Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 444: Chương 444: Đấu kiếm




Diệp Thành gõ ngón tay, như cười như không nói: “Ông Tiêu khách sáo quá, tôi chỉ tới tham dự thay người khác thôi, không ngờ lại mở cuộc chém giết ở Yên Kinh, ông đừng trách tôi nhé!”

“Tất nhiên là không dám! Kẻ dám xúc phạm uy nghiêm của Diệp Tiên sư thì đều đáng chết!”, Tiêu Nghĩa Tuyệt hiên ngang nói.

“Ông Tiêu, ông đang…”

Mục Tinh Thần vừa sợ vừa giận, mà Tiêu Nghĩa Tuyệt cũng chắp tay đứng yên, chẳng đoái hoài tới anh ta.

Lão ta là người đứng đầu Tiêu phủ, dù gặp chưởng môn Cổ Kiếm Môn thì cũng có thể ngang hàng. Mục Tinh Thần là cái thá gì? Chỉ là một trong mấy trăm đệ tử của chưởng môn Cổ Kiếm Môn mà cũng dám chất vấn lão ta á?

Nếu như không phải là nể mặt Cổ Kiếm Môn, Tiêu Nghĩa Tuyệt đã tung một chưởng, đánh anh ta thành thịt nát rồi.

“Hay hay, giỏi lắm!”

Mục Tinh Thần tức giận quá sức, gằn giọng nói: “Diệp Tiên sư, Tiêu Nghĩa Tuyệt, còn đám các người nữa, chờ tôi về tông môn bẩm báo lão tổ, không ai trong mấy người thoát được đâu!”

“Đúng là nhóc con vô tri, giờ cậu vẫn chưa hiểu sao? Dù Vấn Kiếm lão tổ ở đây thì đối mặt với huyền thoại đương thời, ông ta cũng phải kính lễ ba phần. Cậu như vậy chỉ là đang tạo ra kẻ địch mạnh cho Cổ Kiếm Môn thôi, bố cậu có biết chuyện này không? Lão tổ có biết không?”

Tiêu Nghĩa Tuyệt lắc đầu thở dài.

Mục Tinh Thần nghe thế thì cơ thể cứng đờ, sắc mặt tái mét. Lần này anh ta tới Yên Kinh thật sự là vì bố cục đã bày từ lâu của Cổ Kiếm Môn nhưng hành động cụ thể vẫn do Mục Tinh Thần tự tiện hành động. Che chở nhà họ Liễu là vì muốn giành thể diện của Diệp Thành cũng đều do một mình Mục Tinh Thần quyết định.

Anh ta không biết tu vi của Diệp Thành cao hơn hay của Vấn Kiếm lão tổ thâm sâu hơn, nhưng hai người đều là người cùng đẳng cấp. Giống như hai tỷ phú trên bảng xếp hạng Forbes vậy, họ đủ địa vị để nói chuyện ngang hàng, và họ nể nang lẫn nhau.

Nhưng có ai thấy tỷ phú sẽ bàn chuyện lớn với con cháu của một tỷ phú khác không?

Diệp Thành lại nói: “Cậu là cái thá gì? Chờ tới cảnh giới của Vấn Kiếm lão tổ thì hãy tới nói chuyện với tôi!”

Mục Tinh Thần chỉ là kẻ trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, sau khi hiểu ra, anh ta tái mét mặt mày, mồ hôi chảy đầm đìa. Anh ta vội cười nói: “Cảm ơn Tiêu lão đã chỉ dạy, Tinh Thần đã hiểu, sau này tôi sẽ nhớ kỹ!”

Tiêu Nghĩa Tuyệt hừ lạnh một tiếng, không đáp, lão ta thật sự chẳng có liên quan gì tới Mục Tinh Thần, chỉ là vì lo lắng Diệp Tiên sư giận lên thì thuận tay đánh chết oắt con này thôi.

Đánh chết một Mục Tinh Thần thì cũng chẳng là gì nhưng nếu làm Cổ Kiếm Môn tức giận, dùng hết toàn bộ sức mạnh thì chắc chỉ còn nước chuẩn bị chiến tranh về mọi mặt.

“Sau này?”

Diệp Thành cười nhạo, hờ hững nhìn: “Cậu nghĩ lại đi, nghĩ xem hôm nay ra khỏi Yên Kinh bằng cách nào!”

Lời Diệp Thành khiến cả sơn trang lặng ngắt, không ai ngờ anh lại muốn giết Mục Tinh Thần.

Nên biết là Mục Tinh Thần không giống đám cậu Đường, Phương Lâm Nham, anh ta là con trai cả của con cháu dòng chính trong Cổ Kiếm Môn, là thiên tài, chưởng môn tương lai.

