Mà lúc này, Diệp Thành đã dẫn theo Tần Thanh Uyển và Aokawa Sakura lặng lẽ lẻn vào thị trấn Thanh Hoa, tìm được Dương Lâm.
“Diệp Tiên sư, cậu không sao chứ”.
Dương Lâm lo lắng hỏi, trên mặt lộ vẻ áy náy: “Sự việc bên trong hội trường Phong Linh đã nói hết với tôi rồi, tôi sẽ khiển trách con bé thật nặng. Tôi không thể ngờ được Phong Linh lại dám vô lễ với cậu như thế”.
“Không sao đâu. Phong Linh dù sao cũng còn nhỏ tuổi, hơn nữa sự việc đều do mấy người bạn của cô ấy làm ra, tôi đã trừng phạt bọn họ rồi, không cần phải trách phạt Phong Linh nữa đâu”, Diệp Thành bình thản nói.
Anh và Phong Linh đều không nói cho Dương Lâm biết về mối thù giữa họ, hiển nhiên là không muốn để Dương Lâm dính vào việc này.
Dương Lâm trong lòng khẽ thở dài, Diệp Thành càng hòa nhã chứng tỏ anh càng giữ khoảng cách. Dương Lâm vốn muốn giới thiệu Phong Linh cho Diệp Thành, nếu được Diệp Thành nhận làm đệ tử thì đó chính là một cơ duyên lớn, nhưng hiện tại xem ra không còn chút hy vọng nào nữa rồi.
Ngay sau đó, mọi người lặng lẽ trở về Tô Bắc.
Nhưng tin tức Diệp Thành trở về làm sao có thể giấu được cơ chứ?
Ngày hôm sau, những người có máu mặt từ Tô Bắc đến Hoa Đông đều chạy đến dãy núi Hoành Lan để chào hỏi Diệp Thành, nhưng đều bị Aokawa Sakura ngăn cản lại. Có một cường giả Ngưng Đan không phục, nhưng Aokawa Sakura chỉ để lộ một tia khí tức Chân Quân đã đè ép khiến cho hắn phải quỳ xuống.
Người đến sau nhìn thấy cảnh này đều cảm thấy vô cùng kinh hãi, đều đặt lễ vật xuống ngoan ngoãn cúi đầu rời đi.
Mà những người có thù hận với Sương Diệp đều vô cùng sợ hãi, lão tổ của bọn họ đều muốn đến thăm hỏi, nhưng đều bị ngăn cản dưới chân núi Hoành Lan, bị một luồng ánh sáng mạnh mẽ đánh bay đi.
Trình Xảo Xảo đứng ở bên ngoài biệt thự tận mắt nhìn thấy những người đứng đầu tỉnh Tô Bắc giậm chân một cái là khiến cho trời đất rung chuyển lại đang run rẩy cúi đầu trước mặt Aokawa Sakura, thậm chí còn không được nhìn thấy Diệp Thành đã bị đánh bay xuống núi rồi.
Địa vị cao quý như thế giống như năm đó khi anh ở Yên Kinh, dù không nói lời nào nhưng cũng dọa cho Lưu Long Siêu sợ hãi đến nỗi phải quỳ xuống xin tha mạng.
Mà Phong Linh ở bên cạnh hai tay ôm ngực, vẻ mặt vô cùng phức tạp, không nói nên lời.
“Cô là Phong Linh?. Aokawa Sakura quay đầu lại, trong mắt ánh lên tia sáng sắc lạnh.
“Ừ”.
Phong Linh khẽ gật đầu nói, cô ta biết Aokawa Sakura trước mặt mình đã là Chân Quân Xuất Khiếu rồi, cho dù là chính cô ta vào mười năm trước khi chưa bị phế đi tu vi cũng không thể nào là đối thủ của Aokawa Sakura.
“Thù của tôn giả Bằng, cho dù không có cô phái Sương Diệp chúng tôi nhất định cũng sẽ báo, nhưng nếu cô dám vô lễ với chủ nhân của tôi thì tôi sẽ giết cô đấy”.
Phong Linh nắm chặt tay, trong mắt hiện lên sự xấu hổ và giận dữ, cười lạnh nói: “Các người vẫn nên lo cho chính mình đi, tôi thừa nhận Diệp Thành rất mạnh, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh cũng không làm gì được anh ta, nhưng những tu sĩ Nguyên Anh của những dị tộc kia đâu chỉ có một cơ chứ, hơn nữa đây cũng không phải là các cường giả Nguyên Anh của dải Ngân Hà đâu, bất cứ ai thực lực cũng không yếu hơn anh ta đâu”.
Phong Linh càng nói càng nhanh, cảm thấy như tất cả bất bình cùng thù hận đều được tuôn ra hết.
“Dị tộc?”. Aokawa Sakura ngẩn người, trong mắt hiện lên một tia khinh thường: “Bọn họ trong mắt chủ nhân của tôi cũng chỉ như gà đất chó sành mà thôi. Cô nhóc à, rồi sẽ có một ngày cô sẽ hối hận vì sự ngạo mạn của mình đấy”.
Nói xong, Aokawa Sakura lắc đầu rời đi.
“Phong Linh tôi cả đời này sẽ không bao giờ hối hận!”, Phong Linh ở phía sau hét lớn.
