
Lữ Khinh Mộc trả lời kính cẩn.
“Vậy hãy bảo với Khinh Vũ, bằng mọi giá phải kéo vị đan sư Bích Hải đó về đây, thậm chí cho Khinh Vũ làm đạo lữ song tu cho cậu ta cũng được“.
Lão tổ nhà họ Lữ quyết đoán nói.
“Lão tổ, thế này thì quá hào phóng rồi. Khinh Vũ là thiên tài luyện đan kiệt xuất hiếm có của nhà họ Lữ chúng ta, hơn nữa tu vi của con bé cũng vô cùng nổi bật trong những người đồng trang lứa, thế mà trực tiếp đưa con bé làm đạo lữ cho một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ sao?”
Lữ Khinh Mộc hơi kinh ngạc.
“Hừ, các con quá nhỏ nên không biết luyện thành đan chỉ trong thời gian một câu nói có nghĩa là gì hả?”
Lão tổ nhà họ Lữ gián đoạn cuộc đối thoại.
Lão ngẩng đầu, trong đôi mắt già nua hiện lên sự run rẩy:
“Luyện đan trong thời gian một câu nói, đó là bản lĩnh chỉ có ở trong thần thoại. Chỉ có các Thánh Đan, Dược Thần thời thượng cổ mới có thể làm như vậy, luyện thành linh đan thượng phẩm tuyệt thế“.
“Nhưng đan sư Bích Hải mới có hai mấy tuổi, trẻ tuổi như vậy mà có thể là Dược Thần đấy!”
Lão tổ không dám tin.
Cuộc đối thoại này không chỉ xảy ra ở nhà họ Lữ.
Nhà họ Đường, nhà họ Hà, Di Hoa Cung đều truyền tới tin như vậy. Nhưng họ đều suy đoán hoàn toàn khác với lão tổ của nhà họ Lữ. Không ít các Chân Quân của các thế gia đều cho rằng, việc này chỉ là một việc ngoài ý muốn.
Không thể chỉ vì một lần luyện thành đan chỉ trong thời gian một câu nói là đã cho rằng Diệp Thành là Dược Thần, Đan Thánh được.
Khắp Hoa Hạ này, ngay cả Tiên Đan sư cũng ít đếm trên đầu ngón tay, hiếm như lông phượng sừng lân. Nếu có một vị Dược Thần xuất hiện, vậy đây là đại sư có bản lĩnh mạnh mẽ cỡ nào chứ?
Có nhiều người đều cho rằng cuộc quyết đấu đó chỉ là chuyện bất ngờ. Diệp Thành có thể đã luyện một bí pháp đặc biệt gì đó, hoặc là từng luyện Cửu Chuyển Hùng Xà Đan nên mới có thể có hiệu quả đáng kinh ngạc đến vậy.
Nhưng chuyện ngay sau đó xảy ra đã vượt quá sức tưởng tượng của mọi người.
Ngày hôm sau, Diệp Thành ứng chiến trưởng lão thứ chín của Thần Đan Môn là Dương Bất Phàm, người có danh hiệu Tuyệt Đan Tông Sư. Hai người so tài bằng cách luyện chế linh đan thượng phẩm là Cửu Anh Huyền Đan.
Trong tình hình Dương Bất Phàm chiếm hết mọi ưu thế, Diệp Thành lại biểu diễn màn luyện thành đan chỉ trong thời gian một câu nói, đan dược tuyệt phẩm, đánh bại Dương Bất Phàm, thắng cuộc quyết đấu thứ hai.
Ngày thứ ba, Diệp Thành lại trình diễn màn đó, thắng Nộ Diệm trưởng lão của Thần Đan Môn.
Ngày thứ tư, ngay cả Luyện Thiên trưởng lão là trưởng lão đứng đầu, được mệnh danh là mạnh nhất chỉ sau Đan Vương cũng bị đè bẹp hoàn toàn...
Liên tiếp bốn cuộc quyết đấu, bốn trận toàn thắng. Trận thứ bốn là luyện chế Tiên đan thực sự, nhưng Diệp Thành vẫn luyện thành đan dược chỉ trong thời gian một câu nói.
Đến lúc này, cho dù là người ngu xuẩn đến mức nào cũng đã biết, tu vi trong đan đạo của Diệp Thành đã vượt xa Hác Tư Văn, vượt xa các trưởng lão của Thần Đan Môn, vượt xa tất cả các tông sư luyện đan, anh đã đến một cảnh giới mạnh tới nỗi không thể tưởng tượng nổi, khiến mọi người chỉ có thể ngước đầu lên nhìn.
Tiên Đan sư? Dược Thần? Đan Thánh?
Không ai nói rõ được.
Anh như thần tiên cao sững sững trên chín tầng trời, đứng đó nhìn xuống chúng sinh. Ngay cả Hà Cửu Hằng lúc này cũng không thốt nổi nên lời, cả ngày đanh mặt. Bạch Tiểu Huyên thì đôi mắt toàn là sự không cam lòng. Mà những người của Thần Đan Môn thì ủ rũ chán nản, bốn trận thua liên tiếp là đả kích quá lớn với họ.
Một người mà áp đảo cả một môn phái!
Thần Đan Môn đã thành lập được hàng nghìn năm, họ đã bao giờ phải chịu giày vò thế này chứ, đây là sự thất bại thảm hại trước nay chưa từng có! Mà lúc này giao ước năm trận của Diệp Thành lại chỉ còn lại một trận nữa chứ? Ngay cả Luyện Thiên trưởng lão cũng thua rồi, ai có thể thắng được nữa?
Lúc mọi người đang tuyệt vọng thì một tin tức thoáng chốc đã chấn động cả Hoa Hạ.
Đan Vương xuất quan khiêu chiến Diệp Thành, địa điểm trên đỉnh Đan tháp của Thần Đan Môn!
- ------------------