Diệp Thành đánh vào mặt Mục Tinh Thần thì Vấn Kiếm lão tổ có thể không so đo với anh. Dù sao cũng do Mục Tinh Thần xúc phạm một huyền thoại đương thời nên bị đánh cũng đáng.

Nhưng nếu anh muốn giết Mục Tinh Thần, vả mặt Vấn Kiếm lão tổ thì vị Thái thượng lão tổ của Cổ Kiếm Môn này sao còn ngồi yên được?

Vấn Kiếm lão tổ chính là tu sĩ Xuất Khiếu duy nhất từ sau khi Cổ Kiếm Môn sáng lập tới nay. Tới giờ đã hơn nghìn năm, không chừng lão đã tu thành Nguyên Anh, vậy nên người này rất là mạnh.

Mà Diệp Thành có thể giết Huyết Ma lão tổ hơn nữa còn có thể sống sót sau khi đối phương tự nổ thì không chừng anh đã có thực lực Nguyên Anh.

Đến lúc đó, hai vị Nguyên Anh sẽ tạo thành một cuộc chiến có một không hai trong lịch sử.

Đó là chuyện lớn long trời lở đất, ngay cả trận quyết chiến trên đỉnh Hoa Sơn năm xưa cũng không thể sánh bằng, trận chiến Nguyên Anh sẽ khiến cả thế giới chú ý.

Ngay cả Tiêu Nghĩa Tuyệt cũng biến sắc, lão ta vội chắp tay: “Diệp Tiên sư, mong cậu nể mặt tôi, tha cho tên nhóc này một lần...”

“Không cần lắm lời, ý tôi đã quyết!

Diệp Thành vung tay áo, đứng lên, vươn một ngón tay chỉ Lục Tinh Hà, nói với Mục Tinh Thần:

“Nhóc con, tôi cũng không ức hiếp cậu làm gì. Tinh Hà Cư Sĩ này từng là Thánh Vực vào hai năm rưỡi trước. Nếu cậu có thể đánh bại anh ta thì cậu có thể đi; nếu không thì để mạng lại đi, để Vấn Kiếm lão tổ tự mình đến chỗ tôi đòi!”

“Được!”

Mục Tinh Thần giận quá mà cười, anh ta quát lạnh một tiếng, một tiếng leng keng vang lên, anh ta túm lấy trường kiếm từ hầu gái xinh đẹp sau lưng, cơ thể nhoáng lên một cái, chân đã đặt trên đài, tay cầm kiếm, miệng kiêu ngạo nói:

Tiêu Nghĩa Tuyệt cũng nhíu mày, với cấp bậc như lão ta, hiển nhiên cũng đã nhìn ra được là Lục Tinh Hà đã thành Huyền Tiên nhưng cũng chỉ là Huyền Tiên sơ cấp. Nếu thật sự đánh, dù Mục Tinh Thần không thắng, Lục Tinh Hà cũng chưa chắc làm gì được đối phương.

“Có lẽ Diệp Tiên sư có pháp môn đặc biệt nào đó, bố cũng không rõ!”, Tiêu Nghĩa Tuyệt lắc đầu cười khổ.

“Loảng xoảng..”

Lúc này, Lục Tinh Hà đã rút kiếm khỏi vỏ, hai người đã bắt đầu.

“Cổ Kiếm Môn, thuật lấy thân khống chế kiếm!”

Mục Tinh Thần vung trường kiếm, tấn công trước, anh ta muốn đánh nhanh thắng nhanh. Trường kiếm trong tay anh ta như tia sáng lại như tia chớp, chiếu sáng cả sơn trang. Trong tích tắc, nó biến thành sợi tơ bạc, vượt qua mấy chục mét, mang theo uy thế bổ ra cả đại dương hướng về phía Lục Tinh Hà.

Chỉ với một kiếm này, Mục Tinh Thần cũng đủ kiêu ngạo là Thần Cảnh, dù là Tiêu Nghĩa Tuyệt chưa tiến vào Huyền Tiên năm đó cũng chưa chắc làm gì được.

Tơ bạc lấp lánh, kiếm ra, cả trời thành giá rét.

Chiêu thức tuyệt thế ấy khiến Tiêu Nghĩa Tuyệt có chút dao động. Những người khác càng thêm hoảng hốt, Tần Thư Dao sợ mới mức túm tay Diệp Thành, trong mắt vô cùng lo lắng.

“Tinh Tà kiếm pháp, thức thứ nhất!”

Lục Tinh Hà vẫn bình tĩnh, trong mắt là sự bình lặng như biển. Ánh sao sáng rực tỏa ra từ kiếm cổ trong tay anh ta như một ngôi sao chổi xẹt qua bầu trời đêm, nó bay về phía tơ bạc.

“Keng!”

- ------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.