…
Liên tục trong hai ba ngày, dòng người đến chào hỏi Diệp Thành cứ ùn ùn kéo tới không ngớt.
Cuối cùng, chỉ có Đường Tuấn Nghị mới được vào bên trong.
“Diệp Thiên Quân, cậu có thể bình an trở về, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng an tâm”. Đường Tuấn Nghị dẫn theo cháu mình là Đường Phi đến chào hỏi Diệp Thành.
“Tốt đấy, năm đó tôi chỉ điểm ông có một chút thôi mà không đến mười năm đã luyện thành Ngưng Đan rồi, tương lai có thể đạt đến cảnh giới Chân Quân, thậm chí là Nguyên Anh cũng có hy vọng đấy”. Diệp Thành gật đầu nói.
“Thiên Quân, cậu biết đến Nguyên Anh hay sao?”, Đường Tuấn Nghị nói với vẻ mặt nghiêm túc.
“Đương nhiên”. Diệp Thành nở nụ cười, sự hiểu biết của Đường Tuấn Nghị đối với anh vẫn còn dừng lại hồi còn tông môn Thượng cổ. Bây giờ anh đã mạnh hơn gấp trăm ngàn lần.
“Nếu đã như thế thì có một số việc thứ cho tôi xin được nói thẳng. Thiên Quân có thể không biết, những dị tộc đó so với những dị tộc trước đây trên Địa Cầu hoàn toàn không giống nhau. Bọn chúng đều là các dị tộc vượt qua các trời sao trong vũ trụ, đến từ các hành tinh tổ qua các đường trời. Nghe nói không chỉ có rất nhiều Kim Đan Xuất Khiếu mà thậm chí còn có những lão tổ Nguyên Anh.
Đường Tuấn Nghị suy nghĩ một hồi lâu rồi chậm rãi nói.
“Nguyên Anh?”, Dương Lâm ở bên cạnh đồng tử co rụt lại.
“Thế thì sao?”, Diệp Thành mỉm cười nói.
“Những lão tổ Nguyên Anh kia căn bản không hề lộ diện, chưa chắc đã ra tay. Nhưng thuộc hạ Chân Quân của bọn chúng mỗi tộc có ít nhất mười tên, tộc Giao Nhân, Huyết tộc, tộc Quang Minh… Các tộc hợp lại, Chân Quân đâu chỉ có mấy trăm? Thiên Quân cho dù có mạnh hơn nữa cuối cùng cũng chỉ có một người, lực lượng chênh lệch lớn. Biện pháp tốt nhất bây giờ chính là giấu tài và tránh né khỏi bọn chúng. Đợi đến khi cậu đạt đến cảnh giới Nguyên Anh rồi báo thù cũng không muộn”. Đường Tuấn Nghị chậm rãi nói.
Những lời này của ông ta hiển nhiên là đã suy nghĩ rất lâu, phân tích kỹ tất cả lợi và hại cho Diệp Thành.
Cả Tần Thanh Uyển, Dương Lâm và những người khác đều khẽ gật đầu.
Thậm chí là cô gái quyến rũ với thân hình nóng bỏng và mái tóc dài màu đỏ mặc chiếc áo khoác da đi cùng với Trình Hồng Quang cũng bước tới, liên tục vỗ tay tán thưởng:
“Đường môn chủ nói rất hay, Thiên Quân tốt nhất nên suy nghĩ thật kỹ, Long Đằng chúng tôi cũng có ý này”.
“Cô là ai?”
Diệp Thành ngẩng đầu bình thản nói.
Người phụ nữ hơi cúi người, nói: “Tôi là Tham Lang đương nhiệm, Tham Lang đời trước là anh trai tôi”.
Diệp Thành không tỏ rõ thái độ: “Long Đằng và bác tôi đều có ý này hay sao?”
“Đúng thế, gia sư còn nói Thiên Quân chỉ cần bế quan và tránh né trong mười năm, tương lai chắc chắn có cơ hội quay trở lại”.
Tham Lang gật đầu. Trình Hồng Quang cũng nói: “Thiên Quân, đã nhận được tin tức chính xác, tám dị tộc lớn đã liên thủ phát ra cảnh cáo, muốn anh phải đầu hàng ngay lập tức, nếu không sẽ san bằng Tô Bắc thành bình địa, giết phái Sương Diệp cho đến người cuối cùng”.
“Bọn chúng dám!”
Diệp Thành vô cùng phẫn nộ, sát khí bộc phát lập tức lan tràn ra khắp biệt thự làm cho nhiệt độ trong tòa nhà giảm xuống mấy chục độ, gần như thành một hầm băng cực lạnh.
Nhưng Diệp Thành nhanh chóng phát hiện, liền thu hồi sát khí lại. Mặc dù chỉ là một tia sát khí nhưng cũng khiến cho tất cả mọi người như rơi vào mười tám tầng địa ngục, Phong Linh, Dương Lâm có tu vi thấp nhất suýt nữa chết cóng tại chỗ. Ngay cả những cường giả Ngưng Đan mạnh mẽ như Đường Tuấn Nghị và Tham Lang cũng không thể nào chống cự nổi, chỉ có Aokawa Sakura là miễn cưỡng trụ nổi.
“Là tám chủng tộc lớn nào, cụ thể bọn chúng đã nói những gì?”, Diệp Thành lạnh lùng hỏi.